Bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời dừng trên tán lá cây lộ ra ánh sáng lấp lánh như được dát một lớp vàng.
Trong câu lạc bộ kịch của trường học, một cô bé đang đứng trước gương soi.
Cô bé dường như thích chơi Cosplay, trên người là một bộ váy nữ thần màu trắng trong trò chơi Quang Minh. Váy dài lộ toàn bộ phần lưng, lộ ra vòng eo thon nhỏ giống như dùng một tay là có thể ôm trọn; phía trước cũng không kín hoàn toàn, chỉ có phần ngạo nghễ song phong được che giấu, còn lại là da thịt trắng như tuyết, xinh đẹp lộ ra ngoài.
Mặc xong quần áo rồi, cô bé lại đội một bộ tóc giả dài màu hồng nhạt rồi sửa sang lại.
Làm xong hết tất cả mọi thứ rồi, cô bé lùi về phía sau hai bước, cẩn thận đánh giá mình trong gương.
Tô thêm một lớp son môi, lại dính thêm mi giả, làm xong tất cả rồi, cô bé nhìn vào gương, thầm nói:
"Hình như có hơi hở hang quá thì phải, đi qua sân trường xong còn phải ngồi mấy trạm xe nữa."
Có nên khoác thêm một chiếc áo để che bớt đi không nhỉ...
Ánh mắt của cô bé băn khoăn nhìn xung quanh, sau đó cầm lấy áo đồng phục của trường.
Chỉ cần khoác áo khoác đồng phục của trường vào, kéo khóa lên sẽ đảm bảo không có ai nhìn nhiều thêm một ánh mắt.
Cô bé có hơi ghét bỏ nhưng vẫn mặc đồng phục vào, vừa xỏ được một ống tay áo, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng người nói.
"Cậu có biết Đường Lan Lan ở lớp 4 không?"
"Biết, cậu ấy rất có tiếng."
"Mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp, còn chơi Cosplay, thầy cô cũng nhắc qua vài lần nhưng không thay đổi."
"Cậu ấy cũng không thèm quan tâm, giáo viên không thích nhưng có người khác thích..."
Ngoài hành lang, hai nữ sinh nói nói cười cười, đi qua câu lạc bộ, âm thanh truyền đến từ ngoài cửa sổ cũng chỉ như một cơn gió, nhẹ nhàng lướt về nơi xa.
Bên cạnh gương, cô bé đang khoác áo cũng dừng động tác.
Cô bé chính là Đường Lan Lan trong miệng hai nữ sinh kia.
Cô bé nhìn vào gương, lầm bầm: "Hừ, tôi chơi cosplay thì sao, tôi thích xinh đẹp thì thế nào, vì sao tôi lại không thể làm việc mình thích, vì sao lại không thể trang điểm để làm cho mình xinh đẹp hơn? Các người không thích nhưng có rất nhiều người thích tôi."
Dứt lời, cô bé bỗng nhiên ném áo khoác xuống, nói một câu:
"Mặc áo khoác làm gì, cho dù có mặc thành một cái bao tải cũng vẫn có người nói thôi."
Dứt lời, Đường Lan Lan mang theo balo đồ đạc, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, lúc rời đi còn không quên đóng cửa phòng lại.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng câu lạc bộ kịch với đủ loại đạo cụ không còn một tiếng người, mặt gương bỗng nhiên sáng lên trong không gian yên tĩnh.
Thời gian yên lặng trôi đi.
Ánh sáng phát sáng ra khỏi cửa sổ, sau đó tối dần.
Ban ngày trôi đi, ban đêm tiến đến, nắng gắt biến mất, chỉ còn lại vầng trăng lẻ treo mình trên không trung.
Bỗng nhiên, một tiếng "ầm" vang lên, cánh cửa phòng câu lạc bộ đóng kín trước đó bị mở ra lần thứ hai rồi sau đó lại bị đóng sầm lại, sau đó, người đi vào giống như phát điên kéo kín các bức màn cửa cho đến khi căn phòng không còn một khe hở, lại không nhìn thấy cả một tia ánh sáng, người đến mới trượt trên mặt đất giống như không có xương.
Người vừa tiến vào trượt chân, vừa lúc trượt đến trước mặt gương.
Mặt gương sáng ngời cũng không thể nhìn thấy bất kì thứ gì trong không gian tối om này lại lập lòe một tia sáng u ám.
Nó chiếu sáng thân ảnh mơ hồ trước mặt kính.
Mái tóc hồng nhạt, váy trắng dài đến chân.
Đúng là Đường Lan Lan vừa rời khỏi đây vào buổi sáng.
Chỉ từ ngày đến tối, một cô bé luôn kiêu ngạo tự tin đã biến thành kẻ đáng thương run rẩy cuộn tròn trên mặt đất. Cô bé cuộn tròn cả cơ thể lại, run rung, nhặt đủ thứ đồ vật lung tung chung quanh, cho dù là áo khoác đồng phục bị cô bé vứt bỏ hay là tấm rèm treo trên sân khấu, thậm chí là cả giấy và túi bóng, biển quảng cáo, bất kể thứ gì nằm trong tầm tay của cô bé đều bị cô bé khoác lên người mình.
Dần dần, ở trong gương không xuất hiện một cô bé trẻ trung xinh đẹp nữa mà là một quái vật không hiện rõ tứ chi.
Cho đến khi cô bé nhìn thấy gương mặt của mình.
Động tác của cô bé bỗng nhiên cứng đờ.
Đủ thứ đồ lộn xộn cô bé kéo tới lại bị cô bé đẩy ra giống như phát điên.
Âm thanh va chạm, đập phá, gào khóc điên loạn.
Đủ loại hỗn độn giống như diễn viên luyện tập trước khi lên sân khấu vang lên trong không gian hóa trang.
Gương bàng quang không tiếng động.
Cho đến khi toàn bộ sức lực đều bị hao hụt hết, cô bé lại ngã xuống mặt đất một lần nữa.
Lúc này, lửa đỏ thiêu đốt mọi thứ, chỉ còn lại tro tàn.
Trong tro tàn vang lên tiếng khóc run rẩy.
Trước gương, cô bé bỏ đi bộ tóc màu hồng nhạt, bỏ đi váy dài trắng. Cô bé dùng áo khoác đồng phục bọc chặt lấy mình, đầu tóc tán loạn che khuất gương mặt, nước mắt nước mũi làm lấm lem gương mặt được cô bé trang điểm kĩ càng nhưng cô bé đã không còn để ý nữa.
Cô bé ôm chặt lấy mình, ngón tay cào lên cánh tay tạo thành những vết xước hung ác, những thứ trên cánh tay cô bé trở thành ảnh ngược xuất hiện trong gương.
Dưới chiếc gương, bóng ma bất giác tăng lên...
***
"Mỗi năm một lần, các câu lạc bộ lại tiếp tục tuyển thêm người mới."
Giờ nghỉ trưa, Phí Vũ bỗng nói với mấy người Tuế Văn.
Đã cùng nhau trải qua mấy sự kiện thần quái, Phí Vũ, Đổng Thâm, Trần Hề Hề, Tuế Văn, Thời Thiên Ẩm đã tạo thành thói quen chơi cùng nhau.
Phí Vũ bẻ đầu ngón tay tính toán: "Sau khi khai giảng 1-2 tháng là thời gian các câu lạc bộ của trường tiến hành các hoạt động biểu diễn công khai để tuyển thêm người mới; chờ giai đoạn này qua đi chính là khai mạc đại hội thể thao; chờ đại hội thể thao kết thúc, nửa học kì của chúng ta cũng chả còn lại mấy ngày, cảm giác như kì nghỉ đông sẽ đến luôn, sau kì nghỉ đông sẽ là..."
Đổng Thâm: "Haiz."
Trần Hề Hề: "Haiz."
Tuế Văn: "Haiz."
Ba tiếng thở dài vang lên đã thành công ngăn cản lời nói tiếp theo của Phí Vũ.
Còn Thời Thiên Ẩm ấy à, cậu đang nhắm mắt học nghe tiếng Anh.
Vì vậy, Phí Vũ kết thúc câu chuyện đang nói dở, trong lòng cắm đao, làm như không có việc gì nói sang chuyện khác: "Trước đó tôi đã tham gia qua buổi kịch nói của câu lạc bộ kịch nói, cho nên nhóm các em khóa dưới đã cho tôi hai chiếc vé của buổi diễn hôm nay, các cậu có ai muốn đi không?"
Đổng Thâm: "Không đi, vừa học vừa làm."
Trần Hề Hề: "Không đi, xem phim."
Tuế Văn: "Không......"
Thời Thiên Ẩm: "Kịch nói là gì?"
Âm thanh vừa vang lên, Tuế Văn lập tức quay đầu.
Tuế Văn: "Cậu muốn đi xem à? Vậy chúng ta sẽ cùng đi."
Nói xong, hắn đưa tay ra trước mặt Phí Vũ.
Phí Vũ nhìn Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm, tấm tắc hai tiếng, lấy hai chiếc vé trong túi ra đưa cho họ: "Vị trí là ghế ngồi tình nhân, rất cao, không cần cảm ơn."
Vốn dĩ Tuế Văn định nói cảm ơn với Phí Vũ nhưng lại không nói nổi.
Ghế tình nhân là cái quỷ gì?
Hắn nhận vé xem kịch nói, cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện thời gian là 5:30 chiều nay, tên vở kịch là "Cô gái nhỏ xinh đẹp".
***
Lúc Tuế Văn nhận vé xem kịch của câu lạc bộ, một đợt tranh chấp cũng đang bùng nổ trong câu lạc bộ kịch nói.
Trưởng câu lạc bộ kịch nói đang gọi điện thoại trong phòng, giọng điệu nén giận, nói với đầu bên kia: "Đường Lan Lan, chiều nay chúng ta phải công diễn rồi, hiện tại cậu lại nói không tham gia là thế nào? Cậu cũng không phải người qua đường Giáp Ất Bính, cậu là nữ chính đấy!"
Đầu bên kia nói hai câu.
Trưởng câu lạc bộ lại càng tức giận hơn: "Không được, tôi không đồng ý, mặc kệ là nguyên nhân gì thì cậu cũng phải đến, chúng ta đã phát vé đi rồi, giờ nói sửa là sửa được à? Còn nữa, kịch bản này cũng viết vì cậu! Cậu..."
Lời nói của cô bé còn chưa kết thúc, đầu kia của điện thoại đã truyền đến âm thanh "tút tút...".
Điện thoại bị ngắt kết nối.
Trưởng CLB: "Con mẹ nó ——"
Các thành viên trong CLB nhìn trưởng CLB.
Lồng ngực của trưởng CLB phập phồng kịch liệt, mặt cũng đỏ gay, tức giận mà không có nơi để xả.
Nhưng cuối cùng cô bé vẫn nuốt những lời thô tục lại trong bụng.
Cô bé bình tĩnh lại rồi lại nở nụ cười, quay đầu nói với những cô bé khác trong CLB: "Tiểu Vi, tối nay cậu diễn nữ chính nhé."
Tiểu Vi nhún nhún vai: "Tớ không có vấn đề gì nhưng chỉ sợ diễn không được tốt lắm."
Trưởng CLB an ủi: "Không sao đâu, bản lĩnh của cậu cũng rất lớn, hoàn toàn có thể đảm đương vai nữ chính, trước đó Đường Lan Lan cũng là do vẻ ngoài thích hợp hơn một chút thôi." Nói xong lại kiến nghị thêm, "giữa trưa cũng còn ít thời gian, chúng ta luyện tập lại một lần được không?"
Các thành viên còn lại: "Được, cứ làm theo lời trưởng CLB nói."
Trưởng CLB cũng thấy được an ủi hơn, cô bé nhìn chung quanh một vòng, bỗng nhiên thấy một nam sinh đi vào.
Cô bé gọi: "Ngô Thành!"
Nam sinh vừa đi vào dáng người cao thẳng, gương mặt điển trai, trên mặt mang một chiếc kính gọng bạc, nghe thấy quản lý CLB gọi bèn dừng bước chân lại: "Quản lý, có việc gì à?"
Quản lý: "Ngô Thành, cậu có nhìn thấy Đường Lan Lan không, hai ngày nay không biết cô ấy làm sao nữa? Không đến CLB, tôi gọi điện cũng chỉ thấy cô ấy ấp a ấp úng."
Nam sinh đi vào tuy rằng cũng cố ý đến tìm Đường Lan Lan, cũng biết sẽ gặp người khác, nhưng tình huống dường như cũng không lạc quan cho lắm, hắn cau chặt mày: "Tôi cũng không rõ lắm, tôi có hỏi qua Đường Lan Lan nhưng gần đây cô ấy hơi kì lạ, giống như đang trốn tránh người khác..."
Quản lý còn muốn nói gì đó nhưng lời vừa đến miệng được một nửa đã từ bỏ.
Cô bé nói: "Được rồi, không cần lo lắng cho cậu ấy nữa, chúng ta chuẩn bị luyện tập đi."
Mọi người bắt đầu hành động.
Trong phòng CLB có bố trí một vài nơi thay quần áo, trước khi mọi người vào phòng còn có tiếng nói cười nho nhỏ.
"Gần đây Đường Lan Lan có vẻ kì lạ lắm."
"Lại không thích trang điểm nữa, ngày nào cũng mặc đồng phục, đầu tóc tán loạn, nhìn xấu kinh."
"Vốn dĩ cũng chỉ có mỗi khuôn mặt, hiện tại khuôn mặt cũng đã không còn..."
Bên ngoài phòng thay đồ, Tiểu Vi đang đứng trước gương thử trang phục diễn của Đường Lan Lan.
Cô bé cầm quần áo nhìn ngược nhìn xuôi, nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Không hợp thì thôi, cũng nên có trách nhiệm với công việc đã nhận chứ? Được rồi, tuy rằng tôi chưa từng diễn nhân vật này nhưng tôi tin rằng tôi cũng không kém hơn cậu bao nhiêu..."
Trong gương, phía sau lưng cô gái bỗng nhiên hiện lên một bóng dáng kì quái.
Tiểu Vi sửng sốt, quay đầu nhìn nhưng sau lưng cô bé cũng không có ai, gần nhất cũng chỉ có Ngô Thành vừa tiến vào, đối phương cũng cần chuẩn bị vì trong vở kịch này hắn đóng vai nam chính.
Ngô Thành phát hiện ánh mắt kì lạ của Tiểu Vi: "Làm sao thế?"
Tiểu Vi lại quay đầu lại, nhìn kỹ vào trong gương, không có gì cả.
Cô bé lắc đầu: "Không có việc gì, tôi hoa mắt thôi, bắt đầu đi, thời gian không còn nhiều lắm."
***
Thời gian đúng là không còn nhiều lắm, còn mấy giờ cuối, nháy mắt đã trốn khỏi khe hở ngón tay.
Lúc tan học, Tuế Văn mang theo Thời Thiên Ẩm đến sân khấu kịch nói.
Giữa trưa, vì tò mò với kịch nói nên Thời Thiên Ẩm đã lên mạng tìm khiến cho hắn cảm thấy bản thân mình không làm tốt nhiệm vụ của người địa phương giới thiệu cho du khách những điều cần biết về thế giới này.
Tuy rằng Thời Thiên Ẩm nhìn qua giống như đã quen với sinh hoạt vườn trường.
Nhưng Thời Thiên Ẩm cũng chỉ mới học được cách học tập thôi...
Bản thân mình lại không có ý nghĩ bồi dưỡng ra một chú chim học bá.
Cho nên, Tuế Văn vội vàng sửa lại cho đúng, đi học vẫn nên lắng tai nghe giảng, làm tốt bài tập, nhưng khi tan học, bọn họ hoàn toàn có thể chơi một vài trò chơi... Ví dụ như trong thời gian chờ đợi vở kịch nói bắt đầu, tải cho Thời Thiên Ẩm một trò chơi phổ biến như Anipop và Parkour, để Thời Thiên Ẩm có thể biết được sự hấp dẫn của hai trò chơi tiêu khiển này.
Ngay từ đầu, Thời Thiên Ẩm cũng không nghiêm túc lắm.
Trước đó tiến vào bên trong trò chơi siêu hot "Vùng đất hoang dã", cảm giác của cậu chính là chả có cảm giác gì.
Những cuộc chiến trước kia của cậu còn kích thích hơn trong Vùng đất hoang dã nhiều.
Kĩ năng của mấy nhân vật trong đó nhìn thì xinh đẹp nhưng cũng chỉ giống như một giàn hoa thôi.
Nhưng nhìn vào mặt mũi của Tuế Văn, Thời Thiên Ẩm miễn cưỡng chơi Anipop một lát, cũng đã làm tốt chuẩn bị trò chơi này sẽ nhàm chán như Vùng đất hoang dã.
Sau đó......
Level 1.
Level 2-3-4.
Level 5...
Thời Thiên Ẩm từ việc ngồi thẳng biến thành ngồi nghiêng, từ không để ý biến thành nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lúc này, ánh đèn bỗng nhiên lập lòe, tấm màn che trên sân khấu được kéo mạnh, diễn viên, đồ trang trí xuất hiện, kịch nói chính thức bắt đầu!
Âm thanh phía trước hấp dẫn một nửa sự chú ý của Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm chưa bao giờ kem kịch nói, người biểu diễn trên sân khấu có lực hấp dẫn không nhỏ đối với cậu; nhưng Anipop trên màn hình di động cũng tác động đến sự chú ý của cậu.
Cậu lập tức ngẩng đầu nhìn sân khấu kịch nói rồi lại lập tức cúi đầu nghiên cứu Anipop, cho dù là bỏ lỡ nội dung xuất sắc trên sân khấu hay đi nhầm một bước trên di động đều sẽ khiến cho đôi mày của cậu nhăn lại, môi mím thành một đường, lộ ra vẻ không vui cùng tiếc nuối.
Tuế Văn cảm thấy Thời Thiên Ẩm như vậy rất đáng yêu.
Hắn bừng bừng hứng thú thưởng thức biến đổi trên gương mặt Thời Thiên Ẩm với đủ loại thần thái, thỉnh thoảng cũng phân lấy một ít tinh thần đặt lên sân khấu và tờ giới thiệu nội dung vở kịch trong tay.
Tên vở kịch: "Cô gái nhỏ xinh đẹp."
Vào thế kỉ thứ 18, có một người con gái xuất thân từ tầng đáy của xã hội nhưng lại có một vẻ đẹp tuyệt trần, thế nhưng cuộc sống của nàng lại không được đẹp đẽ giống như dung mạo của nàng từ những ác ý và ghen ghét đố kị xung quanh; gương mặt xinh đẹp không những không mang đến may mắn của nàng mà ngược lại là đau khổ không dứt, vì vậy, niềm tin của nàng bị mất đi, nàng sợ hãi con người, hàng ngày đều cố gắng biến mình trở nên xấu xí; thế nhưng, những kẻ xung quanh vẫn không buông tha cho nàng, càng bắt nạt nàng nhiều hơn, cho đến tận khi nàng gặp được một chàng trai quý tộc thật sự yêu thương và thưởng thức vẻ đẹp của nàng. Chàng trai quý tộc kia giúp nàng bước ra khỏi bóng ma cuộc đời, giống như một người thợ kim cương mài giũa từng viên châu báu, tái tạo hình hài cho nàng, bảo vệ nàng, giúp nàng nở rộ ánh sáng rực rỡ của mình.
Tóm lại là một câu chuyện tình yêu đơn giản và mơ mộng.
Tuế Văn đọc xong phần giới thiệu, ngẩng đầu xem kịch nói.
Vị trí ngồi mà Phí Vũ cung cấp đúng là không tồi, chỗ bọn họ ngồi là hàng ghế thứ hai, có thể nhìn được rõ cả trai và gái trên sân khấu, vừa nhận ra đâu là nam chính và đâu là nữ chính thì đã nghe thấy bên cạnh có người nói một câu: "Không đúng, nữ chính vì sao không phải là Đường Lan Lan nhỉ, Tiểu Vi nhìn không đẹp bằng Đường Lan Lan, vì thấy bảo là Đường Lan Lan diễn chính nên tôi mới đến xem..."
Tuế Văn nhìn thoáng qua chỗ ngồi bên cạnh, là một nam sinh.
Hắn hỏi một câu: "Đường Lan Lan là ai?"
Nam sinh liếc mắt nhìn Tuế Văn: "Cậu không biết Đường Lan Lan?"
Tuế Văn cũng liếc mắt nhìn nam sinh kia một cái, trong lòng nghĩ, vì sao tôi phải biết Đường Lan Lan?
Nam sinh lại nói tiếp: "Chính là Đường Lan Lan của ban 4 cao nhị*!"
(*Tương đương THPT lớp 11)
Tuế Văn: "Tôi cao tam*."
(*Tương đương THPT lớp 12)
Nam sinh hiểu ra: "Hóa ra là đàn anh cao tam."
