"Được rồi, mình biết rồi, hai cậu về nhớ luyện tập lại các động tác vừa rồi cho nhuần nhuyễn nhé."
Hạ Túy biết chỉ cần mở miệng xin một tiếng là có thể ra sớm, nhưng không ngờ chỉ huy lại đáp ứng nhanh như vậy, nàng vẫn chưa nói hết câu.
"Được, tạm biệt."
Dù đã cố gắng tiết kiệm thời gian nhưng nàng và Thục Tâm vẫn đến trễ mười phút. Đến nơi Hạ Túy liền mở cửa xông thẳng vào nhà Tần Nhược Anh, dường như là thục mạng chạy đến chỗ ngồi.
Hạ Túy đến như một cơn gió, Tần Nhược Anh có chút bất ngờ. Vừa nãy cô nhìn đồng hồ đã trễ mười phút, cứ nghĩ hôm nay Hạ Túy sẽ không đến. Nhưng không ngờ nàng không những đã đến, mà còn đến cùng Thục Tâm, rõ ràng là trước đó các nàng đã đi cùng nhau.
Tần Nhược Anh không hỏi lý do, bắt đầu dạy.
"Về phần trang phục tái chế của lớp chúng ta, tôi cần ba bạn người mẫu, có bạn nào tình nguyện không?"
Bọn họ nghe đến hai chữ "tình nguyện" liền ngay lập tức cụp đầu xuống. Có ai không biết làm người mẫu phải cực khổ đến thế nào? Thứ họ diện lên người không phải là quần áo vải mà chính là những thứ đã được tái chế a, mặc vào có bao nhiêu bức bối. Nhà trường còn không cho các nàng mặc quần áo để bảo hộ bên trong, nếu nhất thời xảy ra sự cố thì chỉ có thể đội quần đi học.
"Không ai tình nguyện vậy tôi sẽ chỉ đích danh, nếu đã như vậy thì tôi không cho phép các em từ chối đâu đấy."
Hạ Túy lúc này mới cảm thấy lo sợ, người mẫu cần nhất là gương mặt và thần thái, còn về dáng dấp thì, vì là trang phục tái chế nên không cần phải tôn dáng, chỉ cần cao ráo một chút là được.
Gương mặt, cao ráo và thần thái. Hạ Túy đã có hai cái, không phải tự luyến nhưng nàng tự biết giá trị nhan sắc của bản thân nằm ở đâu.
"Hạ Túy."
Quả nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, chủ nhiệm không chọn nàng thì thật uổng phí.
"Vũ Thanh Di."
Hi Phương sau khi nghe đến tên Hạ Túy liền bụm miệng cười, cười vào nỗi đau của nàng.
"Hi Phương."
Nụ cười cô chợt tắt.
"Được rồi, tôi chọn ba bạn trên, cùng với những bạn thiết kế trang phục, các em tự bàn bạc với nhau nên làm cái gì, sắp xếp vị trí như thế nào, và tự điều chỉnh bước chân sao cho ra dáng một chút. Nhiệm vụ của tôi đến đây là hết rồi, có giải hay không là tùy thuộc vào các em." Nói xong liền tiêu sái bước ra khỏi cửa, chủ nhiệm lớp nàng là như vậy, đến rồi đi như một cơn gió. Nhưng mỗi lần đến đều sẽ đem đến những "kinh hỉ" mà bản thân nàng không bao giờ ngờ tới.
Hạ Túy xách cặp đứng lên, còn không quên vỗ vào vai Hi Phương một cái: "Người mẫu Hi Phương, cùng nhau cố gắng. Hiện tại người mẫu Hạ Túy phải đi tập nhảy rồi, tạm biệt."
"Sao vậy người mẫu Hạ Túy? Đến giờ làm vũ công rồi à? Linh hoạt thật đó, sắp tới còn muốn làm ca sĩ luôn không?"
"Nếu tao làm ca sĩ, mỗi ngày tao sẽ đều tụng vào lỗ tai mày những bài ca triết lý nhân sinh của chủ nhiệm."
"Á à, mày đây là đang nói xấu chủ nhiệm đúng không? Giỏi lắm Hạ Túy, hên cho mày là tao không ghi âm đấy."
Thục Tâm nhìn các nàng chó mèo cắn nhau liền cười một tiếng, "Được rồi, đi thôi Hạ Túy."
"Được."
Hi Phương nhìn các nàng ra khỏi cửa liền "xía" một tiếng. Đấu võ mồm không lại Hạ Túy, tức chết cô.
