Mục lục
Thần y vương phi: Vương gia tránh ra (full) – Triệu Khương Lan – Truyện tác giả: Sủng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 326

Sau đó Thẩm Hi Nguyệt mới đứng dậy và buồn bã liếc nhìn Mộ Dung Bắc Uyên.

Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên chỉ cúi đầu ăn, không thèm nhìn nàng, nàng chỉ đành không can tâm mà rời đi.

Khi nàng rời đi, Triệu Khương Lan cười khúc khích.

“Thật là buồn cười, huynh nghĩ xem nàng ấy nhất định làm thế này làm gì. Không ngờ lại có người tự tìm đến cửa xin trừng phạt. Vốn dĩ nàng ấy không đến thì thiếp cũng sẽ không làm gì nàng ấy cả. Nhưng nàng ấy lại đến tận cửa rồi, thiếp đương nhiên phải phạt nàng ấy cái gì đó.”

Hai tháng bổng lộc của Trắc phu nhân cũng không phải là số tiền nhỏ, Mộ Dung Bắc Uyên cười: “Tiền phạt cũng không cần sung công quỹ nữa, đợi sau này bảo Chu Khiết đi sắm cho nàng vài bộ trang sức mới”

Triệu Khương Lan càng vui hơn.

Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Nàng vừa rồi nói, sau này phủ ta tuyển thêm người mới, là có ý gì? Vương phi lại độ lượng như vậy, không ngại nạp thiếp cho bổn vương hay sao?”

Rõ ràng trước đây nàng không như thế này!

Triệu Khương Lan lúc đó hẹp hòi biết bao nhiêu, chỉ nạp Thẩm Hi Nguyệt làm Trắc phi thôi mà nàng đã làm ầm lên rất lâu.

Tất nhiên Triệu Khương Lan cũng nhớ lại chuyện trước đó, đành ho nhẹ.

“Không sai, đó là những gì thiếp từng đối với Thẩm Hi Nguyệt. Nếu như sau này vương gia muốn nạp thêm thiếp, thiếp vẫn sẽ rất khó chịu.

Mộ Dung Bắc Uyên giờ mới nở nụ cười: “Như thế này còn được.” Triệu Khương Lan trong lòng cười lạnh, hắn còn mặt mũi mà nói vậy! Dường như Thẩm Hi Nguyệt không phải do hắn nạp về vậy. Rất nhanh, Thẩm Hi Nguyệt và Mộ Dung Bắc Quý đã gặp mặt.

Trong một hẻm nhỏ kín đáo, Mộ Dung Bắc Quý vừa bước vào, một thân thể mềm mại đã ngã vào trong vòng tay của hắn.

Hắn thẫn thờ một lát, sau đó đưa tay ra vuốt vuốt đầu nàng.

Thẩm Hi Nguyệt nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ lên, đôi mắt sáng ngời ngấn lệ, như ẩn chứa vạn phần ấm ức.

Mộ Dung Bắc Quý cười nhẹ, dùng ngón tay nhéo nhéo mặt của nàng: “Làm sao vậy, ai lại khiến bảo bối của ta chịu ấm ức rồi?”

“Vương gia, khi nào thì ta mới có thể rời khỏi Thần Vương phủ, trở về bên huynh.”

Hắn cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: “Trước đây không thấy nàng muốn quay lại, không phải nàng nói Tứ huynh đối xử tốt với nàng rất tốt sao?”

“Đó là trước đây. Bây giờ Thần Vương cả đầu chỉ có Triệu Khương Lan, địa vị của ta trong mắt hắn đã giảm mạnh. E rằng trong tương lai không xa, Thần Vương phủ sẽ không còn chỗ đứng cho ta nữa rồi”.

Mộ Dung Bắc Quý siết chặt tay nàng, không nhẹ cũng không mạnh: “Sợ gì chứ, không phải nàng đã cho Tứ huynh uống độc tình sao, có thứ đó trong người, thì người huynh ấy yêu nhất chỉ có thể là nàng”.

Nghe được hai chữ “Độc tình”, Thẩm Hi Nguyệt không khỏi cảm thán: “Ai biết người Miêu tộc có nói dối ta hay không, còn nói thế này có thể khiến nam nhi mê đắm ta. Nhưng rõ ràng hắn ta đối xử với Triệu Khương Lan ngày càng tốt hơn, còn thường xuyên giữ nàng ta ở lại qua đêm! Theo như những gì hắn đã nói trước đây, thì ta không cần phải tốn công sức dụ dỗ hắn ta. Chẳng lẽ hắn ta cùng Triệu Khương Lan thân mật không cảm thấy đau sao?”.

Mộ Dung Bắc Quý không biết rõ lắm về loại thuốc này, nhưng hắn cảm thấy dựa vào sự cảnh giác của Mộ Dung Bắc Uyên, đáng lẽ hắn không thể phát giác ra bất cứ điều gì.

Hắn híp mắt nói: “Chẳng lẽ huynh ấy biết sự tồn tại của độc tình sao?”

Thâm Hi Nguyệt cao giọng phủ nhận: “Không thể, loại độc này rất hiếm gặp, cho dù có tim các đại phu ở kinh thành cũng không thể biết được, nhiều nhất chỉ có thể nghĩ rằng bản thân không khỏe.”

Hắn trầm ngâm một lúc, rồi dùng ngón tay vuốt tóc nàng một cách nhẹ nhàng.

“Được rồi, nàng sợ cái gì. Với sự hiểu biết của ta về Tứ huynh, cho dù thế nào đi nữa huynh ấy cũng không bao giờ bỏ rơi nàng. Huynh ấy là kiểu ngoài lạnh trong nóng, rất coi trọng tình cũ. Nàng đã từng cứu huynh ấy một mạng, huynh ấy nhất định sẽ ghi nhớ, cả đời này chỉ nhớ đến điểm tốt của nàng”

Thẩm Hi Nguyệt nhìn hắn ta với lương tâm cắn rứt: “Người khác không biết sự thật, chẳng lẽ hắn cũng không biết sao? Nếu một ngày nào đó, Thần Vương biết được sự thật năm đó… Chỉ sợ rằng hắn ta hận không thể giết ta ngay lập tức”.

Mộ Dung Bắc Quý ánh mắt lãnh đạm, khuôn mặt giống Mộ Dung Bắc Uyên vô cùng lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng khiến người khác kinh sợ.

“Chân tướng từ lâu đã bị mẫu thân giết sạch rồi. Năm đó người thực sự cứu huynh ấy là ai, huynh ấy sẽ không bao giờ biết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK