Diễm Tinh gật đầu, cô đương nhiên sẽ cố gắng học tập rồi: "A Tinh đợi Phong ca ca trở về."
Tần Phong nghe được đáp án mình mong muốn ý cười thêm sâu, rồi hắn bước lên máy bay. Thật ra Tần Gia có máy bay tư nhân, nhưng lần này hắn về không dùng cho nên lúc đi cũng không muốn dùng đến.
4 năm sau
Diễm Tinh năm nay 18 tuổi rồi. Cả người nảy nở, giống như một đóa hoa nở rộ trong nắng sớm. Vẻ trẻ con trên khuôn mặt đã biến mất, gương mặt vốn rất xinh đẹp hiện tại vào thời điểm rực rỡ nhất của người con gái lại càng lóa mắt người nhìn. Làn da trắng nõn mềm mại, giống như chỉ cần vô ý chạm mạnh một chút liền có thể khiến làn da đó đỏ lên.
Tiểu Mỹ bên cạnh Diễm Tinh từng đấy năm nhưng đối với nhan sắc của tiểu thư nhà mình, đều là nhìn hoài không chán.
"Tiểu thư, dậy thôi. Sắp đến giờ đi học rồi ạ!" Tiểu Mỹ bên ngoài gõ cửa, đã là lần thứ 3 cô lên gõ cửa mà tiểu thư vẫn không thấy dậy. Trong lòng âm thầm phiền não.
"Em dậy rồi đây!" Ở bên trong, một giọng nói trong trẻo nũng nịu kèm theo chút ngái ngủ của con gái vang lên.
Diễm Tình từ trên giường bò dậy, ôm đầu đang đau như búa bổ, cố gắng lết xuống giường vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Khi bước ra, cô một thân áo sơ mi trắng phối cùng chiếc quần dài cạp cao màu đen. Làm nổi lên đôi chân dài cùng dáng người cực phẩm của cô. Tóc dài màu nâu được xõa tự nhiên khiến cô càng xinh đẹp hơn. Mở cửa bước ra ngoài đã thấy Tiểu Mỹ đứng đó. Diễm Tinh cười nhẹ nói: "Hôm qua em cùng Nhu Nhi và An An uống có chút nhiều. Dậy hơi muộn."
"Tiểu thư mau xuống nhà ăn sáng đi. Nhị thiếu gia vẫn đang đợi tiểu thư." Tiểu Mỹ cười nói.
"Anh hai...vẫn chưa đi làm sao?" Diễm Tinh nghe đến Tuấn Khải vẫn ở nhà, chân khẽ lùi lại một bước.
"Thiếu gia nói, hôm nay phải đợi bằng được tiểu thư dậy ăn sáng." Tiểu Mỹ một bên giống như không để ý đến biểu cảm của Diễm Tinh nói tiếp.
"Ha...Ha." Diễm Tinh cười trừ hai tiếng. Anh hai không phải đợi cô xuống ăn sáng, mà là đang đợi cô xuống để hỏi tội. Diễm Tinh từ từ từng bước đi đến cầu thang, khẽ tính toán xem mình có chạy được từ đây ra ngoài cửa không. Anh hai cô càng lớn lại càng giống anh cả. Rõ ràng sinh trước cô có hai tiếng mà lại giống một ông già, theo chặt cô từng bước.
"A Tinh, còn đứng đó làm gì vậy? Xuống ăn sáng còn đến trường đi con." Ngô Giai Ý từ phòng bếp bước ra, thấy con gái đứng yên ở một chỗ không nhúc nhích, nhẹ giọng gọi.
"Mẹ~con xuống ngay đây." Diễm Tinh biết không thể trốn tránh, hít một hơi thật dài sau đó tươi cười đi xuống dưới nhà. Vào đến phòng ăn là Tuấn Khải đang ngồi đó xem lịch trình làm việc ngày hôm nay. Tuấn Khải cùng Diễm Tinh là thai đôi, cho nên đường nét trên khuôn mặt có đến 6-7 phần giống nhau. Nhưng Tuấn Khải mang theo vẻ nam tính, lãng tử còn Diễm Tinh là nhẹ nhàng nhu hòa. Nhìn vào anh em nhà này thật khiến người khác muốn mù hai mắt.
