Mắt thấy ngày kia bắt đầu bẻ ngô, Lan Hạ đứng đứng ngồi ngồi, nhấp nhổm một bộ muốn nói lại thôi cả ngày. Tối đến, Trường Thanh ăn cơm chịu không nổi, thở dài lạnh lùng:
- Chị dâu. Chị có việc gì thì nói toẹt ra đi. Cứ định nói lại thôi khó chịu chết tôi rồi.
Lan Hạ giật mình, miếng thịt đang gắp rơi xuống bàn. Cô vội vàng gắp lại vào bát, lấm lét nhìn Vạn Khiêm. Vạn Khiêm gật gật ủng hộ. Trường Thanh nhíu mày. Đã thông đồng với nhau?
Lan Hạ thấy cô khó chịu, ngập ngừng mãi mới nói:
- À… Vải lần trước cô mua về, chị may quần áo còn thừa một ít. Có thể… có thể cho chị không? Lan Bảo nhà chị đã mấy năm rồi không có quần áo mới.
Lan Bảo là em trai của Lan Hạ, năm nay 14 tuổi. Nguyên chủ biết, Trường Thanh cũng vì thế mà biết. Cô nhăn nhó. Có như vậy thôi mà rụt rè cả ngày. Cô keo kiệt đến thế sao? Lan Hạ thấy cô nhăn nhó hơn thì cụp mắt cúi đầu. Trường Thanh lườm Vạn Khiêm vì cậu đang mở miệng ra định nói hộ. Vạn Khiêm sợ hãi, ngậm miệng lại. Cô gật đầu:
- Được. Cho chị rồi, muốn may cho ai thì may. Quần áo của cha mẹ xong chưa?
- Xong rồi, xong rồi. – Lan Hạ lập tức ngẩng lên cười hớn hở. – Cảm ơn cô hai.
Trường Quang cũng cười theo:
- Vậy mai em tranh thủ về nhà mà lấy số đo của Lan Bảo đi, ngày kia bẻ ngô rồi. Bẻ ngô xong còn sửa bếp nữa.
- Vâng ạ.
Lan Hạ cười không ngậm được miệng.
Có cần phải như thế không? Cũng biết vải dày và bông đắt đỏ so với dân nghèo nhưng chỉ một cái áo thôi mà xoắn xuýt cả ngày không dám hỏi. Trường Thanh nghĩ cũng thấy tội nghiệp, lòng chua chua. Cô ăn xong, đứng dậy về phòng, chờ Vạn Khiêm vào để chỉnh.
Trường Thanh ngồi ở bàn uống trà hơn 20 phút Vạn Khiêm mới tung tăng đi vào. Thấy cô lạnh nhạt, cậu chột dạ, sững người một lát rồi rón rén ngồi xuống ghế đối diện chờ đợi. Trường Thanh nhìn bộ dạng kia, tâm tình khó chịu lắng xuống một ít. Cô chép miệng:
- Sao? Bàn bạc với chị dâu rồi đấy à?
- Hả… - Vạn Khiêm mở to mắt ngạc nhiên, rồi thoáng sợ hãi. – Tại vì… tại vì… trưa nay chị dâu hỏi. Chị ấy sợ em mắng, hỏi xem có nên xin không…
Càng nói, âm thanh càng nhỏ dần.
Trường Thanh gõ gõ tay xuống bàn, muốn giáo huấn rằng dù hai người là chị em dâu nhưng Vạn Khiêm vẫn là con trai, không nên quá thân thiết với người đã có chồng. Lỡ như thì thụt lâu ngày, lửa gần rơm, bén vào đó thì hỏng bét. Bại hoại gia phong. Tuy nhiên cô lại không dám nói.
Không phải cô sợ Vạn Khiêm giận dỗi hay gì. Nếu cô nói ra, Vạn Khiêm thực sự coi Lan Hạ như một người đàn bà mà đối xử, chẳng phải sau này càng sinh rắc rối khó ngờ ư? Tình ngay ý gian. Một khi ý gian đã nảy sinh, chỉ cần một cái liếc mắt là có thể đưa nhau lên giường được rồi.
