Bởi vì kích động quá độ, cuối cùng thậm chí còn có chút phá âm, có thể nghe ra sự hốt hoảng của cô.
"Giống như tôi nói trước đó: Chẳng ý gì cả, chỉ là hy vọng sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng." An Sơ Tuyết chân thành nói: "Mặc Tinh, cô không phù hợp tham gia vào chuyện công ty, cô không phù hợp giống anh cô, chú Mặc không giao công ty cho hai người cũng là bình thường."
Mặc Tinh siết chặt nắm tay: "Trước kia, cô dùng gần ba năm đều vu cáo hãm hại tôi, cô nghĩ cô nói với ông nội là tôi không mang thai, ông ấy sẽ tin cô sao?"
"Chưa chắc ông nội Tiêu sẽ tin tôi, nhưng tôi có thể thuyết phục ông ấy đưa cô đi bệnh viện kiểm tra một lần nữa. Mặc Tinh, cô nghĩ đến lúc đó cô còn có thể giấu thêm lần nữa sao?" An Sơ Tuyết thản nhiên nói.
Mặc Tinh nuốt ngụm nước miếng, sau đó vươn tay lau thái dương, sau đó yên lặng lau lên quần áo.
"Cô cũng không cần trả lời vội như vậy, cơm mới vừa bắt đầu ăn, đợi ăn cơm xong, cô trả lời tôi sau cũng không muộn." An Sơ Tuyết cặp đũa mới rồi để đũa vào đĩa của Mặc Tinh, sau đó lại gắp cho cô thêm một ít nấm kim châm.
Mặc Tinh nhíu mày không nói gì, dường như cô đang làm quyết định một lựa chọn khó khăn.
An Sơ Tuyết cười nhạt rồi liếc cô một cái, cô ta thả mấy cây rau vào, sau đó gắp ra, ăn với động tác ưu nhã.
"Trước tiên không nói đến việc cô có thuyết phục được ông nội hay không, cho dù cô thuyết phục được ông nội rồi, thì có Cảnh Nam bảo vệ tôi, ông ta có thể làm được gì?" Mặc Tinh đứng lên, hai tay chống lên bàn, nhìn An Sơ Tuyết.
An Sơ Tuyết rút ra một tờ giấy ăn, khẽ lau khóe miệng: "Cô đây là thừa nhận cô không mang thai hả?"
Nghe thấy vậy, sắc mặt Mặc Tinh chợt tái mét, cô nói có hơi giấu đầu hở đuôi: "Tôi hoàn toàn không có lừa ông nội, tôi đã mang thai rồi, nếu không thì tôi cũng không được ông nội."
"Có phải mang thai thật hay không, bản thân cô tự rõ." An Sơ Tuyết tiếp tục nói: "Mặc Tinh, cô đừng làm chuyện ngốc nghếch. Hiện tại cô đã là bạn gái anh Cảnh Nam, đợi gả vào nhà họ Tiêu rồi, cô sẽ không chỉ có được một trăm sáu mươi triệu tệ đâu nhỉ?"
"Huống hồ sau này công ty chúng tôi cũng sẽ trả tiền cho tập đoàn Mặc Thị, tiền lãi và tiền vi phạm hợp đồng đều không thiếu, tập đoàn Mặc Thị cũng không lỗ."
Vẻ mặt Mặc Tinh dao động không ngừng, giống như là có hơi bị đánh động rồi.
"Ăn đi, vị lẩu này cũng ngon." An Sơ Tuyết đẩy một đĩa phổi lợn đến trước mặt Mặc Tinh.
Mặc Tinh vốn cúi đầu, nhưng đột nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn cô ta, vẻ mặt đã trấn định lại: "Lần trước Cảnh Nam dùng dao uy hiếp ông nội cũng phải bảo vệ được tôi, tôi tin lần này anh ấy sẽ không bỏ mặc tôi."
Trên gương mặt An Sơ Tuyết hiện lên một tia khinh thường cực nhạt, cô ta lo lắng nói: "Cô đúng là không..."
"Đã hai giờ rồi, cô còn mười tiếng nữa đi chuẩn bị tiền. Nếu không, rạng sáng hôm nay cô có thể nhìn thấy tin tức tập đoàn An Thị ác ý khất nợ lề mề trả tiền cho tập đoàn Mặc Thị, chỉ vì cô muốn nhằm vào tôi." Mặc Tinh ngắt lời cô ta với vẻ mặt khó coi, sau đó cô trực tiếp xách túi bỏ đi.
An Sơ Tuyết nhìn theo bóng lưng cô dần biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười ở khóe miệng dần biến mất, đáy mắt hiện lên vẻ trào phúng và khinh thường.
Hôm nay lúc vừa tới, thấy Mặc Tinh nói những lời đó với cô ta, cô ta còn tưởng là Mặc Tinh đã trở nên thông minh rồi.
Hóa ra, vẫn là một kẻ ngu ngốc!
Người như thế, sao xứng với anh Cảnh Nam?
An Sơ Tuyết cầm cốc nước ép hoa quả trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm. Cho dù cuối cùng anh Cảnh Nam không ở bên cô ta, nhưng cũng không thể lựa chọn Mặc Tinh.
Người phụ nữ có thể xứng với anh Cảnh Nam, trước mắt cũng chỉ có cô ta miễn cưỡng phù hợp điều kiện mà thôi!
Cô ta cầm điện thoại lên, sau khi thông báo cho người của tập đoàn An Thị chuẩn bị chuyển khoản, cô ta lại gọi điện cho ông cụ Tiêu: "Ông nội Tiêu à... vâng, cũng không có việc gì, chỉ là lâu rồi không gặp ông, hơi nhớ..."