Nhìn bộ mặt thối của anh trai, Diễm Tinh miễn cưỡng cười một tiếng nhẹ giọng gọi: "Anh hai~"
Tuấn Khải liếc mắt nhì em gái mình một cái, rồi lại cúi đầu xuống. Giọng không nhận ra vui giận nói: "Ăn sáng đi."
Diễm Tinh liếc qua Tiểu Mỹ một cái, thấy Tiểu Mỹ không có ý định giúp cô lại liếc ra ngoài thấy mẹ đã đi đâu rồi. Thở dài một hơi, Diễm Tinh ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói: "Anh hai, em sai rồi. Lần sau sẽ không như vậy nữa." Ánh mắt thành khẩn nhìn anh trai mình.
"Lần trước em cũng nói với anh cả câu này." Tuấn Khải nhếch mày, nhìn em gái cười một cái.
Diễm Tinh cứng họng, Tiểu Mỹ bên cạnh nhịn cười đến mặt đỏ ửng. Cô không phải không nhìn thấy ánh mắt của tiểu thư nhưng cô cũng không biết nên nói giúp thế nào. Vả lại, đối vợi việc tiểu thư cùng Giản tiểu thư đến quán bar cô cũng không đồng tính lắm.
"Tại Nhu Nhi buồn nên em mới..."
"A Tinh! Em đi cùng Nhu Nhi anh hai không cản. Nhưng chuyện em đi vào bar như vậy, rồi còn thật sự ngủ quên ở đó. Em cậy đó là quán bar của Tần Phong, không ai dám làm gì em nên mới làm càn. Đến nơi như vậy còn ngủ được! Nếu không phải Tiểu Mỹ nhận ra vấn đề, đến kịp lúc thì có biết hiện tại hai đứa ở đâu không hả?" Tuấn Khải tức giận ném chiếc máy tính bảng trong tay xuống xuống bàn, cau mày nói, trong giọng nói ẩn chứa lửa giận ngút trời.
Diễm Tinh nhíu mày, chuyện hôm qua thật ra là vì cô uống say nên không nhớ rõ ràng lắm. Chỉ nhớ hôm qua Nhu Nhi cãi nhau với Thẩm Tử Mặc, hai người họ yêu nhau được nửa năm rồi. Hôm qua không biết vì sao cãi nhau, Nhu Nhi buồn nên mới rủ cô đi bar. Cô lo lắng nên cùng đi với Nhu Nhi, lại đưa Nhu Nhi đến quán bar thuộc quản lý của Tần Gia. Đến đây cô có cảm giác yên tâm hơn, dù sao người nơi này cô cũng có quen. Sau đó vì Nhu Nhi ép uống mấy chén mà lại là rượu nặng, đầu óc Diễm Tinh choáng váng rồi ngủ quên mất. Rồi chuyện sau đó như thế nào, cô không biết nhưng chốc nữa hỏi Tiểu Mỹ cũng không muộn, hiện tại phải để anh hai hết giận đã.
Biết mình làm chuyện không phải, Diễm Tinh thành thật cúi đầu nhận sai: "Anh hai, hôm qua là em không tốt, uống nhiều như vậy, để anh hai lo lắng rồi."
Thấy em gái bộ dạng cúi đầu nhận sai, giọng nói tủi thân, lông mi đen dài cong vút khẽ run. đôi mắt hiện lên một tầng hơi nước. Lời muốn mắng đến miệng lại không biết nói tiếp kiểu gì. Tức giận đến bung não nhưng lại không thể làm gì hơn, chỉ có thể nén giận, giọng nói hòa hoãn một chút: "A Tinh, em là con gái được cha mẹ nâng niu. Được hai anh cưng chiều, nếu em gặp chuyện, em nghĩ chúng ta sẽ thế nào?"
"Em thật sự biết lỗi rồi, là em quá chủ quan. Em không nên làm như vậy, dù có đến an ủi Nhu Nhi cũng không nên tự làm mình say khướt như vậy. Em..." Diễm Tinh mím môi, biết lỗi nói. Đôi con ngươi trong suốt nhìn Tuấn Khải mang theo vẻ áy náy cùng hối lỗi.
Nhìn như thế lửa giận trong lòng Tuấn Khải cũng với đi một phần. Rốt cuộc nhắm mắt thở dài một hơi, anh vẫn không thể nặng tay được với em gái.
