Từ khi cô vào đoàn đến giờ, cả hai chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chưa kể cũng đã xa nhau gần nửa tháng.
Ôn Bảo Tứ lên lầu, vừa tắm xong liền bị Thiệu Ngọc ôm vào lòng, cả đêm đều không buông.
Dường như chỉ khi bọn họ thân mật với nhau như vậy, mới có thể chống cự lại khao khát từ trái tim mình.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ báo thức của Ôn Bảo Tứ vang lên, trời ngoài cửa cũng chỉ mới thấp thoáng sáng, màu xanh một mảnh, xung quanh yên lặng như tờ.
Ôn Bảo Tứ nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của anh, vệ sinh cá nhân xong rồi đi ra, nhìn thấy đèn trong phòng đã sáng.
Thiệu Ngọc dụi mắt dựa vào đầu giường, nghe được âm thanh thì giang hai tay hướng về phía cô.
Ôn Bảo Tứ đi tới, thuận theo rúc vào trong ngực anh, ngoan ngoãn ôm lấy.
"Lần đầu gặp mặt" đóng máy, vừa vặn là tập cuối cùng của "Hôm nay bạn đã ăn gì chưa?" cũng được chiếu, độ nổi tiếng của chương trình ngày càng cao, rating cũng tăng vọt, có thể nói là chương trình tống nghệ quốc dân.
Bây giờ mọi người mà gặp nhau chào hỏi, câu đầu tiên đều là ngày hôm nay bạn ăn gì chưa?
Một show tạp kỹ nổi tiếng khác của đài Giang Nam là "Thứ sáu" cũng tận dụng làn sóng nổi tiếng này mời các khách mời cố định cùng quay chương trình.
Tùy theo lịch trình của mọi người, thời gian ghi hình vừa vặn là ngày thứ hai sau khi cô trở về Trung Quốc, quả là đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Chu Vân đã đặt cho cô một vé máy bay lúc bảy rưỡi sáng ngày hôm nay, đến giữa trưa sẽ đến Giang Thành, rồi trực tiếp đến trường quay để diễn tập vào buổi chiều.
Thiệu Ngọc xoa đầu cô, khàn giọng nói: "Thu dọn đồ đạc đi, đợi anh vệ sinh cá nhân trước, lát nữa sẽ đưa em đến sân bay."
"Không cần đâu." Ôn Bảo Tứ từ trong lòng Thiệu Ngọc ngẩng đầu lên, có chút áy náy nói: "Tài xế sẽ tới đón em mà."
Thiệu Ngọc không nhịn được đẩy cô xuống giường.
Ngoài trời vẫn còn trăng, tròn vành vạnh màu vàng nhạt, thoắt ẩn thoắt hiện dưới bầu trời, Thiệu Ngọc chuyên chú lái xe, Ôn Bảo Tứ nhân cơ hội chợp mắt.
Dù là sáng sớm, sân bay vẫn đông nghịt người, Ôn Bảo Tứ lấy mũ và khẩu trang đã chuẩn bị sẵn ra, ngay lúc vừa định đeo vào, tầm mắt phía trước đã bị che lấy.
Bên môi truyền đến cảm giác ẩm ướt, sau gáy bị khống chế, Ôn Bảo Tứ ngẩng đầu lên, đón nhận nụ hôn của anh.
"Ừm..." Hôn xong, bên tai có tiếng thở dài nhàn nhạt, thanh âm tràn đầy phiền muộn.
"Thật muốn giấu em đi, không cho phép đi nơi nào."
Ôn Bảo Tứ nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen nhánh kia, chớp chớp vài cái, đôi môi đỏ mọng hé mở, ngữ khí hiếu kì hỏi.
"A Ngọc, tối hôm qua anh uống rượu còn chưa tỉnh sao?"
"..."
Im lặng.
Trong một khoảnh khắc, người nào đó xấu hổ cắn vào mặt cô, để lại một vết răng nhỏ.
"Tứ Tứ, em gần đây hơi nghịch ngợm đấy."
Ôn Bảo Tứ bụm mặt ủy khuất leo lên máy bay.
Lúc đến hiện trường diễn tập trực tiếp, cô mới phát hiện bọn cô không phải là khách mời duy nhất của chương trình, ngoại trừ những khách mời thường trú của "Hôm nay bạn đã ăn gì chưa?", thì còn có hai minh tinh khác.
Một người là tiểu hoa đán Hứa Thu Thủy, hiện rất có tiếng tăm, người còn lại là ca sĩ Triệu Lại, xuất đạo vốn từ một show tuyển tú do chính đài Giang Nam tổ chức, mấy năm này cũng có chút danh tiếng, thường xuyên xuất hiện trong chương trình này. Còn được mệnh danh là con trai cưng của show nữa.
Cả hai đều đến để tuyên truyền cho tác phẩm mới, Hứa Thu Thủy gần đây vừa thực hiện một vai nữ chính, còn Triệu Lại thì cũng phát hành một đĩa đơn.
Trong phòng trang điểm, Ôn Bảo Tứ vừa bước vào cửa đã đối mặt trực tiếp với Hứa Thu Thủy.
Khi cô ta vừa bước ra, trên mặt mang theo lớp trang điểm đơn giản tinh xảo, thanh tươi thoát tục, cả khuôn mặt và khí chất đều mười phần xuất chúng.
Tựa như trong các cuộc chuyện phiếm tại buổi tụ họp nào đó, không một nữ minh tinh nào trong showbiz mà xấu cả.
Hai người nhìn nhau, Ôn Bảo Tứ còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Hứa Thu Thủy đi ngang qua, không hề liếc mắt nhìn cô một cái.
Ôn Bảo Tứ: "..."
Đến buổi diễn tập vào buổi chiều, Hứa Thu Thủy đã trực tiếp không hề che giấu thái độ thù địch và chán ghét cô một chút nào, toàn bộ quá trình đều cùng người khác đùa giỡn, không thèm cho cô nửa ánh mắt, thậm chí chả biết vô tình hay cố ý mà nhằm vào cô.
Bầu không khí mấy lần đều trở nên lạnh xuống, nhưng may mắn người chủ trì cũng giải quyết ổn thỏa, trêu ghẹo vài tiếng qua lại.
Ôn Bảo Tứ chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi, sau buổi diễn tập, cô cẩn thận suy tư hồi lâu, phát hiện trong trí nhớ của mình từ xưa đến giờ đều không có người này, thẳng cho đến khi Trương Nghệ bước đến bên cạnh cô.
"Hứa Thu Thủy và Tô Nhiễm là bạn tốt, cho nên có khả năng đối với cô có chút ý kiến. Dù sao thì vào buổi ghi hình trực tiếp vào buổi tối cô vẫn nên chú ý một chút"
Các nhân viên trong trường quay vẫn đang bận rộn, Ôn Bảo Tứ đứng khoanh tay trong một góc hẻo lánh nhắm mắt suy tư, Trương Nghệ đứng ở một bên, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu cũng không quá dao động.
Ôn Bảo Tứ ngẩng đầu nhìn anh ta, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Tô Nhiễm là nghệ sĩ giải trí của đài truyền hình Giang Nam, vốn đã định sẽ xuất hiện trong show ăn uống lần này, nhưng cô lại chen vào giữa chừng, bây giờ chương trình lại trở nên nổi tiếng như vậy, Hứa Thu Thủy khả năng có chút bất mãn thôi."
Trương Nghệ giải thích, Ôn Bảo Tứ hiểu rõ, thở dài.
"Chậc, thật phiền phức."
Anh ta cười khẽ một tiếng, hàng mi dài che lấy ánh mắt, khẽ rơi xuống chân.
"Cô cũng đừng phiền, người ta đoán chừng so với cô còn phiền hớn."
Ôn Bảo Tứ chớp chớp mắt nhìn anh ta: "Cám ơn anh."
Trương Nghệ nở một nụ cười khó hiểu, nhếch nhếch khóe miệng.
"Chúng ta đều là đồng nghiệp, không cần khách khí."
Vì có Trương Nghệ đã nhắc nhở, buổi ghi hình ban tối Ôn Bảo Tứ mười phần hăng hái, còn vị tiểu thư Hứa kia suốt quá trình cô 'chiếm' ống kính cũng chả thể làm gì.
Đến giữa trò chơi, không biết vô tình hay cố ý, những khách mời ban đầu thi đấu với nhau đã kết thúc, nhưng MC lại đột nhiên nói cần có thêm một hiệp phụ nữa, mà cô cùng Hứa Thu Thủy lại là người quyết đấu.
Trò chơi do tổ chương trình sắp xếp có tên là "xé khỏe xé mạnh", tức là trên người mỗi người đều được dán đầy những mảnh giấy nhỏ, hai bên cùng oẳn tù tì, bên thắng sẽ có cơ hội được xé mảnh giấy của bên kia, đến thời gian quy định ai xé được nhiều hơn liền chiến thắng.
Cả Ôn Bảo Tứ và Hứa Thu Thủy đều mặc áo phông vàng do tổ chương trình cung cấp, kiểu dáng rộng rãi lại giản dị, hai người đối mặt nhau oẳn tù tì. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, phảng phất như không khí cũng nhàn nhạt khói lửa đối đầu.
Khán giả vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, dưới sự chủ trì của MC, Ôn Bảo Tứ và Hứa Thu Thủy bắt đầu oẳn tù tì.
Lần đầu tiên cô thắng, Ôn Bảo Tứ lập tức nhanh chóng đi tới, giật sau lưng cô ta một tờ giấy, loại trò chơi này cô chơi tương đối nhiều, cũng gọi là có kinh nghiệm.
Lần thứ hai Hứa Thu Thủy thắng, Ôn Bảo Tứ tại khoảnh khắc thua tay nhanh lẹ mắt lùi lại ngay, khiến cô ta đang đưa tay qua vồ hụt.
Ôn Bảo Tứ thắng ở lần thứ ba, Hứa Thu Thủy lập tức ở thế phòng ngự, lại bị cô ở dưới cánh tay luồn qua xé mất một mảnh giấy.
Trò chơi đã trôi qua một nửa, Ôn Bảo Tứ xé được năm tờ, còn cô ta được một tờ.
Khán giả đều đang cười, người dẫn chương trình cũng một bên trêu đùa, nhưng sắc mặt của Hứa Thu Thủy lại càng ngày càng tệ, lại một lần nữa Ôn Bảo Tứ giật một tờ giấy của cô ta xuống, Hứa Thu Thủy đã nghiến răng.
Hiệp này cô ta thắng, Ôn Bảo Tứ vẫn chuẩn bị né tránh như thường lệ, lại vội vàng không kịp đề phòng bị Hứa Thu Thủy kéo mạnh lấy cổ áo, từ sau lưng cô giật xuống một tờ giấy.
Còn cổ áo rộng lại cứ thế mà tụt xuống, để lộ một mảng lớn làn da trắng nõn trên vai.
MC vội vàng chạy tới ngăn cản, Hứa Thu Thủy cũng lập tức buông tay ra, nhưng phía dưới không ít khán giả đã nhìn thấy, sau đó phấn khích hét lên.
MC một bên đưa tay giúp Ôn Bảo Tứ sửa sang lại quần áo, một bên ở giữa dàn xếp.
"Được rồi, trò chơi kết thúc, để tôi đếm xem ai có nhiều giấy hơn nào."
Kết quả cuối cùng Hứa Thu Thủy thắng, Ôn Bảo Tứ đứng ở một bên sân khấu nhìn cô ta nhận thưởng rồi phát biểu, sau đó cùng mấy khách mời và MC đùa giỡn nói chuyện, mặt từ đầu đến cuối đều hướng về phía máy quay.
Ghi hình xong trời cũng đã gần khuya, Ôn Bảo Tứ ở trong phòng trang điểm đổi lại quần áo, khi bước ra ngoài, bên ngoài đã không còn ai, cửa đối diện cũng đang mở, vừa vặn nhìn thấy Hứa Thu Thủy đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Ôn Bảo Tứ thờ ơ nhìn cô ta một cái, không chút để ý xách túi đi ra ngoài, đột nhiên lại bị người gọi lại.
"Có nhiều thứ vẫn là nên dùng năng lực mà giành lấy. Đi đường tắt thì nhanh đấy nhưng cũng rất dễ dàng ngã đau. Huống hồ tôi cảm thấy là phụ nữ thì nên trân trọng bản thân một chút, đừng vì cái gọi là tiền tài cùng danh lợi mà vứt bỏ đi mấu chốt của chính mình."
"Cô nói gì?"
Cô ta chậm rãi nói, ngữ khí ôn nhu lại tràn đầy châm chọc, tư thái cao ngạo giống như nhìn một con chuột nhỏ đang ở trong cống rãnh không thể lộ ra ánh sáng.
Ôn Bảo Tứ quay người, cong khóe miệng nhìn cô ta, sau đó đột nhiên bước tới, nắm lấy chiếc áo lệch vai của Hứa Thu Thủy, dùng sức kéo xuống.
Đường viền ren tinh xảo lộ ra, trên đó là một mảng lớn trắng như tuyết chói mắt, tiếng hét của người phụ nữ vang lên, Ôn Bảo Tứ hếch cằm về phía cô ta, ngữ khí kiêu ngạo nói.
"Tôi khuyên cô không nên khoa tay múa chân vào cuộc sống của người khác, nếu không tôi đây không ngại dạy cô cách làm người một lần nữa đâu."
Hứa Thu Thủy giống như phát điên lao tới, Ôn Bảo Tứ cười lạnh hai tiếng, chuẩn bị lui về phía sau một bước, mở cánh cửa phía sau ra, sau đó nhanh chóng đóng lại, không nhanh không chậm cảnh cáo.
"Trên hành lang có camera giám sát. Cô muốn nổi điên tôi không có ý kiến, chỉ là khuyên cô nên chú ý hình tượng một chút thôi."
Nói xong, cô buông tay ra, ngoài cửa lại trở về yên tĩnh, Ôn Bảo Tứ sửa sang lại tóc, mặt mỉm cười đi ra ngoài.
Chuyện xé rách mặt ấy à, cô đứng thứ hai thì không ai dám xưng chủ nhật đâu.
Cái thời Ôn Bảo Tứ được chú ý ở trường đại học, có không ít người trong sáng ngoài tối mà tìm cô gây phiền phức.
Lúc đó vòng tròn quan hệ của cô rộng rãi, người quen biết cũng nhiều, không ít danh nhân, nam thần trong trường cùng cô có chút thân thiết, thành ra cũng khiến một số người ái mộ bọn họ sinh ra chán ghét ghen tị.
Vừa mới bắt đầu đúng thật là có chút trở tay không kịp, cơ mà về sau dần dần cũng có kinh nghiệm, biết tìm điểm yếu của người ta mà đánh trả, thậm chí cô còn đặc biệt học taekwondo và tự vệ nữ một thời gian.
Bởi vậy, lúc ghi hình 'Hôm nay bạn đã ăn gì chưa?', cô không cảm thấy vất vả lắm trong các trò chơi thể lực, thậm chí còn thể hiện tốt hơn hầu hết các khách mời nữ.
Một phần lớn sự ưu ái của khán giả xem show cũng là do cô ốm nhưng không yếu, lại ăn được khổ.
Những người ưu tú và chuyên nghiệp, mặc kệ thời điểm nào cũng sẽ được tôn trọng.
Đến khách sạn đã là rạng sáng, Ôn Bảo Tứ ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau lại bay về Bắc Thành.
Chu Vân lần này triệt để cho cô một kỳ nghỉ hoàn chỉnh, tầm nửa tháng, cảm giác tự do đã mất từ lâu cuối cùng cũng quay về lần nữa.
Nhiệt độ ở Bắc Thành vào mùa thu vừa phải, hơi mát mẻ nhưng không quá lạnh, ngủ ở nhà gần như cả ngày, lúc dậy thì trời đã tối, Ôn Bảo Tứ ăn chút gì đó rồi uể oải bắt đầu xem phim truyền hình.
Trong khoảng thời gian này, cô bỏ bê khá nhiều chương trình tạp kỹ cùng TV, lần nữa trở lại xã hội, còn coi như thành người bình thường.
Cô vui vẻ bắt đầu tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã trong đêm.
Chỉ là, sau một lúc, người trên ghế sô pha lập tức vứt chiếc ipad trên tay ra, chán nản nhìn lên trần nhà.
Có nhiều thứ không có được thì ngày đêm đều mong nhớ, nhưng bây giờ đặt trước mặt, lại thấy rằng chúng không tốt như trong tưởng tượng.
Ôn Bảo Tứ chộp lấy điện thoại di động bên cạnh, vào danh bạ bấm số của Đường Nghiêu.
Đầu bên kia đang la hét ầm ĩ, ồn ào cực kỳ, Ôn Bảo Tứ kéo điện thoại ra khỏi tai, cau mày khó chịu.
"Các anh đang ở đâu, ồn ào như vậy?"
"Đi tiếp khách hàng, chị gái, tôi còn muốn kiếm sống nữa, nào giống chị, giơ mặt ra là được." Đường Nghiêu trêu trọc cô, Ôn Bảo Tứ bất đắc dĩ quát lớn.
"Nói dễ quá."
"Được rồi, có phải ở nhà một mình chán đúng không?"
"Ừm..." Ôn Bảo Tứ yếu ớt đáp.
"Nhìn em kìa, đi.., ra ngoài, anh trai dẫn em đi chơi."
"Anh không muốn tiếp khách nữa à..."
"Không tiếp, khách nào quan trọng bằng cô đây."
"Không kiếm sống nữa à...?"
"Cô đùa hả? Tôi, Đường thiếu gia, là người cần kiếm sống sao?!"
"..."
Ôn Bảo Tứ gật gật đầu, cười vô cùng vui vẻ.
"Được, vậy em tới tìm anh."
—
nus: không hiểu sao làm chương này mất 1 tuần luôn-.- sorri mn