Hạ Dục Cẩn mở thư ra, nói: "Ừ."
Tuyết bên ngoài vẫn chưa ngừng rơi. Bùi Huyền Trì giấu mèo nhỏ vào bên trong áo, ôm cậu giúp cậu ngăn cản gió tuyết. Cũng may tẩm điện cách thư phòng không xa, hắn vội vàng đi vào trong tẩm điện, rồi để mèo nhỏ lên trên giường. Sờ cậu nhóc uể oải ỉu xìu, Bùi Huyền Trì hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái?"
Vân Lạc Đình há miệng thở dốc, cậu còn chưa nói được câu nào, đã hắt xì một cái: "Meo, meo meo......"
Hai cái tai đều rũ ra đằng sau, chắc là rất khó chịu.
Bùi Huyền Trì thấy mèo nhỏ giống như là bị cảm lạnh rồi. Có lẽ là do vừa nãy chơi ngoài trời tuyết nên giờ mới bị đông lạnh. Mặc dù hắn không cho mèo nhỏ chạy nhảy bên ngoài trời tuyết, nhưng vì mèo nhỏ thích ngắm tuyết nên hắn mới mở cửa sổ ra. Hắn mới không chú ý đến cậu một lúc thôi mà cậu đã nhảy xuống rồi. Cho dù hắn đã ôm cậu về ngay lập tức, nhưng mà cũng đã muộn, nếu biết chuyện này xảy ra hắn đã không bị cậu nhóc nói thuyết phục, đồng ý để cậu đứng ở bên cửa ngắm tuyết.
Bùi Huyền Trì rót cho cậu một ly nước ấm. Người bình thường bị cảm lạnh thì chỉ cần đi tìm đại phu bốc thuốc là được. Nấu thuốc lên rồi uống là khoẻ, nhưng linh thú bị cảm lạnh thì nên làm cái gì đây? Chuyện này cũng chỉ có thể hỏi linh thú khổng tước. Cầm chăn lên đắp cho mèo nhỏ, Bùi Huyền Trì đi thiên thất lấy ngọc bội.
Trước khi xuyên sách, thể chất Vân Lạc Đình rất tốt, rất ít khi bị bệnh, không ngờ sau khi xuyên sách biến thành linh thú rồi còn sẽ bị cảm lạnh. Mèo tắng nhỏ ngã quỵ trên giường.
Bùi Huyền Trì không đi lâu lắm, hắn lo lắng bên trong tẩm điện còn Vân Lạc Đình. Sau khi biết được linh thú bị cảm lạnh thì phải làm như thế nào, hắn liền bước nhanh chân quay về.
Vân Lạc Đình nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng ngồi dậy, cậu lảo đảo lắc lư muốn nằm trong lồng ngực hắn. Nhưng còn chưa chờ cậu động đậy, đã thấy Bùi Huyền Trì cầm một chén cháo trong tay, màu đen, còn có vị đắng nồng nặc.
Vân Lạc Đình: "......"
Chờ, chờ một chút. Cậu bỗng nhiên cảm thấy đầu cũng không đau như trước nữa.
Bùi Huyền Trì cầm chén thuốc đi tới, nhìn thấy mèo nhỏ vừa rồi còn ngồi xổm trên giường giờ đã quay đầu chui vào trong chăn trốn. Cậu càng vội càng loạn, nỗ lực nửa ngày còn để lộ nửa cái đuôi ở bên ngoài.
Bùi Huyền Trì không có đi qua bắt cậu, mà ngồi xuống, nói: "Cái này là thuốc ở trong túi trữ vật của khổng tước, tuy uống không ngon, nhưng vẫn dùng được."
Linh thú cũng không dễ dàng sinh bệnh, nhưng tình huống của khổng tước khá đặc biệt. Mặc dù là linh thú khế ước của trưởng lão Bình Không, nhưng hắn không quan tâm đến khổng tước. Chỉ một mặt áp bức, nên khổng tước luôn chuẩn bị ít thuốc để đề phòng ngừa vạn nhất, thời gian lâu rồi, trong túi trữ vật cũng tồn không ít thuốc.
Vân Lạc Đình không để ý tới, yên lặng mà đem chính mình giấu ở trong chăn, còn chén thuốc kia, cậu mới ngửi một chút liền cảm thấy bệnh cảm lạnh đã đỡ hơn nhiều rồi. Nói không chừng cũng không phải là bị cảm lạnh, chỉ là đông lạnh một chút, ngủ một giấc là khoẻ.
