30,
Tiêu Thần dắt tôi trở về chung cư.
Trên cả quãng đường về tôi vẫn chưa tỉnh lại.
Tiêu Thần cẩn thận thấp thỏm quan sát tôi.
Thấy tôi chuẩn bị mở miệng, anh lập tức xin lỗi tôi.
Tiếng nói của tôi và anh ấy đồng thời vang lên.
“Ba năm trước, sao anh biết được người cứu anh là em? Lúc đó không phải anh bất tỉnh rồi sao? Em nghĩ mãi vẫn không hiểu.”
“Vân Vân, thật xin lỗi, không phải anh cố ý giấu diếm thân phận, anh sợ em cảm thấy anh lừa em. Em có thể tức giận, có thể không để ý tới anh, nhưng em đừng đòi ly hôn được không?”
Giọng nói của anh ngừng lại.
Chúng tôi nhìn nhau.
Ngay sau đó, giọng nói của tôi và anh lại đồng thời vang lên.
“Sao lại tức giận? Em cũng chưa từng chủ động hỏi.”
“Vân Vân, em không trách anh giấu diếm thân phận sao?”
Nói xong, chúng tôi bật cười.
Tiêu Thần ôm chặt tôi.
Tôi hỏi anh.
“Anh là chủ tịch, tại sao lại còn phải tự đến công trường làm việc?”
Tiêu Thần nghĩ một lúc, thở dài.
“Tất cả là tại anh hai anh. Nhà anh có truyền thống sau khi vào công ty phải bắt đầu làm từ những chức vụ nhỏ như vậy. Khi anh hai của anh vẫn đang học đại học, anh ấy đến công trường nhà mình thực tập, được chị dâu của anh thích rồi hốt đi.”
“Anh cũng không ngoại lệ, cũng phải đến công trường làm việc. Chỉ khác là anh làm ở công trường mấy năm cũng không có ai hốt. Ba anh nói với anh, kể cả đến công ty chi nhánh làm chủ tịch cũng vẫn phải đến công trường làm việc đến khi có người hốt mới thôi.”
“Vân Vân, may là em hốt anh rồi, không thì cả đời anh sẽ phải làm ở công trường mất.”
Tôi nghe xong trợn mắt há hốc mồm.
Ba của Tiêu Thần lại có thể đối xử với con trai mình như thế sao?
Tiêu Thần dắt tôi trở về chung cư.
Trên cả quãng đường về tôi vẫn chưa tỉnh lại.
Tiêu Thần cẩn thận thấp thỏm quan sát tôi.
Thấy tôi chuẩn bị mở miệng, anh lập tức xin lỗi tôi.
Tiếng nói của tôi và anh ấy đồng thời vang lên.
“Ba năm trước, sao anh biết được người cứu anh là em? Lúc đó không phải anh bất tỉnh rồi sao? Em nghĩ mãi vẫn không hiểu.”
“Vân Vân, thật xin lỗi, không phải anh cố ý giấu diếm thân phận, anh sợ em cảm thấy anh lừa em. Em có thể tức giận, có thể không để ý tới anh, nhưng em đừng đòi ly hôn được không?”
Giọng nói của anh ngừng lại.
Chúng tôi nhìn nhau.
Ngay sau đó, giọng nói của tôi và anh lại đồng thời vang lên.
“Sao lại tức giận? Em cũng chưa từng chủ động hỏi.”
“Vân Vân, em không trách anh giấu diếm thân phận sao?”
Nói xong, chúng tôi bật cười.
Tiêu Thần ôm chặt tôi.
Tôi hỏi anh.
“Anh là chủ tịch, tại sao lại còn phải tự đến công trường làm việc?”
Tiêu Thần nghĩ một lúc, thở dài.
“Tất cả là tại anh hai anh. Nhà anh có truyền thống sau khi vào công ty phải bắt đầu làm từ những chức vụ nhỏ như vậy. Khi anh hai của anh vẫn đang học đại học, anh ấy đến công trường nhà mình thực tập, được chị dâu của anh thích rồi hốt đi.”
“Anh cũng không ngoại lệ, cũng phải đến công trường làm việc. Chỉ khác là anh làm ở công trường mấy năm cũng không có ai hốt. Ba anh nói với anh, kể cả đến công ty chi nhánh làm chủ tịch cũng vẫn phải đến công trường làm việc đến khi có người hốt mới thôi.”
“Vân Vân, may là em hốt anh rồi, không thì cả đời anh sẽ phải làm ở công trường mất.”
Tôi nghe xong trợn mắt há hốc mồm.
Ba của Tiêu Thần lại có thể đối xử với con trai mình như thế sao?