• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tiết học, Diêu Diêu nằm uể oải như không có xương sống, nhân lúc giảng viên không để ý, cô nàng liền nghiêng người qua Mộc Tịnh Kỳ dò hỏi: “Đột nhiên Khưu Dĩnh Ninh đến tìm cậu, không phải cậu ta có âm mưu gì chứ?”

Mộc Tịnh Kỳ thở dài một hơi, thành thật đáp: “Cậu ấy nói... đến đây để đi chơi Lễ tình nhân, không để mình đi chơi cùng đàn anh Trần Hựu.”

Biểu cảm Diêu Diêu như phát hiện ra điều gì đó vô cùng to lớn, cô nàng chậc lưỡi một cái, bộ dạng giống như biết tuốt: “Mình nói mà, cậu ta chắc chắn vì ghen nên mới chạy tới tận đây giữ cậu. Hồi trước cậu ta không biết trân trọng cậu, để cậu một mình đến đây. Còn vừa rồi nữa, mình có thấy cậu ta gọi cho cậu cuộc gọi nào đâu, ngang nhiên chạy tới chắc chỉ muốn bày vẻ thôi.”

Mộc Tịnh Kỳ trầm ngâm không nói, Diêu Diêu bên cạnh lại nói hăng say: “Vũ Đằng từng nói với mình, một khi con trai thích ai đó sẽ chủ động tiếp cận, chứ không lạnh nhạt lúc cần mới quan tâm như Khưu Dĩnh Ninh đối với cậu đâu. Mình khuyên thật, cậu nên xác định mối quan hệ rõ ràng với cậu ta, nếu đã không thật lòng thì đừng nên dây dưa, vì người khổ cũng chỉ có cậu.”

Những lời Diêu Diêu nói không phải không có căn cứ, bởi nếu Khưu Dĩnh Ninh thật sự thích Mộc Tịnh Kỳ, anh đã sớm chủ động hóa giải hiểu lầm và giữ liên lạc với cô. Đằng này, kể cả khi làm hòa thì Khưu Dĩnh Ninh vẫn giống như trước kia, hờ hững thiếu nhiệt tình.



Mộc Tịnh Kỳ cũng đã nhiều lần tự hỏi, rốt cuộc Khưu Dĩnh Ninh có thật lòng thích cô, hay chỉ đơn giản vì những cảm xúc rung động nhất thời khiến ngay cả anh cũng lầm tưởng tình cảm dành cho cô.

Mười hai giờ trưa hết tiết, Diêu Diêu vừa nghe nói Mộc Tịnh Kỳ đi đón Khưu Dĩnh Ninh liền sợ hãi lắc đầu bỏ chạy, còn viện cớ đi đón Thanh Tú ở thư viện, như thể càng tránh mặt anh càng nhiều độ bảo toàn tính mạng càng cao.

Bên ngoài cổng trường, Khưu Dĩnh Ninh đã đứng đợi sẵn, Mộc Tịnh Kỳ ra tới liền cùng anh di chuyển đến trạm chờ xe buýt gần đó. Vừa thấy mặt nhau, anh đã chủ động giơ tay cầm túi thay cô, thuận tiện nắm luôn bàn tay cô cực kỳ tự nhiên.

Mộc Tịnh Kỳ để Khưu Dĩnh Ninh dắt đi, quan tâm hỏi: “Cậu đợi lâu chưa?”

Khưu Dĩnh Ninh đột ngột dừng bước, anh xoay đầu nhìn cô bằng biểu cảm lạnh lùng, gằn giọng nhắc: “Đổi cách xưng hô đi.”

“Tại sao... không muốn...” Mộc Tịnh Kỳ ngập ngừng không dám nhìn thẳng, cô cứ luôn có cảm giác tiến triển giữa cả hai đang quá nhanh.

Bị Mộc Tịnh Kỳ từ chối, Khưu Dĩnh Ninh vẫn không nói năng hay bắt bẻ điều gì. Ngửi được mùi không lành, cô chần chừ lén ngẩng đầu nhìn anh, anh bỗng giơ tay tự xoa cổ mình, chợt hít sâu lấy hơi trong tư thế chuẩn bị bùng phát.



Đoán được hành động tiếp theo của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ hoảng hốt vội giơ tay bịt miệng anh, gấp gáp thuận theo: “Đổi... đổi mà, đừng la!”

Một bên chân mày Khưu Dĩnh Ninh khẽ nhướng lên một cái, ánh mắt lộ rõ tia đắc ý. Mộc Tịnh Kỳ sợ anh la lối ăn vạ, hết cách đành phải cắn răng hùa theo nịnh bợ: “Anh Ninh, bình tĩnh chút.”1

Đạt được mục đích, Khưu Dĩnh Ninh cong cao môi cười, nắm lấy tay Mộc Tịnh Kỳ đang bịt miệng mình xuống nắm, cùng chuyển hướng về phía trạm chờ xe.

Lúc Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh đến chỗ hẹn vẫn chưa có ai đến, cả hai ngồi vào một bàn lớn sáu người được đặt trước, liếc sơ xung quanh đều thấy những cặp đôi đi ăn cùng nhau.

Ban đầu mọi người chỉ dự tính đi ăn trưa bình thường, nhưng để đãi Khưu Dĩnh Ninh từ nơi khác đến chơi nên Diêu Diêu đề nghị đi ăn ở quán lẩu nổi tiếng nhất ở thành phố này cho đáng mặt chủ nhà.

Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh ngồi được không lâu thì Vũ Đằng và Trần Hựu đến, theo sau là Diêu Diêu và Thanh Tú.

Ngay khi Khưu Dĩnh Ninh và Trần Hựu chạm mặt, bầu không khí bỗng nhiên nóng hơn bao giờ hết. Tối qua Khưu Dĩnh Ninh đã nói chuyện với Vũ Đằng và Diêu Diêu nên cũng xem như đã có quen biết, chỉ có Trần Hựu và Thanh Tú là mới gặp hoàn toàn.

Vẻ ngoài Trần Hựu ôn nhu điềm tĩnh, tuy chỉ lớn hơn một tuổi nhưng phong thái chững chạc, trái ngược với Khưu Dĩnh Ninh lạnh lùng ẩn hiện sự nổi loạn của tuổi mới lớn.

Trần Hựu chủ động giơ tay ra chào hỏi, Khưu Dĩnh Ninh vì lẽ lịch sự tự nhiên bắt tay đáp lại. Hai người ngoài mặt mỉm cười, nhưng cái bắt tay chặt đến mức nổi cả gân xanh.

Vũ Đằng đứng ngoài vừa buồn cười vừa không xem nổi nữa, đành phải chen ngang tách ra: “Mau ngồi đi, đói hết rồi.”

Sau khi được Vũ Đằng nhắc, mọi người chia nhau về chỗ. Lúc này Thanh Tú không còn bị cản tầm mắt, lập tức đứng hình khi nhìn thấy người con trai lúc trên đường đến thư viện đang ngồi cạnh Mộc Tịnh Kỳ.1

Diêu Diêu ngồi xuống cạnh Vũ Đằng, thấy Thanh Tú vẫn còn đứng yên bất động liền kéo cô nàng ngồi xuống, ghé nhỏ thì thầm giới thiệu: “Cậu ta là Khưu Dĩnh Ninh, bằng tuổi tụi mình, là con trai của cha mẹ nuôi Kỳ Kỳ đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK