Mục lục
Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Vân Khương Mịch (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 308

 

Ta thấy ông ở đây cô đơn tĩnh mịch, lại còn trói một con gà phơi nắng cùng, rõ ràng là quá trống vắng cô quạnh còn gì.”

 

“Lão thái thái dưới núi rất nhiều, người nào cũng đều xinh đẹp dẻo miệng, ông thật sự không cân nhắc việc xuống núi sao?”

 

Nàng còn chưa chết tâm.

 

Vừa rồi nhất thời tức giận muốn rời đi, nhưng sau khi nhìn thấy Tống Tử Ngư…

 

Vân Khương Mịch nhất định phải nghĩ cách khiến cho Huyền Sơn tiên sinh xuống núi, tốt nhất là làm cho đồ nhi Tống Tử Ngư của ông ta cùng nhau xuống.

 

Mặc dù nàng đã gả cho Mặc Phùng Dương.

 

Nhưng đặt Tống Tử Ngư ở bên người, dưỡng mắt cũng tốt màt Đều nói thưởng thức sắc đẹp có ích cho việc duy trì tâm trạng tốt.

 

Không thể xuống tay vậy thì nhìn cũng được.

 

Huyền Sơn tiên sinh cau mày: “Ta là hạng người như thế sao?”

 

“Ông thật sự không suy nghĩ một chút à?”

 

Vân Khương Mịch thầm nghĩ nếu như lão già này không đáp ứng ngày mai nàng sẽ mang một lão thái thái lên đây, nhất định khiến cho ông ta xuống núi!

 

“Dưới núi thật sự có lão thái thái xinh đẹp dẻo miệng sao?”

 

Huyền Sơn tiên sinh có chút động tâm.

 

Vân Khương Mịch đột nhiên nở nụ cười.

 

Nàng biết mà!

 

“Đương nhiên là có!”

 

“Nhưng sao ta nghe nói có một câu hát thế này: nữ nhân dưới núi đều là hổ, gặp phải nhất định phải trốn nhanh?”

 

Huyền Sơn tiên sinh cảm thấy rất nghi hoặc.

 

Vân Khương Mịch từng bước dụ dỗ: “Người ta nói nữ nhân dưới núi là hổ, lại chẳng nói lão thái thái dưới núi là hổ! Ta sống ở Kinh Thành hơn hai mươi năm còn có thể gạt ông sao?”

 

“Cũng đúng”

 

Huyền Sơn tiên sinh nhìn nàng một cái, đăm chiêu nói.

 

Vân Khương Mịch: “…”

 

Ánh mắt này của ông ta là có ý gì?

 

Nói nàng là hổ à?

 

Lúc đang muốn nổi giận thì Tống Tử Ngư đi đến: “Sư phụ, thời gian không còn sớm nữa, ngài muốn dùng ngọ thiện chưa? Muốn ăn gì để ta nấu cho người.”

 

“Gà nướng!”

 

Huyền Sơn tiên sinh không chút nghĩ ngợi trả lời.

 

“Gà nướng là cái gì?”

 

Tống Tử Ngư ngoan ngoãn nhìn ông ta, không hiểu thì phải hỏi.

 

“Cái này… vi sư cũng không biết.”

 

Huyền Sơn tiên sinh cũng không trả lời được.

 

Vân Khương Mịch khoanh hai tay, nhướn mày nhìn ông ta, ánh mắt dường như đang nói với ông ta răng: Nếu như ông ngoan ngoãn theo ta xuống núi thì ta sẽ làm gà nướng cho ông!

 

Cuối cùng gà nướng cũng chiến thắng quyết tâm không xuống núi của ông ta.

 

Huyền Sơn tiên sinh phất tay: “Ta xuống núi với ngươi!”

 

“Thật sao?”

 

Vân Khương Mịch tưởng mình nghe nhầm.

 

“Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, ta sẽ lừa gạt ngươi sao?”

 

Mặc dù ông ta đã lừa không ít người.

 

Nhưng nhìn ánh mắt ‘chân thành của Huyền Sơn tiên sinh, Vân Khương Mịch vẫn không yên lòng, vươn tay móc ngoéo với ông ta: “Nếu như ông đổi ý thì ông chính là con rùa khốn kiếp”

 

Huyền Sơn tiên sinh: “…Được.”

 

Vân Khương Mịch nhanh nhẹn bắt con gà vừa nãy ra, con gà đáng thương rốt cuộc vẫn không thoát nổi kết cục bị vặt trụi lông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK