Chương 316: Chia đôi con đường, mỗi người một ngả
Trần Phong không nói gì, giết Trần Bá Dung vấn đề không phải là có tự tin hay không, ngoài việc có thực lực đẳng cấp tông sư ra, còn phải nghĩ đến ý kiến của nhà họ Trần, dù sao nhà họ Trần cũng sẽ không trơ mắt nhìn Trần Bá Dung chết.
Rút dây động rừng.
Diệt Trần Bá Dung gần như là làm kẻ thù của cả thế giới!
Lúc này, Tần Tuyết Nhu đột nhiên cười khẩy: "Cậu phải hiểu Trần Bá Dung sớm muộn gì cũng gây sự với cậu".
"Lúc ông ta gây sự với cậu, người đầu tiên ông ta tìm đó là Hạ Mộng Dao".
"Vì cô ấy là điểm yếu duy nhất của cậu".
Trần Phong tiếp tục im lặng, Tần Tuyết Nhu nói không sai, đúng thế, Hạ Mộng Dao là điểm yếu duy nhất của anh.
Anh thu phục Cố Đông Thâm và Hàn Long, lôi kéo Diệp Hải Đường, tất cả mọi thứ đều là vì để Hạ Mộng Dao có năng lực tự bảo vệ mình.
Nhưng ở trước mặt nhà họ Trần thì mọi thứ anh làm lại như một trò cười.
Thực lực nhà họ Trần quá mạnh, chỉ một phòng thôi cũng có thể san bằng Thương Châu ngay lập tức.
"Giao Hạ Mộng Dao cho tôi, tôi sẽ không khiến cậu phải có gì lo lắng", Tần Tuyết Nhu lạnh lùng nói.
Với Trần Phong mà nói Hạ Mộng Dao vừa là động lực, vừa là xiềng xích.
Vì Hạ Mộng Dao Trần Phong bị khóa ở Thương Châu đúng ba năm.
Bây giờ Tần Tuyết Nhu muốn mở cái xiềng xích này, để rồng thật bay lên, bay khỏi Thương Châu.
"Được", Trần Phong cuối cùng cũng nói.
Vẻ lạnh lẽo trên mặt Tần Tuyết Nhu bỗng chốc tan biến, thay bằng nụ cười ấm áp như ánh mặt trời mùa xuân.
Bà ta giơ tay ra: "Hợp tác vui vẻ".
Trần Phong không định giơ tay ra mà lạnh lùng nhìn Tần Tuyết Nhu một cái: "Bảo vệ cô ấy cho tốt, nếu cô ấy có mệnh hệ gì tôi sẽ giết cả nhà bà!".
Tần Tuyết Nhu ngạc nhiên, rõ ràng là không ngờ giọng điệu Trần Phong lại mạnh mẽ như vậy, nhưng dù sao bà ta cũng là người phụ nữ đã trải qua bao sóng gió, chẳng mấy chốc bà ta đã bình thường lại, trên gương mặt xinh đẹp lại xuất hiện nụ cười:
- Yên tâm, ba ngày sau tôi sẽ để cô ấy đến Trung Hải, Trung Hải là địa bàn của tôi, ở đó dù là ông trời đến thì cũng đừng hòng động vào một sợi tóc của cô ấy.
- Tốt nhất là thế.
Trần Phong lạnh lùng nhìn Tần Tuyết Nhu một cái, sau khi nói xong thì xoay người bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Anh và Tần Tuyết Nhu lợi dụng nhau là cách tốt nhất để giải quyết Trần Bá Dung rồi.
Tần Tuyết Nhu xem trọng tiềm lực của anh, còn anh xem trọng thế lực của Tần Tuyết Nhu.
Tần Tuyết Nhu dựa vào bản thân thì cả đời này cũng chẳng thế trả thù được, còn anh dựa vào chính mình cũng rất khó bảo vệ chu đáo cho Hạ Mộng Dao, vậy nên họ phải hợp tác.
Tần Tuyết Nhu bảo vệ Hạ Mộng Dao, để anh không có lo lắng gì hết, anh giải quyết Trần Bá Dung trả thù cho Tần Tuyết Nhu.
Nhưng tính cách Tần Tuyết Nhu thay đổi thất thường, làm việc cũng không có quy tắc trình tự gì, trong đầu bà ta nghĩ thế nào, ai cũng không biết.
Sau khi về lại núi Ngọc Tuyền, Trần Phong nhận được điện thoại của Lâm Lan.
Trong điện thoại, Lâm Lan chỉ nói một câu, tám giờ sáng mai, ở cửa Cục dân chính, mang theo chứng minh thư để ly hôn.
Trần Phong không trả lời mà dập máy luôn, nằm xuống giường...
Ngày hôm sau mới sáng ra, Trần Phong đã đến Cục dân chính đúng giờ.
Vì là ngày nghỉ lễ nên cửa Cục dân chính có rất nhiều người xếp hàng.
Ba người nhà họ Hạ không xếp hàng mà chờ ở cửa.
Hạ Mộng Dao mặc chiếc váy dài bó eo cổ bẻ, màu xanh lam nhạt, để lộ cánh tay trắng nõn thon nhỏ, phần cổ xinh đẹp đeo một chiếc dây chuyền bạch kim tinh tế, khí chất vẫn lạnh lùng, nhưng so với hôm qua thì trên gương mặt cô ấy lại có thêm chút mệt mỏi, hiển nhiên hôm qua không nghỉ ngơi tốt.
Hạ Vệ Quốc cũng vậy, còn Lâm Lan thì lại vui vẻ, phấn chấn như thường.
