Trưa hôm nay, Tạ Nguyên Nghi nửa tháng không thấy động tĩnh đột nhiên đăng weibo, cô đăng ba bức ảnh, một bức là ảnh của cô, hai bức còn lại đều là ảnh chụp chung với Kiều Xảo. Vốn dĩ trên weibo CP của hai người náo nhiệt đến khí thế ngất trời, bài weibo này vừa lên quả nhiên trở thành đốm lửa nhỏ.
"Hả? Ý anh... là sao?" Kiều Xảo có chút không hiểu ra làm sao, trong lòng mơ hồ hốt hoảng, lẽ nào Lục Đào đã nhìn ra nàng thầm mến nữ thần rồi hả? Vậy, vậy hắn có cho nàng tiếp tục ghi hình hay không.
Bàn tay đang giữ điện thoại của nàng chậm rãi siết chặt lại.
"Em lên weibo xem đi, chuyện này anh không tiện hỏi bên phía Tạ Nguyên Nghi, hotsearch nhất thời cũng không hạ xuống được. Tiện thì em hỏi cô ấy chuyện này đi" Lục Đào thở dài, chuyện đúng là khó mà nói rõ được.
Kiều Xảo tuy là có chút danh tiếng nhưng nàng vẫn là một người mới, bỗng nhiên liền nhận vai chính trong một bộ phim truyền hình, cho dù có đạo diễn Quách trong nghề khẳng định thêm nhưng khó mà đảm bảo các anti không lấy chuyện này ra tố nàng quy tắc ngầm, chuyện ma quỷ xà thần gì cũng có thể nói ra được. Hơn nữa không biết vì sao bây giờ nàng và Tạ Nguyên Nghi lại thân thiết như vậy, lỡ như xảy ra sóng gió gì thì chắc nàng cũng sẽ liên lụy đến Tạ Ảnh hậu.
Lục Đào vốn tính thời gian nhập đoàn còn một tháng nữa, trong khoảng thời gian này nàng ghi hình sẽ không thường xuất hiện, vậy thì dứt khoát ẩn nấp một thời gian. Hắn rất có tự tin với diễn xuất của Kiều Xảo, tuy là không có cách nào so được với Tạ Nguyên Nghi, nhưng so với các nghệ sĩ đồng lứa thì đã xem như hạng nhất hạng nhì rồi. Đến lúc đó tác phẩm công bố ra, trình độ đã có sẵn, dù có cho cũng chẳng có ai dám tung tin đồn nhảm nữa.
Nhưng bây giờ xem là tình huống gì đây. Kiều Xảo bên phía hắn thì ổn định, nhưng hắn nào có ngờ bên Tạ Nguyên Nghi giật chốt, làm nổ tung weibo.
Kiều Xảo nhìn lượng fan của mình tăng vọt, trong lòng có chút thấp thỏm, nữ thần lại đăng cái gì có liên quan đến nàng sao?
Nàng run rẩy di chuyển ngón tay về trang chủ, bấm mở nhóm "Đặc biệt quan tâm", ngay lập tức hiện ra bài weibo đã có hơn năm vạn (50 nghìn) bình luận kia.
Tay nàng mạnh mẽ run lên, điện thoại rơi xuống, đập xuống sàn phát hai tiếng lạch cạch trầm đục.
Kiều Xảo đột nhiên cảm thấy sàn nhà và không khí ở đây trở nên nóng nực không chịu nỏi, làm nàng như biến thành một cái nồi đun nước, phun khí phù phù về phía trước. Nàng thở phì phò từng ngụm từng ngụm, nhưng độ nóng trên đầu vẫn cao đỉnh điểm, giống như một giây tiếp theo sẽ có nham thạch nóng bỏng từ trong đầu chảy ra, vẽ thành hình một trái tim. Truyện Nữ Phụ
Nàng ngẩn người một chút rồi đột nhiên phản ứng lại, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt điện thoại lên, mạnh mẽ chớp mắt, nhìn vào bài đăng kia không rời một khắc.
Bên dưới bình luận đã nổ tung rồi.
"Lão Tạ của tôi cuối cùng đã nhớ được mật khẩu weibo rồi, vui quá vui quá, còn đăng ba bức hình nữa, tôi có thể liếm (nhan) đến lễ mừng năm mới rồi"
"#Tạ Kiều# đây là chính chủ xác nhận rồi hả? Tung hoa tung hoa!"
"Kiều Xảo có địa vị gì đây, Ảnh hậu đại nhân dẫn dắt cô ấy như thế!"
"Không ngờ trước khi phát sóng còn bị thồn cho một tô cẩu lương, được được coi như tôi thua rồi, đêm nay ôm TV chờ "Hoàng hậu Nghi Chương" ".
Kiều Xảo khó khăn nuốt nước miếng, sao nữ thần lại muốn đăng ảnh chụp chung của hai người lên weibo chứ?
Lúc trước sau khi add wechat của Tạ Nguyên Nghi, Kiều Xảo lập tức lén lút lướt vòng bạn bè của cô.
Vòng bạn bè của Tạ Nguyên Nghi chỉ cần lướt hai ba cái là xong, gần như đều là nội dung liên quan đến công việc, còn nội dung liên quan đến sinh hoạt cá nhân chỉ có ba bài, một bài là năm ngoái cô tiện tay chụp cảnh hoàng hôn, hai cái còn lại đều là rượu champagne.
Kiều Xảo lưu ba bức ảnh này lại, trong lòng thấy hơi thất vọng, thế mà lại không có ảnh chụp selfie.
Nàng nhìn ra được Tạ Nguyên Nghi cũng không phải người thích phô trương sinh hoạt cá nhân của mình, nhưng cô lại đăng ảnh chụp của hai người lên weibo. Trong lòng Kiều Xảo lâng lâng như bị rót nước đường, trong đầu lại chứa đầy dấu chấm hỏi, nàng mím môi, gương mặt nhỏ nhắn rối rắm nhíu lại.
"Chị thấy đẹp nên đăng lên" Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh quen thuộc, nhẹ nhàng truyền vào màng tai Kiều Xảo, sau đó nhảy thẳng vào trong lòng nàng.
Kiều Xảo giật mình một cái, thẳng lưng lên, "Em, em chỉ muốn biết, tại sao chị lại đăng lên weibo..."
Thanh âm của Kiều Xảo nhỏ nhẹ, mềm mại, giống như cọng lông chim nhẹ nhàng phất qua phất lại trên đầu quả tim Tạ Nguyên Nghi.
"Hả? Tại chị không có chơi Twitter á"
Kiều Xảo: "..." Sao nàng cảm thấy các nàng hình như không có đang chung một tần số vậy.
"Ý của em là" Kiều Xảo lấy hết can đảm nói ra nghi hoặc trong lòng mình, "Em chỉ là một người mới, chị làm như vậy rất dễ dẫn tới lời đồn thổi..."
"Tối nay "Hoàng hậu Nghi Chương" chiếu tập một, coi như là chị muốn tiếp ứng đi" Tạ Nguyên Nghi cười nhẹ, sắc mặt thoải mái mở túi mặt nạ ra.
Đúng vậy, nếu đã nói vậy rồi, cô làm như thế cũng không có gì sai. Nhưng mà Kiều Xảo vẫn cảm thấy mình như đang trong mộng vậy, làm một newbie mỗi ngày đều bị đại thần dẫn theo cùng bay, cảm thấy lạnh run vô cùng.
"Cho em nè" Tạ Nguyên Nghi đưa cho Kiều Xảo một miếng mặt nạ, "Mấy ngày nay trèo non lội suối, da của em có hơi khô nên đắp một chút đi, ngày mai còn phải chụp ảnh tạo hình nữa"
Kiều Xảo có chút được sủng ái mà lo sợ, nhưng mà nàng biết Tạ Nguyên Nghi sẽ không khách sáo với mình nên nhận lấy. Nàng đưa mắt nhìn túi đóng gói, đây là nhãn hiệu giá xa xỉ.
Tạ Nguyên Nghi đắp mặt nạ xong nằm lên giường, cầm lấy điện thoại mở wechat lên. Ngón tay linh hoạt dừng lại một chút, gửi tin nhắn cho Trương Hải Phong.
"Bên dưới bình luận rất tốt, em xem rồi, không có phản ứng nào xấu hết"
Trương Hải Phong bận cả ngày rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi, hắn ngồi phịch xuống sofa. Khi nhìn thấy tin nhắn của Tạ Nguyên Nghi thì thiếu chút nữa đã phun máu ra không còn một giọt.
Một bài weibo, hắn tốn nửa ngày chạy lên chạy xuống, khuyên hết lời mới chặn lại hết các bản thảo, liên lạc các bộ phận dẫn dắt tiết tấu, quan sát kỹ càng đầy đủ trên hotsearch, rất sợ vô ý sẽ rơi vào bẫy.
Quan hệ xã hội không phải dễ chạy như vậy, khó khăn lắm dư luận mới ổn định trở lại, mà Trương Hải Phong thì đã mệt như chó rồi. Không ngờ Tạ Nguyên Nghi lại gửi một câu nhẹ hẫng như thế, vậy nửa ngày hắn mù quáng làm việc là vì cái gì?
Cô đem toàn bộ sự chân thành của hắn ném vào trong gió rồi1
Trương Hải Phong bị chọc giận, bùm bùm gõ chữ.
"Tiếp tục giả ngu đi, lần sau đăng lung tung dẫn lửa thiêu thân anh cũng mặc kệ em"
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, Kiều Xảo không phải loại người đó"
Trương Hải Phong liếc trắng mắt, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà, Kiều Xảo có thể không tốt sao. Quên đi, lười cãi nhau với cô, ngày mai kêu cô xóa weibo là được.
Trương Hải Phong ném điện thoại sang một bên, chộp lấy khăn đi vào phòng tắm.
Tới lúc đi ngủ, Tạ Nguyên Nghi để sách lên đầu giường, ngáp một cái rồi nằm vào trong chăn. Kiều Xảo thấy cô đã mệt cũng để kịch bản xuống rồi tắt đèn.
Trong phòng tối xuống, chỉ còn ánh trắng nhu hòa xuyên qua ngọn cây rọi vào cửa sổ, rơi lả tả một vài đường sáng trên tấm chăn, toàn bộ chiếc giường nhìn giống như chiếc kén trắng mềm mại.
Hai người nằm thẳng trong chăn, vai dựa gần vai. Kiều Xảo lùn hơn Tạ Nguyên Nghi một chút, nàng hơi quay đầu qua, đúng lúc có thể thấy được đường cong sườn mặt tinh xảo và đôi môi no đủ hơi nhếch lên của nữ thần. Hàng mi dài nơi hốc mắt lộ ra một tầng bóng mờ, bên trong phảng phất như điểm xuyết một vài ngôi sao.
Kiều Xảo nuốt nước miếng, rút lại tâm trạng xinh đẹp không thực tế của mình, ép bản thân nhắm mắt lại.
Leo núi chơi thuyền một ngày, thể lực đều tiêu hao không ít, nhà nghỉ náo nhiệt dần dần yên tĩnh lại, ẩn nấp trong cảnh đêm xinh đẹp cùng chân trời và đám mây nơi đây.
*
Kiều Xảo và Tạ Nguyên Nghi đi chung chuyến bay. Khi xuống máy bay thì Trương Hải Phong đã sớm chờ ở đó, mà Lục Đào vì bận công việc nên ra ngoài trễ một chút, kết quả là gặp giờ cao điểm, xe bị kẹt giữa đường. Kiều Xảo vốn định tự mình bắt xe đến đoàn làm phim, Tạ Nguyên Nghi hỏi rõ nguyên nhân xong, không nói hai lời liền kéo nàng lên xe của mình.
"Nhanh lên, chờ lát nữa phóng viên tới đó"
Kiều Xảo nghe như vậy thì không từ chối nữa, đỏ mặt lên xe.
Không gian trong xe vẫn rộng rãi như vậy, nệm ghế vẫn mềm mại như vậy, còn có hương hoa nhàn nhạt, hương ví như người, tao nhã nhẹ nhàng sảng khoái.
Kiều Xảo nhớ rất rõ mọi thứ về Tạ Nguyên Nghi, bao gồm cả xe của cô.
Trương Hải Phong ngồi ở ghế phó lái, thấy Kiều Xảo lên xe thì theo phép trò chuyện vài câu. Khi quay đầu lại, hắn làm bộ làm tịch đọc báo, nhưng lại vểnh tai lên nghe hai người phía sau nói chuyện.
"Tối hôm qua em lại đá chăn đó"
"A, ò... em xin lỗi"
"Không sao, sau này chú ý một chút, như vậy rất dễ bị cảm"
"Vâng"
Trương Hải Phong chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy đau răng một trận.
Từ lúc xuất đạo đến nay Tạ Nguyên Nghi chưa từng gây ra chuyện xấu nào. Đây đương nhiên là có công lao quan hệ xã hội của đoàn đội rồi, Trương Hải Phong lúc nào cũng như lão gà mái bảo vệ con, tiêu diệt triệt để người có tâm cơ tới cọ nhiệt từ những đầu mối ban đầu.
Nhưng mà về phương diện khác thì Tạ Nguyên Nghi xác thực không có hứng thú với yêu đương, mặc dù cô thích dẫn dắt hậu bối nhưng cũng yêu quý danh dự, có điểm mấu chốt của nguyên tắc riêng, đối nhân xử thế khách khí có chừng mực, khiến người ta không có lời đồn thổi.
Trương Hải Phong ôm cằm bụng đầy tâm sự, làm sao đến phiên Kiều Xảo thì hắn lại không nhìn ra một chút manh mối nào vậy. Dẫn dắt nàng quay phim là do Kiều Xảo có thực lực, ngủ chung một giường là do điều kiện còn hạn chế không còn cách nào khác, làm nhiều trò ôm ôm ấp ấp trước camera như vậy là để quảng bá...
Nhưng mà chương trình đều đã ghi hình xong rồi sao vẫn còn chú ý tới người ta như thế, xem người ta là em gái sao?
Anh tin em mới lạ đó. Trương Hải Phong nghĩ thầm. Hắn lấy điện thoại ra, cá ướp muối lâu như vậy rồi đoàn đội nên bận rộn quan hệ xã hội một chút, tổ tông ngày thường sóng có gợn cũng không sợ hãi, lần này thì đem chuyện tới cho hắn, đúng là muốn cái mạng già này mà.
Ở bên kia Lục Đào cũng không có rảnh rỗi là bao, nửa đường kẹt xe nên điện thoại nổ máy liên tục. Sau khi biết Kiều Xảo lên xe của Tạ Nguyên Nghi thì thần sắc trong mắt hắn càng thêm phức tạp.
Nếu như đổi lại là một nghệ sĩ khác thì loại tình huống này không cần phải nghĩ nhiều, người này dính lấy để làm gì, ngoại trừ leo lên giường thì còn có khả năng nào nữa?
Nhưng Kiều Xảo thì thật sự không giống vậy. Số lần Lục Đào tiếp xúc với nàng không tính là nhiều, nhưng mỗi lần nàng đều có thể cho hắn cảm giác ngoài dự đoán. Giống như nàng trời sinh là sẽ đóng phim, thái độ khiêm tốn với người ngoài cũng không phải giả vờ. Ngay cả Lục Đào đã gặp qua rất nhiều người ngụy trang gần như hoàn mỹ, nhưng với đôi mắt trong suốt thuần khiết kia lại không gạt được ai.
Kiều Xảo không phải người như vậy, Tạ Nguyên Nghi thì lại càng không phải. Lục Đào ở Xuyên Hải nhiều năm như thế, hắn và Tạ Nguyên Nghi coi như quen thuộc lẫn nhau, tính tình Tạ Nguyên Nghi thế nào hắn tất biết.
Vậy thì giải thích mối quan hệ có chút thân mật quá mức của hai người họ thế nào đây? Kẻ trong cuộc thì u mê, Kiều Xảo và Tạ Nguyên Nghi không cảm thấy gì hết, Lục Đào cân nhắc một chút, nghĩ ra được đáp án nhưng lại làm hắn kinh ngạc đến toát một thân mồ hôi lạnh.
Nếu thật sự như hắn nghĩ thì... Lục Đào lau mồ hôi, thanh niên mấy người thật đúng là biết cách chơi.
*
Kiều Xảo rất tự giác, khi cách đoàn phim còn một khoảng thời gian đi xe thì nàng tự mình đi bộ đến. Quý Oánh cũng đang đợi nàng, đưa hành lý cho Quý Oánh để lên xe quản lý rồi đi vào phòng trang điểm.
Rời đi chưa được nửa tháng mà hậu trường đã dựng lên đến khí thế ngất trời rồi. Tạ Nguyên Nghi làm nhà sản xuất, mới vừa xuống xe đã vội vàng bắt đầu công việc, thảo luận với đạo diễn Quách về những chi tiết có vấn đề trong kịch bản, sau đó bắt đầu âm thầm kiểm tra từng bộ phận, sau khi đi dạo một vòng xong thì đến phòng trang điểm.
Kiều Xảo đã thay tạo hình xong, sườn xám bằng gấm màu xanh nhạt ôm lấy dáng người thon gầy của nàng, giày cao gót màu đen làm cho đôi chân dài trông thanh mảnh và trắng sáng hơn. Chỉ còn lại phần trang điểm mà thôi. Nhưng ở bước cuối cùng này lại khiến chuyên viên trang điểm gặp phải khó khăn.
Mấy ngày nay vui chơi bên ngoài, gặp qua sông lớn và núi non của đất mẹ nên tinh thần có được hưởng thụ trọn vẹn, nhưng sau bao ngày nắng gió, bão tuyết, gió rét, làn da mỏng manh của nàng không thể nào chịu đựng được nữa.
Kiều Xảo nhìn thần sắc khó xử khi không thể nào xuống tay của chuyên viên trang điểm, trong lòng cũng hối hận chết đi được. Mấy ngày nay chỉ lo chơi đùa đi dạo, còn cùng ăn cùng ngủ với Tạ Nguyên Nghi nên không có chú tâm vào tẩy trang và dưỡng da, hạt đậu trên trán hôm qua sau khi đắp mặt nạ đã bị đè xuống, nhưng trên cánh mũi vẫn còn một hạt đậu nhỏ, nước da bị sạm đi, ở cằm cũng tróc luôn...
Kiều Xảo dời sông lấp biển (*) trong lòng một trận, hóa ra mỗi tối nàng đều để gương mặt xấu như vậy nói chuyện trước khi ngủ với nữ thần, vậy vậy vậy... trong nháy mắt Kiều Xảo tưởng tượng ra tình cảnh Tạ - chói lọi – Nguyên Nghi luôn luôn duy trì tao nhã cùng Kiều – bà thím già – Xảo tóc tai bù xù loi thôi nằm chung giường trò chuyện mỗi tối, nàng xấu hổ đến sau gáy đều ửng đỏ lên. Xấu hổ quá đi!
Nhưng trước mắt quan trọng nhất không phải là vấn đề mặt mũi nữa. Hôm nay nàng phải quay chụp một loạt ảnh tuyên truyền, tuy nói hiện tại kỹ thuật photoshop phát triển không gì sánh được, nhưng mức độ chỉnh sửa không chắc chắn rát dễ dẫn đến sai lệch, khán giả lại không ngốc, ảnh chụp giả dối như vậy không ai chịu mua. Cho nên tình trạng da của diễn viên rất là quan trọng.
Thẩ ra vấn đề về da của Kiều Xảo cũng không tính là quá nghiêm trọng, dưới con mắt của các chuyên gia trang điểm có kinh nghiệm thì đó chỉ là vấn đề của sự linh hoạt. Nhưng cố tình hôm nay lại xảy ra tình trạng này, Trần tỷ có việc ở quê nhà nên xin nghỉ, phải sau khi khai máy thì mới có thể quay lại, cho nên hôm nay học trò của Trần tỷ tạm thời thay thế.
Học trò mới vừa vào nghề chưa được mấy tháng nên kinh nghiệm thực tiễn chưa tích lũy nhiều, ứng phó với cách trang điểm bình thường thì được, nhưng với ảnh chụp tuyên truyền thì thường đều là trang điểm đậm, bằng không sẽ không áp lại được ánh sáng của studio.
Cô học trò để cọ trang điểm xuống, cầm lấy một miếng mút tán, do dự không tìm được nơi xuống tay. Trang điểm không thể so với vẽ tranh, với gương mặt như thế này thì chỉ có một cơ hội mà thôi.
Tạ Nguyên Nghi gõ cửa, khi nhận được lời mời vào của người bên trong thì nắm lấy tay vặn đẩy cửa phòng trang điểm ra.
"Trang điểm thế nào rồi?"
Kiều Xảo nghe được âm thanh của Tạ Nguyên Nghi thì vội vàng thẳng lưng lên chào hỏi với nữ thần: "Chào tiền bối"
Khi cô học trò thấy Tạ Ảnh hậu thị sát đến đây thì bàn tay nhỏ bé hơn run lên, chỉ là cô cũng thành thật, mặc dù thẹn thùng nhưng vẫn lấy hết can đảm và nói: "Cô Tạ, mụn trên mũi của cô Kiều có hơi rõ một chút..."
Được rồi mà, được rồi mà! Nội tâm Kiều Xảo đang đau khổ hò hét, nàng nhớ Tạ Nguyên Nghi từng nhắc mình hai lần phải chú ý đến dưỡng da, nhưng nàng để làn da này thành bộ dạng gì rồi... mất mặt quá đi.
Từ trước đến nay trên phương diện công việc Tạ Nguyên Nghi cẩn thận tận tụy cố gắng đạt tới mức hoàn mỹ, khi nghe cô học trò nói vậy thì đi tới bên cạnh Kiều Xảo, tay phải nhẹ nhàng cẩn thận nâng gương mặt đoan trang của nàng lên.
Ngón tay Tạ Nguyên Nghi thon dài mà khỏe khoắn, tựa như đường bay thẳng tắp của đại bàng, đánh thẳng vào trong lòng Kiều Xảo. Hơi thở tươi mát của Tạ Nguyên Nghi làm cho Kiều Xảo nhớ lại buổi tối ở Turfan, hôm đó các nàng còn dựa vào nhau sát hơn bây giờ nữa, Kiều Xảo mềm xuống như còn bạch tuộc, nằm sấp trên người Tạ Nguyên Nghi...
"Sao mặt lại đỏ như vậy?" Tạ Nguyên Nghi đứng thẳng lên kêu cô học trò hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút.
Kiều Xảo vuốt lấy đôi chân bị gió thổi đến lạnh cóng của mình, khóc không ra nước mắt.
Tạ Nguyên Nghi rửa sạch tay, đón lấy xe đẩy trang điểm trong tay cô học trò, thuần thục chia ra tìm kiếm.
"Em ngồi yên, tất cả giao hết cho chị là được" Khóe miệng Tạ Nguyên Nghi hơi nhếch lên, đường nhìn chuyển qua lên người Kiều Xảo, trừng mắt nhìn nàng.
Kiều Xảo lật đật thu hồi ánh mắt, trái tim nhỏ đập nhanh lên, bùm bùm bùm liên tục.
Tay trái Tạ Nguyên Nghi nhẹ nhàng nâng cằm Kiều Xảo lên, hai người bốn mắt nhìn nhau. Đầu ngón trỏ tay phải của cô lấy một lớp mặt nạ môi trong suốt, dịu dàng uyển chuyển ấn lên đôi môi mềm mại của Kiều Xảo.