"Một, hai, ba...tiếp tục. Được rồi, nghỉ giải lao mười phút. Lần sau mình sẽ bật nhạc lên, các cậu nhớ chú ý nhịp độ."
Hạ Túy nhìn bộ dáng nàng phản chiếu trong tấm gương ở phòng tập, mồ hôi nhễ nhại, tóc mái rối loạn không chút trật tự. Nàng đi đến một góc ngồi xuống, chỉnh lại tóc tai, sau đó có ý định đi tìm nước uống, mỗi lần tập nhảy chỉ huy đều sẽ mua nước suối cho các nàng.
Chân vừa động liền có một bóng dáng xuất hiện trước mặt nàng, "Hạ Túy, uống nước đi." Thục Tâm chìa tay ra, bộ dáng của cô cũng không khấm khá hơn nàng là bao.
Hạ Túy nhận chai nước liền nói tiếng "Cảm ơn", sau đó thấy Thục Tâm ngồi xuống bên cạnh nàng. Theo thói quen Hạ Túy dịch sang một chút, chừa một chỗ trống hơn ba gang tay giữa hai người.
Thục Tâm thấy vậy có chút buồn bã, "Cậu có vẻ hơi xa cách với mình."
Nàng ngạc nhiên quay sang nhìn cô, Hạ Túy không nghĩ tới hành động nhỏ này lại khiến cho cô để ý, "Không có, mình đối với ai cũng đều như vậy không riêng gì cậu, nên cậu đừng suy nghĩ nhiều." Nhưng đối với Tần Nhược Anh thì khác.
"Cũng phải, hiện tại chúng ta đều một thân mồ hôi thế này, vẫn là nên cách xa một chút." Thục Tâm tỏ vẻ không có gì đáp, nhưng sau đó lại không tiếng động thở dài.
Cậu đối với ai cũng đều như vậy, nhưng không phải mình đối với ai cũng đều như vậy.
Hạ Túy không nói chuyện, nàng vặn nắp chai, rồi lại cảm thấy bất ngờ nhìn lại chai nước. Đây rõ ràng là chai mới vẫn chưa có ai dùng qua, thế nào nàng vặn lại nhẹ nhàng như vậy? Hạ Túy nhìn qua Thục Tâm, lập tức liền hiểu nguyên do.
Người này còn rất chu đáo.
Dáng người Thục Tâm nhỏ nhắn, gương mặt lại đáng yêu, người khác nhìn vào đều muốn giam cầm cô trong lòng ngực mà che chở. Nhưng ngược lại, tính cách Thục Tâm lại thích quan tâm, ân cần với người khác. Hoặc cũng có thể nói, "người khác" đó cũng chỉ có một người.
"Hạ Túy, chút nữa cậu còn học thêm môn nào không?" Thục Tâm quay qua hỏi, liền thấy Hạ Túy đang ngửa đầu uống nước. Một dòng nước lấp lánh chảy xuống cần cổ thon dài trắng nõn của nàng, không rõ chất lỏng đó là mồ hôi hay nước suối, Thục Tâm nhìn đến ngây người.
"Có môn Toán, chỉ là hiện tại mình không còn tinh thần nữa, chắc là xin nghỉ một hôm." Hạ Túy trả lời Thục Tâm, nhưng chốc lát sau cũng không thấy cô có động tĩnh gì, nàng liền quay sang nhìn cô.
Gương mặt mất hồn của Thục Tâm xuất hiện trước tầm mắt nàng. "Này, Thục Tâm?"
"A, cậu nói-"
Thục Tâm bị tiếng chuông điện thoại của nàng làm cho cắt đứt. Hạ Túy đi đến chiếc cặp, nhìn vào dãy số liền nở nụ cười, nhanh chóng bắt máy: "Em nghe đây ạ."
"Em đang ở đâu?" Tần Nhược Anh đứng ở ban công nhìn lên bầu trời. Hiện tại đã gần bảy giờ tối, trên bầu trời đang kịt lấp lánh những vì sao. Tần Nhược Anh mặc một chiếc váy ngủ hai dây dài đến đầu gối, cơn gió lạnh thổi vào người cô, Tần Nhược Anh thoáng rùng mình một cái. Hôm nay các cô không có tiết, nhưng Tần Nhược Anh lại muốn gặp Hạ Túy.
"Em đang tập-"
"Hạ Túy! Đến đây." Mười phút giải lao cứ như vậy tan biến, Thục Tâm đã theo mọi người vào đội hình từ lâu, nhưng loay hoay mãi cũng không thấy nàng đến.
"Tới ngay!" Hạ Túy trả lời Thục Tâm xong liền quay sang nói với Tần Nhược Anh: "Cô gọi em có việc gì không? Hiện tại em đang bận..."
"Em đang ở cùng Thục Tâm?" Giọng nói này Tần Nhược Anh có thể nghe ra được, chân mày cô thoáng nhíu lại, cảm thấy lạnh liền đi vào nhà.
"...Vâng.". Tiên Hiệp Hay
"Cô muốn gặp em, ngay bây giờ."
Hạ Túy cảm thấy luống cuống, nàng đã xin chỉ huy nghỉ rất nhiều lần, nếu xin thêm lần nữa thì không hay lắm, huống hồ lúc nãy Hạ Túy đã nói với Thục Tâm hôm nay nàng không đi học Toán, càng không thê kiếm cớ. "Nhưng mà...em đang bận, một chút nữa...một chút nữa thôi em sẽ đến ngay, được không ạ?"
Tần Nhược Anh không hiểu từ "bận" trong lời nói của nàng, chỉ nghĩ là Hạ Túy đang bận ở cùng với Thục Tâm, giọng cô chợt lạnh đi: "Em bận cái gì?" Cô còn nhớ tiết trước Hạ Túy đi cùng Thục Tâm, có thể nói là trùng hợp, nhưng rõ ràng cả hai đều đi trễ mười phút, còn có loại trùng hợp như vậy?
Hiện tại chỉ còn mỗi Hạ Túy đứng ở một góc nghe điện thoại, mọi người đều đã tập trung đông đủ. Chỉ huy nhìn đồng hồ đã thấy gần bảy giờ tối liền thúc giục nàng: "Hạ Túy, xong chưa?"
Bất kỳ ai trong đây cũng muốn tập nhanh để về sớm một chút, cũng không thể vì nàng mà trễ nải cả đội, Hạ Túy dứt khoát nhanh gọn lẹ với Tần Nhược Anh: "Xin lỗi, hiện tại em rất bận, khi nào gặp chúng ta nói chuyện sau." Nói xong liền tắt máy, chạy nhanh đến đội hình đã được xếp sẵn, chỉ còn chừa một khoảng trống không có ai đứng, đó chính là chỗ của nàng. "Xin lỗi, chậm trễ mọi người."
"Đã đầy đủ rồi thì chúng ta bắt đầu tập, nếu nhanh thì mười lăm phút nữa mọi người có thể giải tán."
Hạ Túy tính toán, sau khi tập xong là mười lăm phút, cùng với thời gian đến nhà Tần Nhược Anh, cộng lại là nửa tiếng. Cũng không biết là có chuyện gì gấp mà lại đột nhiên muốn gặp nàng, mà hình như dạo gần đây Tần Nhược Anh có chút để ý đến nàng thì phải. Hạ Túy cảm thấy vui vẻ.
Bên kia, Tần Nhược Anh không tài nào vui vẻ nổi, cô nhìn điện thoại đã bị Hạ Túy tắt máy từ lâu. Cô biết hiện tại bản thân không có tư cách gì để ghen tuông với Thục Tâm, nhưng tránh không được lại cảm thấy khó chịu. Dù đứng ở góc độ nào cô cũng không thể công khai tình cảm của bản thân, so với Hạ Túy, Tần Nhược Anh hiểu rõ hậu quả hơn ai hết. Nhưng cứ như vậy mà chứng kiến nàng bị người khác cướp đi? Cô không thể.
Trước giờ ba mẹ Tần Nhược Anh luôn giáo dục cô rất tốt, thứ không thuộc về mình cô sẽ không tranh giành, thứ biết không có khả năng có được cô cũng sẽ không đòi hỏi. Nhưng đó là ở góc độ của việc giáo dục một đứa trẻ, nếu đứng ở lập trường tình yêu, cô không thể chấp tay dâng người mình thích lên cho người khác.
Dù không thể công khai tình cảm của bản thân, nhưng ít nhất cũng phải cho Hạ Túy biết được tình cảm của cô. Chỉ là lúc trước Tần Nhược Anh nghĩ hiện tại vẫn chưa phải lúc, người sống sờ sờ như thế cũng không thể một ngày đó liền biến mất, Tần Nhược Anh cứ như vậy mà chậm rãi liêu Hạ Túy. Nhưng cho đến một ngày, Thục Tâm xuất hiện, mọi thứ dường như đều nằm ngoài dự đoán của cô. Một người sống sờ sờ không thể một ngày nào đó liền biến mất, nhưng sẽ bị người khác cướp đi.
