• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Thường yên lặng không nói, suy nghĩ một hồi, vẫn là bước vào phòng làm việc.

Tối nay cô đang tu sửa một chiếc bình mà phần men sứ trên thân đã bị hư tổn, công việc cũng đang tiến hành được một nửa. Thực tế thì cô không thể làm tiếp vào ngày mai, vì nhiệt độ cùng độ ẩm sẽ không còn thích hợp. Xúc cảm đêm nay rất khác biệt, cho dù là chuyên gia giàu kinh nghiệm cũng không có khả năng phối ra màu sắc như vậy.

Cô ngồi trở lại bàn làm việc, cầm lên bản thân bút lông sói*, trong lòng cầu nguyện xin Nam Tiêu Tuyết đừng có nói chuyện với mình, dẫu chỉ là sự tưởng tượng. Nếu không "triệu chứng bệnh" của cô coi như thật rõ nàng, thật nghiêm trọng. Phỏng chừng đêm nay lại phải tốn thêm 60 tệ đi tìm chuyên gia tâm lý.

Cô lại cầu xin khấn vái lần nữa: Tuyệt đối không được.

Không phải tự dưng người khác lại nói An Thường tu sửa văn vật đến mức ngây dại. Cho dù dưới tình hình như thế nào, một khi đã cầm lên bút vẽ dụng cụ, cô đều toàn tâm toàn ý tập trung mọi suy nghĩ vào công việc.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, gốm sứ như tản ra mùi vị của thời gian cùng bụi bậm. Một làn khói trắng từ lư hương đồng đang lượn lờ quanh chóp mũi cô.

Mọi thứ dần trở nên yên tĩnh, thế giới của An Thường cũng chỉ còn lại cô cùng đồ sứ, cùng bình thường không có gì khác biệt.

Cô nghĩ ngợi, chờ khi xong việc sẽ quay đầu lại. Không chừng trên giường Nam Tiêu Tuyết đã sớm biến mất.

Dù sao nào có ảo giác tồn tại lâu như vậy.

Vậy mà lúc này, có người nhẹ nhàng, khẽ khàng, ở đầu vai cô gõ gõ hai cái.

An Thường:...

Cô quyết tâm không để ý tới mức độ thăng cấp của ảo ảnh. Bởi vì cô không muốn lại tốn 60 tệ đi khám tâm lý.

Nhưng mà trời không toại lòng người.

"Này."

Nội tâm An Thường thở dài một cái, tạm thời dừng lại bút vẽ.

Trong tưởng tượng rốt cuộc Nam Tiêu Tuyết vẫn là nói chuyện với cô, 60 tệ xác định trốn không thoát.

Cô phát hiện cái này ảo giác rất chân thật, một tiếng "Này" vang lên sau lưng đúng là giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Nam Tiêu Tuyết khi tiếp nhận phỏng vấn. Cảm giác thật đến mức thanh âm kia như vờn quanh, như lượn lờ khắp gian phòng.

Khó trách những người mắc bệnh ảo giác đều nói những gì mình thấy nhất định là thật. Chắc như đinh đóng cột.

Cô quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Nam Tiêu Tuyết.

Nam Tiêu Tuyết thật sự rất đẹp, khuôn mặt thon dài thanh tú giống như những bức họa mỹ nhân thời cổ đại. Tóc dài như lụa sáng bóng, ở đầu vai cô tỏa ra một vầng sáng. Một sợi tóc rũ xuống ngực khi cô nhẹ nhàng di chuyển, như cành hoa khẽ lay động trong đêm tuyết.

Nam Tiêu Tuyết có chút không hiểu: "Cô không biết tôi là ai à?"

An Thường bình tĩnh gật đầu: "Tôi biết."

Ai mà không biết nữ minh tinh hot nhất trong giới trải trí chính là một người vũ công chứ không phải là diễn viên. Từ việc thay mặt chính phủ quốc gia chiêu đãi đón tiếp các vị đại sứ nước ngoài, đến việc mua một tấm vé xem cô biểu diễn cũng khó cầu. Tất cả việc này đều không thể thoát khỏi cái tên của Nam Tiêu Tuyết.

Càng không nói số lượng người hâm mộ nhiều nhất từ trước đến nay trên Weibo, ngày ngày đều spam ảnh Nam Tiêu Tuyết, không phải nhảy múa diễn xuất thì cũng là ở sân bay. Kích động thật sự.