Hắn lấy di động trong túi ra, mở khóa màn hình, trên màn hìn chính là hình ảnh nữ thần phục tinh do Đường Lan Lan Cosplay.
Cậu ta chỉ vào cô gái cười đến trương dương, nói với Tuế Văn: "Cô ấy chính là Đường Lan Lan, từ năm ngoái tiến vào CLB kịch nói đã là nữ chính của các vở kịch. Cô ấy diễn rất hay, lớn lên cũng xinh đẹp, lại hào phóng, được rất nhiều người yêu thích. Khi cô ấy tham gia lễ hội Cosplay, có rất nhiều các bạn học trong ban đến cổ vũ."
Tuế Văn: "Vậy à......"
Hắn vừa dứt lời, trên đài cao bỗng có tiếng con gái cao vút kích động.
"Gương mặt này...... Gương mặt này, gương mặt này chỉ biết cho ta đau khổ và xui xẻo, ta muốn hủy diệt nó!"
Nữ chính mặc quần áo xám, nhìn vào gương hét lớn.
Giọng nói của nàng uyển chuyển dài lâu, giống như thiên nga lên tiếng, từng câu từng chữ rõ ràng, cướp đi lực chú ý của người xem.
Vốn còn đang tiếc nuối vì vở kịch này Đường Lan Lan không diễn, nam sinh kia cũng dậy tinh thần, lẩm bẩm, "Diễn cũng không tệ lắm", sau đó chăm chú nhìn lên sân khấu.
Trên sân khấu, nam chính đứng trong bóng ma nhanh chóng bước vào bên trong ánh đèn, hắn chạy đến trước gương, cầm lấy tay nữ chính, lạnh giọng: "Em điên rồi!"
Nữ chính: "Ta không điên, đây là gương mặt bị nguyền rủa, mỗi một người nhìn vào nó nếu không phải muốn chiếm hữu nó thì chính là muốn hủy hoại nó, ta đã phải chịu đựng đủ rồi."
Nam chính: "Lớn lên xinh đẹp không phải là lỗi của em."
Nữ chính: "Nhưng hồng nhan bạc phận."
Nam chính: "Những điều đó đã qua rồi, ta sẽ bảo vệ em, ta sẽ làm cho em có thể tự do đứng dưới ánh mặt trời, nên chịu sự trừng phạt không phải là em mà là những kẻ ti tiện kia."
Một đoạn đối thoại này là cao trào của vở kịch, cần phải diễn tả được toàn bộ tình cảm trong lời thoại.
Hai diễn viên chính tại giây phút này giống như có thần tiên trợ giúp, diễn đến nhập tâm, diễn đến xuất sắc, dưới sân khấu vốn dĩ vẫn có những tiếng bàn luận nho nhỏ thì hiện giờ cũng không còn nữa, mọi người đều bị sự biểu diễn của họ hấp dẫn.
Mồ hôi trượt xuống cổ, không chỉ vì mỏi mệt mà còn vì kích động.
Ngô Thành cong lưng, nâng Tiểu Vi dậy.
Hắn cầm tay đối phương, cũng chạm vào gương mặt của đối phương.
Hắn chuẩn bị sửa sang lại mái tóc rối tinh rối mù của nàng, thề phải khiến thế nhân khiếp sợ trước nhan sắc mĩ lệ của nàng.
Tiểu Vi đóng vai nữ chính vẫn đang cúi đầu khóc nức nở.
Ngô Thành hơi hơi dùng sức, nâng cằm đối phương lên.
Hắn duy trì nụ cười, nhìn nữ chính trong gương, nói: "Không phải sợ, em nhìn xem, em mỹ lệ đến nhường nào..."
Giọng nói của hắn bỗng nhiên nghẹn lại.
Mặt gương sáng ngời phản chiếu trước mặt hắn.
Hắn không nhìn thấy mình cùng nữ chính trong gương, hắn thấy... Thấy...
"Không!!! ——"
Hắn bỗng kêu gào đầy sợ hãi, dùng tay đẩy nữ chính trong ngực mình ra, bản thân cũng lảo đảo tránh khỏi gương, ngã ngồi trên mặt đất.
Hiện trường bỗng nhiên yên tĩnh.
Người xem ngây ngốc nhìn sân khấu.
Diễn viên trên sân khấu cũng ngơ ngác.
Sau đó, thính phòng vang lên những âm thanh bàn tán "ong ong".
Diễn viên trên sân khấu hoang mang rối loạn thả tấm rèm vải màu đỏ xuống.
Một tấm vải lớn che khuất sân khấu, phân chia trên đài và dưới đài làm hai phần.
Những người ngồi bên cạnh trái phải Tuế Văn đều đang nghị luận sôi nổi về sự cố vừa rồi, chỉ có Tuế Văn... Trong nháy mắt kia, hắn rõ ràng cảm nhận được một vài thứ.
Thời Thiên Ẩm cũng cảm giác được giống như thế.
Dưới tác dụng của khế ước, Thời Thiên Ẩm càng ngày càng mẫn cảm đối với Vật Kị.
Thời Thiên Ẩm: "Vật Kị?"
Tuế Văn: "Phải... Hẳn là đến từ gương."
Thời Thiên Ẩm: "Không diễn được nữa?"
Tuế Văn: "Khó mà nói được, có lẽ vẫn sẽ tiếp tục biểu diễn."
Thời Thiên Ẩm đáp lại một tiếng mang theo tiếc nuối nhàn nhạt, cũng thả lỏng hơn, bắt đầu tập trung chơi Anipop.
Chỉ còn lại một mình Tuế Văn nhìn lên sân khấu, nghiêm túc suy nghĩ:
Sao dạo gần đây mình cứ có cảm giác đi đâu cũng gặp phải Vật Kị, hơn nữa cái sau còn mạnh hơn cái trước.
Cho nên, mình sẽ không phải là lây cái loại bệnh gọi là gặp ai kẻ đó xui xẻo đấy chứ...
Tấm rèm che trên sân khấu buông khoảng 3', đến khi các khán giả bắt đầu mất kiên nhẫn, tấm màn cuối cùng cũng được kéo lên, diễn viên lần thứ 2 xuất hiện trên sân khấu, bắt đầu biểu diễn.
Nhưng lần diễn tiếp này nam chính luôn ở trong tình trạng không ổn, nếu như không phải sai động tác thì lại sai lời thoại, khoa trương nhất là toàn bộ quá trình đều cách thật xa mặt gương lớn trên sân khấu, giống như mặt gương kia là hồng thủy mãnh thú vậy.
Dưới loại tình huống như thế này, cho dù nữ chính có diễn tốt đến đâu thì cũng không có cách nào xoay trời chuyển đất...
Cuối cùng, vở kịch này kết thúc sớm hơn dự kiến 10', còn lấy một tư thế vô cùng vội vã hạ màn.
***
Những người đến xem đều đã rời đi.
Thành viên CLB kịch nói cũng dọn sạch sân khấu, dọn về trong phòng CLB của họ.
Hiện giờ, trong căn phòng không lớn đang đầy người, còn có vài đạo cụ chưa dọn dẹp hết nằm la liệt.
Bọn họ hoặc ngồi hoặc đứng, hai mặt nhìn nhau.
Len lỏi trong căn phòng là không khí thất bại thê thảm cùng kì lạ khiến mọi người đánh mất ham muốn nói chuyện.
Quản lý CLB cũng chẳng muốn nói gì, cô vẫy vẫy đôi tay vô lực, nói với mọi người: "Được rồi, tất cả mọi người đã vất vả rồi, chúng ta giải tán thôi..."
Tiểu Vi dẫn đầu, từng người lục tục rời khỏi căn phòng, nữ quản lý cũng chuẩn bị rời đi.
Nhưng trước khi rời đi, cô nhìn Ngô Thành đang ngồi yên không nhúc nhích, giống như đang đi vào cõi tiên, nói một câu: "Ngô Thành, biểu hiện hôm nay của cậu rất lạ, cậu cảm thấy không khỏe à?"
Ngô Thành giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hắn nhìn thoáng qua nữ quản lý, do dự một lúc mới nói: "Quản lý, trên mặt cậu có phải có vết bẩn không?"
Quản lý sửng sốt: "Trên mặt tôi? Làm sao thế?"
Ngô Thành: "Có một vệt xám nhỏ, có thể là do cọ vào đâu đấy, quản lý có muốn xoi qua gương không?"
Trong phòng học đang có một mặt gương rất lớn.
Quản lý không nghĩ nhiều, trực tiếp tiến đến trước gương: "Chỗ nào?"
Lúc quản lý đi đến trước gương, Ngô Thành cũng theo qua.
Đến khi quản lý đứng trước gương, hắn cũng đứng ở bên cạnh.
Lúc này, hắn có thể nhìn thấy được toàn bộ đối phương trong gương... Bên trong, hình dáng của đối phương cũng không có gì thay đổi.
Mặt gương phản ánh trung thực hình dáng của người trước mặt.
Quản lý nhìn mặt mình trong gương, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy vệt xám như Ngô Thành nói.
Ngô Thành cảm thấy mê mang.
Hắn nhớ đến từng hình ảnh được phản chiếu trong gương trước đó.
Chẳng lẽ, trước đó trên sân khấu mình nhìn nhầm?
Hắn lén lút vươn một bàn tay về phía tấm gương.
Trong gương phản chiếu trung thực bàn tay của hắn, chiếu ra nội tâm ẩn sâu một ngày kia của hắn.
"Không!!!"
Cùng một tình cảnh, sự hoảng sợ mà Ngô Thành nhận được mãnh liệt hơn rất nhiều so với lần đầu tiên.
Không thể để cho người khác thấy, không thể để cho người khác thấy thứ trong gương!
Thần kinh của hắn giống như bị nghiền nát vào giây phút này, hắn lấy phản ứng nhanh nhất trong đời mình hất đổ chiếc gương.
Đằng sau gương là một cái hòm.
Gương va vào phía trên cái hòm, phát ra một âm thanh thật lớn rồi chậm rãi rơi trên đất đầy bất lực.
Thứ trong gương không nhìn thấy nữa, Ngô Thành thở hổn hển, chuyển hướng về phía quản lý.
Hắn muốn trấn an quản lý nên lộ ra một nụ cười...
Quản lý đứng trước mặt hắn lại bỗng nhiên lùi ra phía sau hai bước.
Hai người cách một khoảng cách hẹp nhìn nhau, Ngô Thành nhìn thấy bản thân run rẩy trong mắt đối phương...
Quản lý hoảng sợ nói: "Vậy... Vậy, tôi đi trước."
Cô bé nói xong lập tức quay đầu chạy ra khỏi phòng, chỉ chớp mắt đã biến mất sau hành lang.
Ngô Thành không đuổi theo quản lý.
Sau khi quản lý rời đi, hắn chuyển ánh mắt của mình về phía gương to.
Hắn đứng tại chỗ một lúc, giơ tay xoa xoa lên mặt, chậm rãi bình phục lại tâm tình, ngay sau đó, hắn đi đến phía trước gương, ngồi xổm xuống, nhìn vào trong gương.
Lúc này, hắn không hoảng sợ trốn tránh nữa.
Hắn nhìn chằm chằm vào trong gương, rất nhanh đã nhìn thấy... Hình ảnh bản thân không muốn thấy vào giờ phút này.
Nhưng những hình ảnh kia giống như đang đưa tin, mặt gương giống như biến thành một màn chiếu chiếu lên tất cả những chuyện đã xảy ra, chiếu vào trong mắt kẻ trước mắt.
Ngô Thành nhịn không được bắt đầu thở dốc, từ hình ảnh đang được phản chiếu trong gương, nhịp độ hơi thở cũng ngày một dồn dập, đến một mức độ nhất định, hô hấp của gã bỗng nhiên im bặt, gã tùy tay cầm lấy một vật bén nhọn nào đó nằm trên mặt đất đâm mạnh về phía mặt gương.
"Tách ——"
"Tách tách ——"
"Tách tách tách ——"
Gã đâm mạnh vào mặt gương, trên mặt gương yếu ớt nhanh chóng xuất hiện vết rạn. Cảnh tượng trong gương cũng chậm rãi bị những vết rạn kia ăn mòn, bắt đầu trở nên mơ hồ...
Nam sinh đứng trước gương đã hoàn toàn rơi vào trạng thái kích động.
Sự kích động khiến gã xem nhẹ cảm giác không khỏe của cơ thể.
Gã không ý thức được khoang bụng và ngực mình đang rầu rĩ đau đớn, hơn nữa, theo số lần gã tác động vào mặt gương cảm giác này cũng ngày một tăng cao...
Hành động kích động vẫn tiếp tục, tiếng vang không ngừng xuất hiện trong căn phòng.
Mỗi lần đâm về phía gương, Ngô Thành lại mắng một câu:
"Dám giả thần giả quỷ trước mặt tao!"
"Mày cho rằng tao sẽ sợ hãi à?"
"Không ai biết chuyện này hết, không có bằng chứng, không ai dám nói..."
Đột nhiên, một tiếng "choang" vang lên.
Mặt kính chịu lực tác động không ngừng đã vỡ thành hai mảnh nhỏ, cảnh trong gương cũng tan thành mây khói, sự bất lương cũng giống như mặt gương vụn nát kia, không bao giờ hiển hiện.
Ngô Thành cảm thấy thật vui vẻ.
Gã vội vàng giơ tay, muốn làm cho cái gương kia hoàn toàn nát vụn.
Nhưng trước khi gã nện xuống, gã bỗng nhiên cảm thấy yết hầu ngưa ngứa, cánh tay cũng mềm oặt, còn không thể hít thở.
Gã đè tay lên ngực, thở hổn hển hai hơi rồi ho khan một cái.
Có gì đó theo cơn ho của gã bắn ra từ trong cổ họng, dừng trên gương.
Gã cúi đầu nhìn vào trong gương.
Máu thịt xuất hiện trên mặt gương.
Tinh thần vừa được thả lỏng bỗng nhiên căng chặt, thân thể cảm giác được sự đau đớn bén nhọn, giống như có thứ gì đó vô cùng kinh khủng chui vào trong bụng, tùy ý tàn sát bừa bãi.
Tiếng ho khan kịch liệt cũng đồng thời vang lên.
Ngô Thành: "A ——"
Gã nâng tay lên, muốn che yết hầu lại.
Nhưng máu loãng và thịt nát vẫn chui ra khỏi 5 ngón tay của gã, dừng trên mặt gương, khắp nơi giàn giụa.
Giống như có âm thanh nôn nóng truyền đến từ nơi xa xôi.
Nhưng Ngô Thành đã không thể nghe được rõ ràng.
Gã chậm rãi trượt xuống trước mặt gương vỡ nát...
***
Ban đêm, trong một góc của trường trung học Song Ngữ bỗng nhiên bị phá vỡ.
Đèn xe cứu thương lập lòe tiến vào trường học cùng với âm thanh báo hiệu gấp gáp, ánh sáng nhấp nháy màu xanh đỏ chiếu sáng một vùng xung quanh xe cứu thương.
Ngay sau đó, cửa xe cứu thương mở ra, nhân viên y tế chạy nhanh vào trong khu trường học, chỉ một lúc sau đã nâng một học sinh ra.
Khu dạy học cách vách đèn đuốc sáng trưng, bên trong tràn đầy những học sinh tham gia tự học buổi tối, hiện giờ, trước ô cửa sổ, học sinh thi nhau nhô đầu ra ngoài nhìn cảnh tượng đang diễn ra.
Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm cũng đang ở phía sau một trong những ô cửa sổ kia.
Từ sau khi phát hiện Vật Kị trên sân khấu, Tuế Văn cố ý ở lại trường học một lúc, định chờ mọi người trong CLB kịch nói đi hết lại lẻn vào xem tình huống thế nào.
Lại không nghĩ đến sự việc phát sinh nhanh đến thế, hơn nữa...
Tuế Văn nói nhỏ một tiếng: "Hình như tình huống có vẻ nghiêm trọng."
Ánh mắt của hắn dừng trên vài người bên cạnh xe cứu thương, băn khoăn, hắn thấp giọng hỏi Thời Thiên Ẩm: "Bọn họ đang nói gì thế?"
Thời Thiên Ẩm: "Xuất huyết dạ dày, nội tạng tổn thương, cần quan sát thật cẩn thận."
Tuế Văn: "Thật đúng là rất nghiêm trọng."
Hai người nói với nhau vài câu đơn giản rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Bọn họ kiên nhẫn chờ xe cứu thương bên dưới rời đi, ngay sau đó né qua đám người, tiến vào trong CLB kịch nói.
Lúc này cũng không giống với sự kiện nhảy lầu tập thể trước đó, chỉ là vấn đề học sinh bỗng phát tác bệnh nghiêm trọng.
Trường học cũng không có quá mức để ý, tất nhiên sẽ không có ai phong tỏa nơi này cả.
Trong phòng học tối om, bước chân nhỏ vụn vang lên trong bóng tối.
Hai người dễ dàng tiến vào trong phòng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc gương chưa có ai quan tâm lau chùi.
Gương cũ vẫn nằm trên mặt đất, trên gương vẫn còn dấu vết của máu thịt, thậm chí còn có vài vết rách dài giống như bị tách mở, cũng không biết đã phải chịu lực tác động kiểu gì mà những vết nứt này lại bị nứt một cách kì quái như thế.
Tuế Văn nhìn trái nhìn phải, cảm thấy nên bật đèn lên để kiểm tra cho rõ, vì vậy hắn bật chức năng đèn pin của di động lên, để sát vào mặt gương để quan sát.
Sau một cái liếc mắt, hắn nhìn thấy một hình ảnh kì quái xuất hiện trong gương.
Hình ảnh kì quái kia ẩn thân trong thế giới của cái gương, bình tĩnh nhìn hắn, giống như muốn bước ra khỏi gương, bước đến trước mặt hắn.
Không hề phòng bị lại gặp hình ảnh đột ngột như thế, Tuế Văn lui về phía sau, dẫm phải Thời Thiên Ẩm.
Một nguồn lực vững vàng dừng trên người hắn, là tay của Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm đè bả vai của Tuế Văn lại, hỏi: "Làm sao thế?"
Tuế Văn lấy lại bình tĩnh, nhịp tim đập lỡ một nhịp nhờ bàn tay của Thời Thiên Ẩm lại có thể gọi quay về.
Không phải hắn cảm thấy quá sợ hãi mà chỉ là do không phòng bị nên không kịp phản ứng, bị dọa.
Hắn suy nghĩ, lại bật đèn lên, để cho ánh sáng xuất hiện lần nữa trong phòng học, sau đó mới nói với Thời Thiên Ẩm: "Gương là Vật Kị, Vật Kị này có điều cổ quái, cậu xem đi rồi biết."
Vì vậy, Thời Thiên Ẩm đi đến trước gương, liếc mắt nhìn một cái.
Chỉ một cái liếc mắt này, sắc mặt của cậu lập tức giống như bị mây đen phủ kín.
Tuế Văn: "Có phải cậu nhìn thấy một hình ảnh quỷ quái màu đen không?"
Thời Thiên Ẩm: "Hình ảnh quỷ quái màu đen gì? Ta chỉ nhìn thấy mình bị Tuế Văn đánh bại."
Cậu vừa dứt lời, hai người hai mặt nhìn nhau.
Thời Thiên Ẩm: "Ngươi thấy cái gì?"
Tuế Văn: "Tôi...... Tôi thấy một hình ảnh rất kì quái."
Hắn nói, trong lòng giống như bắt được manh mối, lại giống như cũng không có manh mối gì cả.
Hắn hỏi lại Thời Thiên Ẩm: "Bị Tuế Văn đánh bại có ý nghĩa gì với cậu?"
Thời Thiên Ẩm lời ít ý nhiều: "Là hình ảnh khó chịu đựng nhất trong đời."
Tuế Văn đã hiểu.
Hắn lại đến đứng trước gương một lần nữa, chậm rãi nhìn vào trong gương.
Dưới bóng đèn sáng ngời, tất cả mọi thứ đều hiện lên rõ ràng.
Tuế Văn bỗng nhiên phát hiện vết nứt trên gương ít đi hai vết so với lúc hắn vừa tiến vào, những vết còn lại cũng đang ngắn dần dưới mí mắt hắn.
Mặt gương này đang tự lành.
Mí mắt Tuế Văn nhảy lên một cái.
Ngay sau đó, hắn nhìn vào trong gương, vật trong gương lại xuất hiện một lần nữa trong tầm mắt của hắn.
Tối đen như mực.
Là một hình người tối đen như mực.
Giống như nước bẩn, lại giống như sương đen, hay bất kì thứ gì đó đen nhánh tạo thành một hình người đáng sợ.
Tuế Văn lui lại một bước.
Nó cũng lui lại một bước.
Tuế Văn nhìn nó.
Nó cũng nhìn Tuế Văn.
Tuế Văn không làm ra hành động gì.
