Nhóm người vốn còn đang nghĩ rằng chuyện này là do quả trứng gây ra, có lẽ nó sẽ giải quyết được, kết quả bởi vì chưa phá vỏ, chiêu thức đánh tới mà quả trứng chả xi nhê gì, bọn họ thì “rầm rầm”, tụt máu tập thể.
Mắt thấy đợt tấn công thứ hai sắp tới, Thời Minh Chu liền nhanh chóng lui về phía sau thu trứng về, đồng thời Dã Lai Vãng tiến lên một bước, đối đầu chính diện với NPC.
Hoạt động lần này cũng giống với trước đó, có thể lựa chọn độ khó, có thể đi đơn cũng có thể tổ đội.
Trò chơi khuyến khích người chơi tương tác nhiều hơn, muốn nhận được phần thưởng cao hơn, dĩ nhiên phải chọn tổ đội.
Số lượng thành viên tối đa của tiểu đội là mười người, đây là số người mà hệ thống cho là có thể qua màn ổn thỏa. Trong một vài hoạt động tặng phúc lợi, “Nguyên Vũ” cũng khá là tri kỷ, hệ thống sẽ đưa ra phương án để nhận được phần thưởng cao nhất.
Ví dụ như lần này, độ khó nằm ở số lượng đội viên, bảy người.
Đạo lý rất đơn giản: Đại lục ma pháp, cường giả vi tôn.
Cùng một độ khó, người khác mười người mới qua ải, người mạnh thì bảy người là đã qua được, đương nhiên phải thưởng nhiều hơn.
Bọn Thời Minh Chu thuộc vế sau.
Tiểu đội tổng cộng bảy người, cận chiến đánh xa gì đều có.
Mấy người bọn họ đều là cao thủ, ý thức đã được hồi phục, hỗn loạn vài giây rồi liền ổn định lại, bắt đầu thảo luận về trận tai bay vạ gió này.
“NPC nhiệm vụ này sát thương to máu còn dày, căn bản là đánh không lại, hay là đừng vùng vẫy nữa, chết luôn cho rồi đi.”
“Gượm đã, quả trứng được tặng khi chúng ta đánh tới vòng này, rõ ràng là nó ngủ rồi, nhưng NPC vừa xuất hiện thì lại nói chuyện, rõ là có vấn đề mà!”
“Thế nên đây là nhiệm vụ phụ tuyến?”
“Cũng không phải là không có khả năng.”
“Nhưng sát thương của khứa này cao quá!”
“Ráng lên, cứ thử trước đi, không được thì chết cũng không muộn… Chu Minh nghĩ sao?”
Thời Minh Chu nói: “Thử trước đã.”
Lần thử này, bọn họ chết ba lần liên tiếp.
Lần chết đầu, NPC trở lại vị trí cũ, nhìn bọn họ đứng lên, giễu cợt: “Chút bản lĩnh này mà cũng dám khiêu khích tôi?”
Bọn họ cố gắng đi theo cốt truyện, nói với hắn ta đây là lời của trứng linh thú, còn để Thời Minh Chu thả quả trứng ra. Mỗi tội NPC căn bản không nhìn qua bên đấy, chỉ bảo bọn họ cút.
Về phần quả trứng… nó vẫn đang ngủ.
Đương lúc bọn họ thảo luận nên tiếp tục đánh hay là ngoan ngoãn đi theo lộ trình ban đầu, Thời Minh Chu chợt phát hiện đạo cụ đã bị đập vỡ rồi.
Điều này có nghĩa rằng nếu chọn đi theo lộ trình ban đầu, bọn họ phải quay lại vòng trước nhận đạo cụ, quá mức phiền phức, vì thế cả đám xắn tay áo lên đối đầu NPC, sau đó chết lần hai.
Lần giao chiến thứ ba, kênh đội ngũ vẫn náo nhiệt như trước.
“Có khi nào tụi mình nghĩ nhiều rồi không, đây chả phải là phụ tuyến gì sất.”
“Thế sao quả trứng kia lại mở miệng đúng lúc vậy chứ?”
“Sao tôi biết được, bên Chu Minh có gợi ý gì không?”
Thời Minh Chu nói: “Không có.”
Anh nói tiếp: “Không giống phụ tuyến.”
Những người còn lại phản ứng giống nhau: “Hả?”
Thời Minh Chu nói: “Điều kiện quá khắc nghiệt.”
Đoàn người nhanh chóng phản ứng.
“Đúng vậy, nếu phân tích theo logic thông thường, đến nay hoạt động chỉ xuất hiện một quả trứng linh thú, giả dụ xuyên suốt hoạt động chỉ có mỗi một quả trứng này, vì nó mà đặc biệt thiết kế nhiệm vụ phụ tuyến, vậy thì quá xa xỉ rồi!”
“Hơn nữa còn phải đảm bảo cho người chơi đánh đến vòng này rồi móc trứng ra trước mặt NPC mới được nữa.”
“……Tuy rằng như thế, nhưng sao lời từ miệng cậu nói ra lại khó nghe đến vậy hả?”
“Ha ha ha móc trứng tại chỗ.”
“Có thể nói chuyện đứng đắn chút không hả?” Dã Lai Vãng ở phía trước gian nan chắn sát thương, kéo đề tài đã lệch đường ray trở về, “Một câu thôi, rốt cuộc có đánh nữa không?”
“Không muốn đánh cho lắm, nhưng tôi càng không muốn quay lại lấy đạo cụ đâu.”
“Ừm… Tôi vẫn muốn biết tại sao tự dưng quả trứng lại nói chuyện.”
“Có khi nào là như này không, con NPC này có liên hệ với hệ thống linh thú?”
“Ý của cậu là sau này trong hoạt động linh thú cũng có hắn ta?”
Thế thì hợp lý rồi, bọn họ thầm nhủ.
Không phải chỉ vì một quả trứng mà tạo ra nhiệm vụ phụ tuyến, mà là làm vì cả một quần thể trứng linh thú, như vậy mới hợp logic và lợi ích.
Tuy nhiên… hệ thống linh thú vẫn chưa có mà, bọn họ tìm ra bug rồi hả!
Cả bọn nhịn không được, lại tìm tới chủ nhân quả trứng, bảo anh kiểm tra lại lần nữa xem có phải thật sự không có gợi ý hay không.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, lại quay về câu chuyện ban đầu—— Đánh hay từ bỏ.
“Chu Minh, cậu là đội trưởng, cậu quyết định đi.”
Thời Minh Châu hỏi: “Ba việc mà tối qua bọn Nồi Gang làm có rắc rối không?”
“Cũng rối phết đấy, nghe nói suốt cả quá trình đều bị hắn ta xoi mói.”
“Ô, tôi hiểu rồi! Gác chuyện quả trứng sang một bên đã, cậu đang nghĩ vốn dĩ có thể tấn công hắn ta à?”
Thời Minh Chu nói: “Nếu người chơi khiêu khích hắn, hắn cũng sẽ động thủ. Có thể.”
“Có lý à nha!”
“Con NPC này có thiết lập đánh nhau, thế chắc chắn sẽ có công dụng nhất định.”
Vì vậy, vòng này chắc hẳn là có hai con đường để đi: Một đường là bấm bụng chịu đựng, đường còn lại chính là xắn tay áo tạo phản.
“Thế nếu là đoán sai, vậy NPC chính là muốn dạy cho người chơi một bài học, giáo dục chúng ta lúc cần thiết phải biết giả bộ khiêm nhường, quá ương ngạnh sẽ phải cun cút đi làm lại từ đầu hả?”
“Đấy cũng chỉ là chuyện sống còn thôi mà, không sao cả.”
“Đúng, đại trượng phu, ngại gì chết chóc!”
“Dù sao tiến độ của bọn mình nhanh mà, mấy người khác đa số vẫn chưa đánh tới đoạn này đâu. Nơi này vắng vẻ, có ngã lăn quay thảm như nào cũng không ai thấy đâu…”
Lời còn chưa dứt, bọn họ chợt không cản được một chiêu, lại nằm chổng vó trên mặt đất.
Cả bọn tạm thời không động đậy, định tổng kết kinh nghiệm lại một chút, lúc này kênh chat nhảy lên một tin nhắn.
Ngày lễ, nhiều người chơi.
Nơi hoang vắng đến độ nào thì cũng sẽ có vài người đi ngang qua, thế là bị chụp ảnh lại.
[Thế giới] Quy Chu: Sợ hãi các thứ, nhóm đại lão bị quét sạch. [Ảnh chụp màn hình]
[Thế giới] Không Có Trong Bọt Biển: Người đang đứng là NPC của màn tám chế độ khó đúng chứ? Trên diễn đàn có ảnh chụp màn hình đó.
[Thế giới] Ngũ Tra Trảo: Nghe nói trong chế độ vừa hắn ta ở màn mười, chế độ dễ thì không rõ, có hắn trong đó không?
[Thế giới] Diêm Thi: Tôi đánh qua màn tám chế độ dễ rồi, không có, có lẽ đánh đến cuối là có thể gặp được.
[Thế giới] Một Bánh Trời Quang: Chế độ khó mới màn tám đã đụng phải NPC mạnh vậy rồi, bốn vòng sau không biết còn địa ngục đến nhường nào nữa. [hoảng sợ]
[Thế giới] Nam Thần Chồng Mị: Đây chính là thế giới của kẻ mạnh. [hoảng sợ]
[Thế giới] Ngủ Rồi: Tối quá lúc bọn Nồi Gang làm màn này tôi cũng ở đó mà, đâu có đánh nhau đâu.
[Thế giới] Nhổ Năm Cái Răng: Thế bọn Chu Minh đang làm gì đấy?
[Thế giới] Bé Tám Lạnh Lùng: Kỳ thật tôi luôn nghĩ rằng thứ hạng của Chu Minh cao như vậy, có lẽ phương pháp làm nhiệm vụ sẽ không giống bọn mình đâu.
[Thế giới] Chỉ Thuộc Về Tôi: Không hổ là đại lão!
[Thế giới] Vũ Mộc Mục: Quỳ lạy!
[Thế giới] Vitamin: Xin đấy, mắc gì cóp bài của tôi!
Một câu này làm cho những người đang mơ mộng bừng tỉnh, người chơi vội vàng hỏi xin địa chỉ, chuẩn bị đi vây xem.
Kênh đội ngũ im lặng như tờ, bọn họ hồi sinh tại chỗ, nhìn Chu Minh bị treo trên đống lửa, cảm thấy không thể để cho anh đội nồi một mình được.
Nếu không phải bọn họ muốn xem trứng, cũng sẽ không đến bước đường này.
Vì vậy, có người đã nhắn tin giải thích, bởi vì không rõ có phải là bug hay không, cậu ta bỏ qua chuyện quả trứng, chỉ nói từ chuyện bọn Nồi Gang bị khiêu khích, cho rằng có lẽ có thể đánh được con NPC này.
[Thế giới] Ám Hỏa: Cho nên bọn tôi chỉ đang thử thôi, nếu là sai thì phải phải đánh lại vòng trước, không cần cóp bài này đâu.
Tuy nhiên trong mắt người chơi, điều này càng chứng tỏ ý tưởng của bọn họ rất độc đáo, lập tức khen ngợi không ngớt.
Cái gì mà “Chắc chắn là nghĩ đúng”, “Đại lão chính là đại lão”, “Cho dù không cóp bài, được xem ở hiện trường cũng không phí” vân vân, tất cả đều là rắm cầu vồng*.