Bùi Huyền Trì: "Ta đút cho ngươi?"
Cả người Vân Lạc Đình cứng đờ, nhỏ giọng kêu lên: "Meo~......"
"Ngoan."
Một lát sau, mèo nhỏ rụt đuôi vào trong chăn, xoay người lộ ra cái đầu nhỏ, ấm ức nhìn hắn: "Meo ——"
Bùi Huyền Trì để thuốc xuống, xoa tai mèo nhỏ: "Không khó chịu sao? Uống thuốc sẽ khoẻ hơn."
"Tiểu Bạch......"
Mèo nhỏ cũng không né, không có khí lực trôn đầu vào trong lòng bàn tay hắn. Nhìn dáng vẻ này của mèo nhỏ, Bùi Huyền Trì đặt bát thuốc xuống, ôm mèo nhỏ lên trên đùi rồi giúp cậu vuốt lông.
Thôi, không uống nữa.
Hắn lại tìm cách khác.
Vân Lạc Đình ngước mắt lên nhìn hắn: "Meo?"
"Nhắm mắt lại." Nói xong, Bùi Huyền Trì thả ma khí ra ngoài, dùng ma khí ngưng tụ thành linh lực trong cơ thể mèo nhỏ, vừa giúp cậu vuốt lông vừa giúp cậu dẫn dắt linh lực. Lá bùa cũng được treo lên trên giường một lần nữa, ở nơi linh lực đầy đủ, linh thú cũng sẽ khỏi nhanh hơn. Ma khí ở trong kinh mạch đi qua vài lần, sau khi cảm thấy linh lực cậu dần dần ổn định, Bùi Huyền Trì mới thu hồi ma khí.
Còn mèo nhỏ nằm trên đùi hắn đã ngủ mất rồi.
- --
Tuyết rơi, trời tối sớm.
Lúc Vân Lạc Đình tỉnh lại, trong phòng chỉ còn ánh nến trên bàn. Bên cạnh cây nến còn có một cái bát nhỏ. Bùi Huyền Trì từ trong phòng đi ra, hỏi: "Có đỡ hơn chút nào không?"
"Meo ~"
So với âm thanh lúc trước nhẹ nhàng hơn nhiều.
Bùi Huyền Trì cầm cái bát nhỏ lên đi đến bên giường rồi ngồi xuống: "Bát thuốc kia đã được chế thành viên, còn được trộn lẫn với tôm và thịt cá, ta đã ăn qua cũng không nếm được vị thuốc, ngươi thử xem."
Vân Lạc Đình sửng sốt:"Meo?"
Ngươi ăn qua......?
Có lẽ là thấy vẻ mặt mèo nhỏ quá mức khiếp sợ. Không cần truyền âm, Bùi Huyền Trì cũng có thể hiểu cậu đang nghĩ gì, hắn giải thích nói: "Bát thuốc là dùng linh thực cùng thực vật bình thường nấu với nhau."
Nó vốn dĩ là phương thuốc dùng cho người, nhưng linh thú cũng có thể ăn được. Muỗng sứ đựng đầy viên thuốc đưa đến bên miệng, Vân Lạc Đình há mồm ăn một viên. Viên thuốc làm rất nhỏ, rất phù hợp với mồm mèo.
"Vị như thế nào?"
Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong: "Meo ~"
Ăn ngon.
Thật sự không nếm ra được vị thuốc, giống như là đang ăn thịt viên bình thường vậy, hương vị cũng không tệ. Vân Lạc Đình vốn dĩ cũng không bị bệnh nghiêm trọng lắm. Cậu vừa mới hắt xì một cái đã được Bùi Huyền Trì dùng linh lực chải chuốt linh mạch, lại còn ăn thêm một bát thuốc viên nóng hầm hập, nên càng không có việc gì.
Bùi Huyền Trì đút mèo nhỏ ăn xong, nói: "Ta đi thư phòng nói ít chuyện chính sự với Hạ tướng quân, ngươi ở lại tẩm điện......"
"Meo!" Vân Lạc Đình vươn móng vuốt, ý định muốn ôm vô cùng rõ ràng.
Gió về đêm không lạnh như ban ngày, khi bước ra khỏi phòng ngủ, Vân Lạc Đình ngây ra một lúc, cảm thấy có gì đó hơi là lạ. Cậu nheo đôi mắt lại rồi nhìn kỹ mới phát hiện...... Tuyết đọng trong viện đều bị quét sạch sẽ. Rõ ràng lúc trước còn một tầng tuyết rất dày đọng lại. Vậy mà bây giờ nhìn lại, ngoại trừ trên cây có một ít dấu vết của tuyết còn sót lại, thì tất cả những chỗ khác đều không có bộ dạng nơi này từng có tuyết rơi. Ngay cả tuyết trên mái nhà cũng biến mất.
Vân Lạc Đình: "......"
Mèo mới không thèm leo lên mái nhà đâu.
- --
Hạ Dục Cẩn sửa soạn lại tên của mấy quan viên khả nghi, cùng với tên của vài vị quan viên trong triều đình có liên quan với nhau. Lúc điều tra nguồn gốc, chỉ cần lần theo các manh mối là có thể tìm ra điểm tương đồng rồi có thể tìm ra kẻ đứng sau án muối này là ai.
Lúc hắn viết xong danh sách, thì Bùi Huyền Trì tiến vào.
Hạ Dục Cẩn đặt bút xuống, hỏi: "Mèo trắng nhỏ có khỏe không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi."
Vân Lạc Đình cũng từ trong lồng ngực Bùi Huyền Trì nhô đầu ra: "Meo!"
"Đúng là là tinh thần tốt hơn lúc trước rất nhiều." Hạ Dục Cẩn cười nói: "Ta đã nói không cần lo lắng rồi mà. Ta nuôi con chó kia, nó mỗi ngày đều nằm lăn lộn ở trong tuyết, lúc bị ốm cũng chỉ cần đút cho hai bát thuốc là khỏi."
Hạ Dục Cẩn duỗi người, đưa danh sách mà mình đã sửa soạn lại giao cho Bùi Huyền Trì: "Đúng lúc ngươi đến, ta muốn nói tỷ mỉ với ngươi về vụ án muốn này một lần."
Lúc trước hắn có tiếp quản một vài tên buôn muối bất hợp pháp, nhưng chuyện lần này lại không có liên quan đến họ. Họ cùng lắm chỉ có thể coi như là xưởng buôn nhỏ, mà lần này lại có liên quan đến cả quan viên trong triều đình. Hoàng đế rõ ràng đã hạ lệnh cấm, vậy mà quan lại trong triều lại ở duới mí mắt hắn làm những việc này, ông ta tất nhiên sẽ không bỏ qua được.
Bùi Huyền Trì ngồi trước bàn: "Được."
Vân Lạc Đình nằm trên đùi Bùi Huyền Trì, cậu có cảm giác bọn họ sẽ nói rất lâu. Cậu đối với chuyện án muốn không có hiểu biết gì, trong nguyên văn chỉ nói người đứng sau lưng là người của Đỉnh Đông. Cũng không nói rõ tên họ cụ thể, nên cậu cũng không thể giúp được cái gì.
Tuy mấy viên thuốc kia không nếm ra được hương vị, nhưng bản chất bên trong của chúng vẫn là thuốc. Có lẽ là bên trong thuốc có bỏ một ít thuốc an thần, nên sau khi cậu ăn không bao lâu liền buồn ngủ đến mức không mở được mắt. Vân Lạc Đình cuộn tròn thành một cục, cảm giác giống như thiếu thiếu cái gì đó, cậu nghĩ một lát, nâng móng vuốt lên ngoéo ống tay áo Bùi Huyền Trì: "Meo meo ~"
"Sao vậy?"
Bùi Huyền Trì không rõ nguyên do, hắn theo sức lực của chân nhỏ thả tay xuống. Sau đó liền thấy mèo nhỏ dùng chân trước ôm lấy cổ tay của hắn, gối đầu lên.
Mèo trắng nhỏ cọ cọ cổ tay của hắn, ngẩng đầu lên kêu: "Meo meo!"
Bùi Huyền Trì để cậu ôm, kéo áo khoát ngoài lên che cho mèo nhỏ. Hắn cử động đầu ngón tay gãi cằm cậu, nhẹ giọng dỗ dành nói: "Ngủ đi."