Đến nơi trước cửa phòng dành cho cô Dương Tư Thần thả tay cô ra nói.
- "Đây mới là phòng cô, từ mai cấm cô không được tùy tiện đi khắp nơi"
Lục Kiều Hân có vẻ sợ hãi trước thái độ hồi nãy của anh, cô khẽ gật đầu, thái độ của anh có vẻ bình tĩnh lại một chút rồi đi mất, anh ta không hề về phòng lúc nãy anh ở mà đi về hướng khác.
Lục Kiều Hân tim vẫn đập rất nhanh vì độ nguy hiểm hồi nãy, quả nhiên là không thể đùa với lửa được. Chưa đầy 10 phút sau anh quay lại cầm trên tay là một bộ đồ nữ rồi bảo cô mặc vào.
- "Cháu cảm ơn chú"
Lại một câu ngáo ngơ được thốt ra từ vị trí của cô, cảm giác như gần rơi xuống vực thẳm cô nhắm mắt lại để chờ sự mắng chửi nhưng vẫn không thấy động tĩnh, anh nhẹ giọng hẳn.
- "Không được gọi tôi là chú, cô có vẻ ít hơn tôi có vài ba tuổi nên gọi anh là được"
Lục Kiều Hân gật đầu ngước gương mặt xinh đẹp không góc chết của mình lên nhìn Dương Tư Thần nói với vé tự tin hẳn.
- "Cháu cảm ơn anh"
Dương Tư Thần lại một lần nữa bốc lửa với cô. Hai tay anh chống hông miệng anh đang định ra hơi để chửi nhưng lại lệch hướng.
- "Cô không được xưng cháu, gọi Tôi-Anh là được"
- "Tôi...tôi và anh"
- "Đúng"
Lục Kiều Hân lại hỏi lại.
- "Anh là Dương tư thần sao
Dương Tư Thần vừa bất ngờ cũng vừa thắc mắc vì sao cô biết được tên anh.
- "Tại sao cô lại hỏi vậy?"
Lục Kiều Hân bây giờ như điếc không sợ súng lại nói.
- "Chỉ có Dương Tư Thần là một tên Đại Ác Ma"
Lục Kiều Hân cố nói hết câu rồi đóng cửa lại chạy chọt vào phòng của mình, anh không hiểu sao lại bật cười khi thấy cửa chưa vặn khoá lại, anh cũng không muốn tiếp tục truy cứu chuyện này nữa.
Dương Tư Thần bước về phòng của mình để ngủ, trước kia anh chỉ cần nghe ai nói anh như vậy lén lút sau lưng mình đều sẽ truy nã đến nơi để trừng phạt nhưng không hiểu bản thân từ khi nào lại không thấy bực tức vì những lời nói ấy nữa. Vì điều gì...! Chẳng lẽ là do cô!?
Có câu anh hùng không qua ải mĩ nhân quả nhiên là không sai tẹo nào, không ngờ Dương Tư Thần lại có một ngày bị dính vào câu nói đó.
Sáng hôm sau...
Dương Tư Thần bước xuống phòng khách với một bộ vest đen phong độ hết sức, một bàn ăn sáng thịnh soạn đã được ra trước mắt anh.
- "Thiếu gia, mời anh dùng sáng. Đây là bữa sáng do tiểu thư tự tay làm cho anh do sự chỉ bảo của đầu bếp"
Tuyết Mai đứng bên cạnh Dương Tư Thần cung kính nói.
- "Cái gì, không phải do đầu bếp nấu"
Dương Tư Thần quát tháo khi chưa nghe rõ ra được câu, mới nghe đến đoạn không phải đầu bếp nấu anh đã tức giận rồi. Từ trước đến nay anh mắc bệnh sạch sẽ nên đồ mà anh ăn cũng được anh rất nghiêm khắc, anh đã thuê ông đầu bếp giỏi nhất nước Anh đến trả lương cao chỉ để nấu đồ ăn.
Lục Kiều Hân từ trong tháo tạp giề xuống đã nghe ầm ý ở ngoài liền chạy ra xem sao, thấy cô ra Tuyết Mai liền chỉ ngay.
- "Kà do tiểu thư đòi vào bếp nấu nên..."
Dương Tư Thần nhìn lại phía Lục Kiều Hân đang đi lại bàn khuôn mặt nhiều vết đen lem nem trông như mèo nhỏ.
- "Đại Ác Ma. Hôm nay tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho anh đó, anh ăn xem có ngon không?"
Cái gì! Cô cũng có nhiều biệt danh dùng để gọi anh quá nhỉ...! Dương Tư Thần không có cảm xúc đối với cô, nhìn cô một chút biểu cảm cũng không có, khi nghe nói là cô nâú ăn thì anh cũng có vẻ xem thường.
Nhìn dáng vẻ của cô đã biết là một người không hợp với bếp núc tí nào, nhìn khuôn mặt lấm lem lọ thính như vậy cũng đến nỗi là hậu đậu mà thành.
Anh bây giờ chỉ mong cô nhanh nhớ lại rồi muốn đi đâu thì đi. Dương Tư Thần đứng lên khỏi ghế định bụng rời đi, Lục Kiều Hân thấy vậy có chút thất vọng.
- "Anh không ăn thì thôi cũng phải thử vài miếng chứ, tôi đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị đó"
Dương Tư Thần cảm thấy bây giờ cô gái này cũng thật rắc rối, bây giờ anh cũng thấy hơi đói bụng nên ngồi xuống cầm đũa gắp vài miếng bỏ vào miệng, lúc trước cô cũng chưa bao giờ vào bếp thật đấy! vì cô làm nghề cơ trưởng nên mấy việc nội trợ cũng không cần để tâm về vấn đề nấu ăn cũng thế. Lần này được đầu bếp đứng cạnh chỉ dẫn thì đương nhiên phải ngon rồi.