Cô rõ ràng là có mặt trong cuộc đời của Hạ Túy sớm hơn Thục Tâm, làm sao có thể để nàng thuộc về người khác?
Trong phòng tập, Thục Tâm nhìn sườn mặt Hạ Túy, gương mặt bảy năm trước đã đứng ra bảo vệ cô bởi những đám bắt nạt trong lớp.
Vì tính chất công việc của ba cô, gia đình Thục Tâm phải chuyển đi liên tục, nên trước giờ cô không có ý định làm quen hay thân thiết với bất kỳ ai chung lớp, vì thế nào các cô rồi cũng sẽ tách ra. Thà là không có bạn còn hơn cứ sống mãi với kỷ niệm không thể nào gặp lại.
Năm ấy, Thục Tâm chuyển đến trường Hạ Túy, học chung lớp với nàng. Từ lâu Thục Tâm đã không có ý định làm quen với bất kỳ ai, đi học một mình, về cũng một thân một mình, vào lớp lúc nào cũng chỉ có một gương mặt bất cần với mọi thứ, sinh ra mọi người chán ghét cô, nhưng điều này cũng không khiến Thục Tâm để ý. Cho đến một ngày sự chán ghét trong lòng bọn họ dâng trào, đợi cô đến nhà vệ sinh liền chặn cô trước cửa.
Thục Tâm nhìn bốn người to con đứng trước mặt cô, rõ ràng là cùng tuổi nhưng những người này lại to lớn lạ thường, dường như là gấp hai, gấp ba lần Thục Tâm.
"Các cậu có thể nào tránh đường cho mình đi không?" Giọng cô nhỏ lí nhí, dường như là sắp khóc đến nơi. Thục Tâm bình thường mặt lạnh là vì muốn tạo một lớp vỏ bọc cho bản thân, thật ra con người cô vẫn luôn rất nhát gan, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài, vì ba cô không thích người yếu đuối, đặc biệt cô lại là con của ông ấy.
Từ nhỏ Thục Tâm rất thích khóc, nhưng mỗi lần như vậy ba cô đều sẽ lôi cô ra đánh mắng cho vài trận. Từ đó cô không còn khóc trước mặt ông ấy nữa, mọi chuyện Thục Tâm đều sẽ nhịn trong lòng, rồi trốn ở một góc đâu đó âm thầm khóc nấc lên. Điều này đã hình thành nên thói quen của cô, không thích khóc trước mặt người lạ.
Nhưng hiện tại vì bốn cậu học sinh to con này lại khiến cô không thể nhịn được nữa, muốn khóc oà lên ngay lập tức.
Bọn họ tiến đến một bước, Thục Tâm liền lùi một bước, cho đến khi đụng trúng người phía sau cô mới loạng choạng ngã ngồi xuống đất. Hai bàn tay cô chống xuống nền gạch lạnh lẽo, trên đỉnh đầu phát ra âm thanh của người nọ.
"Các cậu đang làm cái gì vậy?"
Thục Tâm ngước lên nhìn Hạ Túy, gương mặt nàng đang rất cau có bực bội.
Làm sao có thể không bực bội? Nàng nhịn muốn ra quần đến nơi mà còn gặp đám người tụ ba tụ bảy ở đây chặn lối đi của nàng.
Nhưng nhìn xung quanh có vẻ là một vụ bắt nạt học sinh mới. Hạ Túy không thích lo chuyện bao đồng, nhưng cũng không thể thấy chết không cứu.
Bọn học sinh to con phía trước nhìn nàng đứng ra bảo vệ Thục Tâm liền có chút nhụt chí. Trong mắt bọn họ Hạ Túy rất đông anh em. Mỗi lần họp phụ huynh đều là mỗi người khác nhau đi họp cho nàng. Nhưng đặc biệt trên gương mặt người nào cũng rất đáng sợ, còn nhìn vào đám con trai bọn họ cảnh cáo.
Mẹ Hạ Túy rất sợ nàng bị bắt nạt, trước tiên vào lớp phải tạo áp lực cho bọn đầu gấu này mới có thể bảo vệ được con gái bà. Có lần bà bước đến ngồi xổm xuống nhìn một cậu bạn, "Con là bạn học của Hạ Túy? Nói cho con biết, ba của Hạ Túy chính là siêu nhân, mỗi ngày công việc của ông ấy chính là tiêu diệt những kẻ xấu xa, nếu con dám bắt Hạ Túy, ông ấy chắc chắn sẽ..." Sau đó bà làm một động tác rạch ngang cổ. Đứa nhỏ chạy đi, khóc oà lên trong sợ hãi.
Hạ An thì không đến nỗi như vậy, chỉ là mỗi lần chị bước vào lớp ánh mắt đều sẽ đâm đâm nhìn mọi ngóc ngách trong đây, muốn xem môi trường học của nàng như thế nào, bạn bè ra sao. Có lần Hạ An nhìn vào vách tường trong lớp, trên đấy ghi những con số, công thức toán của chương trình tiểu học. Hạ An tò mò nhìn đến, nhưng vì vị trí khá xa, cặp mắt chị nhíu chặt lại, tạo thành mặt quỷ trong mắt trẻ con. Bọn họ run rẩy ôm chặt ba mẹ, chỉ tay vào Hạ An: "Mẹ ơi...yêu quái."
Hạ An loáng thoáng nghe được liền trợn tròn mắt: "Cái gì?" Xinh đẹp như chị mà cũng có ngày bị người khác nhìn thành yêu quái?
Cặp mắt Hạ An lúc nhíu chặt rồi lại trợn tròn, thành công doạ đám con nít sợ chết khiếp, bọn họ ghì cổ áo ba mẹ khóc thất thanh.
Hạ Đình Vũ thì không nói đến, anh ấy là đàn ông con trai, khí chất không giận tự uy, đám con nít nhìn vào ai nấy cũng đều sợ.
Hạ Túy được "bảo kê" như thế, bọn họ thế nào cũng sẽ cảm thấy sợ nàng, không muốn dính dáng tới Hạ Túy.
"Muốn gì đây? Các cậu chặn đường như thế làm sao mình đi vệ sinh? Có thể tránh ra không?" Hạ Túy nói xong lại nhìn xuống phía dưới: "Còn bạn học này, cũng muốn đi vệ sinh sao?" Nàng chìa tay ra trước mặt Thục Tâm, "Đi với mình."
Thục Tâm ánh mắt lấp lánh nhìn Hạ Túy, dường như nàng là vị cứu tinh, đấng cứu thế trong lòng cô. Thục Tâm nắm lấy bàn tay nàng đứng lên, "Cảm ơn cậu."
Bốn cậu học sinh to con nhìn một màng trước mắt liền lập tức tránh đường.
Hạ Túy dắt tay Thục Tâm một mạch đi vào bên trong nhà vệ sinh.
Một lúc sau Hạ Túy bước ra vẫn thấy Thục Tâm đứng chờ nàng, "Sợ bọn họ chưa đi sao? Đừng lo, cậu đi ra với mình, bọn họ sẽ không dám bắt nạt cậu."
Thục Tâm mỉm cười gật đầu với nàng.
Từ đó Thục Tâm đã có một người bạn đầu tiên.
Nhưng kết thúc năm học, cô lại chuyển đi nơi khác. Từ đó không còn gặp Hạ Túy nữa, nhưng trong lòng cô luôn nhớ như in gương mặt của nàng, nụ cười của nàng, cái dắt tay của nàng.
Thục Tâm cứ ngỡ cả đời này cũng không thể gặp lại Hạ Túy, nhưng ông trời lại rũ lòng thương cô, cho cô được nhìn thấy nàng một lần nữa, được làm bạn nàng thêm một lần nữa.
Chỉ là dường như Hạ Túy lại không nhớ đến cô.
Thục Tâm quay mặt sang chỗ khác, nhìn gương mặt cô được phản chiếu trong tấm gương rồi lại thở dài.
Cô muốn một ngày nào đó Hạ Túy chủ động nhớ đến cô, nhưng chờ đợi thế này cũng phải là cách. Nàng đã triệt để quên đi Thục Tâm, dường như chỉ cần Thục Tâm không xuất hiện thì cả đời này Hạ Túy cũng không nhớ đến cô.
"Được rồi, đến đây thôi, mọi người giải tán."
Hạ Túy mừng rỡ mang cặp lên chạy nhanh ra lấy xe, cũng không nói lời tạm biệt với Thục Tâm.
Tần Nhược Anh chờ đợi mòn mỏi, đến cơm tối cô cũng chưa ăn. Cho đến khi nghe tiếng xe Hạ Túy dừng trước cổng, Tần Nhược Anh mới cầm đèn pin lên, đi đến tắt cầu dao. Ngay lập tức, căn nhà liền tối đen như mực.
Cô biết Hạ Túy biết cô sợ bóng tối. Cô muốn ít hay nhiều Hạ Túy cũng phải cảm thấy tự trách khi đã bỏ rơi cô.
Tần Nhược Anh cảm thấy, vì tình yêu điều gì cô cũng có thể làm.
Chỉ cần là Hạ Túy.