Hạ Hầu Thanh dường như đã cảm thấy mùi vị của âm mưu..
"Bốn chuyện nào?”
Thượng Quan Nhược Hoa hì hì cười nói "Cúi đầu nhận sai, bưng trà rót nước, thị tẩm làm ấm giường, sinh con đẻ cái!"
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Hầu Thanh đỏ bừng lên! "Được lắm, cậu dám trêu tớ à!”
Cô ấy bước tới, đỡ Thượng Quan Nhược Hoa xuống, dùng hai tay cù vào eo cô, nhưng Thượng Quan Nhược Hoa lại phản công, né tránh trái phải trên chiếc giường mềm mại.
Trong lúc giằng co, dây vai áo ngủ bằng lụa của Hạ Hầu Thanh tuột ra, đôi tay nhanh nhẹn của Thượng Quan Nhược Hoa trực tiếp kéo dây đeo vai còn lại xuống.
"Dù sao thì chúng ta cũng đã có hôn ước với anh ấy. Chúng ta có thể cùng nhau kết hôn với anh Cảnh Thiên rồi làm bạn đồng hành. Thật tuyệt biết bao! Mau mau! Mau hứa với tớ! Nếu anh ấy trở thành bác sĩ nổi tiếng ở thành phố Bạch, thì cậu phải thực hiện bốn chuyện này!"
Chiếc váy ngủ tụt xuống nửa eo thon, mái tóc như thác nước xõa tung trên chiếc giường trắng. Hai tay Hạ Hầu Thanh đều bị khống chế, cười rơi cả nước mắt. 'Váy ngủ bị Nhược Hoa kéo xuống dưới như sắp khỏa thân, những cú cù lét thì không có dấu hiệu dừng lại
Cuối cùng, cô ấy không chống cự được nữa, chịu thua nói:
“Được được được, tớ đồng ý, cậu thả tớ ra nhanh lên..."
Thượng Quan Nhược Hoa hào lòng đồng ý thả tay ra, kéo Hạ Hầu Thanh cười đến nỗi không còn sức lực nữa từ trên giường lên. Sau đó xoay người đi tìm giấy bút, viết vèo vèo vài nét. Nhân lúc cô ấy đang chỉnh lại dây áo không có chút đề phòng nào, Nhược Hoa đã kéo cánh tay cô ấy, bôi một chút son lên ngón cái rồi ấn thật mạnh!
Khi Hạ Hầu Thanh kịp phản ứng lại, thì “ván cược" của bốn chuyện đã được kí xong.
Thượng Quan Nhược Hoa vui mừng nhìn tờ giấy đã được in vân tay trên tay mình.
Ngay lúc này, chúng ta có thể làm chị em tốt cả đời rồi!"
Hạ Hầu Thanh lắc đầu bất đắc dĩ.
Nếu Nhược Hoa thích thì cứ làm theo cô thôi!
Dù sao việc trở thành bác sĩ nổi tiếng ở thành phố. Bạch là điều tuyệt đối không thể đối với Lý Cảnh Thiên.
..........
Trong phòng của Quách Nhi, Lý Cảnh Thiên đang lo lằng về chiếc ba lô.
"Sư huynh, sao anh không nói chuyện vậy? Anh có biết những thứ này dùng để làm gì không?"
Anh nhìn chằm chằm vào thứ trong ba lô, không biết trả lời thế nào.
"Biết là biết, nhưng em phải nói cho anh biết, những đồ này từ đâu đến?”
Quả Nhi chớp mắt, ánh mắt thưần khiết vô tội
“Đó là món quà của người giàu nhất Giang Nam tặng em! Hôm nay em đến nói chuyện với anh ta về chuyện căn biệt thự ở khu trung tâm, em nhớ anh từng nó phải hành sự khiêm tốn nên em đã trèo vào bằng. cửa sau. Kết quả, anh đoán xem em đã thấy gì nào?!"
Quả Nhi đột nhiên trở nên lòng đầy căm phẫn! Tức giận nói: "Người giàu nhất Giang Nam đã trói một cô gái trong phòng! Trong tay còn cầm roi, hành hạ cô ấy nữa!"
Lý Cảnh Thiên lúng túng ho một tiếng, ánh mắt có chút lập lòe.
“Sau đó thì sao? Em đã làm cái gì?"
"Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ chứ sao!” Quả Nhi xắn tay áo, cả khuôn mặt rất kiêu ngạo!
“Em đã đá một phát tên đàn ông thú tính đó và cứu được cô gái kia. Nhưng khi em đi tháo dây xích ra thì phát hiện nó không hề khóa, thật kỳ lạ. Cô gái đó rõ ràng có thể trốn thoát nhưng tại sao lại chịu bị đánh nhi.."
Trên khuôn mặt Quả Nhị, tràn đầy sự khó hiểu.
"Đúng rồi, người giàu nhất đó nói, chuyện biệt thự. có thể giải quyết trong ba ngày. Âu Dương gia gửi thiệp mời mừng thọ cho anh ta, nhưng vốn dĩ anh ta đã vứt đi. Nhưng vì anh cũng đi nên anh ta có thể dùng để làm vỏ bọc, đích thân đến thành phố Bạch giám sát sự việc, tránh gây sự chú ý. Trước khi đi, anh ta còn đưa cho em rất nhiều quà, nhờ em mang đến cho anh."
Lý Cảnh Thiên thở dài trong lòng một hơi.
Quả Nhi đơn thuần như vậy, là lỗi của anh.
Là anh đã không giáo dục cô đến nơi đến chốn.
Anh đem từng cái “đồ chơi” lấy ra khỏi ba lô.
Còng tay...
Cây roi...
Dây thừng...
Dây xích sắt.
"Đồ chơi" rải đây một giường, dưới đáy hộp là một. chiếc tai thỏ và một chiếc váy ren màu đen
Bùm!
Anh cảm thấy một tiếng sét nổ tung trong đầu, cảnh tượng Quả Nhi mặc chiếc váy hai dây màu trằng hiện ra trước mắt anh.
Không tồi.
Tên giàu nhất Giang Nam này, rất biết cách lấy lòng anh đấy.
Anh căm quần áo đưa về phía trước, trên mặt lộ ra một tia cười xấu xa
“Ngoan nào, đi thử xem."
Mặt Quả Nhi lập tức đỏ lên.
Cô không nhận ra những món đồ khác, nhưng cô nhận ra quần áo.
"Bốn chuyện nào?”
Thượng Quan Nhược Hoa hì hì cười nói "Cúi đầu nhận sai, bưng trà rót nước, thị tẩm làm ấm giường, sinh con đẻ cái!"
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Hầu Thanh đỏ bừng lên! "Được lắm, cậu dám trêu tớ à!”
Cô ấy bước tới, đỡ Thượng Quan Nhược Hoa xuống, dùng hai tay cù vào eo cô, nhưng Thượng Quan Nhược Hoa lại phản công, né tránh trái phải trên chiếc giường mềm mại.
Trong lúc giằng co, dây vai áo ngủ bằng lụa của Hạ Hầu Thanh tuột ra, đôi tay nhanh nhẹn của Thượng Quan Nhược Hoa trực tiếp kéo dây đeo vai còn lại xuống.
"Dù sao thì chúng ta cũng đã có hôn ước với anh ấy. Chúng ta có thể cùng nhau kết hôn với anh Cảnh Thiên rồi làm bạn đồng hành. Thật tuyệt biết bao! Mau mau! Mau hứa với tớ! Nếu anh ấy trở thành bác sĩ nổi tiếng ở thành phố Bạch, thì cậu phải thực hiện bốn chuyện này!"
Chiếc váy ngủ tụt xuống nửa eo thon, mái tóc như thác nước xõa tung trên chiếc giường trắng. Hai tay Hạ Hầu Thanh đều bị khống chế, cười rơi cả nước mắt. 'Váy ngủ bị Nhược Hoa kéo xuống dưới như sắp khỏa thân, những cú cù lét thì không có dấu hiệu dừng lại
Cuối cùng, cô ấy không chống cự được nữa, chịu thua nói:
“Được được được, tớ đồng ý, cậu thả tớ ra nhanh lên..."
Thượng Quan Nhược Hoa hào lòng đồng ý thả tay ra, kéo Hạ Hầu Thanh cười đến nỗi không còn sức lực nữa từ trên giường lên. Sau đó xoay người đi tìm giấy bút, viết vèo vèo vài nét. Nhân lúc cô ấy đang chỉnh lại dây áo không có chút đề phòng nào, Nhược Hoa đã kéo cánh tay cô ấy, bôi một chút son lên ngón cái rồi ấn thật mạnh!