(*彩虹屁: rắm cầu vồng, là những lời khen hoa mỹ mà người hâm mộ dành tặng cho thần thường, nến độ thả rắm mà cũng như giống cầu vồng.)
Lần này thì cả đội đều bị treo lên đống lửa.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía người nhắn tin.
Ám Hỏa bi phẫn: “Mật ngọt chết ruồi*, đây tuyệt đối là mật ngọt chết ruồi!”
(*Gốc là 捧杀: phủng sát, là hành vi tâng bốc, thổi phồng người khác đến tận mây xanh, khiến cho người được khen trở nên tự mãn, trì trệ và tụt hậu, thậm chí là sa đọa.)
Thời Minh Châu hỏi: “Đánh nữa không?”
Cả bọn trăm miệng một lời: “Đánh!”
Chuyện đã đến nước này rồi, dù cho đánh không lại, bọn họ cũng phải đánh cho ra phong thái, thể hiện bản lĩnh của mình!
Nhưng cứ mãi chịu chết thì cũng không được, sau ba lần chết, bọn họ đã có thể phân tích ra không ít thứ, vấn đề trước mắt là không đủ lượng máu.
Bọn họ thử hỏi Thời Minh Châu: “Hay là cậu chuyển hệ thử đi.”
Thời Minh Chu gật đầu, bắt đầu lần đánh thứ tư.
Không mất bao lâu, quần chúng vây xem cũng đã vào vị trí.
Hiệu ứng kỹ năng của “Nguyên Vũ” cực kỳ rực rỡ, mỗi thuộc tính khác nhau tương ứng với những màu sắc khác nhau.
Tiết tấu của các vị đại lão rất lưu loát, có thể so với một bữa tiệc thị giác. Chu Minh là top 1 lực chiến của toàn server, rất nhiều người chú ý đến anh, rất nhanh đã có người phát hiện ra chi tiết nhỏ.
“Í, nam thần của tôi đang chuyển thuộc tính, là định dùng chiêu cuối hay sao… Á, cậu ấy bắt đầu hồi máu rồi?!”
“Thuộc tính ban đầu của cậu ta là nước, đương nhiên có thể sử dụng kỹ năng hồi máu.”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy chơi hệ thủy đó, không ngờ là cậu ấy chơi hỗ trợ cũng hay đến vậy.”
“Số cũng hên lắm đấy, bình thường ai có thể khiến cho cậu ta hồi máu chứ? Tính cả lần này, đến nay tôi chỉ thấy cậu ta làm hỗ trợ có hai lần thôi.”
“Oa cái thao tác tay này, nếu làm vú em độc quyền cho tôi chắc tôi hạnh phúc chết mất.”
“Trước khi nằm mơ thì mở bảng xếp hạng ra xem giúp cái, top 1 lực chiến toàn server, kiếp này không có khả năng đi làm vú em độc quyền cho ai đâu.”
Bọn họ vừa xem vừa thảo luận, thỉnh thoảng vào thời khắc nguy cấp cũng sẽ hô hào.
Trạng thái của các đại lão đã ổn định, Chu Minh chuyển hệ thủy, lập tức xông vào đánh, đánh đến nước này rồi thì dù có chết cũng sẽ không mất mặt… Vãi chưởng, sao tự dưng sát thương lại tăng gấp mấy lần vậy nè!
Bọn họ đang định chửi đổng lên, liền phát hiện lần này thanh máu giảm xuống mức thấp nhất xong liền không mất thêm nữa.
Đồng thời NPC cũng dừng tay, sắc mặt dễ nhìn hơn chút, nhưng giọng điệu vẫn xoi mói như cũ: “Thực lực của các người cũng tạm.”
Mấy vị đại lão chớp mắt mấy cái, hít sâu một hơi, ưỡn ngực lên.
Bọn họ không chỉ cược đúng, tiết kiệm thời gian làm nhiệm vụ, bảo vệ được thể diện, mà còn có thể nhận được nhiều phần thưởng hơn nữa!
Lời quá đi!
“Chu Minh, từ nay về sau quả trứng kia của cậu chính là con trai nuôi của tôi!”
“Cũng là con trai tôi nữa, sau này thiếu thức ăn thì cứ việc tìm tôi!”
“Đúng, dù có khổ cách mấy cũng không thể để cho con trai chúng ta chịu khổ!”
Dã Lai Vãng nghe đến buồn cười: “Quả trứng kia gọi cậu ấy là anh.”
Mấy vị đại lão im lặng một giây, răm rắp sửa miệng: “Vậy nó chính là anh em ruột khác cha khác mẹ của bọn tôi!”
Thời Minh Chu lười phản ứng bọn họ, tiếp nhận đạo cụ cần dùng ở vòng tiếp theo từ tay NPC, xoay người rời đi.
Đám người thấy vậy liền biết các đại lão đã qua vòng rồi.
Mặc dù con NPC này có chút khó đánh, nhưng bọn họ đa số đều là đội mười người, vẫn có thể thử!
Bọn họ mang theo niềm vui cóp bài mà tiếp tục vây xem, thẳng đến khi các đại lão hoàn thành màn chín, tiến vào bí cảnh nhiệm vụ của màn mười, lúc này mới tiếc nuối giải tán.
Bí cảnh nhiệm vụ tương tự như phó bản, xung quanh không có người khác.
Mấy vị đại lão đều không đi về trước, vừa rồi quá nhiều người, bọn họ không tiện thả trứng ra, bây giờ rốt cuộc có thể xử lý bí ẩn chưa được giải rồi.
Biện pháp rất dễ dàng: Hỏi trứng.
Thời Minh Chu thả trứng linh thú ra, phát hiện nó còn đang ngủ.
Đám người bảo anh kêu nó xem sao, nghe thấy anh kêu “Ê” liền hỏi: “Không có tên à?”
Thời Minh Chu nói: “Trên đó không viết.”
“Chắc là phải ấp nở ra thì mới có viết tên giống loài, cậu cứ đặt một cái tên đi, nó không phải AI sao? Nhớ tên được đó.”
Thời Minh Chu rũ mắt nhìn quả trứng, trầm tư.
Dã Lai Vãng có chút muốn đỡ trán, hắn và Thời Minh Chu quen biết nhau ở ngoài đời, biết khá nhiều chuyện.
Cái vị lực chiến top 1 toàn server này tuy dũng mãnh lạnh nhạt, cao không với tới, nhưng thỉnh thoảng trí tưởng tượng sẽ rất phong phú, không cùng tần số với người bình thường, hơn nữa còn rất tệ ở khoản đặt tên, ID game cũng đơn giản thô bạo mà đảo ngược hai chữ trong tên rồi đổi một chữ đồng âm là xong*.
(*Thời Minh Chu: 时明舟;Chu Minh: 舟铭.)
Mấy đại lão không rõ ngọn nguồn, chỉ biết Chu Minh rất đáng tin cậy, đều cho rằng anh đang nghĩ một cái tên vừa hay vừa khí phách.
Họ im lặng chờ một lúc, hỏi: “Sao rồi, nghĩ tên cho trứng cục cưng của bọn tôi xong chưa?”
Thời Minh Chu nghiêm túc nói: “Tiểu Bạch Hồng. ”
Khóe miệng Dã Lai Vãng giật giật, không bất ngờ chút nào.
Những người còn lại nghe xong liền ngẩn ra, đây không phải là gọi theo màu sao, rồi mắc gì ngồi nghĩ lâu dữ vậy?
Tân Lạc đang nửa tỉnh nửa mê, cơn gắt ngủ đang nhảy Disco qua lại bên bờ vực bùng nổ.
Cho đến khi bị hai câu này đánh thức, sợi dây lý trí của cậu cuối cùng cũng đứt đoạn: “Anh mới Tiểu Bạch Trùng, tôi là cha anh!”