Cùng với âm thanh vỡ màn hình, một giọng nói cợt nhã vô cùng khó nghe cùng lúc vang lên:"Lũ dân thường rách rưới tụi mày dám chắn đường xe của lão tử, hai đứa mày chán sống rồi đúng không?"
Vì cơn đau đầu không dứt, Kỷ Thần Hi không để ý nhiều đến xung quanh, mà chỉ ôm chặt đầu mình rồi úp mặt vào ngực Tịch Cảnh Dương.
Còn Tịch Cảnh Dương lúc này, gương mặt tràn đầy sát khí nhìn về phía người đàn ông béo ú, ăn mặt loè loẹt, đang hất cằm hóng hách chửi bới họ.
Dùng sự bình tĩnh cuối cùng còn sót lại trong người, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô gái trong lòng mình:"Xin lỗi, nhưng cho anh một phút, đợi anh nhé."
Kỷ Thần Hi nắm chặt góc áo của anh, cơn đau đầu đã vơi đi đôi chút, cô cũng có thể hiểu được tình hình trước mắt, nhưng cô không có ý định ngăn cản Tịch Cảnh Dương, mà chỉ nhỏ giọng nhắc nhở:"Xã hội pháp trị, đừng chết người là được."
Nói xong cô buông tay mình ra, ngồi xuống bên lề đường xoa xoa hai bên nguyệt thái dương. Nhìn dáng vẻ của cô lúc này, Tịch Cảnh Dương vô cùng đau lòng cũng rất lo lắng.
Giây phút Kỷ Thần Hi đẩy Tịch Cảnh Dương ra, gương mặt tựa trăng sáng của cô cũng hiện rõ trước mặt tên đàn ông béo ú kia, ánh mắt ông ta ngay lập tức phát sáng, nổi ý đồ xấu xa với cô.
"Chậc chậc, thằng ăn mày, không ngờ bạn gái mày ngon như thế! Nếu mày đưa nó cho tao, để tao chơi chán thì thôi, xem như chuyện hôm nay chưa từng..."
Ông ra còn chưa kịp dứt lời, thì đã phát hét toáng lên đầy đau đớn. Giọng la lối của ông ta cứ như lợn bị chọc tiết, vô cùng chói tai, khiến cho Kỷ Thần Hi bất giác nhíu mày:"Ồn."
Tịch Cảnh Dương mặt đầy sát khí, anh ngồi xuống bên cạnh lão béo ú đang run lên vì sợ hãi mà bò dưới đất chạy trốn anh. Không đợi ông ta kịp phản ứng, anh đã dùng lực xé mạnh chiếc quần bông của ông ta ra, rồi nhét thẳng vào mồm lão.
Một phút sau đó, bên tai Kỷ Thần Hi không còn tiếng ồn nào nữa, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng ú ớ đứt quãng vang lên. Vì thế, đầu cũng bớt đau, cô định quay đầu để xem tình hình, nhưng ngay lúc đó Tịch Cảnh Dương đã đứng chắn trước mặt cô.
Kỷ Thần Hi nheo mắt quan sát anh từ trên xuống dưới rồi mỉm cười tán thưởng:"Không trầy xước gì, đáng khen."
Tịch Cảnh Dương không nói gì mà bất giác bế ngang người cô bước đi. Kỷ Thần Hi có chút ngạc nhiên:"Anh tính đi đâu thế? Xe hỏng rồi..."
Đang nói Kỷ Thần Hi bỗng im bặt. Bởi vì lúc Tịch Cảnh Dương bế cô lên, cô đã có thể quan sát được "hiện trường" sau lưng anh. Chỉ hai từ có thể hình dung được, đó là "tàn khốc." Tuy nhiên, cô vẫn nhìn thấy rõ cái bụng mập mạp kia đang phập phồng, xem ra Tịch Cảnh Dương vẫn vì cô mà nương tay rồi.
"Hắn ta không chết."
Kỷ Thần Hi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tịch Cảnh Dương. Anh đang giải thích với cô sao? Vì sợ cô hiểu lầm? Anh đây là không tin tưởng tình cảm và sự tin tưởng cô dành cho anh, hay là nghĩ đầu cô bị đụng đến hỏng mất, nên không thể phân biệt phải trái đúng sai?
Nghĩ đến đây cô khẽ phụt cười:"Đồ ngốc, đầu em không sao nữa rồi, mau thả em xuống."
Tịch Cảnh Dương cũng rất nghe lời mà thả cô xuống, nhưng là thả xuống ghế của chiếc Mercedes vừa chạy đến đậu sát lề từ lúc nào không hay.
Nhìn kỹ chiếc xe, Kỷ Thần Hi mới nhận ra đây là xe Mercedes-Maybach S-Class Pullman Guard, còn là loại chống đạn thì phút chốc câm nín.
Hoá ra điện thoại của Tịch Cảnh Dương có chip cảm ứng, chỉ cần xảy ra va chạm mạnh, sẽ có người đến tiếp ứng cho anh ngay lập tức. Và chiếc xe chống đạn này là một trong số đó.
Nhìn chiếc xe một đường chạy đến bệnh viện, rồi điện thoại của Diệp Mộc Âm và Tịch Cảnh Đăng đang không ngừng gọi đến, Kỷ Thần Hi cười cười nói với người đàn ông mặt lạnh bên cạnh:"Bảo Bảo..."
"Đến bệnh viện kiểm tra trước." Tịch Cảnh Dương không hề có ý muốn thương lượng với cô mà cắt lời.
Kỷ Thần Hi nở một nụ cười không hề miễn cưỡng đáp:"Ý em...là đến bệnh viện thôi."
Nói xong, cô mặt không đổi sắc mà nhấn nút tắt nguồn của điện thoại.
Mộc Âm, Cảnh Đăng, hai người đừng trách tôi, có trách thì trách người đàn ông của tôi lúc tức giận...quá doạ người rồi!
Nói gì nói, Kỷ Thần Hi cũng không muốn gây phiền phức cho hai người kia, dù sao cô đã nhận lời tham gia thì nhất định sẽ không nuốt lời. Nhìn đồng hồ trên xe, còn tầm hơn một giờ nữa thì xe đến giờ ghi hình, cô mở lại điện thoại rồi gửi một tin nhắn qua cho Diệp Mộc Âm.
[Xảy ra chút chuyện, tớ sẽ đến sau.]
[Fan girl vạn năm:???]
[Điềm Thần Lam Hi đã rời khỏi vào mười giây trước.]
[Fan girl vạn năm:...]
"Em biết anh đang giận, nhưng em cũng phải nói. Thứ nhất, em rõ tình trạng của mình, em nhắc lại lần nữa là em không sao. Thứ hai, em sẽ không đến trường quay trễ, vì em đã hứa. Anh hiểu ý em chứ?"
...----------------...
Vì cơn đau đầu không dứt, Kỷ Thần Hi không để ý nhiều đến xung quanh, mà chỉ ôm chặt đầu mình rồi úp mặt vào ngực Tịch Cảnh Dương.
Còn Tịch Cảnh Dương lúc này, gương mặt tràn đầy sát khí nhìn về phía người đàn ông béo ú, ăn mặt loè loẹt, đang hất cằm hóng hách chửi bới họ.
Dùng sự bình tĩnh cuối cùng còn sót lại trong người, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô gái trong lòng mình:"Xin lỗi, nhưng cho anh một phút, đợi anh nhé."
Kỷ Thần Hi nắm chặt góc áo của anh, cơn đau đầu đã vơi đi đôi chút, cô cũng có thể hiểu được tình hình trước mắt, nhưng cô không có ý định ngăn cản Tịch Cảnh Dương, mà chỉ nhỏ giọng nhắc nhở:"Xã hội pháp trị, đừng chết người là được."
Nói xong cô buông tay mình ra, ngồi xuống bên lề đường xoa xoa hai bên nguyệt thái dương. Nhìn dáng vẻ của cô lúc này, Tịch Cảnh Dương vô cùng đau lòng cũng rất lo lắng.
Giây phút Kỷ Thần Hi đẩy Tịch Cảnh Dương ra, gương mặt tựa trăng sáng của cô cũng hiện rõ trước mặt tên đàn ông béo ú kia, ánh mắt ông ta ngay lập tức phát sáng, nổi ý đồ xấu xa với cô.
"Chậc chậc, thằng ăn mày, không ngờ bạn gái mày ngon như thế! Nếu mày đưa nó cho tao, để tao chơi chán thì thôi, xem như chuyện hôm nay chưa từng..."
Ông ra còn chưa kịp dứt lời, thì đã phát hét toáng lên đầy đau đớn. Giọng la lối của ông ta cứ như lợn bị chọc tiết, vô cùng chói tai, khiến cho Kỷ Thần Hi bất giác nhíu mày:"Ồn."