"Hôm nay tha cho em, nếu còn lần sau, anh hai sẽ không nhẹ tay đâu. Sẽ đem em đến Hạo Tinh ngồi ngốc ở đấy hai tháng." Tuấn Khải nhẹ giọng nói, còn không quên uy hiếp thêm một chút.
Nghe đến anh hai muốn mình đến Hạo Tinh ngốc hai tháng, Diễm Tinh lập tứ nghe lời, gật đầu như gà mổ thóc nói: "A Tinh sẽ nghe lời, không như vậy nữa."
Nhận được lời đảm bảo của em gái, Tuấn Khải mới hài lòng đi làm. Nhìn anh hai đã đi ra ngoài Diễm Tinh thở phào một hơi. Cúi đầu bắt đầu ăn sáng rồi đến trường.
"A Mỹ, hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?" Ngồi trên xe đi đến trường, Diễm Tinh nhìn Tiểu Mỹ đang ngồi bên trên ghế lái phụ nói.
Tiểu Mỹ thấy tiểu thư nhắc lại chuyện hôm qua mới nhíu mày nói: "Hôm qua, tiểu thư nói tiểu thư cùng Giản tiểu thư đi uống rượu. A Mỹ nghe theo lời dặn dò lần trước của tiểu thư nên đi theo, nhưng không dám đến quá gần. Sau đó tôi đi vệ sinh, đến lúc quay lại thấy có hai người đàn ông muốn đưa tiểu thư cùng Giản tiểu thư đi. Lúc đó tôi mới đi đến, hai tên kia thấy tôi xong thì bỏ chạy. Sau đó tôi mới gọi nhị thiếu gia đến đón tiểu thư cùng Giản tiểu thư về."
"Người làm trong quán không nói gì, để mặc hai người kia đưa tôi đi?" Diễm Tinh cau mày nói.
"Đó cũng là điều tôi khó hiểu thưa tiểu thư." Tiểu Mỹ gật đầu, giọng nói lộ ra băng lạnh. Nếu theo như bình thường, Tần thiếu đã dặn dò người ở Angel chắc chắn họ sẽ không làm trái. Huống chi đây không phải lần đầu tiên tiểu thư đến đó. Nếu không phải hôm trước tiểu thư dặn dò cô lần này tiểu thư đến bar nói cô đi theo thì sợ rằng có chuyện rồi. Tiểu thư là lo lắng Thẩm Tử Mặc đến quấy rầy Giản tiểu thư nên lần này mới nói cô đi cùng, không ngờ lại có một màn như vậy xảy ra.
Đôi mắt trong vắt của Diễm Tinh nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh băng. Ở địa bàn của Tần Phong mà có người dám động tay, số người chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thấy tiểu thư không nói gì nữa, biết tiểu thư đang có suy nghĩ nên Tiểu Mỹ cũng không nói nữa.
"Tần Lâm dạo nào hình như rất tích cực trong hoạt động của Tần thị thì phải." Diễm Tinh nói, giọng nói phảng phất ý cười.
"Ý của tiểu thư là...Có cần báo lại cho Tần thiếu không ạ?" Tiểu Mỹ đi theo Diễm Tinh đã lâu, nhiều lúc chỉ cần một ánh mắt của Diễm Tinh đã hiểu được tiểu thư nhà mình muốn nói gì.
"Không cần đâu, chuyện này chị tìm cách đưa đến tai chú Tần. Chú ấy sẽ nghĩ giúp em không phải sao?" Diễm Tinh cười nhẹ, chuyện cô nhìn ra chắc chân chú Tần cũng sẽ nhìn ra. Tần Lâm từ sau sự cố kia xảy ra giống như biến thành một người khác, cả người trầm tĩnh lại u ám, cung thông minh lên không ít. Hắn những năm không có Tần Phong ở đây đã tạo một chỗ đứng trong lòng chú Tần. Thỉnh thoảng sẽ được tham dự những dự án lớn của Tần thị. Có điều sản nghiệp của Tần Gia hơn một nửa lại do Tần Phong quản lý. Dù hiện tại Tần Phong không ở trong nước nhưng không có nghĩa hắn không biết những chuyện ở đây. Có vẻ vừa rồi Tần Lâm đã chịu thiệt một chuyến trong tay Tần Phong nên nhịn không được muốn làm chút chuyện. Chỉ là không hiểu vì sao Tần Lâm lại nhắm vào một người không liên quan gì là cô và Nhu Nhi.
