• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng thứ hai, Yến Hảo và Giang Mộ Hành lên đường đến nhà ga.

Mặt trời sau tám giờ rất gắt, nắng vàng rọi thẳng vào cửa kính, cố gắng len lỏi vào máy điều hòa trong xe. Đài phát thanh của taxi đang phát một bài hát cổ rất kinh điển – "Tôi nguyện ý".

"Nỗi nhớ là một điều vô cùng bí ẩn, như hình với bóng..."

"Em nhớ anh đến nỗi không thở được..."

"Em nguyện ý vì anh, em sẵn sàng vì anh, em bằng lòng vì anh, quên đi tên mình..."

Tai Yến Hảo nghe tiếng ca kỳ ảo, còn khóe mắt thì có hình bóng người cậu thích.

Giang Mộ Hành dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng mím chặt, từ lúc lên xe đến giờ anh vẫn luôn giữ tư thế ấy, không nói chuyện và cũng không mở mắt.

Yến Hảo thầm nghĩ lông mi Giang Mộ Hành thật dài, mỗi lần chớp mắt là như một chú bướm vỗ cánh chuẩn bị bay đi.

Yến Hảo muốn vươn tay sờ, muốn dùng đầu ngón tay gẩy, muốn đặt một que tăm lên đó, cũng muốn hôn lên nó nữa, cậu muốn làm nhiều điều lắm, nhưng bây giờ cậu chỉ có thể trộm ngắm nhìn.

Chiếc xe đột nhiên dừng lại.

Yến Hảo thấy Giang Mộ Hành nhíu mày, trái tim cậu vọt lên cổ họng: "Bác tài, kẹt xe hả?"

"Tắc đường." Tài xế nhấp một ngụm trà đậm: "Nghỉ hè mà tắc thế này là chưa đáng kể đâu, một lát nữa là thông đường thôi."

Yến Hảo nhích lại gần Giang Mộ Hành, cất giọng chỉ để anh nghe thấy: "Lớp trưởng, cậu uống thuốc say xe chưa?"

Giang Mộ Hành không đáp.

Không lâu sau, hương quýt ôm lấy chóp mũi anh.

Mí mắt Giang Mộ Hành khẽ nhúc nhích rồi mở ra, anh thấy Yến Hảo đang bóc vỏ quýt để mùi hương tỏa ra.

Yến Hảo chú ý tới ánh mắt của Giang Mộ Hành, cậu há miệng nói: "Chỉ mười mấy phút nữa là tới."

Giang Mộ Hành nhắm mắt lại: "Tới là tới nhà ga."

Yến Hảo: "..."

Chẳng mấy chốc sau xe lại khởi động, lăn bánh được vài phút thì dừng, đợi người đi qua mới chạy tiếp. Cả một đường cứ đi rồi dừng.

Mặt Giang Mộ Hành tái xanh.

Yến Hảo khiếp vía, không chịu nổi bèn nói với tài xế: "Bác tài, tìm chỗ đậu xe đằng trước đi."

Tài xế nhìn lại: "Cậu trai, anh của cậu say xe sao?"

Yến Hảo nghe vậy, bàn tay đang bóc quýt hơi run lên, cậu không nhìn xem Giang Mộ Hành có để ý hay không mà tự mình nhận quan hệ thân thiết này: "Vâng, anh của con bị say xe, say nặng lắm."

Tài xế nhìn cậu chàng còn lại, đôi mắt vốn đang nhắm ấy chẳng biết mở hờ ra từ khi nào, cậu chàng hơi nghiêng đầu nhìn về phía em trai, trông có vẻ đang ngẩn ra, sắc mặt rất tệ.

"Tắc đường đúng là tội lỗi mà." Tài xế vừa tìm chỗ đậu xe vừa nói: "Say xe thì hết cách, cứ ngồi nhiều là đỡ, càng sợ chỉ càng nặng hơn."

Xe vừa dừng là Yến Hảo cấp tốc bước xuống xe, đi lấy hành lý trong cốp.

Thái dương Giang Mộ Hành đau nhức, anh xoa mạnh vài cái rồi mở cửa xe bước ra ngoài.

Yến Hảo lấy chiếc vali màu đen ra đặt bên ven đường, nhìn Giang Mộ Hành đang ngồi xổm ở bồn hoa, thầm nghĩ anh đi khắp thiên hạ với chiếc xe đạp, có lẽ không chỉ để tiết kiệm tiền.

Giang Mộ Hành không ói ra mà chỉ nôn khan.

Yến Hảo cảm thấy bất lực, say xe thì ngửi vỏ quýt cũng vô dụng sao? Cậu bước tới, mở nắp một chai nước đưa cho Giang Mộ Hành.

"Lớp trưởng, đây là lỗi của tớ."

Giang Mộ Hành đứng thẳng người: "Không liên quan đến cậu."

"Có liên quan." Yến Hảo tự trách: "Tớ tưởng đi taxi hơn nửa tiếng sẽ không sao, nếu biết thế này thì tớ đã không thuê xe."

Giang Mộ Hành cầm chai nước từ tay cậu, lặp lại câu nói trước đó: "Không liên quan đến cậu, cậu đừng nghĩ lung tung."

Yến Hảo dùng mũi giày đá sỏi dưới đất: "Chúng ta đừng đi nữa."

Ánh mắt Giang Mộ Hành bỗng trở nên sắc bén: "Cậu luôn bỏ dở việc làm giữa chừng như vậy?"

Yến Hảo bị hiểu lầm, không tự chủ cảm xúc được thế là không kìm được nói nặng tiếng với anh: "Mẹ kiếp, cậu đã khó chịu thế này rồi..."

Giang Mộ Hành hiếm khi ngắt lời cậu: "Tôi đã khó chịu thế này rồi, nếu bỏ cuộc giữa chừng, chẳng phải lãng phí cả sáng nay sao?"

Yến Hảo im lặng.

"Còn nữa." Sắc mặt Giang Mộ Hành lạnh lùng: "Chửi tục là thế nào?"

Yến Hảo vô thức rụt vai lại.

Mặc dù chửi tục là chuyện rất bình thường trong nhóm con trai, còn thành thói treo trên mép, nhưng cậu không dám đáp trả lại chuyện này.

Giang Mộ Hành ngẩng đầu uống mấy ngụm nước, vừa thở hơi gấp vừa ho khan: "Hôm nay nhiệt độ bao nhiêu?"

Yến Hảo không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: "Ba mươi hai."

"Ba mươi hai độ." Giang Mộ Hành cúi người cau mày nhìn cậu, trầm giọng nói: "Cậu còn ầm ĩ với tôi bên ven đường."

"..."

Yến Hảo không biết vì sao Giang Mộ Hành giận, tim cậu đập ngày càng nhanh. Cậu có cảm giác trái tim hai người đang rất gần nhau, như thể họ là... một đôi người yêu quá đỗi bình thường đang cãi nhau.

Yến Hảo cọ cọ gò má nóng rực: "Vậy thì chúng ta bình tĩnh nói chuyện đi, cậu đi xe nào thì không say? Hoặc là xe nào đỡ hơn chút? Tàu điện ngầm hay xe buýt?"

"Hai phương tiện này đều đông người chen chúc nhau, hệt cá mòi trong lọ." Giang Mộ Hành lại uống nước: "Với thời tiết này, trong buồng xe có mùi rất khó chịu."

Yến Hảo nhìn hầu kết của anh cứ lăn lên xuống liên tục, cậu cũng nuốt theo một cái.

Giang Mộ Hành vặn nắp chai, đột nhiên nói một câu như thuật lại sự thật thường tình: "Cậu không ngồi được."

Những gờ đường trên người Yến Hảo vừa mới thu về lại ngoi lên, cậu cảm thấy buồn cười rồi cười rộ ra mặt thật, khóe mắt và đuôi lông mày cậu nhấc lên toát ra vẻ sắc sảo.

"Lớp trưởng, sao tớ không ngồi được? Cậu thấy tớ không ngồi được từ điểm nào?"

Ánh mắt của Giang Mộ Hành bình tĩnh không chút dao động như đang nhìn một bạn nhỏ vô cớ gây rối.

Yến Hảo không cười nữa, khóe môi cậu mím xuống: "Xe buýt hay tàu điện ngầm, cậu chọn một đi, trễ nữa là không bắt xe được đâu."