Vậy mà chẳng ai cảm thấy phiền hà, dù có là ảnh chụp cô ấy lúc tan việc hay chỉ là đưa tay múa chân, vén tóc ra sau cũng có thể xông lên thẳng hotsearch bảng nhan sắc.

Nam Tiêu Tuyết: "Vậy vì cái gì cô vờ như không thấy tôi?"

Cô chưa bao giờ thấy qua kiểu người như An Thường. Từ trước đến nay đều là một đám fan cuồng nháo nhào khi thấy mình, cô nàng này thì ngược lại, đi toilet trở về liền ngồi vào bàn làm việc, liếc mắt cũng không thèm cho mình một cái.

Ngồi xuống rồi chỉ biết cặm cụi làm việc, cô đợi nửa ngày, người ta thật đúng là không muốn nói chuyện với cô.

Cô đành phải chủ động.

Cô nàng vẫn là bình tĩnh đáp: "Cô lại không phải người thật."

Nam Tiêu Tuyết:???

"Có ý gì?"

Lúc này đây, Nam Tiêu Tuyết trong ảo giác của An Thường có vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, cô có một chút mất kiên nhẫn: Đây có phải là người trong tưởng tượng của cô không vậy? Chẳng phải là ngôi sao toàn trí toàn năng sao? Tại sao còn muốn cô phí hơi phí sức giải thích?

Thuốc màu của An Thường đều nhanh oxi hoá, biến sắc.

Cô lời ít ý nhiều nói: "Cô là ảo ảnh mà tôi tưởng tượng ra."

Nam Tiêu Tuyết nhíu mày: "Cái gì?"

Cái này là cái gì vậy.

Cô đã gặp qua vô số fan cuồng, nào là cắt tóc gửi huyết thư, nhưng chưa từng thấy ai gặp được người thật lại bảo là do tưởng tượng. Chưa tính đến việc mỗi ngày Nam Tiêu Tuyết đều xuất hiện bên cạnh An Thường.

Nam Tiêu Tuyết chưa từng cùng fan nói chuyện lại đột nhiên nổi lên chút hứng thú: " Cô tưởng tượng tôi làm cái gì?"

An Thường lại hơi không kiên nhẫn.

Cái này ảo giác hệ thống thật không thể tạo ra một cái Nam Tiêu Tuyết toàn trí toàn năng hay sao vậy? Nam Tiêu Tuyết thế nào lại có nhiều vấn đề như vậy?

An Thường trực tiếp đáp: "Cùng tôi hôn môi, cùng tôi triền miên."

Nam Tiêu Tuyết lại chớp mắt: "Thế nào triền miên?"

Cô chưa từng thấy việc nào như việc này. Fan của cô cơ bản chỉ dám hy vọng cô sẽ mãi mãi là thần tiên chốn cung đình, không có người nào dám mơ ước đem Nam Tiêu Tuyết kéo xuống phàm trần để một phen mây mưa.

Cô nàng đáp: "Tôi trói lấy hai tay của cô."

Nam Tiêu Tuyết kinh ngạc: "Vẫn là cô ức hiếp tôi?"

Cô nàng gật đầu.

"Dùng cái gì trói?"

"Đai lưng váy ngủ."

"Trói thế nào?"

"Chính là, chặp hai cổ tay của cô lại."

Nam Tiêu Tuyết phối hợp khua tay múa chân một cái: "Giống thế này?"

An Thường nhấp khóe môi dưới.

Trong giấc mộng Nam Tiêu Tuyết cùng trước mắt Nam Tiêu Tuyết không hề giống nhau, trong mộng cảnh còn chưa có chân chính đi qua sự đời An Thường, đại khái trong tiềm thức luôn thấy mắc cỡ, hình ảnh lúc cô cùng Nam Tiêu Tuyết mây mưa giống như luôn bị một tầng sương mù bao phủ, bản thân cô đều không thể thấy được rõ ràng.

Mà cái này Nam Tiêu Tuyết trước mắt cô quá mức chân thật, như là hình ảnh 3D, mang theo một gương mặt kiêu ngạo, đôi mắt phượng xứng cùng đuôi mắt dài, ánh mắt có chút dò xét, hai cánh tay trắng ngần lộ ra từ trong sườn xám, khoanh ở trước người.

An Thường là một cô gái dân dã vùng sông nước, chỉ có thể liên tưởng đến tốt nhất ví von chính là: Cánh tay của Nam Tiêu Tuyết giống như hai đoạn củ sen còn non, lột bỏ đi lớp vỏ màu nâu sần sùi, bên trong chính là trắng nõn đến kinh người, khẽ cắn một miếng liền cảm nhận được sự giòn tan cùng vị nước trong veo.

An Thường dời đi con mắt, để bản thân cô không nhìn chằm chằm cánh tay của Nam Tiêu Tuyết nữa.

"Ừ, chính là vậy đó." Cô chậm rãi nói.

Đến bây giờ An Thường triệt để phát hiện điểm không giống nhau giữa ảo giác cùng mộng cảnh. Ảo giác quá mức chân thực, Nam Tiêu Tuyết lại đứng gần như vậy, cô đều có thể nghe được mùi thơm trên người Nam Tiêu Tuyết. Hương thơm tựa như một rừng trúc xanh ẩn sau màn tuyết trắng.

Một người cực kỳ thanh nhã như vậy, hết lần này tới lần khác lại đang cùng cô trò chuyện như thế... ướt át.

Nam Tiêu Tuyết vẫn còn đang truy hỏi chi tiết: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." An Thường chợt nhớ tới chuyện mà chuyên gia tư vấn tâm lý căn dặn. Không nên miêu tả quá chi tiết, sẽ liên lụy đến trang web của họ. Nghiêm trọng đến mức sẽ bị niêm phong.

Nhưng mà bây giờ cô lại không bị bất kỳ cái gì hệ thống hay nền tảng internet xét duyệt cùng kiểm duyệt, chỉ có cô cùng với ảo giác là Nam Tiêu Tuyết. Ở trong một gian nhà gỗ thấm ướt màu thời gian, ngay cả cửa sổ thủy tinh cũng không còn sáng bóng trong suốt, mưa bụi phủ nhẹ trên mặt kính, phác hoạ ra một mùa hè ướt át.

Ai nói chỉ có ngày xuân là tươi đẹp nhất. Ở trong lòng An Thường thì đầu hạ mới là mùa mập mờ nhất. Mưa dầm liên miên như thể không dứt, đem hết thảy vạn vật đều làm ướt sũng, ẩm ướt.

Nam Tiêu Tuyết bị mưa dầm ở Giang Nam thấm ướt, lại làm ra hành động như thể hai cổ tay bị người trói lại. Trong bóng đêm, chiếc lá màu xanh nhạt cũng biến thành xanh sẫm, mà màu xanh sẫm chính là nhan sắc của sự mời gọi, của thèm muốn.

Cũng đem toàn bộ ban đêm đều trở thành màu vũ mị.

Lư đồng bên trong đang đốt hương trầm, bình thường khói hương chỉ là yên tĩnh tỏa ra, chẳng thèm lưu động trong không khí. Nhưng lúc này tâm người lại loạn, làn khói liền quấn quanh một vòng như thể ôm lấy lòng người, làm An Thường gợi lên ý nghĩ muốn thổ lộ hết tất cả.

An Thường đối với Nam Tiêu Tuyết tinh tế miêu tả hai giấc mộng xuân kia.

Những hình ảnh diễn ra trong mộng, trừ bỏ cô và Nam Tiêu Tuyết, tuyệt không có khả năng chia sẻ cho bất kỳ ai khác.

Nam Tiêu Tuyết làn da cũng thật mỏng, nhưng cũng không phải kiểu trong suốt của người trẻ tuổi như Tiểu Uyển. Lúc này gương mặt cô nhuộm màu ửng đỏ, lan tận xuống cổ, giống như tiểu thư cổ đại bị trêu chọc.

An Thường nghĩ: Bộ cô diễn tả sinh động dữ vậy sao?

Đại khái là có, bởi vì cô cũng cảm thấy lưng mình thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, mùi vị xuyên qua trái tim truyền đến chóp mũi.

Còn có sau lưng một đám nốt mẩn đỏ, bắt đầu ngứa lên như thể bị ai thiêu đốt, làn da đều nóng lên, mang theo một loại cảm giác giữa ngứa và đau.

Trầm hương trong lư đồng cũng nhanh cháy hết, mùi thơm cơ thể của Nam Tiêu Tuyết ngược lại càng ngày càng rõ ràng.

Cho đến khi An Thường kể xong hết thảy chi tiết trong mộng, trong phòng liền có một hai giây yên tĩnh đến quỷ dị

"Ờ." Nam Tiêu Tuyết lúc này mới gật gật đầu: "Thế này à."

An Thường gật đầu: "Ừ, chính là thế này."

Nam Tiêu Tuyết liếc mắt, nhìn bình sứ trên bàn làm việc của An Thường: "Cô đang sửa cái gì vậy?"

"Một chiếc bình men ngọc thời Đại Tống, không phải là cái gì nổi danh văn vật."

"Trông cô sửa nó rất nghiêm túc."

Vừa rồi Nam Tiêu Tuyết chính là bực mình cái này, cô nàng trước mắt cuối đầu từ đầu đến cuối, vai cong xuống, liền hô hấp đều không loạn.

An Thường: "Ừ, với tôi mà nói, cho dù nó có phải danh gia văn vật hay không cũng chẳng có gì khác biệt."

"Nó bị hư, tôi đem nó sửa lại, chỉ vậy mà thôi."

Nam Tiêu Tuyết: "Kia cô mau làm xong, tôi đi trước."

Cô hướng ngoài phòng đi ra, lẫn vào trong cơn mưa rả rích, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng, tuyệt không phải là dáng vẻ người tầm thường nên có.

An Thường chỉ nhìn tấm lưng kia một cái, liền một lần nữa vùi đầu cầm lên bản thân bút vẽ, thuốc màu của cô sắp khô đến nơi, chờ nửa phút cũng không được.

Trong đầu cô hiện lên ý nghĩ cuối cùng trước khi tập trung quay về công việc: Thì ra ảo ảnh là biến mất như vậy.

Cô còn tưởng rằng sẽ giống như khi còn bé coi qua《 Tây Du Ký 》, bùm một tiếng yêu quái hóa thành một làn khói trắng, dần dần lan tỏa trong không khí.

Không nghĩ tới ảo ảnh vẫn là biến mất bằng cách này, cảm giác rất chân thực.

Đêm nay bởi vì trong tưởng tượng cùng Nam Tiêu Tuyết trò chuyện một hồi lâu, công việc của An Thường mãi tới một giờ sáng mới hoàn thành.

Đi đến đầu kia bờ sông, vô luận là trên cầu đá hay dưới mái hiên cũ kỹ, cô đều không thấy thân ảnh của người phụ nữ mặc chiếc sườn xám kia nữa.


Xem ra ảo giác chỉ xuất hiện một lần một đêm.


An Thường tự hỏi bản thân: Nếu Nam Tiêu Tuyết lại xuất hiện trong tưởng tượng, cô sẽ muốn làm gì?


Cô phát hiện trong lòng có một cái ý nghĩ rất là bạo dạn —— cô muốn hôn Nam Tiêu Tuyết một cái.


An Thường biết trong lòng vô số người hâm mộ, chỉ có thể đứng xa mà nhìn Nam Tiêu Tuyết, thần tiên là không thể khinh bạc. Kể cả Mao Duyệt cùng Tiểu Uyển cũng vậy, tất cả đều thầm chấp nhận để Nam Tiêu cô độc đến già.


Nhưng đối với An Thường mà nói, thứ nhất là cô đối với xã hội hiện đại hết thảy đều không có hứng thú, thực tế không tính là fan của Nam Tiêu Tuyết. Thứ hai, trong nội tâm của mình, cô nhịn không được đem Nam Tiêu Tuyết cùng cái bình sứ kia dung hòa làm một. Bên trong bình sứ lại bị một vết chu sa đỏ phá mất sự thanh lãnh. Giống như khuôn mặt kiêu ngạo của Nam Tiêu Tuyết đêm nay, hai tay cô khoanh trước ngực, toát ra tư thái mê người để phàm nhân nguyện ý bị khuất phục.


Tất cả những điều đó là nguyên nhân khiến cô sinh ra ý nghĩ to gan như vậy. Lần sau nếu như Nam Tiêu Tuyết lại xuất hiện bên trong ảo giác của cô, cô liền trực tiếp hôn lên.


Dù sao chỉ là sự tưởng tượng, trừ bỏ cô cũng chẳng có ai nghe được, chứ đừng nói đến nhìn thấy. Càng không có khả năng bị người khác cho là lưu manh rồi bắt trói. Đúng không?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK