Bên trong lớp học đã có vài học sinh trở lại, bọn họ túm tụm lại với nhau bàn luận lại những gì vừa được học.
Nhìn thấy cậu đi thẳng vào chỗ ngồi bọn họ liền thoáng nhìn nhau, trong mắt không giấu được sự căng thẳng cùng lo lắng.
Nguyễn Hàn Minh cảm nhận được động tĩnh của bọn họ nhưng không mấy quan tâm, lúc này cậu nghe được tiếng bước chân của người đi đến gần.
"Nguyễn Hàn Minh, cho tôi xin lỗi." Giọng nói lo lắng vang lên, sau đó nhỏ giọng nói: "Là tôi không tốt, tôi ghen tị với cậu nên suy nghĩ không thông mà mắng chửi cậu. Thành thật xin lỗi."
Nguyễn Hàn Minh nghe vậy liền nhấc mắt lên nhìn, nhìn thấy khuôn mặt đầy ấy náy cùng thành khẩn của chàng trai trước mặt cậu liền mỉm cười mở miệng: "Tôi không để ý."
"Thật sao, cậu không tức giận sao." Chàng trai nghe vậy liền kinh hỷ.
Nguyễn Hàn Minh gật đầu: "Dù sao cũng chỉ vài câu nói không có hại cho tôi." Nói xong cậu liền nhủ thầm dù sao cậu cũng làm khó họ một vố rồi xem như trả lại cho họ rồi.
"Tôi... Tôi... Vậy cậu có thể giảng giúp tôi chỗ này không?" Chàng trai thấp thỏm hỏi.
"Được." Nguyễn Hàn Minh đáp ứng, đứa nhỏ này khá tốt cậu có thể miễn cưỡng hoang hỷ vậy.
"Thật tốt." Chàng trai nhanh chóng ngồi bên cạnh cậu rồi vui vẻ giới thiệu: "Xin chào cậu tôi là Vũ Oan Khiên."
Nguyễn Hàn Minh gật đầu rồi hỏi: "Cậu muốn hỏi cái gì."
"Này, cái này tinh thần lực thực sự có thể hoạt động giống như thân thể của mình sao, nó có thể tự do phóng thích hoặc thu hồi sao." Vũ Oan Khiên hai mắt rực sáng hỏi, sau đó lại yếu xìu mà than thở: "Nhưng tôi không làm cách nào được, rõ ràng tôi đã làm giống như những gì cô giáo giảng rồi."
"Đưa tay đây." Nguyễn Hàn Minh ra lệnh. Vũ Oan Khiên nghe vậy bất giác đưa tay theo.
"Cảm nhận." Cậu không nói nhiều mà để một ngón tay chạm nào tay cậu ta sau đó để tinh thần lực của mình luồng từ ngón tay cậu sang cậu ta: "Thế nào."
Vũ Oan Khiên chớp chớp đôi mắt vẻ mặt đầy khó tin: "Đó là cái gì."
"Tinh thần lực." Nguyễn Hàn Minh buông tay xuống sau đó tiếp tục truyền tin thần lực của mình vào đầu cậu ta rồi nói: "Đừng phản kháng theo sự dẫn dắt của tôi."
"Được."Vũ Oan Khiên đáp lại sau đó cậu ta cảm thấy trong đầu mình đang có một sợi dây luồng vào trong, nó uốn lượn xung quanh sau đó kéo lấy tinh thần lực của cậu ta bắt đầu dẫn dắt nó chạy khắp nơi trong cơ thể cậu ta rồi từ từ hướng dẫn cậu ta cách đưa tinh thần lực ra ngoài.
"Oa!" Tinh thần vừa ra thế giới quan của cậu ta liền thay đổi, cảm nhận được những cơn sóng tinh thần lực đang vô thức bay khắp nơi bên ngoài khiến sợi dây tinh thần lực nhỏ bé của cậu ta hơi run rẩy sợ hãi.
"Không sao." Nguyễn Hàn Minh lạnh nhạt nói rồi dứt khoát kéo nó ra bên ngoài rồi sau đó thứ hồi lại tinh thần lực của mình: "Cậu muốn rút nó về thì chỉ cần thu nó lại một cách bình thường thì được. Việc đưa nó ra ngoài sẽ khó, cậu cần phải tập luyện nó."
Vũ Oan Khiên nghe theo lời cậu mà thử thứ nó về ai ngờ thực sự thành công, đúng như lời cậu nói nó thật sự quá dễ dàng. Cậu ta kích động không thôi hai mắt nhìn cậu đầy vẻ sùng bái: "Hàn Minh, cảm ơn cậu rất nhiều tôi chắc chắn sẽ cố gắng rèn luyện thật tốt. Ngày mai tôi mời cậu dùng cơm được không."
"Không cần, cố gắng đi tâm tính cũng là một phần của sự sức mạnh." Nguyễn Hàn Minh lắc đầu từ chối sau đó mỉm cười nhắc nhở.
"Tôi biết rồi, sau này không nghe lời xúi giục của người khác nữa." Vũ Oan Khiên vẻ mặt nghiêm túc mà hứa hẹn sau đó cúi đầu với cậu rồi trở về chỗ ngồi.
Cậu ta vừa trở về liền bị những người khác bu lại mà hỏi thăm, bọn họ cũng muốn chạy đến hỏi nhưng không buông tha được mặt mũi, ai ngờ có người can đảm đi trước hiện tại thì tốt rồi cứ hỏi thăm người đó là được. Nhưng đúng là người tính không bằng Nguyễn Hàn Minh tính cậu hoàn toàn không có ý định chỉ cho tất cả người trong lớp vì vậy thay vì dùng biện pháp đơn giản là chỉ dẫn từ từ cậu liền trực tiếp dùng hành động để hướng dẫn.
Nhưng cậu không thể nào biết được những sợi dây tinh thần lực khi được tinh thần lực của cậu chạm vào liền không còn giống như ban đầu, chúng nó đã gần như tăng tiến một cách kỳ lạ. Nói chính xác hơn chúng nó có ý thức riêng của bản thân, chỉ cần chủ sở hữu của chúng nó mạnh mẽ thì có thể cảm nhận được tinh thần lực của mình đang cực kỳ nũng nịu mà không ngừng hướng về một phía đòi hỏi.
Vũ Oan Khiên sau khi nói ra sự thật liền chẳng quan tâm đến những người khác nữa, cậu ta nhớ đến sự chỉ dẫn của cậu mà bắt đầu luyện tập. Những người khác một nữa thì tin cậu ta, một nữa thì nghi ngờ, bọn họ khịt mũi khinh thường bắt đầu nói xấu cậu ta.
"Khiên, cậu nói thật chứ." Bạn thân của cậu ta nghi ngờ hỏi.
"A Tú, thật sự tôi không nói dối." Vũ Oan Khiên bất đắc dĩ nhìn bạn thân của mình. Cậu ta tên là Hồ A Tú là bạn từ bé, hai người thân với nhau đến mức chưa từng giấu diếm nhau chuyện gì.
Hồ A Tú nghe vậy liền thở dài: "Nếu vậy chắc tôi cũng lại hỏi thử xem."
"Hàn Minh tốt lắm, tính tình rất tốt cậu chỉ cần thật lòng tới hỏi là được." Vũ Oan Khiên vui vẻ nói. Thật ra cậu ta cảm thấy nếu có thể trở thành bạn của nhau thật sự rất tốt.
"Được." Hồ A Tú cũng hiểu đạo lý này vì vậy gật đầu rồi đứng dậy. Nhưng suy nghĩ trùng hợp này lại không ít, hơn phân nửa người trong lớp đều muốn chạy đến chỗ cậu mà hỏi thăm, dù sao bọn họ cũng chỉ là những người trẻ tuổi ngông cuồng nhưng không phải thực sự ngu ngốc.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng thì ai cũng buông bỏ được cái tính xấu của mình mà nhờ sự giúp đỡ.
Nhưng đúng lúc này tiếng chuông vào lớp đã vang lên những người muốn hỏi thăm chỉ đành ngồi lại vào chỗ mà chuẩn bị tiếp tục nghe cô giáo vừa vào lớp giảng bài mà thôi.
Nguyễn Hàn Minh híp mắt xem biến động bên trong lớp học rồi cụp mắt tiếp tục rèn luyện bản thân mình.
Một ngày học tập cứ tiếp tục trôi qua.