Tịch Cảnh Dương mặt đầy sát khí, anh ngồi xuống bên cạnh lão béo ú đang run lên vì sợ hãi mà bò dưới đất chạy trốn anh. Không đợi ông ta kịp phản ứng, anh đã dùng lực xé mạnh chiếc quần bông của ông ta ra, rồi nhét thẳng vào mồm lão.
Một phút sau đó, bên tai Kỷ Thần Hi không còn tiếng ồn nào nữa, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng ú ớ đứt quãng vang lên. Vì thế, đầu cũng bớt đau, cô định quay đầu để xem tình hình, nhưng ngay lúc đó Tịch Cảnh Dương đã đứng chắn trước mặt cô.
Kỷ Thần Hi nheo mắt quan sát anh từ trên xuống dưới rồi mỉm cười tán thưởng:"Không trầy xước gì, đáng khen."
Tịch Cảnh Dương không nói gì mà bất giác bế ngang người cô bước đi. Kỷ Thần Hi có chút ngạc nhiên:"Anh tính đi đâu thế? Xe hỏng rồi..."
Đang nói Kỷ Thần Hi bỗng im bặt. Bởi vì lúc Tịch Cảnh Dương bế cô lên, cô đã có thể quan sát được "hiện trường" sau lưng anh. Chỉ hai từ có thể hình dung được, đó là "tàn khốc." Tuy nhiên, cô vẫn nhìn thấy rõ cái bụng mập mạp kia đang phập phồng, xem ra Tịch Cảnh Dương vẫn vì cô mà nương tay rồi.
"Hắn ta không chết."
Kỷ Thần Hi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tịch Cảnh Dương. Anh đang giải thích với cô sao? Vì sợ cô hiểu lầm? Anh đây là không tin tưởng tình cảm và sự tin tưởng cô dành cho anh, hay là nghĩ đầu cô bị đụng đến hỏng mất, nên không thể phân biệt phải trái đúng sai?
Nghĩ đến đây cô khẽ phụt cười:"Đồ ngốc, đầu em không sao nữa rồi, mau thả em xuống."
Tịch Cảnh Dương cũng rất nghe lời mà thả cô xuống, nhưng là thả xuống ghế của chiếc Mercedes vừa chạy đến đậu sát lề từ lúc nào không hay.
Nhìn kỹ chiếc xe, Kỷ Thần Hi mới nhận ra đây là xe Mercedes-Maybach S-Class Pullman Guard, còn là loại chống đạn thì phút chốc câm nín.
Hoá ra điện thoại của Tịch Cảnh Dương có chip cảm ứng, chỉ cần xảy ra va chạm mạnh, sẽ có người đến tiếp ứng cho anh ngay lập tức. Và chiếc xe chống đạn này là một trong số đó.
Nhìn chiếc xe một đường chạy đến bệnh viện, rồi điện thoại của Diệp Mộc Âm và Tịch Cảnh Đăng đang không ngừng gọi đến, Kỷ Thần Hi cười cười nói với người đàn ông mặt lạnh bên cạnh:"Bảo Bảo..."
"Đến bệnh viện kiểm tra trước." Tịch Cảnh Dương không hề có ý muốn thương lượng với cô mà cắt lời.
Kỷ Thần Hi nở một nụ cười không hề miễn cưỡng đáp:"Ý em...là đến bệnh viện thôi."
Nói xong, cô mặt không đổi sắc mà nhấn nút tắt nguồn của điện thoại.
Mộc Âm, Cảnh Đăng, hai người đừng trách tôi, có trách thì trách người đàn ông của tôi lúc tức giận...quá doạ người rồi!
Nói gì nói, Kỷ Thần Hi cũng không muốn gây phiền phức cho hai người kia, dù sao cô đã nhận lời tham gia thì nhất định sẽ không nuốt lời. Nhìn đồng hồ trên xe, còn tầm hơn một giờ nữa thì xe đến giờ ghi hình, cô mở lại điện thoại rồi gửi một tin nhắn qua cho Diệp Mộc Âm.
[Xảy ra chút chuyện, tớ sẽ đến sau.]
[Fan girl vạn năm:???]
[Điềm Thần Lam Hi đã rời khỏi vào mười giây trước.]
[Fan girl vạn năm:...]
"Em biết anh đang giận, nhưng em cũng phải nói. Thứ nhất, em rõ tình trạng của mình, em nhắc lại lần nữa là em không sao. Thứ hai, em sẽ không đến trường quay trễ, vì em đã hứa. Anh hiểu ý em chứ?"
...----------------...