Nó lại lộ ra nụ cười với Tuế Văn...
Trong câu lạc bộ kịch của trường học, một cô bé đang đứng trước gương soi.
Cô bé dường như thích chơi Cosplay, trên người là một bộ váy nữ thần màu trắng trong trò chơi Quang Minh. Váy dài lộ toàn bộ phần lưng, lộ ra vòng eo thon nhỏ giống như dùng một tay là có thể ôm trọn; phía trước cũng không kín hoàn toàn, chỉ có phần ngạo nghễ song phong được che giấu, còn lại là da thịt trắng như tuyết, xinh đẹp lộ ra ngoài.
Mặc xong quần áo rồi, cô bé lại đội một bộ tóc giả dài màu hồng nhạt rồi sửa sang lại.
Làm xong hết tất cả mọi thứ rồi, cô bé lùi về phía sau hai bước, cẩn thận đánh giá mình trong gương.
Tô thêm một lớp son môi, lại dính thêm mi giả, làm xong tất cả rồi, cô bé nhìn vào gương, thầm nói:
"Hình như có hơi hở hang quá thì phải, đi qua sân trường xong còn phải ngồi mấy trạm xe nữa."
Có nên khoác thêm một chiếc áo để che bớt đi không nhỉ...
Ánh mắt của cô bé băn khoăn nhìn xung quanh, sau đó cầm lấy áo đồng phục của trường.
Chỉ cần khoác áo khoác đồng phục của trường vào, kéo khóa lên sẽ đảm bảo không có ai nhìn nhiều thêm một ánh mắt.
Cô bé có hơi ghét bỏ nhưng vẫn mặc đồng phục vào, vừa xỏ được một ống tay áo, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng người nói.
"Cậu có biết Đường Lan Lan ở lớp 4 không?"
"Biết, cậu ấy rất có tiếng."
"Mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp, còn chơi Cosplay, thầy cô cũng nhắc qua vài lần nhưng không thay đổi."
"Cậu ấy cũng không thèm quan tâm, giáo viên không thích nhưng có người khác thích..."
Ngoài hành lang, hai nữ sinh nói nói cười cười, đi qua câu lạc bộ, âm thanh truyền đến từ ngoài cửa sổ cũng chỉ như một cơn gió, nhẹ nhàng lướt về nơi xa.
Bên cạnh gương, cô bé đang khoác áo cũng dừng động tác.
Cô bé chính là Đường Lan Lan trong miệng hai nữ sinh kia.
Cô bé nhìn vào gương, lầm bầm: "Hừ, tôi chơi cosplay thì sao, tôi thích xinh đẹp thì thế nào, vì sao tôi lại không thể làm việc mình thích, vì sao lại không thể trang điểm để làm cho mình xinh đẹp hơn? Các người không thích nhưng có rất nhiều người thích tôi."
Dứt lời, cô bé bỗng nhiên ném áo khoác xuống, nói một câu:
"Mặc áo khoác làm gì, cho dù có mặc thành một cái bao tải cũng vẫn có người nói thôi."
Dứt lời, Đường Lan Lan mang theo balo đồ đạc, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, lúc rời đi còn không quên đóng cửa phòng lại.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng câu lạc bộ kịch với đủ loại đạo cụ không còn một tiếng người, mặt gương bỗng nhiên sáng lên trong không gian yên tĩnh.
Thời gian yên lặng trôi đi.
Ánh sáng phát sáng ra khỏi cửa sổ, sau đó tối dần.
Ban ngày trôi đi, ban đêm tiến đến, nắng gắt biến mất, chỉ còn lại vầng trăng lẻ treo mình trên không trung.
Bỗng nhiên, một tiếng "ầm" vang lên, cánh cửa phòng câu lạc bộ đóng kín trước đó bị mở ra lần thứ hai rồi sau đó lại bị đóng sầm lại, sau đó, người đi vào giống như phát điên kéo kín các bức màn cửa cho đến khi căn phòng không còn một khe hở, lại không nhìn thấy cả một tia ánh sáng, người đến mới trượt trên mặt đất giống như không có xương.
Người vừa tiến vào trượt chân, vừa lúc trượt đến trước mặt gương.
Mặt gương sáng ngời cũng không thể nhìn thấy bất kì thứ gì trong không gian tối om này lại lập lòe một tia sáng u ám.
Nó chiếu sáng thân ảnh mơ hồ trước mặt kính.
Mái tóc hồng nhạt, váy trắng dài đến chân.
Đúng là Đường Lan Lan vừa rời khỏi đây vào buổi sáng.
Chỉ từ ngày đến tối, một cô bé luôn kiêu ngạo tự tin đã biến thành kẻ đáng thương run rẩy cuộn tròn trên mặt đất. Cô bé cuộn tròn cả cơ thể lại, run rung, nhặt đủ thứ đồ vật lung tung chung quanh, cho dù là áo khoác đồng phục bị cô bé vứt bỏ hay là tấm rèm treo trên sân khấu, thậm chí là cả giấy và túi bóng, biển quảng cáo, bất kể thứ gì nằm trong tầm tay của cô bé đều bị cô bé khoác lên người mình.
Dần dần, ở trong gương không xuất hiện một cô bé trẻ trung xinh đẹp nữa mà là một quái vật không hiện rõ tứ chi.
Cho đến khi cô bé nhìn thấy gương mặt của mình.
Động tác của cô bé bỗng nhiên cứng đờ.
Đủ thứ đồ lộn xộn cô bé kéo tới lại bị cô bé đẩy ra giống như phát điên.
Âm thanh va chạm, đập phá, gào khóc điên loạn.
Đủ loại hỗn độn giống như diễn viên luyện tập trước khi lên sân khấu vang lên trong không gian hóa trang.
Gương bàng quang không tiếng động.
Cho đến khi toàn bộ sức lực đều bị hao hụt hết, cô bé lại ngã xuống mặt đất một lần nữa.
Lúc này, lửa đỏ thiêu đốt mọi thứ, chỉ còn lại tro tàn.
Trong tro tàn vang lên tiếng khóc run rẩy.
Trước gương, cô bé bỏ đi bộ tóc màu hồng nhạt, bỏ đi váy dài trắng. Cô bé dùng áo khoác đồng phục bọc chặt lấy mình, đầu tóc tán loạn che khuất gương mặt, nước mắt nước mũi làm lấm lem gương mặt được cô bé trang điểm kĩ càng nhưng cô bé đã không còn để ý nữa.
Cô bé ôm chặt lấy mình, ngón tay cào lên cánh tay tạo thành những vết xước hung ác, những thứ trên cánh tay cô bé trở thành ảnh ngược xuất hiện trong gương.
Dưới chiếc gương, bóng ma bất giác tăng lên...
***
"Mỗi năm một lần, các câu lạc bộ lại tiếp tục tuyển thêm người mới."
Giờ nghỉ trưa, Phí Vũ bỗng nói với mấy người Tuế Văn.
Đã cùng nhau trải qua mấy sự kiện thần quái, Phí Vũ, Đổng Thâm, Trần Hề Hề, Tuế Văn, Thời Thiên Ẩm đã tạo thành thói quen chơi cùng nhau.
Phí Vũ bẻ đầu ngón tay tính toán: "Sau khi khai giảng 1-2 tháng là thời gian các câu lạc bộ của trường tiến hành các hoạt động biểu diễn công khai để tuyển thêm người mới; chờ giai đoạn này qua đi chính là khai mạc đại hội thể thao; chờ đại hội thể thao kết thúc, nửa học kì của chúng ta cũng chả còn lại mấy ngày, cảm giác như kì nghỉ đông sẽ đến luôn, sau kì nghỉ đông sẽ là..."
Đổng Thâm: "Haiz."
Trần Hề Hề: "Haiz."
Tuế Văn: "Haiz."
Ba tiếng thở dài vang lên đã thành công ngăn cản lời nói tiếp theo của Phí Vũ.
Còn Thời Thiên Ẩm ấy à, cậu đang nhắm mắt học nghe tiếng Anh.
Vì vậy, Phí Vũ kết thúc câu chuyện đang nói dở, trong lòng cắm đao, làm như không có việc gì nói sang chuyện khác: "Trước đó tôi đã tham gia qua buổi kịch nói của câu lạc bộ kịch nói, cho nên nhóm các em khóa dưới đã cho tôi hai chiếc vé của buổi diễn hôm nay, các cậu có ai muốn đi không?"
Đổng Thâm: "Không đi, vừa học vừa làm."
Trần Hề Hề: "Không đi, xem phim."
Tuế Văn: "Không......"
Thời Thiên Ẩm: "Kịch nói là gì?"
Âm thanh vừa vang lên, Tuế Văn lập tức quay đầu.
Tuế Văn: "Cậu muốn đi xem à? Vậy chúng ta sẽ cùng đi."
Nói xong, hắn đưa tay ra trước mặt Phí Vũ.
Phí Vũ nhìn Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm, tấm tắc hai tiếng, lấy hai chiếc vé trong túi ra đưa cho họ: "Vị trí là ghế ngồi tình nhân, rất cao, không cần cảm ơn."
Vốn dĩ Tuế Văn định nói cảm ơn với Phí Vũ nhưng lại không nói nổi.
Ghế tình nhân là cái quỷ gì?
Hắn nhận vé xem kịch nói, cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện thời gian là 5:30 chiều nay, tên vở kịch là "Cô gái nhỏ xinh đẹp".
***
Lúc Tuế Văn nhận vé xem kịch của câu lạc bộ, một đợt tranh chấp cũng đang bùng nổ trong câu lạc bộ kịch nói.
Trưởng câu lạc bộ kịch nói đang gọi điện thoại trong phòng, giọng điệu nén giận, nói với đầu bên kia: "Đường Lan Lan, chiều nay chúng ta phải công diễn rồi, hiện tại cậu lại nói không tham gia là thế nào? Cậu cũng không phải người qua đường Giáp Ất Bính, cậu là nữ chính đấy!"
Đầu bên kia nói hai câu.
Trưởng câu lạc bộ lại càng tức giận hơn: "Không được, tôi không đồng ý, mặc kệ là nguyên nhân gì thì cậu cũng phải đến, chúng ta đã phát vé đi rồi, giờ nói sửa là sửa được à? Còn nữa, kịch bản này cũng viết vì cậu! Cậu..."
Lời nói của cô bé còn chưa kết thúc, đầu kia của điện thoại đã truyền đến âm thanh "tút tút...".
Điện thoại bị ngắt kết nối.
Trưởng CLB: "Con mẹ nó ——"
Các thành viên trong CLB nhìn trưởng CLB.
Lồng ngực của trưởng CLB phập phồng kịch liệt, mặt cũng đỏ gay, tức giận mà không có nơi để xả.
Nhưng cuối cùng cô bé vẫn nuốt những lời thô tục lại trong bụng.
Cô bé bình tĩnh lại rồi lại nở nụ cười, quay đầu nói với những cô bé khác trong CLB: "Tiểu Vi, tối nay cậu diễn nữ chính nhé."
Tiểu Vi nhún nhún vai: "Tớ không có vấn đề gì nhưng chỉ sợ diễn không được tốt lắm."
Trưởng CLB an ủi: "Không sao đâu, bản lĩnh của cậu cũng rất lớn, hoàn toàn có thể đảm đương vai nữ chính, trước đó Đường Lan Lan cũng là do vẻ ngoài thích hợp hơn một chút thôi." Nói xong lại kiến nghị thêm, "giữa trưa cũng còn ít thời gian, chúng ta luyện tập lại một lần được không?"
Các thành viên còn lại: "Được, cứ làm theo lời trưởng CLB nói."
Trưởng CLB cũng thấy được an ủi hơn, cô bé nhìn chung quanh một vòng, bỗng nhiên thấy một nam sinh đi vào.
Cô bé gọi: "Ngô Thành!"
Nam sinh vừa đi vào dáng người cao thẳng, gương mặt điển trai, trên mặt mang một chiếc kính gọng bạc, nghe thấy quản lý CLB gọi bèn dừng bước chân lại: "Quản lý, có việc gì à?"
Quản lý: "Ngô Thành, cậu có nhìn thấy Đường Lan Lan không, hai ngày nay không biết cô ấy làm sao nữa? Không đến CLB, tôi gọi điện cũng chỉ thấy cô ấy ấp a ấp úng."
Nam sinh đi vào tuy rằng cũng cố ý đến tìm Đường Lan Lan, cũng biết sẽ gặp người khác, nhưng tình huống dường như cũng không lạc quan cho lắm, hắn cau chặt mày: "Tôi cũng không rõ lắm, tôi có hỏi qua Đường Lan Lan nhưng gần đây cô ấy hơi kì lạ, giống như đang trốn tránh người khác..."
Quản lý còn muốn nói gì đó nhưng lời vừa đến miệng được một nửa đã từ bỏ.
Cô bé nói: "Được rồi, không cần lo lắng cho cậu ấy nữa, chúng ta chuẩn bị luyện tập đi."
Mọi người bắt đầu hành động.
Trong phòng CLB có bố trí một vài nơi thay quần áo, trước khi mọi người vào phòng còn có tiếng nói cười nho nhỏ.
"Gần đây Đường Lan Lan có vẻ kì lạ lắm."
"Lại không thích trang điểm nữa, ngày nào cũng mặc đồng phục, đầu tóc tán loạn, nhìn xấu kinh."
"Vốn dĩ cũng chỉ có mỗi khuôn mặt, hiện tại khuôn mặt cũng đã không còn..."
Bên ngoài phòng thay đồ, Tiểu Vi đang đứng trước gương thử trang phục diễn của Đường Lan Lan.
Cô bé cầm quần áo nhìn ngược nhìn xuôi, nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Không hợp thì thôi, cũng nên có trách nhiệm với công việc đã nhận chứ? Được rồi, tuy rằng tôi chưa từng diễn nhân vật này nhưng tôi tin rằng tôi cũng không kém hơn cậu bao nhiêu..."
Trong gương, phía sau lưng cô gái bỗng nhiên hiện lên một bóng dáng kì quái.
Tiểu Vi sửng sốt, quay đầu nhìn nhưng sau lưng cô bé cũng không có ai, gần nhất cũng chỉ có Ngô Thành vừa tiến vào, đối phương cũng cần chuẩn bị vì trong vở kịch này hắn đóng vai nam chính.
Ngô Thành phát hiện ánh mắt kì lạ của Tiểu Vi: "Làm sao thế?"
Tiểu Vi lại quay đầu lại, nhìn kỹ vào trong gương, không có gì cả.
Cô bé lắc đầu: "Không có việc gì, tôi hoa mắt thôi, bắt đầu đi, thời gian không còn nhiều lắm."
***
Thời gian đúng là không còn nhiều lắm, còn mấy giờ cuối, nháy mắt đã trốn khỏi khe hở ngón tay.
Lúc tan học, Tuế Văn mang theo Thời Thiên Ẩm đến sân khấu kịch nói.
Giữa trưa, vì tò mò với kịch nói nên Thời Thiên Ẩm đã lên mạng tìm khiến cho hắn cảm thấy bản thân mình không làm tốt nhiệm vụ của người địa phương giới thiệu cho du khách những điều cần biết về thế giới này.
Tuy rằng Thời Thiên Ẩm nhìn qua giống như đã quen với sinh hoạt vườn trường.
Nhưng Thời Thiên Ẩm cũng chỉ mới học được cách học tập thôi...
Bản thân mình lại không có ý nghĩ bồi dưỡng ra một chú chim học bá.
Cho nên, Tuế Văn vội vàng sửa lại cho đúng, đi học vẫn nên lắng tai nghe giảng, làm tốt bài tập, nhưng khi tan học, bọn họ hoàn toàn có thể chơi một vài trò chơi... Ví dụ như trong thời gian chờ đợi vở kịch nói bắt đầu, tải cho Thời Thiên Ẩm một trò chơi phổ biến như Anipop và Parkour, để Thời Thiên Ẩm có thể biết được sự hấp dẫn của hai trò chơi tiêu khiển này.
Ngay từ đầu, Thời Thiên Ẩm cũng không nghiêm túc lắm.
Trước đó tiến vào bên trong trò chơi siêu hot "Vùng đất hoang dã", cảm giác của cậu chính là chả có cảm giác gì.
Những cuộc chiến trước kia của cậu còn kích thích hơn trong Vùng đất hoang dã nhiều.
Kĩ năng của mấy nhân vật trong đó nhìn thì xinh đẹp nhưng cũng chỉ giống như một giàn hoa thôi.
Nhưng nhìn vào mặt mũi của Tuế Văn, Thời Thiên Ẩm miễn cưỡng chơi Anipop một lát, cũng đã làm tốt chuẩn bị trò chơi này sẽ nhàm chán như Vùng đất hoang dã.
Sau đó......
Level 1.
Level 2-3-4.
Level 5...
Thời Thiên Ẩm từ việc ngồi thẳng biến thành ngồi nghiêng, từ không để ý biến thành nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lúc này, ánh đèn bỗng nhiên lập lòe, tấm màn che trên sân khấu được kéo mạnh, diễn viên, đồ trang trí xuất hiện, kịch nói chính thức bắt đầu!
Âm thanh phía trước hấp dẫn một nửa sự chú ý của Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm chưa bao giờ kem kịch nói, người biểu diễn trên sân khấu có lực hấp dẫn không nhỏ đối với cậu; nhưng Anipop trên màn hình di động cũng tác động đến sự chú ý của cậu.
Cậu lập tức ngẩng đầu nhìn sân khấu kịch nói rồi lại lập tức cúi đầu nghiên cứu Anipop, cho dù là bỏ lỡ nội dung xuất sắc trên sân khấu hay đi nhầm một bước trên di động đều sẽ khiến cho đôi mày của cậu nhăn lại, môi mím thành một đường, lộ ra vẻ không vui cùng tiếc nuối.
Tuế Văn cảm thấy Thời Thiên Ẩm như vậy rất đáng yêu.
Hắn bừng bừng hứng thú thưởng thức biến đổi trên gương mặt Thời Thiên Ẩm với đủ loại thần thái, thỉnh thoảng cũng phân lấy một ít tinh thần đặt lên sân khấu và tờ giới thiệu nội dung vở kịch trong tay.
Tên vở kịch: "Cô gái nhỏ xinh đẹp."
Vào thế kỉ thứ 18, có một người con gái xuất thân từ tầng đáy của xã hội nhưng lại có một vẻ đẹp tuyệt trần, thế nhưng cuộc sống của nàng lại không được đẹp đẽ giống như dung mạo của nàng từ những ác ý và ghen ghét đố kị xung quanh; gương mặt xinh đẹp không những không mang đến may mắn của nàng mà ngược lại là đau khổ không dứt, vì vậy, niềm tin của nàng bị mất đi, nàng sợ hãi con người, hàng ngày đều cố gắng biến mình trở nên xấu xí; thế nhưng, những kẻ xung quanh vẫn không buông tha cho nàng, càng bắt nạt nàng nhiều hơn, cho đến tận khi nàng gặp được một chàng trai quý tộc thật sự yêu thương và thưởng thức vẻ đẹp của nàng. Chàng trai quý tộc kia giúp nàng bước ra khỏi bóng ma cuộc đời, giống như một người thợ kim cương mài giũa từng viên châu báu, tái tạo hình hài cho nàng, bảo vệ nàng, giúp nàng nở rộ ánh sáng rực rỡ của mình.
Tóm lại là một câu chuyện tình yêu đơn giản và mơ mộng.
Tuế Văn đọc xong phần giới thiệu, ngẩng đầu xem kịch nói.
Vị trí ngồi mà Phí Vũ cung cấp đúng là không tồi, chỗ bọn họ ngồi là hàng ghế thứ hai, có thể nhìn được rõ cả trai và gái trên sân khấu, vừa nhận ra đâu là nam chính và đâu là nữ chính thì đã nghe thấy bên cạnh có người nói một câu: "Không đúng, nữ chính vì sao không phải là Đường Lan Lan nhỉ, Tiểu Vi nhìn không đẹp bằng Đường Lan Lan, vì thấy bảo là Đường Lan Lan diễn chính nên tôi mới đến xem..."
Tuế Văn nhìn thoáng qua chỗ ngồi bên cạnh, là một nam sinh.
Hắn hỏi một câu: "Đường Lan Lan là ai?"
Nam sinh liếc mắt nhìn Tuế Văn: "Cậu không biết Đường Lan Lan?"
Tuế Văn cũng liếc mắt nhìn nam sinh kia một cái, trong lòng nghĩ, vì sao tôi phải biết Đường Lan Lan?
Nam sinh lại nói tiếp: "Chính là Đường Lan Lan của ban 4 cao nhị*!"
(*Tương đương THPT lớp 11)
Tuế Văn: "Tôi cao tam*."
(*Tương đương THPT lớp 12)
Nam sinh hiểu ra: "Hóa ra là đàn anh cao tam."
Hắn lấy di động trong túi ra, mở khóa màn hình, trên màn hìn chính là hình ảnh nữ thần phục tinh do Đường Lan Lan Cosplay.
Cậu ta chỉ vào cô gái cười đến trương dương, nói với Tuế Văn: "Cô ấy chính là Đường Lan Lan, từ năm ngoái tiến vào CLB kịch nói đã là nữ chính của các vở kịch. Cô ấy diễn rất hay, lớn lên cũng xinh đẹp, lại hào phóng, được rất nhiều người yêu thích. Khi cô ấy tham gia lễ hội Cosplay, có rất nhiều các bạn học trong ban đến cổ vũ."
Tuế Văn: "Vậy à......"
Hắn vừa dứt lời, trên đài cao bỗng có tiếng con gái cao vút kích động.
"Gương mặt này...... Gương mặt này, gương mặt này chỉ biết cho ta đau khổ và xui xẻo, ta muốn hủy diệt nó!"
Nữ chính mặc quần áo xám, nhìn vào gương hét lớn.
Giọng nói của nàng uyển chuyển dài lâu, giống như thiên nga lên tiếng, từng câu từng chữ rõ ràng, cướp đi lực chú ý của người xem.
Vốn còn đang tiếc nuối vì vở kịch này Đường Lan Lan không diễn, nam sinh kia cũng dậy tinh thần, lẩm bẩm, "Diễn cũng không tệ lắm", sau đó chăm chú nhìn lên sân khấu.
Trên sân khấu, nam chính đứng trong bóng ma nhanh chóng bước vào bên trong ánh đèn, hắn chạy đến trước gương, cầm lấy tay nữ chính, lạnh giọng: "Em điên rồi!"
Nữ chính: "Ta không điên, đây là gương mặt bị nguyền rủa, mỗi một người nhìn vào nó nếu không phải muốn chiếm hữu nó thì chính là muốn hủy hoại nó, ta đã phải chịu đựng đủ rồi."
Nam chính: "Lớn lên xinh đẹp không phải là lỗi của em."
Nữ chính: "Nhưng hồng nhan bạc phận."
Nam chính: "Những điều đó đã qua rồi, ta sẽ bảo vệ em, ta sẽ làm cho em có thể tự do đứng dưới ánh mặt trời, nên chịu sự trừng phạt không phải là em mà là những kẻ ti tiện kia."
Một đoạn đối thoại này là cao trào của vở kịch, cần phải diễn tả được toàn bộ tình cảm trong lời thoại.
Hai diễn viên chính tại giây phút này giống như có thần tiên trợ giúp, diễn đến nhập tâm, diễn đến xuất sắc, dưới sân khấu vốn dĩ vẫn có những tiếng bàn luận nho nhỏ thì hiện giờ cũng không còn nữa, mọi người đều bị sự biểu diễn của họ hấp dẫn.
Mồ hôi trượt xuống cổ, không chỉ vì mỏi mệt mà còn vì kích động.
Ngô Thành cong lưng, nâng Tiểu Vi dậy.
Hắn cầm tay đối phương, cũng chạm vào gương mặt của đối phương.
Hắn chuẩn bị sửa sang lại mái tóc rối tinh rối mù của nàng, thề phải khiến thế nhân khiếp sợ trước nhan sắc mĩ lệ của nàng.
Tiểu Vi đóng vai nữ chính vẫn đang cúi đầu khóc nức nở.
Ngô Thành hơi hơi dùng sức, nâng cằm đối phương lên.
Hắn duy trì nụ cười, nhìn nữ chính trong gương, nói: "Không phải sợ, em nhìn xem, em mỹ lệ đến nhường nào..."
Giọng nói của hắn bỗng nhiên nghẹn lại.
Mặt gương sáng ngời phản chiếu trước mặt hắn.
Hắn không nhìn thấy mình cùng nữ chính trong gương, hắn thấy... Thấy...
"Không!!! ——"
Hắn bỗng kêu gào đầy sợ hãi, dùng tay đẩy nữ chính trong ngực mình ra, bản thân cũng lảo đảo tránh khỏi gương, ngã ngồi trên mặt đất.
Hiện trường bỗng nhiên yên tĩnh.
Người xem ngây ngốc nhìn sân khấu.
Diễn viên trên sân khấu cũng ngơ ngác.
Sau đó, thính phòng vang lên những âm thanh bàn tán "ong ong".
Diễn viên trên sân khấu hoang mang rối loạn thả tấm rèm vải màu đỏ xuống.
Một tấm vải lớn che khuất sân khấu, phân chia trên đài và dưới đài làm hai phần.
Những người ngồi bên cạnh trái phải Tuế Văn đều đang nghị luận sôi nổi về sự cố vừa rồi, chỉ có Tuế Văn... Trong nháy mắt kia, hắn rõ ràng cảm nhận được một vài thứ.
Thời Thiên Ẩm cũng cảm giác được giống như thế.
Dưới tác dụng của khế ước, Thời Thiên Ẩm càng ngày càng mẫn cảm đối với Vật Kị.
Thời Thiên Ẩm: "Vật Kị?"
Tuế Văn: "Phải... Hẳn là đến từ gương."
Thời Thiên Ẩm: "Không diễn được nữa?"
Tuế Văn: "Khó mà nói được, có lẽ vẫn sẽ tiếp tục biểu diễn."
Thời Thiên Ẩm đáp lại một tiếng mang theo tiếc nuối nhàn nhạt, cũng thả lỏng hơn, bắt đầu tập trung chơi Anipop.
Chỉ còn lại một mình Tuế Văn nhìn lên sân khấu, nghiêm túc suy nghĩ:
Sao dạo gần đây mình cứ có cảm giác đi đâu cũng gặp phải Vật Kị, hơn nữa cái sau còn mạnh hơn cái trước.
Cho nên, mình sẽ không phải là lây cái loại bệnh gọi là gặp ai kẻ đó xui xẻo đấy chứ...
Tấm rèm che trên sân khấu buông khoảng 3', đến khi các khán giả bắt đầu mất kiên nhẫn, tấm màn cuối cùng cũng được kéo lên, diễn viên lần thứ 2 xuất hiện trên sân khấu, bắt đầu biểu diễn.
Nhưng lần diễn tiếp này nam chính luôn ở trong tình trạng không ổn, nếu như không phải sai động tác thì lại sai lời thoại, khoa trương nhất là toàn bộ quá trình đều cách thật xa mặt gương lớn trên sân khấu, giống như mặt gương kia là hồng thủy mãnh thú vậy.
Dưới loại tình huống như thế này, cho dù nữ chính có diễn tốt đến đâu thì cũng không có cách nào xoay trời chuyển đất...
Cuối cùng, vở kịch này kết thúc sớm hơn dự kiến 10', còn lấy một tư thế vô cùng vội vã hạ màn.
***
Những người đến xem đều đã rời đi.
Thành viên CLB kịch nói cũng dọn sạch sân khấu, dọn về trong phòng CLB của họ.
Hiện giờ, trong căn phòng không lớn đang đầy người, còn có vài đạo cụ chưa dọn dẹp hết nằm la liệt.
Bọn họ hoặc ngồi hoặc đứng, hai mặt nhìn nhau.
Len lỏi trong căn phòng là không khí thất bại thê thảm cùng kì lạ khiến mọi người đánh mất ham muốn nói chuyện.
Quản lý CLB cũng chẳng muốn nói gì, cô vẫy vẫy đôi tay vô lực, nói với mọi người: "Được rồi, tất cả mọi người đã vất vả rồi, chúng ta giải tán thôi..."
Tiểu Vi dẫn đầu, từng người lục tục rời khỏi căn phòng, nữ quản lý cũng chuẩn bị rời đi.
Nhưng trước khi rời đi, cô nhìn Ngô Thành đang ngồi yên không nhúc nhích, giống như đang đi vào cõi tiên, nói một câu: "Ngô Thành, biểu hiện hôm nay của cậu rất lạ, cậu cảm thấy không khỏe à?"
Ngô Thành giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hắn nhìn thoáng qua nữ quản lý, do dự một lúc mới nói: "Quản lý, trên mặt cậu có phải có vết bẩn không?"
Quản lý sửng sốt: "Trên mặt tôi? Làm sao thế?"
Ngô Thành: "Có một vệt xám nhỏ, có thể là do cọ vào đâu đấy, quản lý có muốn xoi qua gương không?"
Trong phòng học đang có một mặt gương rất lớn.
Quản lý không nghĩ nhiều, trực tiếp tiến đến trước gương: "Chỗ nào?"
Lúc quản lý đi đến trước gương, Ngô Thành cũng theo qua.
Đến khi quản lý đứng trước gương, hắn cũng đứng ở bên cạnh.
Lúc này, hắn có thể nhìn thấy được toàn bộ đối phương trong gương... Bên trong, hình dáng của đối phương cũng không có gì thay đổi.
Mặt gương phản ánh trung thực hình dáng của người trước mặt.
Quản lý nhìn mặt mình trong gương, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy vệt xám như Ngô Thành nói.
Ngô Thành cảm thấy mê mang.
Hắn nhớ đến từng hình ảnh được phản chiếu trong gương trước đó.
Chẳng lẽ, trước đó trên sân khấu mình nhìn nhầm?
Hắn lén lút vươn một bàn tay về phía tấm gương.
Trong gương phản chiếu trung thực bàn tay của hắn, chiếu ra nội tâm ẩn sâu một ngày kia của hắn.
"Không!!!"
Cùng một tình cảnh, sự hoảng sợ mà Ngô Thành nhận được mãnh liệt hơn rất nhiều so với lần đầu tiên.
Không thể để cho người khác thấy, không thể để cho người khác thấy thứ trong gương!
Thần kinh của hắn giống như bị nghiền nát vào giây phút này, hắn lấy phản ứng nhanh nhất trong đời mình hất đổ chiếc gương.
Đằng sau gương là một cái hòm.
Gương va vào phía trên cái hòm, phát ra một âm thanh thật lớn rồi chậm rãi rơi trên đất đầy bất lực.
Thứ trong gương không nhìn thấy nữa, Ngô Thành thở hổn hển, chuyển hướng về phía quản lý.
Hắn muốn trấn an quản lý nên lộ ra một nụ cười...
Quản lý đứng trước mặt hắn lại bỗng nhiên lùi ra phía sau hai bước.
Hai người cách một khoảng cách hẹp nhìn nhau, Ngô Thành nhìn thấy bản thân run rẩy trong mắt đối phương...
Quản lý hoảng sợ nói: "Vậy... Vậy, tôi đi trước."
Cô bé nói xong lập tức quay đầu chạy ra khỏi phòng, chỉ chớp mắt đã biến mất sau hành lang.
Ngô Thành không đuổi theo quản lý.
Sau khi quản lý rời đi, hắn chuyển ánh mắt của mình về phía gương to.
Hắn đứng tại chỗ một lúc, giơ tay xoa xoa lên mặt, chậm rãi bình phục lại tâm tình, ngay sau đó, hắn đi đến phía trước gương, ngồi xổm xuống, nhìn vào trong gương.
Lúc này, hắn không hoảng sợ trốn tránh nữa.
Hắn nhìn chằm chằm vào trong gương, rất nhanh đã nhìn thấy... Hình ảnh bản thân không muốn thấy vào giờ phút này.
Nhưng những hình ảnh kia giống như đang đưa tin, mặt gương giống như biến thành một màn chiếu chiếu lên tất cả những chuyện đã xảy ra, chiếu vào trong mắt kẻ trước mắt.
Ngô Thành nhịn không được bắt đầu thở dốc, từ hình ảnh đang được phản chiếu trong gương, nhịp độ hơi thở cũng ngày một dồn dập, đến một mức độ nhất định, hô hấp của gã bỗng nhiên im bặt, gã tùy tay cầm lấy một vật bén nhọn nào đó nằm trên mặt đất đâm mạnh về phía mặt gương.
"Tách ——"
"Tách tách ——"
"Tách tách tách ——"
Gã đâm mạnh vào mặt gương, trên mặt gương yếu ớt nhanh chóng xuất hiện vết rạn. Cảnh tượng trong gương cũng chậm rãi bị những vết rạn kia ăn mòn, bắt đầu trở nên mơ hồ...
Nam sinh đứng trước gương đã hoàn toàn rơi vào trạng thái kích động.
Sự kích động khiến gã xem nhẹ cảm giác không khỏe của cơ thể.
Gã không ý thức được khoang bụng và ngực mình đang rầu rĩ đau đớn, hơn nữa, theo số lần gã tác động vào mặt gương cảm giác này cũng ngày một tăng cao...
Hành động kích động vẫn tiếp tục, tiếng vang không ngừng xuất hiện trong căn phòng.
Mỗi lần đâm về phía gương, Ngô Thành lại mắng một câu:
"Dám giả thần giả quỷ trước mặt tao!"
"Mày cho rằng tao sẽ sợ hãi à?"
"Không ai biết chuyện này hết, không có bằng chứng, không ai dám nói..."
Đột nhiên, một tiếng "choang" vang lên.
Mặt kính chịu lực tác động không ngừng đã vỡ thành hai mảnh nhỏ, cảnh trong gương cũng tan thành mây khói, sự bất lương cũng giống như mặt gương vụn nát kia, không bao giờ hiển hiện.
Ngô Thành cảm thấy thật vui vẻ.
Gã vội vàng giơ tay, muốn làm cho cái gương kia hoàn toàn nát vụn.
Nhưng trước khi gã nện xuống, gã bỗng nhiên cảm thấy yết hầu ngưa ngứa, cánh tay cũng mềm oặt, còn không thể hít thở.
Gã đè tay lên ngực, thở hổn hển hai hơi rồi ho khan một cái.
Có gì đó theo cơn ho của gã bắn ra từ trong cổ họng, dừng trên gương.
Gã cúi đầu nhìn vào trong gương.
Máu thịt xuất hiện trên mặt gương.
Tinh thần vừa được thả lỏng bỗng nhiên căng chặt, thân thể cảm giác được sự đau đớn bén nhọn, giống như có thứ gì đó vô cùng kinh khủng chui vào trong bụng, tùy ý tàn sát bừa bãi.
Tiếng ho khan kịch liệt cũng đồng thời vang lên.
Ngô Thành: "A ——"
Gã nâng tay lên, muốn che yết hầu lại.
Nhưng máu loãng và thịt nát vẫn chui ra khỏi 5 ngón tay của gã, dừng trên mặt gương, khắp nơi giàn giụa.
Giống như có âm thanh nôn nóng truyền đến từ nơi xa xôi.
Nhưng Ngô Thành đã không thể nghe được rõ ràng.
Gã chậm rãi trượt xuống trước mặt gương vỡ nát...
***
Ban đêm, trong một góc của trường trung học Song Ngữ bỗng nhiên bị phá vỡ.
Đèn xe cứu thương lập lòe tiến vào trường học cùng với âm thanh báo hiệu gấp gáp, ánh sáng nhấp nháy màu xanh đỏ chiếu sáng một vùng xung quanh xe cứu thương.
Ngay sau đó, cửa xe cứu thương mở ra, nhân viên y tế chạy nhanh vào trong khu trường học, chỉ một lúc sau đã nâng một học sinh ra.
Khu dạy học cách vách đèn đuốc sáng trưng, bên trong tràn đầy những học sinh tham gia tự học buổi tối, hiện giờ, trước ô cửa sổ, học sinh thi nhau nhô đầu ra ngoài nhìn cảnh tượng đang diễn ra.
Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm cũng đang ở phía sau một trong những ô cửa sổ kia.
Từ sau khi phát hiện Vật Kị trên sân khấu, Tuế Văn cố ý ở lại trường học một lúc, định chờ mọi người trong CLB kịch nói đi hết lại lẻn vào xem tình huống thế nào.
Lại không nghĩ đến sự việc phát sinh nhanh đến thế, hơn nữa...
Tuế Văn nói nhỏ một tiếng: "Hình như tình huống có vẻ nghiêm trọng."
Ánh mắt của hắn dừng trên vài người bên cạnh xe cứu thương, băn khoăn, hắn thấp giọng hỏi Thời Thiên Ẩm: "Bọn họ đang nói gì thế?"
Thời Thiên Ẩm: "Xuất huyết dạ dày, nội tạng tổn thương, cần quan sát thật cẩn thận."
Tuế Văn: "Thật đúng là rất nghiêm trọng."
Hai người nói với nhau vài câu đơn giản rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Bọn họ kiên nhẫn chờ xe cứu thương bên dưới rời đi, ngay sau đó né qua đám người, tiến vào trong CLB kịch nói.
Lúc này cũng không giống với sự kiện nhảy lầu tập thể trước đó, chỉ là vấn đề học sinh bỗng phát tác bệnh nghiêm trọng.
Trường học cũng không có quá mức để ý, tất nhiên sẽ không có ai phong tỏa nơi này cả.
Trong phòng học tối om, bước chân nhỏ vụn vang lên trong bóng tối.
Hai người dễ dàng tiến vào trong phòng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc gương chưa có ai quan tâm lau chùi.
Gương cũ vẫn nằm trên mặt đất, trên gương vẫn còn dấu vết của máu thịt, thậm chí còn có vài vết rách dài giống như bị tách mở, cũng không biết đã phải chịu lực tác động kiểu gì mà những vết nứt này lại bị nứt một cách kì quái như thế.
Tuế Văn nhìn trái nhìn phải, cảm thấy nên bật đèn lên để kiểm tra cho rõ, vì vậy hắn bật chức năng đèn pin của di động lên, để sát vào mặt gương để quan sát.
Sau một cái liếc mắt, hắn nhìn thấy một hình ảnh kì quái xuất hiện trong gương.
Hình ảnh kì quái kia ẩn thân trong thế giới của cái gương, bình tĩnh nhìn hắn, giống như muốn bước ra khỏi gương, bước đến trước mặt hắn.
Không hề phòng bị lại gặp hình ảnh đột ngột như thế, Tuế Văn lui về phía sau, dẫm phải Thời Thiên Ẩm.
Một nguồn lực vững vàng dừng trên người hắn, là tay của Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm đè bả vai của Tuế Văn lại, hỏi: "Làm sao thế?"
Tuế Văn lấy lại bình tĩnh, nhịp tim đập lỡ một nhịp nhờ bàn tay của Thời Thiên Ẩm lại có thể gọi quay về.
Không phải hắn cảm thấy quá sợ hãi mà chỉ là do không phòng bị nên không kịp phản ứng, bị dọa.
Hắn suy nghĩ, lại bật đèn lên, để cho ánh sáng xuất hiện lần nữa trong phòng học, sau đó mới nói với Thời Thiên Ẩm: "Gương là Vật Kị, Vật Kị này có điều cổ quái, cậu xem đi rồi biết."
Vì vậy, Thời Thiên Ẩm đi đến trước gương, liếc mắt nhìn một cái.
Chỉ một cái liếc mắt này, sắc mặt của cậu lập tức giống như bị mây đen phủ kín.
Tuế Văn: "Có phải cậu nhìn thấy một hình ảnh quỷ quái màu đen không?"
Thời Thiên Ẩm: "Hình ảnh quỷ quái màu đen gì? Ta chỉ nhìn thấy mình bị Tuế Văn đánh bại."
Cậu vừa dứt lời, hai người hai mặt nhìn nhau.
Thời Thiên Ẩm: "Ngươi thấy cái gì?"
Tuế Văn: "Tôi...... Tôi thấy một hình ảnh rất kì quái."
Hắn nói, trong lòng giống như bắt được manh mối, lại giống như cũng không có manh mối gì cả.
Hắn hỏi lại Thời Thiên Ẩm: "Bị Tuế Văn đánh bại có ý nghĩa gì với cậu?"
Thời Thiên Ẩm lời ít ý nhiều: "Là hình ảnh khó chịu đựng nhất trong đời."
Tuế Văn đã hiểu.
Hắn lại đến đứng trước gương một lần nữa, chậm rãi nhìn vào trong gương.
Dưới bóng đèn sáng ngời, tất cả mọi thứ đều hiện lên rõ ràng.
Tuế Văn bỗng nhiên phát hiện vết nứt trên gương ít đi hai vết so với lúc hắn vừa tiến vào, những vết còn lại cũng đang ngắn dần dưới mí mắt hắn.
Mặt gương này đang tự lành.
Mí mắt Tuế Văn nhảy lên một cái.
Ngay sau đó, hắn nhìn vào trong gương, vật trong gương lại xuất hiện một lần nữa trong tầm mắt của hắn.
Tối đen như mực.
Là một hình người tối đen như mực.
Giống như nước bẩn, lại giống như sương đen, hay bất kì thứ gì đó đen nhánh tạo thành một hình người đáng sợ.
Tuế Văn lui lại một bước.
Nó cũng lui lại một bước.
Tuế Văn nhìn nó.
Nó cũng nhìn Tuế Văn.
Tuế Văn không làm ra hành động gì.
Nó lại lộ ra nụ cười với Tuế Văn...