Cô đã từng thấy một cặp như vậy. Đồng nghiệp cùng công ty chứ đâu. Bình thường hai người đó rất thờ ơ với nhau, chỉ là quan hệ đồng nghiệp ở mức không thể làng nhàng hơn.
Sau một lần đi công tác thằng kia bị trưởng phòng nhắc cần phải giữ ý tứ một chút, đừng vô tư động cái chạy sang phòng đồng nghiệp nữ lúc nửa đêm kẻo kẻ lắm miệng lời ra tiếng vào. Ông trưởng phòng thừa biết, thằng vô tâm vô phế này chỉ sang phòng cô bé kia móc bim bim ăn, ăn xong liền đi về. Nhưng ổng sợ mấy mẹ bạch liên hoa buôn dưa lê bôi nhọ cô bé kia, tiện mồm nhắc nhở một câu. Ấy thế mà sau khi đi công tác trở về, hai người đó mắt đi mày lại, thành đôi luôn.
Vạn Khiêm là đàn ông hàng thật giá thật. Mà đã là đàn ông…
Trường Thanh mặt âm trầm, dọa Vạn Khiêm sợ toát mồ hôi hột. Cuối cùng cô quyết định không giáo huấn, nói chệch đi:
- Chỉ một cái áo mà thôi, hỏi một tiếng được rồi. Lần sau có chuyện gì thì nói thẳng ngay từ đầu. Thậm thà thậm thụt từ sáng đến tối, khó coi. Nếu là chuyện có thể, hỏi sáng hay tối đều là có thể. Còn ngược lại, chuyện quá đáng, không thể, ví dụ như chuyện bán thóc mang tiền cho Trường
Tuấn thì nửa đêm bóp cổ dựng dậy hỏi hay giữa trưa chặn đường vác gậy hỏi cũng đều không được. Hiểu chưa?
Vạn Khiêm gật đầu lia lịa. Trường Thanh nói thêm:
- Tiền là tiền của chúng ta, nhà anh chị ấy ở cùng, chuyện liên quan đến tiền nong đều phải hỏi. Cái dễ dãi được thì dễ dãi nhưng nếu thấy dễ dãi mà tùy tiện là không được. Khi nào tiện, nói lại với Lan Hạ như vậy. Cứ hỏi qua một câu, không ai keo kiệt với chị ấy một miếng vải. Không cần phải sợ.
- Ừ.
- Chị dâu. Chị có việc gì thì nói toẹt ra đi. Cứ định nói lại thôi khó chịu chết tôi rồi.
Lan Hạ giật mình, miếng thịt đang gắp rơi xuống bàn. Cô vội vàng gắp lại vào bát, lấm lét nhìn Vạn Khiêm. Vạn Khiêm gật gật ủng hộ. Trường Thanh nhíu mày. Đã thông đồng với nhau?
Lan Hạ thấy cô khó chịu, ngập ngừng mãi mới nói:
- À… Vải lần trước cô mua về, chị may quần áo còn thừa một ít. Có thể… có thể cho chị không? Lan Bảo nhà chị đã mấy năm rồi không có quần áo mới.
Lan Bảo là em trai của Lan Hạ, năm nay 14 tuổi. Nguyên chủ biết, Trường Thanh cũng vì thế mà biết. Cô nhăn nhó. Có như vậy thôi mà rụt rè cả ngày. Cô keo kiệt đến thế sao? Lan Hạ thấy cô nhăn nhó hơn thì cụp mắt cúi đầu. Trường Thanh lườm Vạn Khiêm vì cậu đang mở miệng ra định nói hộ. Vạn Khiêm sợ hãi, ngậm miệng lại. Cô gật đầu:
- Được. Cho chị rồi, muốn may cho ai thì may. Quần áo của cha mẹ xong chưa?
- Xong rồi, xong rồi. – Lan Hạ lập tức ngẩng lên cười hớn hở. – Cảm ơn cô hai.
Trường Quang cũng cười theo:
- Vậy mai em tranh thủ về nhà mà lấy số đo của Lan Bảo đi, ngày kia bẻ ngô rồi. Bẻ ngô xong còn sửa bếp nữa.
- Vâng ạ.
Lan Hạ cười không ngậm được miệng.
Có cần phải như thế không? Cũng biết vải dày và bông đắt đỏ so với dân nghèo nhưng chỉ một cái áo thôi mà xoắn xuýt cả ngày không dám hỏi. Trường Thanh nghĩ cũng thấy tội nghiệp, lòng chua chua. Cô ăn xong, đứng dậy về phòng, chờ Vạn Khiêm vào để chỉnh.
Trường Thanh ngồi ở bàn uống trà hơn 20 phút Vạn Khiêm mới tung tăng đi vào. Thấy cô lạnh nhạt, cậu chột dạ, sững người một lát rồi rón rén ngồi xuống ghế đối diện chờ đợi. Trường Thanh nhìn bộ dạng kia, tâm tình khó chịu lắng xuống một ít. Cô chép miệng:
- Sao? Bàn bạc với chị dâu rồi đấy à?
- Hả… - Vạn Khiêm mở to mắt ngạc nhiên, rồi thoáng sợ hãi. – Tại vì… tại vì… trưa nay chị dâu hỏi. Chị ấy sợ em mắng, hỏi xem có nên xin không…
Càng nói, âm thanh càng nhỏ dần.
Trường Thanh gõ gõ tay xuống bàn, muốn giáo huấn rằng dù hai người là chị em dâu nhưng Vạn Khiêm vẫn là con trai, không nên quá thân thiết với người đã có chồng. Lỡ như thì thụt lâu ngày, lửa gần rơm, bén vào đó thì hỏng bét. Bại hoại gia phong. Tuy nhiên cô lại không dám nói.
Không phải cô sợ Vạn Khiêm giận dỗi hay gì. Nếu cô nói ra, Vạn Khiêm thực sự coi Lan Hạ như một người đàn bà mà đối xử, chẳng phải sau này càng sinh rắc rối khó ngờ ư? Tình ngay ý gian. Một khi ý gian đã nảy sinh, chỉ cần một cái liếc mắt là có thể đưa nhau lên giường được rồi.
Cô đã từng thấy một cặp như vậy. Đồng nghiệp cùng công ty chứ đâu. Bình thường hai người đó rất thờ ơ với nhau, chỉ là quan hệ đồng nghiệp ở mức không thể làng nhàng hơn.
Sau một lần đi công tác thằng kia bị trưởng phòng nhắc cần phải giữ ý tứ một chút, đừng vô tư động cái chạy sang phòng đồng nghiệp nữ lúc nửa đêm kẻo kẻ lắm miệng lời ra tiếng vào. Ông trưởng phòng thừa biết, thằng vô tâm vô phế này chỉ sang phòng cô bé kia móc bim bim ăn, ăn xong liền đi về. Nhưng ổng sợ mấy mẹ bạch liên hoa buôn dưa lê bôi nhọ cô bé kia, tiện mồm nhắc nhở một câu. Ấy thế mà sau khi đi công tác trở về, hai người đó mắt đi mày lại, thành đôi luôn.
Vạn Khiêm là đàn ông hàng thật giá thật. Mà đã là đàn ông…
Trường Thanh mặt âm trầm, dọa Vạn Khiêm sợ toát mồ hôi hột. Cuối cùng cô quyết định không giáo huấn, nói chệch đi:
- Chỉ một cái áo mà thôi, hỏi một tiếng được rồi. Lần sau có chuyện gì thì nói thẳng ngay từ đầu. Thậm thà thậm thụt từ sáng đến tối, khó coi. Nếu là chuyện có thể, hỏi sáng hay tối đều là có thể. Còn ngược lại, chuyện quá đáng, không thể, ví dụ như chuyện bán thóc mang tiền cho Trường
Tuấn thì nửa đêm bóp cổ dựng dậy hỏi hay giữa trưa chặn đường vác gậy hỏi cũng đều không được. Hiểu chưa?
Vạn Khiêm gật đầu lia lịa. Trường Thanh nói thêm:
- Tiền là tiền của chúng ta, nhà anh chị ấy ở cùng, chuyện liên quan đến tiền nong đều phải hỏi. Cái dễ dãi được thì dễ dãi nhưng nếu thấy dễ dãi mà tùy tiện là không được. Khi nào tiện, nói lại với Lan Hạ như vậy. Cứ hỏi qua một câu, không ai keo kiệt với chị ấy một miếng vải. Không cần phải sợ.
- Ừ.