Thái tử điện hạ dịu dàng như vậy Nguyễn Anh hoàn toàn không dự liệu được, nàng mở miệng lại nhất thời ấp úng nói không nên lời, hai người cách nhau rất gần, hơi thở đan xen vào nhau.
Lang Trạm lại nói một tiếng, “đứng dậy đi.”
Dũng khí của Nguyễn Anh ở trong lòng tăng thêm, “điện hạ không … … trách thiếp?”
Lang Trạm tự nhiên lắc đầu.
“Cũng không hỏi thiếp vì sao phải giấu chuyện này?”
Lang Trạm không lắc đầu nữa, mà là thấp giọng nói, “hỏi cũng không có ý nghĩa, đợi ngày nào nàng muốn nói, cô gia sẽ chăm chú lắng nghe.”
Dũng khí trong lồng ngực của Nguyễn Anh bị nhấn chìm trong tâm trạng không rõ ràng, như là cảm kích, lại như là vui mừng, điều này khiến nàng nửa ngày cũng không nói câu nào.
Lang Trạm không thể không nói lại lần nữa: “Đứng dậy.”
Hai người cùng nhau đứng dậy, sau đó Lang Trạm đem chuyện xảy ra tối qua kể lại với nàng, nàng lúc này mới bừng tỉnh ngộ.
Thì ra tối qua nàng bị người khác đánh ngất, chính là chủ ý của Lí Thành. Hôm qua Lí Thành được nô bộc nhà họ Lí đưa đến tiệm thuốc, ai cũng không để ý đến tầm nghiêm trọng của sự việc, đại phu bất lực trả lời một câu, “không cứu được rồi.” Mọi người mới kinh ngạc cái chân này của Lí Thành xem như tàn phế rồi.
Lí Thành là dòng dõi duy nhất của nhà họ Lí, quý báu vô cùng, lại chớp mắt trở nên tàn phế, Lí phụ Lí mẫu sau khi biết được khóc lóc thảm thiết, Lí Thành bản thân cũng rất phẫn nộ, thề phải tóm được Lang Trạm và Nguyễn Anh để dày vò cả đời.
Nghe xong lời của Lang Trạm, Nguyễn Anh cũng có thể đoán được người nhà họ Lí để tóm được nàng đã dùng thủ đoạn gì, chắc hẳn trước hết là mua chuộc Mẫu Đơn thu hút mọi người dẫn đến sự hoảng loạn, lại nhân cơ hội đánh ngất nàng hòng đưa nàng về phủ, còn việc bắt cóc đưa về Lí phủ xảy ra như thế nào, Nguyễn Anh vừa nghĩ đã có chút không rét mà run. May mà điện hạ phản ứng nhạy bén, ngài ấy chắc chắn ở nửa đường liền cứu được nàng về.
Nghĩ như vậy, trong lòng Nguyễn Anh vô cùng cảm kích đối với Lang Trạm, hai mắt ra sức nhìn vào Lang Trạm, “còn phải đa tạ ơn cứu mạng của điện hạ.”
Lang Trạm nhàn nhã nhìn qua, “phu nhân khách sáo rồi.” Dáng vẻ ngược lại rất nghiêm túc, chính là trong ngữ khí lại chứa đựng sự trêu ghẹo, Nguyễn Anh da mặt mỏng, liền ửng hồng, không kìm được đi về phía trước vài bước để che đậy, sau đó mới ý thức được mình vừa xuống giường, vẫn chưa rửa mặt chải đầu, lúc này chắc chắn rất khó nhìn, nàng không kìm được che mặt lại, “thiếp phải rửa mặt.”
Động tác này trực tiếp khiến cho Lang Trạm cong khóe miệng, chàng ra ngoài gọi tiểu nhị chuẩn bị nước, đợi Nguyễn Anh chuẩn bị xong, vẫn chưa bắt đầu dùng bữa sáng, cửa phòng phịch một tiếng liền bị đạp ra, sau đó là mấy người xung vào, “Sở Uyên ở đâu!”
Nguyễn Anh đang đợi thức ăn: “… …”
Nàng nhớ hình như là điện hạ ở đây dùng danh tính giả chính là tên này.
Ánh mắt nhìn đến Lang Trạm ở bên cạnh, Lang Trạm đáp trả bằng một ánh mắt an tâm, nàng không tránh khỏi nghi hoặc, lẽ nào người nhà họ Lí muốn dùng quan phủ đè ép họ?
Nàng muốn đứng dậy, lại bị Lang Trạm đè tay xuống, mấy tên bổ đầu đã vây quanh bàn, tên dẫn đầu khí thế hùng hổ, “ngươi chính là Sở Uyên?”
Lang Trạm thờ ơ gật gật cằm.
Ngoài cửa, tiểu nhị và mấy người làm bưng thức ăn lên muốn vào không được, không vào cũng không xong, Lang Trạm vẫy tay bảo họ vào, lại tiến lại gần bên tai Nguyễn Anh nói, “phu nhân ăn trước, vi phu đi liền trở về.”
Mấy tên bổ đầu không chiếm được tiện nghi của chàng, cứ cho là vào nha môn, chàng cũng không tổn hại một cọng tóc nào mà trở về, Nguyễn Anh vì vậy cũng không lo lắng lắm, chỉ là càng thêm nghi hoặc, vì sao mới một buổi sáng mà điện hạ liền lôi kéo được mối quan hệ với nha môn?
Lang Trạm đi theo bổ đầu, thức ăn cũng đã bày biện lên bàn, người làm lui ra trước, tiểu nhị chậm hơn một bước vì bị Nguyễn Anh gọi lại, “ngươi có lẽ biết trong nha môn đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu nhị gần đây xem náo nhiệt vô cùng hứng thú, thực ra là sáng sớm hôm nay, không nén được liền mở miệng nói, “Lí phủ tối qua bị phá bỏ rồi, nghe nói Lí Thành đó bị đánh chỉ còn nửa hơi thở, Lí phụ tức giận đến mức trời vừa sáng liền đi báo quan.”
Ánh mắt thăm dò rơi lên trên người Nguyễn Anh, Nguyễn Anh nghiêng người tránh ra, “thì ra là vậy.” Tiểu nhị sợ mình cũng rơi vào kết cục như Lí Thành, cũng không dám nhìn nữa, vội vàng rảo bước đi ra.”
Nguyễn Anh lúc này mới có cơ hội ngẩn ngơ, lẽ nào tối qua người đến Lí phủ chính là điện hạ?
Tác giả có lời muốn nói:
Cám ơn thiên thần nhỏ có nụ cười khuynh thành đã ném mìn!
Cám ơn nụ cười khuynh thành của thiên thần nhỏ, chất dinh dưỡng của thiên thần nhỏ!
Chúc ngủ ngon!
Lang Trạm lại nói một tiếng, “đứng dậy đi.”
Dũng khí của Nguyễn Anh ở trong lòng tăng thêm, “điện hạ không … … trách thiếp?”
Lang Trạm tự nhiên lắc đầu.
“Cũng không hỏi thiếp vì sao phải giấu chuyện này?”
Lang Trạm không lắc đầu nữa, mà là thấp giọng nói, “hỏi cũng không có ý nghĩa, đợi ngày nào nàng muốn nói, cô gia sẽ chăm chú lắng nghe.”
Dũng khí trong lồng ngực của Nguyễn Anh bị nhấn chìm trong tâm trạng không rõ ràng, như là cảm kích, lại như là vui mừng, điều này khiến nàng nửa ngày cũng không nói câu nào.
Lang Trạm không thể không nói lại lần nữa: “Đứng dậy.”
Hai người cùng nhau đứng dậy, sau đó Lang Trạm đem chuyện xảy ra tối qua kể lại với nàng, nàng lúc này mới bừng tỉnh ngộ.
Thì ra tối qua nàng bị người khác đánh ngất, chính là chủ ý của Lí Thành. Hôm qua Lí Thành được nô bộc nhà họ Lí đưa đến tiệm thuốc, ai cũng không để ý đến tầm nghiêm trọng của sự việc, đại phu bất lực trả lời một câu, “không cứu được rồi.” Mọi người mới kinh ngạc cái chân này của Lí Thành xem như tàn phế rồi.
Lí Thành là dòng dõi duy nhất của nhà họ Lí, quý báu vô cùng, lại chớp mắt trở nên tàn phế, Lí phụ Lí mẫu sau khi biết được khóc lóc thảm thiết, Lí Thành bản thân cũng rất phẫn nộ, thề phải tóm được Lang Trạm và Nguyễn Anh để dày vò cả đời.
Nghe xong lời của Lang Trạm, Nguyễn Anh cũng có thể đoán được người nhà họ Lí để tóm được nàng đã dùng thủ đoạn gì, chắc hẳn trước hết là mua chuộc Mẫu Đơn thu hút mọi người dẫn đến sự hoảng loạn, lại nhân cơ hội đánh ngất nàng hòng đưa nàng về phủ, còn việc bắt cóc đưa về Lí phủ xảy ra như thế nào, Nguyễn Anh vừa nghĩ đã có chút không rét mà run. May mà điện hạ phản ứng nhạy bén, ngài ấy chắc chắn ở nửa đường liền cứu được nàng về.
Nghĩ như vậy, trong lòng Nguyễn Anh vô cùng cảm kích đối với Lang Trạm, hai mắt ra sức nhìn vào Lang Trạm, “còn phải đa tạ ơn cứu mạng của điện hạ.”
Lang Trạm nhàn nhã nhìn qua, “phu nhân khách sáo rồi.” Dáng vẻ ngược lại rất nghiêm túc, chính là trong ngữ khí lại chứa đựng sự trêu ghẹo, Nguyễn Anh da mặt mỏng, liền ửng hồng, không kìm được đi về phía trước vài bước để che đậy, sau đó mới ý thức được mình vừa xuống giường, vẫn chưa rửa mặt chải đầu, lúc này chắc chắn rất khó nhìn, nàng không kìm được che mặt lại, “thiếp phải rửa mặt.”
Động tác này trực tiếp khiến cho Lang Trạm cong khóe miệng, chàng ra ngoài gọi tiểu nhị chuẩn bị nước, đợi Nguyễn Anh chuẩn bị xong, vẫn chưa bắt đầu dùng bữa sáng, cửa phòng phịch một tiếng liền bị đạp ra, sau đó là mấy người xung vào, “Sở Uyên ở đâu!”
Nguyễn Anh đang đợi thức ăn: “… …”
Nàng nhớ hình như là điện hạ ở đây dùng danh tính giả chính là tên này.
Ánh mắt nhìn đến Lang Trạm ở bên cạnh, Lang Trạm đáp trả bằng một ánh mắt an tâm, nàng không tránh khỏi nghi hoặc, lẽ nào người nhà họ Lí muốn dùng quan phủ đè ép họ?
Nàng muốn đứng dậy, lại bị Lang Trạm đè tay xuống, mấy tên bổ đầu đã vây quanh bàn, tên dẫn đầu khí thế hùng hổ, “ngươi chính là Sở Uyên?”
Lang Trạm thờ ơ gật gật cằm.
Ngoài cửa, tiểu nhị và mấy người làm bưng thức ăn lên muốn vào không được, không vào cũng không xong, Lang Trạm vẫy tay bảo họ vào, lại tiến lại gần bên tai Nguyễn Anh nói, “phu nhân ăn trước, vi phu đi liền trở về.”
Mấy tên bổ đầu không chiếm được tiện nghi của chàng, cứ cho là vào nha môn, chàng cũng không tổn hại một cọng tóc nào mà trở về, Nguyễn Anh vì vậy cũng không lo lắng lắm, chỉ là càng thêm nghi hoặc, vì sao mới một buổi sáng mà điện hạ liền lôi kéo được mối quan hệ với nha môn?
Lang Trạm đi theo bổ đầu, thức ăn cũng đã bày biện lên bàn, người làm lui ra trước, tiểu nhị chậm hơn một bước vì bị Nguyễn Anh gọi lại, “ngươi có lẽ biết trong nha môn đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu nhị gần đây xem náo nhiệt vô cùng hứng thú, thực ra là sáng sớm hôm nay, không nén được liền mở miệng nói, “Lí phủ tối qua bị phá bỏ rồi, nghe nói Lí Thành đó bị đánh chỉ còn nửa hơi thở, Lí phụ tức giận đến mức trời vừa sáng liền đi báo quan.”
Ánh mắt thăm dò rơi lên trên người Nguyễn Anh, Nguyễn Anh nghiêng người tránh ra, “thì ra là vậy.” Tiểu nhị sợ mình cũng rơi vào kết cục như Lí Thành, cũng không dám nhìn nữa, vội vàng rảo bước đi ra.”
Nguyễn Anh lúc này mới có cơ hội ngẩn ngơ, lẽ nào tối qua người đến Lí phủ chính là điện hạ?
Tác giả có lời muốn nói:
Cám ơn thiên thần nhỏ có nụ cười khuynh thành đã ném mìn!
Cám ơn nụ cười khuynh thành của thiên thần nhỏ, chất dinh dưỡng của thiên thần nhỏ!
Chúc ngủ ngon!