Đàm Nhã Nhi và Hác Thạc Trân đang đứng ở trước cổng trường chờ tài xế đến đón mình . Chỉ có Khuất Vân Di là chờ chồng mình đến đón mà thôi .
" Vân Di là nhất nha "
" Tất nhiên" Cô nhướn mày bật cười
Một chiếc xe từ đằng xa lái tới là xe của Hác Thế Vỹ đến đón em gái mình.
" Anh hai"
" Ừm, đợi lâu chưa ?"
Hác Thế Vỹ bước xuống xe mỉm cười rồi xoa đầu của Hác Thạc Trân . Mỗi khi không có bận công việc thì anh đều đi đón cô .
" Em mới ra thôi"
" Hôm nay anh đưa em đi ăn , Vân Di với Nhã Nhi có bận việc gì không ? Chúng ta cùng đi ăn luôn".
Hác Thế Kiệt nhìn Khuất Vân Di . Tới tận bây giờ khi cô đã là vợ người khác anh vẫn không thể buông bỏ đoạn tình cảm đơn phương đó với cô .
"À, chồng em anh ấy đến đón em về Doãn gia ăn cơm. Hẹn khi khác nhé" Khuất Vân Di cười gượng .
" Vậy à"
Doãn Đình Nghiêm một thân cao gáo , lịch lãm bước xuống xe đi lại ôm eo của Khuất Vân Di.
" Bảo bối ? Chờ anh lâu chưa ?"
" Em vừa ra " Khuất Vân Di mỉm cười tươi gói với anh .
Hác Thạc Trân ôm chặt lấy Đàm Nhã Nhi nói .
" Nhã Nhi à , cùng đi với mình và anh Thế Vỹ nhé"
" Như vậy phiền hai người không ?"
" Không phiền , đi nhé"
"Ừm"
Hác Thế Vỹ nãy giờ cứ chăm chú vào đôi chân của Doãn Đình Nghiêm. Doãn Đình Nghiêm đã hồi phục từ khi nào?.
" Doãn tổng , chúng tôi đi trước"
"Ừm"
Hác Thế Vỹ và Hác Thạc Trận , Đàm Nhã Nhi lên xe đi đến nhà hàng ăn trưa . Anh bây giờ cứ suy nghĩ về Doãn Đình Nghiêm mãi .
" Anh hai , anh là đang bất ngờ việc Doãn tổng đi được sao?" Hác Thạc Trân nói
" Ừm, em biết khi nào ?"
" Khi sáng . Sáng nay Doãn tổng đưa Vân Di đi học , em cũng bất ngờ như anh vậy đó"
Hác Thế Vỹ quay mặt ra cửa sổ nhìn đường phố . Anh bây giờ đã yên tâm rồi . Anh tin Doãn Đình Nghiêm sẽ đem lại hạnh phúc và bình an , vui vẻ cho Khuất Vân Di.
Đàm Nhã Nhi nhìn Hác Thế Vỹ mà mặt xụ xuống buồn bã , tại sao anh lại không để ý đến cô ?.
Doãn Đình Nghiêm và Khuất Vân Di về Doãn gia ăn cơm theo lời hứa với ông nội Doãn . Ngồi trên xe mà mặt anh cứ hầm hầm khó chịu . Anh đang rất không vui khi thấy Hác Thế Vỹ xuất hiện gần Khuất Vân Di .
Khuất Vân Di rất vô tư ngồi múa hát trên xe mặc kệ khuôn mặt lạnh tanh của Doãn Đình Nghiêm bên cạnh .
" Im lặng nào"
Khuất Vân Di miệng cứng đờ nhìn qua Doãn Đình Nghiêm , anh là đang bị gì mà mặt đen xì như vậy .
" Anh bị sao vậy ?"
Doãn Đình Nghiêm không nói gì đè Khuất Vân Di xuống ghế hôn ngấu nghiến đôi môi của cô . Dù biết cô yêu mình , dù biết cô không bao giờ phản bội mình nhưng anh vẫn rất khó chịu khi ai đó nhìn cô say đắm , yêu thương .
Doãn Đình Nghiêm tự nhận mình là người ích kỹ và có tính chiếm hữu cao . Anh không thích ai đó cứ nhìn Khuất Vân Di của anh .
Khuất Vân Di trợn mắt nhìn Doãn Đình Nghiêm , anh bị quái gì vậy? Cũng may là xe có vết ngăn xuống , nếu không cô sẽ ngại chết mất .
" Ưm... "
Doãn Đình Nghiêm miết mạnh môi của Khuất Vân Di rồi rời ra . Cô được buông tha mà thở hồng hộc .
" Anh ...định ..giết em à"
" Anh đang rất khó chịu"
" Có việc gì sao?"
Khuất Vân Di trèo lên đùi của Doãn Đình Nghiêm ngồi lên , cô rất biết cách làm anh vui .
" Anh không thích Hác Thế Vỹ nhìn em say đắm như vậy"
" Haha chồng . Anh ghen sao ?"
Khuất Vân Di bật cười lớn véo hai bên mặt của Doãn Đình Nghiêm.
"Ừm"
Khuất Vân Di ngã vào vòm ngực săn chắc , vạm vỡ của Doãn Đình Nghiêm. Cô bây giờ rất mãn nguyện . Có người chồng vừa tài giỏi lại yêu thương mình hết mực .