Sau khi đi ra khỏi khách sạn một đoạn, vẻ tức giận và thấp thỏm bất an trên gương mặt Mặc Tinh mới tản đi, khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên.
Dấu hôn trên cổ cô thật sự là quá rõ ràng rồi, lại cộng thêm thời gian trước cô lên hot search, người đi đường không ngừng liếc mắt nhìn cô.
Mặc Tinh mặc áo khoác, nhưng áo khoác chỉ có hai cúc, căn bản không che được dấu vết trên cổ. Cô cũng không để ý, mặc kệ người ta quan sát.
Trung tâm thương mại rất nhiều người, bên ngoài thang máy có mười mấy người đang chờ.
Mặc Tinh đứng ở hàng sau cùng, nghe thấy mấy người bên cạnh đang nói cô: "Lớn lên trông xinh đẹp, dáng người cũng rất được, nhưng áo khác màu vàng phối với áo trong màu vàng nhạt, thật là xấu."
Nghe thấy vậy, Mặc Tinh chỉ khẽ nhếch môi, đi vào thang máy, đi thẳng xuống tầng một, đi đến tủ để đồ ở siêu thị, lấy ra một cái túi mà cô đã gửi.
Cô xách túi đi vào nhà vệ sinh, cô ở trong phòng vệ sinh cởi áo trong ra, sau đó lấy ra từ trong túi chiếc áo len màu xám cao cổ mà cô mặc lúc sáng ra, mặc vào người.
Nhưng mặc được một nửa, Mặc Tinh chợt nghĩ ra một chuyện. Cô cởi áo len ra, lấy bông tẩy trang với nước tẩy trang ra lau dấu hồng trên cổ đi, sau đó lại mặc áo len vào.
Thật ra lấy tay nhéo cổ vài cái, dấu đỏ cũng sẽ hiện ra trông gần giống với dấu hôn.
Nhưng mà An Sơ Tuyết quá kỹ tính, Mặc Tinh lo cô ta phát hiện ra điều bất thường, thế là cô lại dùng đồ trang điểm tô thêm một chút, để cho dấu hồng nhìn có vẻ giống vết hôn hơn một chút.
Lạch cạch!
Mặc Tinh chỉnh trang xong, cô xách đồ đi ra khỏi nhà vệ sinh. Người dùng nhà vệ sinh rất nhiều, có một đám phụ nữ đang ở bên ngoài, thấy cô xách một đống đồ đi ra, bọn họ hơi bất ngờ.
"Đi nhờ một chút." Mặc Tinh nói một tiếng với người phụ nữ, cô đứng trước gương sửa sang một chút, sau đó đi ra ngoài.
Rừ.
Rừ.
Tiếng điện thoại rung vang lên.
Mặc Tinh lấy điện thoại ra, cô liếc mắt nhìn số hiển thị trên màn hình, cô khẽ cong khóe môi, khi cô đang định bắt máy, đột nhiên va phải một người.
"Xin lỗi..." Mặc Tinh vội vàng xin lỗi, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy người tới, giọng nói của cô dừng lại.
An Thiếu Sâm đứng đối diện cô, anh ta không mặc ba kiện comle như ngày thường, mà là mặc quần áo bình thường. Mặc Tinh nhìn, cô phát hiện, quần áo anh ta mặc không phải là hàng hiệu, cô cũng không nhận ra hãng gì.
Hơn nữa tóc anh ta hơi dài rồi, chắc hẳn là khoảng thời gian này không có cắt tỉa, hoàn toàn không giống An Thiếu Sâm sống rất tinh tế ngày trước.
Mặc Tinh nhìn anh ta, cô nhíu mày, vòng qua người anh ta, nhưng nháy mắt anh ta lại bám theo. Còn điện thoại đã đổ chuông lâu, người gọi cho cô đã cúp máy rồi.
"Một lần hai lần vi phạm lời mà mình nói, thú vị sao, An Thiếu Sâm?" Mặc Tinh lạnh lùng nói.
Thấy cô vẫn có thái độ như thế này, đôi mắt màu hổ phách của An Thiếu Sâm xoẹt qua một tia u ám: "Chỉ là tôi sắp ra nước ngoài rồi, có khả năng rất nhiều năm cũng không trở về, nên tôi muốn tới thăm em."
"Bây giờ anh đã gặp tôi rồi, có thể để tôi đi rồi chứ?" Mặc Tinh lạnh lùng nói.
An Thiếu Sâm cười khổ một tiếng, anh ta vươn tay ra, muốn xoa đầu cô giống như trước đây.
Cô lùi về sau vài bước, né tránh, nét mặt chán ghét: "Anh An, xin tự trọng."
"Tôi đã hủy bỏ hôn ước với nhà họ Tống rồi, tôi còn nói cứt đứt quan hệ với gia đình nữa. Lúc đầu bọn họ chỉ nghĩ là tôi đang cáu kỉnh, một thời gian sau sẽ quay về, nên không có ngăn cản tôi."
"Sau này bọn họ nhận ra tôi nói thật, liền bắt đầu khiến cho công ty thuê tôi sa thải tôi, yêu cầu một số công ty lớn không lợi dụng tôi, còn cắt thẻ ngân hàng của tôi, muốn ép tôi trở về." An Thiếu Sâm cay đắng thu tay về, trong ánh mắt có đau khổ, có hổ thẹn, còn có một vài cảm xúc nói không rõ.