Thấy Trần Phong, bà ta vội vàng vẫy tay ra hiệu cho Trần Phong đi qua.
Sau khi hít sâu một hơi Trần Phong cất bước.
"Mang chứng minh thư chưa?", Lâm Lan khinh thường nhìn Trần Phong một cái, Trần Phong đến đây vẫn hơi ngoài dự đoán của bà ta.
"Mang rồi", Trần Phong hờ hững nói, ánh mắt không kiềm được chuyển sang Hạ Mộng Dao, nhưng Hạ Mộng Dao từ đầu tới cuối chẳng có biểu cảm gì.
"Aiz, vào đi", Hạ Vệ Quốc thở dài, biết việc đã đến mức không thể cứu vãn, hôm qua ở nhà, ông đã khuyên Hạ Mộng Dao cả đêm, nhưng thái độ của Hạ Mộng Dao lại kiên định lạ kì.
Quy trình ly hôn rất đơn giản, không đến mười phút, mọi thủ tục đã làm xong.
Trần Phong vốn tưởng mình có thể bình tĩnh đối mặt mọi việc, nhưng khoảnh khắc cầm trong tay chứng nhận ly hôn, trái tim anh vẫn không nhịn được run lên một cái.
Cứ như trong nháy mắt đánh mất đi thứ cực kì quan trọng vậy.
Gương mặt xinh xắn của Hạ Mộng Dao cũng mất đi vẻ hồng hào, chỉ còn nhợt nhạt, thậm chí cả cơ thể mảnh mai cũng hơi run rẩy.
Nhìn thấy cảnh này, Hạ Vệ Quốc không nhịn được lắc đầu.
Lâm Lan thì vẫn chua ngoa như mọi khi: "Trần Phong, tôi nói cho cậu biết nhé, từ giờ trở đi cậu và Mộng Dao nhà tôi không có quan hệ gì hết. Từ giờ cậu đi đường cậu, Mộng Dao đi đường của nó, chia đôi con đường, mỗi người một ngả. Từ giờ về sau, cậu là cậu, nó là nó. Tôi không cho phép cậu có bất kì liên hệ gì với Mộng Dao nữa".
Trần Phong không để ý Lâm Lan mà ngơ ngẩn nhìn sườn mặt của Hạ Mộng Dao.
Cứ như có thể cảm nhận được ánh mắt của Trần Phong, cơ thể mảnh mai của Hạ Mộng Dao run rẩy càng dữ dội hơn.
Lâm Lan vẫn lải nhải mãi: "Tôi sẽ sắp xếp cuộc hôn nhân mới cho Mộng Dao, cùng lắm là một tháng sau Mộng Dao sẽ kết hôn, lần này nó sẽ gả cho một người đàn ông tốt hơn cậu gấp trăm, nghìn lần. Đến lúc đó, cậu tốt nhất đừng đến quấy rầy nó ".
"Câm miệng!", lúc này, Hạ Vệ Quốc đột nhiên tức giận quát.
Tất cả bỗng chốc yên tĩnh.
Lâm Lan cũng câm họng, mãi một lúc bà ta mới bình tĩnh lại, ngay lập tức lên cơn giận: "Ông quát cái gì mà quát, Hạ Vệ Quốc?".
"Ngày vui con gái ly hôn, ông có gì mà tức giận?".
"Ngày vui?", Hạ Vệ Quốc cắn chặt răng, muốn tát cho Lâm Lan một cái.
"Đương nhiên là vui rồi, con gái theo thằng vô dụng này ba năm, chịu khổ ba năm, bị mắng chửi ba năm, chưa có ngày nào yên ổn, giờ được giải thoát không phải vui thì là gì?", Lâm Lan nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, theo bà ta thấy, Trần Phong và Hạ Mộng Dao ly hôn là việc vui.
Chỉ cần bỏ Trần Phong thì với điều kiện của Hạ Mộng Dao đàn ông tốt khắp thiên hạ gần như là muốn chọn ai thì chọn người đó.
Gả vào nhà giàu căn bản chẳng thành vấn đề.
"Bà...", Hạ Vệ Quốc bực bội, mấy cái lí lẽ vớ vẩn của Lâm Lan khiến ông không biết phải nói sao.
"Bố, mẹ nói đúng, ngày trước con đúng là có lỗi với Mộng Dao, không mang lại hạnh phúc cho Mộng Dao", Trần Phong bình tĩnh cất tiếng, cơ thể mảnh dẻ của Hạ Mộng Dao lại lần nữa run lên.
Hạ Vệ Quốc thở dài: "Trần Phong, công lý ở trong lòng người, mọi việc con làm bố đều thấy cả, con chưa bao giờ có lỗi với cái nhà này, càng không có lỗi với Mộng Dao. Bố biết con và Mộng Dao ly hôn nhất định là có lí do của các con. Bố không khuyên được các con, cũng sẽ không khuyên các con. Nhưng bố muốn nói với con là mặc dù các con ly hôn nhưng chỉ cần bố còn sống ngày nào thì ngày đó nhà họ Hạ vẫn là nhà của con. Con muốn về lúc nào thì về lúc đó. Con mãi mãi là một nửa con trai của bố, ngoài con ra bố không chấp nhận ai hết!".
Lời này của Hạ Vệ Quốc xuất phát từ tâm can, nói rất kiên định, khiến lòng Trần Phong không kiềm được trào dâng chút ấm áp.
Trần Phong gật mạnh đầu: "Bố, con sẽ thường xuyên về thăm mọi người".
Lâm Lan bĩu môi, hiếm thấy không lên tiếng phản bác.