"Tôi đã hiểu rồi ạ." Tiểu Mỹ gật đầu nói nhưng sau đó trong lòng vẫn thầm nhủ, chuyện này nên nói cho Tần thiếu một tiếng. Chuyện bên này, e là bắt đầu có chuyển biến.
Diễm Tinh hiện tại đã là một sinh viên đại học ở trường học danh tiếng. Cô theo học quản trị kinh doanh. Nhu Nhi cùng An An cũng như vậy. Đến nơi đã thấy An An và Nhu Nhi đứng chờ cô bên ngoài. Thấy cô một cái, Nhu Nhi liền nhanh chân chạy đến cạnh Diễm Tinh, mắt liếc qua người Diễm Tinh một lượt, gấp gáp hỏi: "Hôm qua, cậu không bị làm sao đó chứ, anh hai cậu có mắng cậu không?"
Diễm Tinh bĩu môi nhìn cô bạn mình, liếc mắt nói: "Còn phải nói nữa sao? Nếu không phải tại cậu, sáng nay tớ cũng sẽ không bị anh hai giáo huấn cho một trận."
"A Tinh, tớ xin lỗi, tớ cũng không nghĩ chuyện sẽ như vậy." Mạn Nhu ánh mắt đầy tội lỗi nhìn Diễm Tinh.
"Cậu còn muốn nói, có lần nào đi cùng cậu mà thuận lợi đâu." Diệu An lắc đầu một cái, đi đến cạnh Mạn Nhu giễu cợt nói.
Hai cô bạn của Diễm Tinh, mỗi người lớn lên một vẻ. Một người hoạt bát lanh lợi, một người lạnh lùng cao ngạo. Vẻ nhu hòa ngày bé của Diệu An hiện tại đã thay bằng lạnh lùng. Trừ hai người bạn của mình, Diệu An đối với người khác một chút cũng không lộ ra sắc mặt tốt.
Ba cô gái một bên cười đùa một bên đi vào lớp, mỗi người một vẻ khiến xung quanh ai cũng ngưỡng mộ. Từ lúc Diễm Tinh đến, cả một dãy người đều đổ dồn ánh nhìn vào cô. Dù nói là trường danh tiếng, nhiều con em cháu cha nhưng cũng có những người bằng thực lực vào đây hoặc gia đình gọi là khá giả. Có nhiều người chưa từng gặp Diễm Tinh lần nào, hoặc có người đã gặp nhưng muốn nhìn cô thêm nên đều đến đây. Triệu Lâm Lam cũng học ở đây nhưng lại học về thiết kế, không cùng ngành với cô. Có điều, Triệu Lâm Lam năm nay đã năm 3 nhưng cô mới năm nhất, cho nên có nhiều người cho rằng Triệu Lâm Lam đối với cô hơn một bậc. Diễm Tinh cũng không để ý những điều này. Sống lại một đời, với những chuyện đó cô không để ý.
Diễm Tinh cùng hai người bạn cười đùa vui bẻ đi vào phòng học. Hôm nay cô không phải học nhiều tiết lắm, đến khoảng 10 giờ là đã được về. Mạn Nhu thấy được nghỉ sớm lại nghĩ hôm qua phiền đến Diễm Tinh, muốn mời cô đi ăn để chuộc lỗi. Diễm Tinh cùng Diệu An cũng vui vẻ đi theo. Hiếm khi mới thấy Nhu Nhi bỏ Thẩm Tử Mặc ở một bên để đi chơi, các cô ngại gì không đi.
Đến một nhà hàng đồ Âu thuộc Giản thị gần đó, ba cô gái cùng vào phòng riêng ngồi ăn trưa. Diễm Tinh cùng Diệu An nhìn cô bạn mình ríu rít kể về Thẩm Tử Mặc, hai người cùng nhíu mày. Một lúc sau, khi đã ăn xong bữa trưa, lúc này ba người đang uống nước Diệu An mới từ từ mở miệng: "Nhu Nhi, cậu cùng Thẩm Tử Mặc quen nhau đã một thời gian. Nhưng Thẩm Tử Mặc hết lần này vướng tin với cô gái này, hôm sau lại rộ tin với cô gái khác. Cậu cũng vì vậy mà cãi nhau với cậu ấy rất nhiều, vì sao lại..." Dù Diệu An không nói hết, nhưng cả ba cô đều hiểu ý tứ trong đó.
Mạn Nhu nghe vậy, tươi cười trong mắt trên khóe môi cũng dần rút đi.
Nghĩ một chút, trên môi Mạn Nhu mới nở nụ cười chua xót nói: "A Tinh, An An tớ biết hai cậu nghĩ tớ thật ngốc. Tớ cũng biết tình cảm Tử Mặc dành cho tớ không giống như tớ dành cho anh ấy." Ngừng một chút, cô nói tiếp: "Nhưng có một vài điều tớ lại muốn thử. Tớ biết có thể đến một lúc nào đó tớ sẽ bỏ cuộc hoặc không được như ý. Nhưng tớ lại muốn vì bản thân mình cố gắng một lần, muốn cảm hóa anh ấy. Để dù cho về sau có chuyện gì xảy ra tớ cũng sẽ không tiếc nuối nữa, tiếc nuối vì sao bản thân lại không cố gắng một lần."
Diễm Tinh với Diệu An nghe được lời này đều ngây người. Các cô luôn cho rằng Nhu Nhi không hiểu hoặc cố tình lảng tránh sự thật. Nhưng hóa ra cậu ấy lại hiểu rất rõ cậu ấy muốn gì, và biết tiếp theo mình nên làm gì.
"Các cậu yên tâm, tớ sẽ không vì tình yêu mà làm điều gì dại dột đâu." Mạn Nhu cười lên nhìn hai cô bạn mình nháy mắt nói.
Không khí cũng vì vậy mà bớt căng thẳng đi đôi chút, ba cô gái ngồi thêm một lục nữa mới ra về.
Ở Mỹ
Tần Phong đã giải quyết xong công việc bên này từ hai năm trước, nhưng còn phải điều chỉnh lại một số việc. Cuối cùng lại thêm hai năm, chi nhánh bên Mỹ mới ổn định, hắn cũng có thể về nước.
"Thiếu gia, Tiểu Mỹ gọi cho tôi nói hôm qua Triệu tiểu thư suýt nữa xảy ra chuyện ạ. Tôi đã cho người điều tra, là Tần Lâm sắp xếp ạ." Jason đi đến cạnh thiếu gia nhà mình nói.
Jason tóm tắt lại lời Tiểu Mỹ một chút kể cho Tần Phong. Vừa nghe đến Diễm Tinh suýt bị hại ngay trong tầm mắt của mình, đáy mắt Tần Phong lộ rõ sự tàn bạo. Trong địa bàn của anh mà Tần Lâm cũng có gan động.
"Thiếu gia, vậy thời gian về nước thì?" Jason thấy Tần Phong trầm ngâm không lên tiếng thì thấp giọng dò xét.
"Sắp xếp công việc bên này nhanh nhất có thể, tôi muốn tuần sau trở về. Còn nữa, những nhân viên có mặt ở Angel vào lúc đó, đổi hết!" Tần Phong nói, trọng giọng nói ẩn ẩn tức giận. Tần Lâm có gan đụng tới cô, vậy cũng đừng trách hắn không khách khí.
Jason nghe thanh âm của thiếu gia, hít vào một hơi. Tần Lâm mấy năm gần đây nghĩ rằng hắn không có trong nước nhảy nhót muốn thay thế vị trí thiếu gia. Thông minh lên thì có nhưng vì nghĩ rằng lập được chút thành tích lại quên mất mình là ai. Tần Lâm lại không biết hành động nơi đó của hắn đều nằm trong tầm mắt thiếu gia, cho nên vừa rồi mới ăn một cú ngã. Tần lão gia rất tức giận còn mắng Tần Lâm một trận. Có lẽ vì thế nên mới muốn hạ thủ trên Triệu tiểu thư. Hoặc là hắn biết thiếu gia đối với Triệu tiểu thư có ý đồ khác, hoặc là hắn muốn lôi kéo Triệu gia về phía mình. Chỉ cần có được Triệu tiểu thư, còn ngại gì không được Triệu gia ủng hộ?