Khi Hạ Hầu Thanh kịp phản ứng lại, thì “ván cược" của bốn chuyện đã được kí xong.
Thượng Quan Nhược Hoa vui mừng nhìn tờ giấy đã được in vân tay trên tay mình.
Ngay lúc này, chúng ta có thể làm chị em tốt cả đời rồi!"
Hạ Hầu Thanh lắc đầu bất đắc dĩ.
Nếu Nhược Hoa thích thì cứ làm theo cô thôi!
Dù sao việc trở thành bác sĩ nổi tiếng ở thành phố. Bạch là điều tuyệt đối không thể đối với Lý Cảnh Thiên.
..........
Trong phòng của Quách Nhi, Lý Cảnh Thiên đang lo lằng về chiếc ba lô.
"Sư huynh, sao anh không nói chuyện vậy? Anh có biết những thứ này dùng để làm gì không?"
Anh nhìn chằm chằm vào thứ trong ba lô, không biết trả lời thế nào.
"Biết là biết, nhưng em phải nói cho anh biết, những đồ này từ đâu đến?”
Quả Nhi chớp mắt, ánh mắt thưần khiết vô tội
“Đó là món quà của người giàu nhất Giang Nam tặng em! Hôm nay em đến nói chuyện với anh ta về chuyện căn biệt thự ở khu trung tâm, em nhớ anh từng nó phải hành sự khiêm tốn nên em đã trèo vào bằng. cửa sau. Kết quả, anh đoán xem em đã thấy gì nào?!"
Quả Nhi đột nhiên trở nên lòng đầy căm phẫn! Tức giận nói: "Người giàu nhất Giang Nam đã trói một cô gái trong phòng! Trong tay còn cầm roi, hành hạ cô ấy nữa!"
Lý Cảnh Thiên lúng túng ho một tiếng, ánh mắt có chút lập lòe.
“Sau đó thì sao? Em đã làm cái gì?"
"Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ chứ sao!” Quả Nhi xắn tay áo, cả khuôn mặt rất kiêu ngạo!
“Em đã đá một phát tên đàn ông thú tính đó và cứu được cô gái kia. Nhưng khi em đi tháo dây xích ra thì phát hiện nó không hề khóa, thật kỳ lạ. Cô gái đó rõ ràng có thể trốn thoát nhưng tại sao lại chịu bị đánh nhi.."
Trên khuôn mặt Quả Nhị, tràn đầy sự khó hiểu.
"Đúng rồi, người giàu nhất đó nói, chuyện biệt thự. có thể giải quyết trong ba ngày. Âu Dương gia gửi thiệp mời mừng thọ cho anh ta, nhưng vốn dĩ anh ta đã vứt đi. Nhưng vì anh cũng đi nên anh ta có thể dùng để làm vỏ bọc, đích thân đến thành phố Bạch giám sát sự việc, tránh gây sự chú ý. Trước khi đi, anh ta còn đưa cho em rất nhiều quà, nhờ em mang đến cho anh."
Lý Cảnh Thiên thở dài trong lòng một hơi.
Quả Nhi đơn thuần như vậy, là lỗi của anh.
Là anh đã không giáo dục cô đến nơi đến chốn.
Anh đem từng cái “đồ chơi” lấy ra khỏi ba lô.
Còng tay...
Cây roi...
Dây thừng...
Dây xích sắt.
"Đồ chơi" rải đây một giường, dưới đáy hộp là một. chiếc tai thỏ và một chiếc váy ren màu đen
Bùm!
Anh cảm thấy một tiếng sét nổ tung trong đầu, cảnh tượng Quả Nhi mặc chiếc váy hai dây màu trằng hiện ra trước mắt anh.
Không tồi.
Tên giàu nhất Giang Nam này, rất biết cách lấy lòng anh đấy.
Anh căm quần áo đưa về phía trước, trên mặt lộ ra một tia cười xấu xa
“Ngoan nào, đi thử xem."
Mặt Quả Nhi lập tức đỏ lên.
Cô không nhận ra những món đồ khác, nhưng cô nhận ra quần áo.