Cuối cùng thì nửa hành trình sau, hai người đi tàu điện ngầm.

——

Lúc bước lên tàu điện ngầm, sắc mặt Yến Hảo không sáng sủa mấy.

Không phải vì tàu điện ngầm đông người, không phải vì phải đứng cả một đoạn đường, không phải vì không khí không tốt, mà là vì mọi cô gái trên xe đều nhìn Giang Mộ Hành, cậu rất muốn cản lại nhưng không cản được, vậy nên cậu rất giận.

Giang Mộ Hành cao và đẹp trai thế này, đúng là quá bắt mắt.

Hôm nay là lần đầu tiên Yến Hảo đi tàu điện ngầm, lại còn đi cùng với Giang Mộ Hành, chuyện mang ý nghĩa trọng đại này lẽ ra cậu nên vui, mà bởi những ánh nhìn đó, tâm trạng tốt của cậu bị thổi bay sạch.

Giang Mộ Hành đi phía trước quay đầu lại hỏi: "Dưới đất có vàng sao?"

Yến Hảo cúi đầu bước đi, không hó hé gì.

Giang Mộ Hành nhìn vết bẩn trên giày Yến Hảo, yết hầu anh hơi lăn: "Yến Hảo."

Yến Hảo nghe Giang Mộ Hành gọi tên mình, cậu ngước đầu lên theo phản xạ, ánh mặt trời ngả lên người cậu, quang ảnh phản lại trong đôi mắt.

Giang Mộ Hành không biến sắc hít sâu một hơi: "Là vì vấn đề cá nhân của tôi mà làm trễ nãi chuyến đi."

Yến Hảo đang định nói đỡ cho anh thì nghe anh nói: "Chuyện say xe thì sau này tôi sẽ tập."

"Ồ... Tập à..."

Yến Hảo thoáng giật mình, cậu bước nhanh về phía Giang Mộ Hành: "Đúng vậy, cậu phải tập, nếu không sau này đi công tác sẽ khá bất tiện."

Giang Mộ Hành dời mắt khỏi mặt cậu.

Yến Hảo hỏi: "Lớp trưởng thấy thế nào rồi? Có buồn nôn không? Muốn nôn chứ? Ăn quýt nhé?"

Cậu vừa nói vừa đưa quả quýt trong tay đến trước mặt Giang Mộ Hành, bấy giờ mới nhận ra mình sắp bóp nát nó.

Yến Hảo xấu hổ muốn tìm thùng rác vứt nó đi, trên đầu bỗng vang lên giọng nói của Giang Mộ Hành: "Đưa tôi."

"Cậu đừng ăn quả này." Yến Hảo giấu quýt ra sau: "Trong túi tớ còn nhiều quả lắm."

Giang Mộ Hành duỗi tay: "Đưa đây."

Yến Hảo đưa tới được nửa đường thì lấy về: "Để tớ lột vỏ cho cậu."

Giang Mộ Hành nhìn móng tay bị nước quýt nhuộm thành màu cam của cậu.

"Yến Hảo."

"Hả?"

"Không có gì."

Một giây sau, Giang Mộ Hành cướp quả quýt trong tay cậu, im lặng ăn nó.

——

Yến Hảo chuẩn bị đầy đủ vật dụng cho chứng say xe của Giang Mộ Hành. Chẳng hạn như, cậu pha giấm nhạt đổ vào bình nước giữ nhiệt, đem một túi quýt, hai túi mận khô, mấy túi nhựa, miếng dán và thuốc chống say xe, thậm chí cậu còn nghiên cứu cách xoa bóp huyệt vị.

Không ngờ Giang Mộ Hành lên xe là ngủ.

Dây thần kinh căng chặt của Yến Hảo thả lỏng, cậu nhích người lại gần Giang Mộ Hành một chút, đeo tai nghe vào nghe nhạc và lướt xem tin tức.

Lướt không bao lâu, Yến Hảo chuyển sang ngắm Giang Mộ Hành ngủ.

Có người đi qua lại, hết người này đến người khác nhìn Giang Mộ Hành, liên tục bất tận.

Yến Hảo lấy mũ lưỡi trai ra, cẩn thận đội lên đầu Giang Mộ Hành, dùng vành mũ che gần hết khuôn mặt anh.

Giang Mộ Hành khó chịu nhướng đôi lông mày, Yến Hảo vội kéo vành mũ lên cho anh, động tác rất nhẹ, ngay cả thở cậu cũng không dám thở. Mãi đến khi Giang Mộ Hành giãn mày, cậu mới thở phào một hơi.

Truyện đề cử: Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Vốn dĩ Yến Hảo muốn khoác áo sơ mi lên đầu Giang Mộ Hành để che kín anh.

Cậu ngẫm một lúc rồi thôi.

Mà sự thật thì cũng chỉ dám ngẫm thôi, Giang Mộ Hành đâu phải của cậu.

Yến Hảo đổi bài, đôi tay nhịp lên chân theo giai điệu, cậu nghe suốt đến thành phố A, cả quãng đường không nhắm mắt hay đi vệ sinh, cậu hệt như rắn độc canh giữ bảo vật, lúc nào cũng nhìn đăm đăm đám người đang dùng ánh mắt khao kháo để lén nhìn bảo vật.

——

Trước khi xe đến trạm, Giang Mộ Hành tỉnh giấc.

Yến Hảo nhìn anh cởi mũ, cậu chột dạ giải thích: "Lớp trưởng, là tớ đội mũ cho cậu."

Giang Mộ Hành nhìn bàn tay cuộn tròn trên đùi cậu: "Tôi biết."

Ánh mắt Yến Hảo lập tức thay đổi: "Cậu, cậu biết?"

"Đây là mũ của cậu." Giang Mộ Hành nói: "Không phải cậu đội thì còn có thể là ai?"

Yến Hảo thở ra: "Cũng đúng."

Giang Mộ Hành trả mũ cho cậu: "Nói nghe xem."

Yến Hảo tròn mắt nói bừa: "Tớ thấy bên phía cậu có mặt trời nên đội mũ chắn cho cậu."

Giang Mộ Hành kéo rèm cửa sổ, còn giũ tung.

"..."

Yến Hảo cười ha ha: "Đầu óc tớ đần độn, không nghĩ tới việc kéo rèm."

Giang Mộ Hành nhìn sang, hai mắt thâm sâu không rõ là đang dò xét hay là gì khác.

Trong chốc lát, Yến Hảo cảm giác mình bị Giang Mộ Hành nhìn thấu, huyết dịch trong cơ thể cậu đông lại, trong lòng kinh hoảng không ngớt.

Đúng là đáng sợ, chắc chắc là ảo giác thôi.

——

Loa phát thanh trong xe thông báo đã đến trạm.

Yến Hảo cứng đờ bất động.

Giang Mộ Hành đứng dậy muốn đi ra ngoài, anh đụng đụng đầu gối cậu: "Tránh chân một chút."

Yến Hảo bừng tỉnh, lúc nhấc chân cậu không để ý nên quàng phải bắp chân Giang Mộ Hành.

Giang Mộ Hành đứng không vững, phải chống tay xuống lưng ghế.


Yến Hảo ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi cậu hơi hé mở như cầu xin một nụ hôn.


Giang Mộ Hành nhìn xuống cậu một lúc lâu mới dời bàn tay chống lưng ghế đi, tay anh sượt qua sợi tóc mềm vểnh trên đầu cậu, anh thấp giọng gọi hai tiếng: "Yến Hảo."


Yến Hảo đáp lại bằng một tiếng "ừm" mơ hồ từ mũi.


Giọng Giang Mộ Hành toát vẻ hơi bó tay, lắng nghe cẩn thận còn nhận ra có cất giấu ý cười: "Chúng ta có cần xuống trạm không?"


"Cần."


Yến Hảo ngơ ngác mấy giây rồi hấp tấp nói: "À phải, đến trạm rồi, tớ sẽ lấy vali với túi xách, cậu đi trước đi, nhanh chân chút..."


Giang Mộ Hành kéo người cứ ngồi lì trên ghế lên, giữ sau lưng cậu rồi đẩy cậu về phía dòng người đang xếp hàng: "Để tôi cầm đồ, cậu đi trước đi, tôi theo sau cậu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK