Mục lục
Tình Yêu Nguy Hiểm - Trầm Tu Cẩn - Giãn Đồng - Kỳ Lão Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 328: Từng bước một ép người.

“Cho nên hôm nay anh tới đây là vì nói chuyện của ông cụ sao?” Người đàn ông ở trên giường bệnh cười nhẹ, dưới đáy mắt là tia không tin tưởng: “Lục Minh Sơ, ông ấy sẽ không quan tâm tôi chết đâu. Cho dù tôi chết thì ông ấy vẫn còn một đứa cháu kế thừa vị trí của ông ấy”

Lục Minh Sơ cười chế giễu: “Anh nghĩ rằng tôi sẽ quay trở về mảnh đất bẩn thỉu của nhà họ Traafm sao?”

“Anh không cần Trầm Thị sao?” Trầm Tu Cẩn lạnh lùng nói: “E rằng khiến anh thất vọng rồi”

“Trầm Thị hả” Tầm mắt của Lục Minh Sơ lướt qua Trầm Tu Cẩn, đôi mắt hướng ra xa ngoài cửa sổ: “Là một đồ tốt, cứ coi như tôi muốn, vậy anh sẽ cho sao?”

“Tôi không cho thì chẳng phải anh cũng sẽ cướp sao?”

“Với anh, tôi chắc chắn sẽ cướp.” Lục Minh Sơ bày dã tâm của anh ta lên mặt: “Nhưng mà nếu như anh chết rồi thì tôi sẽ không cướp với cô ấy”

Trầm Tu Cẩn híp mắt nhìn anh ta: “Anh thật sự có tình cảm sâu nặng với cô ấy, có hay không trước khi chết tôi nên ủy thác cho anh?”

“Nhanh một chút, anh bị bệnh cũng sắp chết rồi, hai người chẳng phải đã ly hôn sao? Chuyện của cô ấy không còn liên quan tới anh nữa rồi. Ủy thác sao? Vậy phải xem bây giờ anh còn tư cách đó không”

Lục Minh Sơ nói xong thì đứng dậy: “Thăm cũng thăm rồi, tôi đi đây”

“Anh tới là để thăm tôi sao? Anh lại tốt bụng như vậy à?”

“Tôi tới là muốn xem anh sắp chết chưa. Dù gì thì chúng ta cũng được coi là chảy chung dòng máu, anh cho rằng tôi muốn tới thăm anh lắm sao?”

Lục Minh Sơ chế giễu nói: “Nhưng mà anh yên tâm, nếu như anh chết thật, tôi sẽ không đi cướp Trâm Thị đâu”

Nói xong, Trầm Tu Cẩn đang ngồi ở trên giường bệnh trâm mặc một lúc, rồi mới nói: “Được, anh nhớ những lời hôm nay mà anh đã nói đó.”

“Đi đây” Người kia giơ một tay lên vẫy, còn một tay thì đút vào túi quân, bộ dạng vui vẻ rời đi.

Trầm Nhị tiến vào: “Cậu chủ, cậu chủ Bách tới”

“Cậu ta ra rồi sao?” Trầm Tu Cẩn ngẩng đầu lên: “Giản Mạch Bạch đi ra khỏi phòng cấp cứu rồi, cũng đúng, chắc là cũng ra rồi.”

Bách Dục Hàng đứng ở cửa đã thay ra bộ quân áo mới: “Cậu vẫn còn tâm tư quan tâm người đó à.”

Trong tay anh ta cầm bệnh án của Trầm Tu Cẩn: “Khối u trong não đã chèn ép lên dây thần kinh là thị giác… Thật sự phải làm phẫu thuật sao?”

Tâm tình của anh ta không được tốt cho lắm, vừa ra khỏi phòng cấp cứu là nghe được tin tức bệnh tình của Trầm Tu cẩn rất là nghiêm trọng.

“Lúc ban đầu giả điên giả khùng, nói rằng trong não có máu tụ lại. Bây giờ thì hay rồi, thật sự là có u trong não rồi.”

“Cậu đừng cười, còn cười sao. Cậu có biết hay không, tình trạng bây giờ của cậu rất nghiêm trọng?”

Vẻ mặt của Bách Dục Hàng nghiêm túc: “Cuộc phẫu thuật này, tỷ lệ thất bại rất cao, cho dù là thành công cũng có thể có nguy cơ bị mù hoặc bại liệt”

“Nhất định phải làm phẫu thuật” Vẻ mặt của người đàn ông bình tính, dường như người bị bệnh nghiêm trọng không phải là anh, anh lạnh nhạt nói: “Đời này của tôi, hưởng thụ cái gì cũng đã hưởng thụ rồi, duy nhất một chuyện khiến tôi tiếc nuối..” Anh hơi ngừng lại: “Thôi đi, đều đã qua rồi”

“Ha” Bách Dục Hàng cười chế nhạo: “Bây giờ mới nói tất cả đã qua rôi, lúc đầu tại sao không nói như vậy? Tớ bảo này, con người cậu thật là kỳ lạ. Lúc ban đầu không từ thủ đoạn, nhất quyết không chịu buông tay. Bây giờ bị bệnh rồi lại đuổi người ta đi”

Trong lòng Bách Dục Hàng có chút chua sót: “Bây giờ tớ thật sự đã tin rồi, cậu yêu cô ấy rất sâu đậm Người đàn ông không nói gì Bách Dục Hàng cũng cảm thấy vô vị.

“Nghe nói cô ấy sắp quay trở lại Hồ Nhĩ Hải rồi”

Người đàn ông nghe thấy hơi khựng người lại, lúc sau mới khàn giọng nói: “Cô ấy thích nơi đó, đó là một nơi tốt. Cũng được, cũng được.”

“Cậu không tạm biệt cô ấy sao? Có lẽ là lân gặp mặt cuối cùng đó.”

Là bạn bè, anh ta không muốn nói những lời không may măn này. Làm bác sĩ, anh ta rất rõ bệnh tình của người bạn tốt này đang nghiêm trọng như thế nào.

“Không… Không gặp nữa” Người đàn ông nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cô ấy kinh †ởm tớ, tớ vần luôn biết điều đó.”

“Cậu..” Bách Dục Hàng muốn nói cậu hà cớ gì phải như vậy, nhưng mà anh ta tôn trọng sự lựa chọn của bạn mình: “Cậu càng ngày càng thích ngủ, tình trạng này sao không nói cho tớ biết sớm? Nếu như nửa năm trước mà phát hiện ra thì tỷ lệ thành công phải đạt 60%, bây giờ…”

“Nhưng mà tớ và cô ấy cũng từng trải qua một quãng thời gian vui vẻ bên nhau” Mặc dù những ngày đó anh giả vờ điên ngớ ngẩn, nhưng mà đó cũng là những ngày mà anh vui vẻ nhất.

Bách Dục hàng lắc đầu, sau đó xoay người rời đi.

Tô Mộng tới tiên Giản Đồng: “Cứ như vậy mà đi sao?”

“Chị Mộng Mộng, cảm ơn chị vì những năm này đã quan tâm tới em.”

“Em đi rồi, Giản Thị phải làm sao?”

“Giản Mạch Bạch đã hồi phục rồi, Giản Thị em cũng sắp xếp ổn thỏa rồi. Vi Vi An sẽ ở bên cạnh Giản Mạch Bạch một thời gian đợi anh ta hồi phục, cậu ấy sẽ lo mọi chuyện, cũng sẽ giúp đỡ Giản Mạch Bách tiếp nhận Giản Thị.”

“Vâng vâng vâng, cái gì em cũng sắp xếp hết rồi. Bệnh tình của Giản Mạch Bạch cũng sắp xếp tốt, Vi Vi An cũng được sắp xếp sẵn mọi việc, ngay cả cuộc sống sau này của người mẹ kia của em cũng được em bố trí thỏa đáng hết rồi. Mọi việc trong Giản Thị cũng được an bài thỏa đáng.

Chuyện gì em cũng sắp xếp hết, vậy em có từng nghĩ tới chủ tịch Trâm?”

Giản Đồng nhấp nháy môi: “Anh ấy thả em đi “Anh ấy thả em đi, hay là em muốn rời đi?”

Tô Mộng từng bước ép cô “Có gì khác sao?” Giản Đồng có chút tức giận: “Em không hề muốn dây dưa với anh ấy nữa, không được sao? Em muốn quay trở vê cuộc sống yên bình cũng không được sao? Chính miệng anh ấy nói, trong trò chơi này anh ấy thua rồi, anh ấy thua em rồi!”

Giản Đồng càng nói càng tức giận: “Em và anh ấy, ngay từ khi bắt đầu đã là một sai lầm rồi.

Tất cả mọi thứ đều là một sai lâm. Chị thì biết cái gì chứ?”

“Đúng, chị không biết cái gì! Nhưng mà chị chỉ muốn hỏi em, Giản Đồng, em còn yêu anh ấy không?”

” Giản Đông sững người lại Cô còn yêu anh ấy không?

Em chỉ muốn sống nửa đời còn lại trong yên bình”

“Em xem, em do dự rồi” Tô Mộng giống như một kể xâm lược thành phố, cô năm lấy điểm này, từng chút một tra hỏi người con gái này: “Chị chỉ là hỏi em, em có còn yêu anh ấy nữa không, mà em lại do dự. Em thật sự hiểu bản thân mình sao?

Giản Đồng, chị thấy, em chỉ là đang chạy trốn, không ngừng chạy trốn. Ba năm trước, em dùng trăm phương ngàn kế để chạy trốn. Bây giờ, em vân không có một chút tiến bộ gì, vẫn muốn chạy trốn. Hô Nhĩ Hải là quê hương của em sao? Hồ Nhĩ Hải cho em sự yên bình sao? Vậy thì chị không khách sáo nói một câu, nếu như chỉ vì ở Hồ Nhĩ Hải mà em mới có thể có cảm giác yên bình, vậy điều đó cho thấy, nội tâm của em từ trước tới giờ chưa hề bình tĩnh, từ trước tới giờ em chưa bao giờ thả lỏng bản thân. Nếu như em thật sự không quan tâm tới điều gì, cái gì cũng quên rồi, không để cái gì vào mắt. Vậy trong lòng em hay ở bất cứ đâu em đều cảm thấy bình yên. Cân gì một Hồ Nhĩ Hải! Cần gì một Vân Nam!

Làm sao, ba năm ở trong tù, lại dọa em khiến em không dám dừng chân lại nhìn xung quanh, nhìn những người ở xung quanh, những chuyện ở xung quanh, những cảnh ở xung quanh sao? Dọa em khiến em không dám nhìn rõ nội tâm của mình sao? Hay là khiến em trở thành một con chim sợ hãy, phải chạy trốn khắp nơi?”

Toàn thân Giản Đồng run rấy, vẻ mặt cô trăng bệch: “Đừng nói nữa! Chị đừng nói nữal”

Lời của Tô Mộng, giống như một chiếc máy thu âm, không ngừng vang lên trong tâm trí của cô. Cô rất muốn ấn nút dừng lại, nhưng mà không thể nào ấn được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK