Tôi biết bạn thân của tôi thích anh trai tôi.
Anh trai của tôi cũng vậy, anh ấy rất thích cậu ấy.
Nhưng mà hai người bọn họ ngoại trừ việc chơi trò mập mờ với nhau thì lại chẳng có ai dám bước lên phía trước một bước.
Tôi nhận ra bọn họ có vấn đề ngay ngày sinh nhật mười bảy tuổi của anh trai. Cái cách anh ấy chú ý và săn sóc cho Nguyên Diệp cẩn thận quá mức anh, em hay bạn bè bình thường.
Tôi uể oải nằm trên sofa xem mấy chương trình nhảm nhí, mùa hè năm nay ngoài nóng ra thì còn rất chán nữa.
"Hôm nay anh Hanzawa sẽ đến chứ ạ?"
"Em mong thằng đấy đến à?"
"Không phải bình thường hai anh đều dính lấy nhau sao?"
"Không hề!"
Anh ấy ném cái gối về phía tôi. Cũng chẳng biết vì lý do gì mà gần đây cứ mỗi lần tôi nhắc đến anh Hanzawa thì anh trai tôi lại nổi khùng lên. Không phải bình thường hai anh chẳng dính nhau như keo dính chó có tưới nước sôi cũng gỡ không ra à.
Nhắc đến người trong lòng anh thì được, còn người trong lòng của em trai anh thì không được à?
"Anh đi đâu thế?"
"Đi đón Nguyên Diệp."
Tôi tròn mắt nhìn anh ấy một cách khó hiểu. Rõ ràng hai căn nhà nằm ở đối diện nhau, anh lại đòi đi đón người ta là muốn đón như thế nào? Người anh trai đáng thương này của tôi, anh ấy thích một người đến phát điên nhưng lại chẳng dám nói ra. Bọn họ luôn mượn tôi như một cái cớ để chơi trò mập mờ với nhau, gần đây hình như bọn họ đã bạo dạn hơn một chút rồi.
Ngày có kết quả thi tôi thuận lợi đạt được mong muốn ban đầu mà bản thân đặt ra. Thi được hơn ba trăm sáu mươi điểm, nắm chắc trong tay suất được vào khối nâng cao của trường.
Vào năm học mới chúng tôi lại cùng nhau đi đến trường. Lúc tôi còn học cấp hai cũng thường xuyên cùng anh trai và vài người bạn của anh ấy đi bộ đến trường. Trường của anh trai cách trường của tôi hai ngã tư, đợi tôi và Nguyên Diệp vào trường rồi thì họ mới thong thả đi học.
Lên cấp ba thì chúng tôi học cùng một trường. Nhưng mà chỉ học chung với nhau có một năm. Khối mười chỉ học buổi chiều, còn khối mười hai thì học cả ngày. Buổi sáng tôi luôn cố dậy sớm, không phải để đưa người anh trai đáng thương của tôi đi học mà chỉ là vì tôi muốn được nhìn thấy anh Hanzawa.
Nguyên Diệp cũng vậy, tôi luôn biết mỗi sáng cậu ấy cũng đều dậy rất sớm và nhìn theo anh trai tôi từ ban công phòng của cậu ấy.
"Hai người về trễ quá!!"
"Xin lỗi, Cửu Ngọc. Bọn tớ có mua bánh kem cho cậu này. Chào anh ạ."
Gần đây họ lúc nào cũng về trễ, tôi và Nguyên Diệp đã luôn học cùng nhau một trường cấp hai, bây giờ lên cấp ba vẫn như vậy. Chúng tôi mỗi sáng luôn đi học cùng nhau, đến buổi chiều lại cùng nhau về nhà. Ba mẹ của Nguyên Diệp luôn về rất trễ nên bình thường cậu ấy sẽ ở lại nhà tôi ăn tối.
"Mày không biến về nhà đi à Masato?"
"Hôm nay nhà tao không nấu cơm."
Tôi rất muốn gọi anh Hanzawa bằng tên giống như anh trai. Dù anh ấy đã nói là không sao nhưng tôi vẫn không thể nào mở miệng mà gọi anh ấy bằng tên được.
"Nếu anh đi về, bọn họ sẽ lại bắt đầu bắt nạt em."
Tôi nhận lấy túi bánh trong tay Nguyên Diệp, là bánh kem sữa nhân socola gancha. Chiếc bánh này chỉ có thể là do chính tay Nguyên Diệp chọn cho tôi, cậu ấy luôn biết chính xác tôi thích ăn bánh kem vị gì và với loại kem phủ nào.
Nếu như để ông anh đáng thương của tôi chọn thì nhất định anh ấy sẽ chọn bánh kem bơ vị dâu. Mà tôi cực ghét cái vị bánh này, việc tôi chịu mở miệng ăn nó chỉ là vì đó là vị bánh mà anh Hanzawa thường ăn.
"Ăn bánh ít thôi, anh đi nấu cơm."
"Biết rồi."
"Để em vào phụ anh."
Họ lại bắt đầu rồi, lúc trước còn ngượng ngùng chứ càng về sau thì bọn họ đã đá luôn cái sự ngại ngùng đó bay qua ô cửa sổ.
"Cho anh thử một miếng được không?"
Từ lúc nào mà anh ấy đã rời khỏi ghế sofa và ngồi xuống bên cạnh tôi...
Gần quá...
Khuôn mặt của anh ấy thật sự rất gần, tôi nghe thấy rất rõ nhịp tim trong lồng ngực mình đang đập rất nhanh. Vốn dĩ tôi nên dùng cái nĩa trong tay xắn lấy miếng bánh kem mềm mại kia đút cho anh ấy hoặc là đưa cả cái bánh đấy cho Hanzawa.
Nhưng tôi lại chẳng làm như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại chủ động nắm lấy caravat của anh, kéo anh tới thật gần mình và đưa cho anh miếng bánh mà tôi đang ăn dở dang trong miệng.
Anh ấy, không phản kháng gì cả.
Cũng không hề đẩy tôi ra.
Nếu thật sự bị đẩy ra thì những lần anh ấy chủ động hôn tôi sẽ phải gọi là gì nhỉ?
Mặc kệ số câu hỏi đang nhảy trong đầu, tôi sẽ xem đây như là câu trả lời cho câu nói mà tôi chưa từng nói với anh.
Anh ngồi dựa lưng vào ghế sofa, ôm tôi trong lòng, một tay đỡ lấy phía sau đầu, một tay ôm lấy eo của tôi. Tôi nghe được rất rõ nhịp tim trong lồng ngực anh đang đập rất nhanh.
Tôi chẳng nhớ nổi mùi vị của cái bánh kem đó như thế nào nữa. Trong khoang miệng chỉ nghe thấy mùi quýt thoang thoảng, tiếng ti vi phát ra đều đều. Tôi vòng tay qua cổ và ôm lấy anh, không muốn tách ra.
Anh vùi mặt vào hõm cổ tôi sau khi cả hai giật mình vì ai đó lại làm rớt đồ bên trong nhà bếp. Tôi gác cằm trên vai anh, ngón tay nghịch nghịch mấy lọn tóc ở sau gáy.
"Anh biết em thích anh.."
"..."
"Nhưng mà tình cảm của anh giành cho em còn nhiều hơn như vậy.."
"Sao anh dám chắc như vậy chứ?"
Tôi thấp giọng nỉ non, ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn trên lưng của anh ấy.
"Rõ ràng là em biết mà." - Giọng anh ấy hạ rất thấp, âm thanh đó cứ như vậy từ từ truyền vào lồng ngực của tôi.
"Không, em chẳng biết gì hết. Em chỉ biết là em rất thích anh. Rất thích... Thích đến mức mỗi lần nghĩ đến ngực em đều rất đau." - Tôi vùi mặt vào vai anh, ấm ức khóc.
Rỏ ràng biết em thích anh, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác cứ khiêu khích giới hạn của em...
Chúng tôi cứ ngồi yên như vậy, cho đến khi nghe tiếng anh trai tôi gọi vào phòng bếp để ăn tối.
"Anh có thấy dây cột tóc của em đâu không?" - Tôi tìm dây cột tóc trong cái giỏ nhỏ quen thuộc, thấy không còn cái nào liền thuận miệng hỏi anh trai.
"Vứt đồ linh tinh lại còn hỏi anh à?"
Tại sao gần đây anh ấy cứ luôn khó chịu với tôi như vậy? Tôi thật sự không thể hiểu nổi, ba tháng gần đây anh ấy vẫn luôn phát khùng lên với tôi. Đợi anh hai trở về tôi nhất định phải nói với anh ấy, Tần Phong Diệt ở nhà vẫn luôn bắt nạt tôi.
Nguyên Diệp lấy trong cặp của cậu ấy ra cây trâm mà tôi đã làm rơi ở phòng cậu ấy dạo trước. Tôi búi lại mái tóc rồi ngồi xuống bàn ăn cơm. Tôi ngồi đối diện với Nguyên Diệp, bên cạnh cậu ấy tất nhiên là người anh trai đáng thương vì chơi trò mập mờ của tôi. Còn bên cạnh tôi chắc chắn là anh Hanzawa rồi.
Tôi cảm nhận được chân của Hanzawa đang cọ vào chân tôi, cho dù là cách nhau một lớp vải dày từ bộ đồng phục tôi vẫn cảm nhận được rất rõ ràng. Trong lòng tôi bắt đầu nhộn nhạo giống như có cả ngàn con kiến đang bò vậy.
Ăn cơm xong tôi cùng anh Hanzawa ở lại dọn dẹp và rửa chén, còn hai người kia lại viện cớ ra ngoài để đến cửa hàng tiện lợi mua kem cho tôi. Cái lý do mà anh trai tôi đưa ra để có thể kéo được Nguyên Diệp đi cùng chỉ vì anh ấy không biết vị kem mà tôi thích ăn.
Làm như tôi quan tâm lắm vậy, hai người vốn chỉ lấy tôi để làm cái cớ mà thôi. Hanzawa không cho tôi động vào chổ chén bát, anh ấy để tôi ngồi ngoài bàn ăn chơi điện thoại còn anh ấy thì ở trong rửa đống chén, dĩa mà anh trai tôi bày ra lúc nấu ăn.
"Nếu anh để em phụ thì sẽ nhanh hơn đó."
"Không sao, em đợi anh một lát thôi."
Hanzawa vẫn nhất định không cho tôi được rớ tay vào đống chén bát. Chỉ như vậy đã khiến tôi bỏ lỡ đi một đống cơ hội có thể vô tình chạm tay nhau rồi nói thêm mấy câu sến súa. Tôi nằm dài ra bàn, tiếp tục nghịch điện thoại. Hai con người kia hẳn là đã đi được một vòng đến cửa hàng tiện lợi gần trường cấp ba, dù cho ở ngã tư phía trước nhà có hẳn hai cái cửa hàng tiện lợi to đùng đang đứng sẵn.
"Cửu Ngọc."
"Anh hôn em được không?"
Rồi chúng tôi cứ như vậy mà quấn lấy nhau cho đến khi gia đình anh ấy gọi điện giục anh về nhà. Tôi thật sự không nỡ, nhưng biết làm thế nào được.
Sau khi anh ra về tôi cũng tranh thủ đi tắm rửa. Vào phòng tắm tôi mới biết được cúc áo sơ mi của mình đã bị anh mở tung lên hết rồi. Trên ngực còn có thêm hai dấu đỏ.
Cho đến tận khi tôi định tắt đèn đi ngủ thì anh trai tôi mới trở về nhà. Tôi chỉ nhìn anh ấy với nữa con mắt rồi đi lên lầu. Bây giờ tôi không muốn cãi nhau với con người không có được tình yêu đó. Tôi chỉ muốn được chìm trong bể tình yêu của riêng mình mà thôi.
"Hôm qua sau khi anh về em còn phải đợi tới gần mười giờ sao?"
"Em còn suýt chút nữa ngủ quên trên sofa đó."
"Hay là anh nên bắt em bỏ túi đem về nhà nhỉ?"
Tôi bật cười khúc khích, cả anh ấy cũng vậy. Trên trường chúng tôi có thể gặp nhau vào giờ ra chơi của ca học buổi chiều, ăn bánh uống nước và làm mấy việc linh tinh.
"Hai người lại tách em ra mà đi đâu đấy?"
Tôi khó chịu nhìn anh trai và Nguyên Diệp. Tôi không biết tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy, dù biết là chỉ khi đi riêng với nhau họ mới có cơ hội nhưng vẫn không tránh được việc trong lòng dâng lên mùi vị chua chát khó tả. Trước đây làm gì cũng cùng nhau, vậy mà bây giờ tôi lại bị tách ra khỏi hai người bọn họ.
"Chỉ đi siêu thị mua đồ ăn thôi, em định tối nay không ăn cơm à?"
Tần Phong Diệt lấy tay búng vào trán tôi, lực không mạnh nhưng mà nó vẫn rất đau. Anh ấy thay đổi rồi, không còn là anh trai nhỏ trước đây luôn chiều chuộng tôi nữa.
"Cửu Ngọc, em có muốn đi nhà sách với anh không?"
Hanzawa không biết từ đâu chạy đến đứng sau lưng tôi. Trong lòng tôi có một loại cảm xúc rất khó tả, giống như tôi vừa được ăn mật ngọt, vừa bị ong chích cùng một lúc vậy.
"Vâng ạ."
Tôi cùng Hanzawa rời đi trước, chúng tôi không đi nhà sách mà cùng nhau về nhà của anh. Trên suốt quảng đường đi, lúc nào nước mắt tôi cũng muốn rơi xuống, nhưng tôi lại cố gắng kiềm chế lại. Cảm giác bị người khác cướp đi anh trai thật khó chịu. Cho dù người đó là bạn thân của tôi đi nữa thì cảm xúc này vẫn không hề vơi bớt.
Tôi ngay từ nhỏ đã luôn bám lấy Tần Phong Diệt như một cái đuôi, cho dù anh hai có thương và yêu chiều tôi nhiều hơn đi nữa thì tôi vẫn chỉ bám lấy Tần Phong Diệt.
"Chắc là em khó chịu lắm, khi mà lại cảm thấy có người muốn tranh giành anh trai với mình."
Tôi đứng ngây ngốc tại chổ. Chúng tôi đã về đến nhà của anh rồi, còn về được đến đây bằng cách nào thì thật sự tôi không thể nào nhớ nỗi.
Tôi vứt balo xuống nền nhà, cởi áo khoác ngoài rồi ngồi sụp xuống sàn. Tôi không thể nào nhịn nổi nữa, tôi không thể kiềm chế được nữa, tôi cứ như vậy mà khóc trên vai anh ấy.
Tôi từ nhỏ đã thích để tóc dài và mặc một vài bộ váy dành cho bé gái. Đây chỉ là sở thích cá nhân của tôi, chỉ là tôi cảm thấy những bộ váy đó rất đẹp, tôi cũng muốn được mặc thử. Ban đầu gia đình tôi có vẻ không muốn chấp nhận, nhưng mà sau đó người mua váy cho tôi lại là mẹ, tiếp theo đó là ba tôi mỗi khi ông ấy đi công tác xa. Ngoài váy ra tôi còn có cả một bộ sưu tập dây cột tóc, cài tóc và mấy thứ trang sức lấp lánh.
Sâu bên trong tôi vẫn là một chàng trai, tôi không có nhu cầu trở thành một cô gái. Tôi mặc váy và để tóc dài, chỉ đơn giản vì tôi thích như vậy mà thôi.
Gia đình vì để bảo vệ tôi mà đã chuyển trường và chổ ở không ít lần. Cho đến khi ba tôi được chuyển công tác thì cả nhà mới dứt khoát rời khỏi cái nơi đã luôn làm tổn thương tôi.
Tần Phong Diệt luôn là người bảo vệ tôi trong suốt khoảng thời gian lúc nhỏ, lúc mà tôi bắt đầu để tóc dài và mặc những bộ váy công chúa. Anh ấy đã luôn đứng phía trước che chở cho tôi khi mà những đứa trẻ hàng xóm chọc ghẹo tôi.
Tôi nghe mẹ kể, khi tôi vừa mới được sinh ra tôi đã luôn khóc không ngừng. Tôi đã luôn khóc cho đến khi nấc lên, khóc cho đến khi mệt lả rồi thiếp đi, đến khi tỉnh dậy tôi lại tiếp tục khóc. Trong nhà không ai có thể dỗ dành được tôi, ngoại trừ Tần Phong Diệt.
Trong nhà chỉ có một mình Tần Phong Diệt có thể dỗ tôi nín khóc, dỗ tôi ngủ và chọc cho tôi cười.
Từ nhỏ đến lớn tôi đều đã quen với sự chăm sóc và yêu thương của anh trai mình. Bây giờ cái tình cảm ban đầu đó lại bị anh ấy san sẻ ra cho người khác khiến tôi cảm thấy rối bời. Tôi cũng muốn anh ấy được hạnh phúc, muốn anh ấy có được niềm vui của riêng mình. Nhưng mọi chuyện lại đến đột ngột như vậy thật sự bản thân tôi không thể nào chống đỡ nổi.
Tôi đã luôn cố gắng tỏ ra là mình ổn, nhưng anh ấy lại hết lần này đến lần khác nổi cáu với tôi chỉ vì những câu hỏi vu vơ ngày thường tôi vẫn hay hỏi. Hoặc là không gì vì cả, chỉ cần nhìn thấy tôi thì hình như anh ấy đã cảm thấy khó chịu rồi.
Đến khi tôi tỉnh lại thì trời đã tối rồi. Tôi nằm trên giường nệm rất mềm, mềm hơn cả cái giường tôi đang nằm ở nhà. Ga giường và chăn có mùi gỗ tùng rất dễ chịu, tiếng máy lạnh rì rì và cả tiếng bàn phím lách cách.
"Anh Hanzawa..."
Tôi lên tiếng gọi, cổ họng tôi khô rát khiến giọng nói không được tốt lắm. Tôi nghe thấy mấy tiếng lạch cạch, rồi cả tiếng bước chân.
"Em tỉnh rồi."
Anh ấy ngồi xuống bên cạnh giường, vươn tay vuốt lại mái tóc dài rối bời của tôi.
"Em ngủ bao lâu rồi ạ?"
"Bốn tiếng rồi, dạo gần đây em ngủ không đủ à?"
"Gần đây em rất hay mơ thấy ác mộng..."
Gần đây bởi vì cãi nhau với anh trai mà tôi đã nằm mơ thấy rất nhiều chuyện lúc nhỏ. Những lần tôi bị chọc ghẹo, bị ném đá, bị giựt tóc hay thậm chí bị chửi là đồ ẻo lả thì tôi không còn nhìn thấy anh trai đứng chắn trước mặt để bảo vệ mình nữa.
Những giấc mơ đó cứ lặp đi, lặp lại xoáy vào tiềm thức rồi nghiền nát tôi. Cứ ngủ rồi lại mơ, cái vòng luẩn quẩn này cứ như thuốc độc quấn lấy tôi mỗi đêm.
"Có anh đây, không sao nữa rồi."
Tôi không khóc nổi nữa, hai mắt tôi đỏ và sưng tấy lên. Rất khó chịu.
"Em có muốn ăn chút gì không?"
"Em chỉ muốn uống nước thôi."
Tôi bám trên người anh ấy để đi xuống dưới lầu. Hôm nay ba mẹ anh ấy không ở nhà. Hanzawa đặt tôi ngồi xuống trên bàn ăn, sau khi uống hết hai cốc to nước tôi mới cảm giác được bản thân sống lại. Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi nhưng tôi lại không muốn về nhà. Điện thoại của tôi cũng không hề có một cuộc gọi nhỡ nào từ anh trai.
Lòng tôi như chết lặng, sự chống chọi yếu ớt bên trong tôi cuối cùng cũng sụp đổ.
"Anh biết Phong Diệt rất quan trọng với em.. Không biết em có thể cho anh thời gian từ từ thay thế anh trai của em được không?"
Tôi giấu mặt vào lòng ngực của anh, mặc kệ anh bế tôi lên lầu về lại phòng. Trong phòng không mở đèn, nhưng mà ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính vẫn đủ sáng để tôi có thể nhìn thấy anh.
Hanzawa đang treo máy chơi game, tôi nhìn thấy tên tài khoản của anh trai mình đang sáng. Sự khó chịu trong lòng tôi đạt đến cực hạn, tôi với tay lấy tai nghe trên bàn, hít một hơi thật sâu rồi hét vào cái mic trên tai nghe.
"Tần! Phong! Diệt! Anh là thứ anh trai không có lương tâm!"
Hanzawa ngồi trên giường cố gắng nhịn cười đến run rẩy cả người. Tôi tháo tai nghe xuống, bước đến ngồi xuống bên cạnh anh, rồi chúng tôi lại quấn lấy nhau, cứ như vậy mà triền miên không dứt.
Dù sao ngày mai cũng là chủ nhật, không về nhà một hôm cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nền hoà bình của thế giới cả.
Anh trai của tôi cũng vậy, anh ấy rất thích cậu ấy.
Nhưng mà hai người bọn họ ngoại trừ việc chơi trò mập mờ với nhau thì lại chẳng có ai dám bước lên phía trước một bước.
Tôi nhận ra bọn họ có vấn đề ngay ngày sinh nhật mười bảy tuổi của anh trai. Cái cách anh ấy chú ý và săn sóc cho Nguyên Diệp cẩn thận quá mức anh, em hay bạn bè bình thường.
Tôi uể oải nằm trên sofa xem mấy chương trình nhảm nhí, mùa hè năm nay ngoài nóng ra thì còn rất chán nữa.
"Hôm nay anh Hanzawa sẽ đến chứ ạ?"
"Em mong thằng đấy đến à?"
"Không phải bình thường hai anh đều dính lấy nhau sao?"
"Không hề!"
Anh ấy ném cái gối về phía tôi. Cũng chẳng biết vì lý do gì mà gần đây cứ mỗi lần tôi nhắc đến anh Hanzawa thì anh trai tôi lại nổi khùng lên. Không phải bình thường hai anh chẳng dính nhau như keo dính chó có tưới nước sôi cũng gỡ không ra à.
Nhắc đến người trong lòng anh thì được, còn người trong lòng của em trai anh thì không được à?
"Anh đi đâu thế?"
"Đi đón Nguyên Diệp."
Tôi tròn mắt nhìn anh ấy một cách khó hiểu. Rõ ràng hai căn nhà nằm ở đối diện nhau, anh lại đòi đi đón người ta là muốn đón như thế nào? Người anh trai đáng thương này của tôi, anh ấy thích một người đến phát điên nhưng lại chẳng dám nói ra. Bọn họ luôn mượn tôi như một cái cớ để chơi trò mập mờ với nhau, gần đây hình như bọn họ đã bạo dạn hơn một chút rồi.
Ngày có kết quả thi tôi thuận lợi đạt được mong muốn ban đầu mà bản thân đặt ra. Thi được hơn ba trăm sáu mươi điểm, nắm chắc trong tay suất được vào khối nâng cao của trường.
Vào năm học mới chúng tôi lại cùng nhau đi đến trường. Lúc tôi còn học cấp hai cũng thường xuyên cùng anh trai và vài người bạn của anh ấy đi bộ đến trường. Trường của anh trai cách trường của tôi hai ngã tư, đợi tôi và Nguyên Diệp vào trường rồi thì họ mới thong thả đi học.
Lên cấp ba thì chúng tôi học cùng một trường. Nhưng mà chỉ học chung với nhau có một năm. Khối mười chỉ học buổi chiều, còn khối mười hai thì học cả ngày. Buổi sáng tôi luôn cố dậy sớm, không phải để đưa người anh trai đáng thương của tôi đi học mà chỉ là vì tôi muốn được nhìn thấy anh Hanzawa.
Nguyên Diệp cũng vậy, tôi luôn biết mỗi sáng cậu ấy cũng đều dậy rất sớm và nhìn theo anh trai tôi từ ban công phòng của cậu ấy.
"Hai người về trễ quá!!"
"Xin lỗi, Cửu Ngọc. Bọn tớ có mua bánh kem cho cậu này. Chào anh ạ."
Gần đây họ lúc nào cũng về trễ, tôi và Nguyên Diệp đã luôn học cùng nhau một trường cấp hai, bây giờ lên cấp ba vẫn như vậy. Chúng tôi mỗi sáng luôn đi học cùng nhau, đến buổi chiều lại cùng nhau về nhà. Ba mẹ của Nguyên Diệp luôn về rất trễ nên bình thường cậu ấy sẽ ở lại nhà tôi ăn tối.
"Mày không biến về nhà đi à Masato?"
"Hôm nay nhà tao không nấu cơm."
Tôi rất muốn gọi anh Hanzawa bằng tên giống như anh trai. Dù anh ấy đã nói là không sao nhưng tôi vẫn không thể nào mở miệng mà gọi anh ấy bằng tên được.
"Nếu anh đi về, bọn họ sẽ lại bắt đầu bắt nạt em."
Tôi nhận lấy túi bánh trong tay Nguyên Diệp, là bánh kem sữa nhân socola gancha. Chiếc bánh này chỉ có thể là do chính tay Nguyên Diệp chọn cho tôi, cậu ấy luôn biết chính xác tôi thích ăn bánh kem vị gì và với loại kem phủ nào.
Nếu như để ông anh đáng thương của tôi chọn thì nhất định anh ấy sẽ chọn bánh kem bơ vị dâu. Mà tôi cực ghét cái vị bánh này, việc tôi chịu mở miệng ăn nó chỉ là vì đó là vị bánh mà anh Hanzawa thường ăn.
"Ăn bánh ít thôi, anh đi nấu cơm."
"Biết rồi."
"Để em vào phụ anh."
Họ lại bắt đầu rồi, lúc trước còn ngượng ngùng chứ càng về sau thì bọn họ đã đá luôn cái sự ngại ngùng đó bay qua ô cửa sổ.
"Cho anh thử một miếng được không?"
Từ lúc nào mà anh ấy đã rời khỏi ghế sofa và ngồi xuống bên cạnh tôi...
Gần quá...
Khuôn mặt của anh ấy thật sự rất gần, tôi nghe thấy rất rõ nhịp tim trong lồng ngực mình đang đập rất nhanh. Vốn dĩ tôi nên dùng cái nĩa trong tay xắn lấy miếng bánh kem mềm mại kia đút cho anh ấy hoặc là đưa cả cái bánh đấy cho Hanzawa.
Nhưng tôi lại chẳng làm như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại chủ động nắm lấy caravat của anh, kéo anh tới thật gần mình và đưa cho anh miếng bánh mà tôi đang ăn dở dang trong miệng.
Anh ấy, không phản kháng gì cả.
Cũng không hề đẩy tôi ra.
Nếu thật sự bị đẩy ra thì những lần anh ấy chủ động hôn tôi sẽ phải gọi là gì nhỉ?
Mặc kệ số câu hỏi đang nhảy trong đầu, tôi sẽ xem đây như là câu trả lời cho câu nói mà tôi chưa từng nói với anh.
Anh ngồi dựa lưng vào ghế sofa, ôm tôi trong lòng, một tay đỡ lấy phía sau đầu, một tay ôm lấy eo của tôi. Tôi nghe được rất rõ nhịp tim trong lồng ngực anh đang đập rất nhanh.
Tôi chẳng nhớ nổi mùi vị của cái bánh kem đó như thế nào nữa. Trong khoang miệng chỉ nghe thấy mùi quýt thoang thoảng, tiếng ti vi phát ra đều đều. Tôi vòng tay qua cổ và ôm lấy anh, không muốn tách ra.
Anh vùi mặt vào hõm cổ tôi sau khi cả hai giật mình vì ai đó lại làm rớt đồ bên trong nhà bếp. Tôi gác cằm trên vai anh, ngón tay nghịch nghịch mấy lọn tóc ở sau gáy.
"Anh biết em thích anh.."
"..."
"Nhưng mà tình cảm của anh giành cho em còn nhiều hơn như vậy.."
"Sao anh dám chắc như vậy chứ?"
Tôi thấp giọng nỉ non, ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn trên lưng của anh ấy.
"Rõ ràng là em biết mà." - Giọng anh ấy hạ rất thấp, âm thanh đó cứ như vậy từ từ truyền vào lồng ngực của tôi.
"Không, em chẳng biết gì hết. Em chỉ biết là em rất thích anh. Rất thích... Thích đến mức mỗi lần nghĩ đến ngực em đều rất đau." - Tôi vùi mặt vào vai anh, ấm ức khóc.
Rỏ ràng biết em thích anh, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác cứ khiêu khích giới hạn của em...
Chúng tôi cứ ngồi yên như vậy, cho đến khi nghe tiếng anh trai tôi gọi vào phòng bếp để ăn tối.
"Anh có thấy dây cột tóc của em đâu không?" - Tôi tìm dây cột tóc trong cái giỏ nhỏ quen thuộc, thấy không còn cái nào liền thuận miệng hỏi anh trai.
"Vứt đồ linh tinh lại còn hỏi anh à?"
Tại sao gần đây anh ấy cứ luôn khó chịu với tôi như vậy? Tôi thật sự không thể hiểu nổi, ba tháng gần đây anh ấy vẫn luôn phát khùng lên với tôi. Đợi anh hai trở về tôi nhất định phải nói với anh ấy, Tần Phong Diệt ở nhà vẫn luôn bắt nạt tôi.
Nguyên Diệp lấy trong cặp của cậu ấy ra cây trâm mà tôi đã làm rơi ở phòng cậu ấy dạo trước. Tôi búi lại mái tóc rồi ngồi xuống bàn ăn cơm. Tôi ngồi đối diện với Nguyên Diệp, bên cạnh cậu ấy tất nhiên là người anh trai đáng thương vì chơi trò mập mờ của tôi. Còn bên cạnh tôi chắc chắn là anh Hanzawa rồi.
Tôi cảm nhận được chân của Hanzawa đang cọ vào chân tôi, cho dù là cách nhau một lớp vải dày từ bộ đồng phục tôi vẫn cảm nhận được rất rõ ràng. Trong lòng tôi bắt đầu nhộn nhạo giống như có cả ngàn con kiến đang bò vậy.
Ăn cơm xong tôi cùng anh Hanzawa ở lại dọn dẹp và rửa chén, còn hai người kia lại viện cớ ra ngoài để đến cửa hàng tiện lợi mua kem cho tôi. Cái lý do mà anh trai tôi đưa ra để có thể kéo được Nguyên Diệp đi cùng chỉ vì anh ấy không biết vị kem mà tôi thích ăn.
Làm như tôi quan tâm lắm vậy, hai người vốn chỉ lấy tôi để làm cái cớ mà thôi. Hanzawa không cho tôi động vào chổ chén bát, anh ấy để tôi ngồi ngoài bàn ăn chơi điện thoại còn anh ấy thì ở trong rửa đống chén, dĩa mà anh trai tôi bày ra lúc nấu ăn.
"Nếu anh để em phụ thì sẽ nhanh hơn đó."
"Không sao, em đợi anh một lát thôi."
Hanzawa vẫn nhất định không cho tôi được rớ tay vào đống chén bát. Chỉ như vậy đã khiến tôi bỏ lỡ đi một đống cơ hội có thể vô tình chạm tay nhau rồi nói thêm mấy câu sến súa. Tôi nằm dài ra bàn, tiếp tục nghịch điện thoại. Hai con người kia hẳn là đã đi được một vòng đến cửa hàng tiện lợi gần trường cấp ba, dù cho ở ngã tư phía trước nhà có hẳn hai cái cửa hàng tiện lợi to đùng đang đứng sẵn.
"Cửu Ngọc."
"Anh hôn em được không?"
Rồi chúng tôi cứ như vậy mà quấn lấy nhau cho đến khi gia đình anh ấy gọi điện giục anh về nhà. Tôi thật sự không nỡ, nhưng biết làm thế nào được.
Sau khi anh ra về tôi cũng tranh thủ đi tắm rửa. Vào phòng tắm tôi mới biết được cúc áo sơ mi của mình đã bị anh mở tung lên hết rồi. Trên ngực còn có thêm hai dấu đỏ.
Cho đến tận khi tôi định tắt đèn đi ngủ thì anh trai tôi mới trở về nhà. Tôi chỉ nhìn anh ấy với nữa con mắt rồi đi lên lầu. Bây giờ tôi không muốn cãi nhau với con người không có được tình yêu đó. Tôi chỉ muốn được chìm trong bể tình yêu của riêng mình mà thôi.
"Hôm qua sau khi anh về em còn phải đợi tới gần mười giờ sao?"
"Em còn suýt chút nữa ngủ quên trên sofa đó."
"Hay là anh nên bắt em bỏ túi đem về nhà nhỉ?"
Tôi bật cười khúc khích, cả anh ấy cũng vậy. Trên trường chúng tôi có thể gặp nhau vào giờ ra chơi của ca học buổi chiều, ăn bánh uống nước và làm mấy việc linh tinh.
"Hai người lại tách em ra mà đi đâu đấy?"
Tôi khó chịu nhìn anh trai và Nguyên Diệp. Tôi không biết tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy, dù biết là chỉ khi đi riêng với nhau họ mới có cơ hội nhưng vẫn không tránh được việc trong lòng dâng lên mùi vị chua chát khó tả. Trước đây làm gì cũng cùng nhau, vậy mà bây giờ tôi lại bị tách ra khỏi hai người bọn họ.
"Chỉ đi siêu thị mua đồ ăn thôi, em định tối nay không ăn cơm à?"
Tần Phong Diệt lấy tay búng vào trán tôi, lực không mạnh nhưng mà nó vẫn rất đau. Anh ấy thay đổi rồi, không còn là anh trai nhỏ trước đây luôn chiều chuộng tôi nữa.
"Cửu Ngọc, em có muốn đi nhà sách với anh không?"
Hanzawa không biết từ đâu chạy đến đứng sau lưng tôi. Trong lòng tôi có một loại cảm xúc rất khó tả, giống như tôi vừa được ăn mật ngọt, vừa bị ong chích cùng một lúc vậy.
"Vâng ạ."
Tôi cùng Hanzawa rời đi trước, chúng tôi không đi nhà sách mà cùng nhau về nhà của anh. Trên suốt quảng đường đi, lúc nào nước mắt tôi cũng muốn rơi xuống, nhưng tôi lại cố gắng kiềm chế lại. Cảm giác bị người khác cướp đi anh trai thật khó chịu. Cho dù người đó là bạn thân của tôi đi nữa thì cảm xúc này vẫn không hề vơi bớt.
Tôi ngay từ nhỏ đã luôn bám lấy Tần Phong Diệt như một cái đuôi, cho dù anh hai có thương và yêu chiều tôi nhiều hơn đi nữa thì tôi vẫn chỉ bám lấy Tần Phong Diệt.
"Chắc là em khó chịu lắm, khi mà lại cảm thấy có người muốn tranh giành anh trai với mình."
Tôi đứng ngây ngốc tại chổ. Chúng tôi đã về đến nhà của anh rồi, còn về được đến đây bằng cách nào thì thật sự tôi không thể nào nhớ nỗi.
Tôi vứt balo xuống nền nhà, cởi áo khoác ngoài rồi ngồi sụp xuống sàn. Tôi không thể nào nhịn nổi nữa, tôi không thể kiềm chế được nữa, tôi cứ như vậy mà khóc trên vai anh ấy.
Tôi từ nhỏ đã thích để tóc dài và mặc một vài bộ váy dành cho bé gái. Đây chỉ là sở thích cá nhân của tôi, chỉ là tôi cảm thấy những bộ váy đó rất đẹp, tôi cũng muốn được mặc thử. Ban đầu gia đình tôi có vẻ không muốn chấp nhận, nhưng mà sau đó người mua váy cho tôi lại là mẹ, tiếp theo đó là ba tôi mỗi khi ông ấy đi công tác xa. Ngoài váy ra tôi còn có cả một bộ sưu tập dây cột tóc, cài tóc và mấy thứ trang sức lấp lánh.
Sâu bên trong tôi vẫn là một chàng trai, tôi không có nhu cầu trở thành một cô gái. Tôi mặc váy và để tóc dài, chỉ đơn giản vì tôi thích như vậy mà thôi.
Gia đình vì để bảo vệ tôi mà đã chuyển trường và chổ ở không ít lần. Cho đến khi ba tôi được chuyển công tác thì cả nhà mới dứt khoát rời khỏi cái nơi đã luôn làm tổn thương tôi.
Tần Phong Diệt luôn là người bảo vệ tôi trong suốt khoảng thời gian lúc nhỏ, lúc mà tôi bắt đầu để tóc dài và mặc những bộ váy công chúa. Anh ấy đã luôn đứng phía trước che chở cho tôi khi mà những đứa trẻ hàng xóm chọc ghẹo tôi.
Tôi nghe mẹ kể, khi tôi vừa mới được sinh ra tôi đã luôn khóc không ngừng. Tôi đã luôn khóc cho đến khi nấc lên, khóc cho đến khi mệt lả rồi thiếp đi, đến khi tỉnh dậy tôi lại tiếp tục khóc. Trong nhà không ai có thể dỗ dành được tôi, ngoại trừ Tần Phong Diệt.
Trong nhà chỉ có một mình Tần Phong Diệt có thể dỗ tôi nín khóc, dỗ tôi ngủ và chọc cho tôi cười.
Từ nhỏ đến lớn tôi đều đã quen với sự chăm sóc và yêu thương của anh trai mình. Bây giờ cái tình cảm ban đầu đó lại bị anh ấy san sẻ ra cho người khác khiến tôi cảm thấy rối bời. Tôi cũng muốn anh ấy được hạnh phúc, muốn anh ấy có được niềm vui của riêng mình. Nhưng mọi chuyện lại đến đột ngột như vậy thật sự bản thân tôi không thể nào chống đỡ nổi.
Tôi đã luôn cố gắng tỏ ra là mình ổn, nhưng anh ấy lại hết lần này đến lần khác nổi cáu với tôi chỉ vì những câu hỏi vu vơ ngày thường tôi vẫn hay hỏi. Hoặc là không gì vì cả, chỉ cần nhìn thấy tôi thì hình như anh ấy đã cảm thấy khó chịu rồi.
Đến khi tôi tỉnh lại thì trời đã tối rồi. Tôi nằm trên giường nệm rất mềm, mềm hơn cả cái giường tôi đang nằm ở nhà. Ga giường và chăn có mùi gỗ tùng rất dễ chịu, tiếng máy lạnh rì rì và cả tiếng bàn phím lách cách.
"Anh Hanzawa..."
Tôi lên tiếng gọi, cổ họng tôi khô rát khiến giọng nói không được tốt lắm. Tôi nghe thấy mấy tiếng lạch cạch, rồi cả tiếng bước chân.
"Em tỉnh rồi."
Anh ấy ngồi xuống bên cạnh giường, vươn tay vuốt lại mái tóc dài rối bời của tôi.
"Em ngủ bao lâu rồi ạ?"
"Bốn tiếng rồi, dạo gần đây em ngủ không đủ à?"
"Gần đây em rất hay mơ thấy ác mộng..."
Gần đây bởi vì cãi nhau với anh trai mà tôi đã nằm mơ thấy rất nhiều chuyện lúc nhỏ. Những lần tôi bị chọc ghẹo, bị ném đá, bị giựt tóc hay thậm chí bị chửi là đồ ẻo lả thì tôi không còn nhìn thấy anh trai đứng chắn trước mặt để bảo vệ mình nữa.
Những giấc mơ đó cứ lặp đi, lặp lại xoáy vào tiềm thức rồi nghiền nát tôi. Cứ ngủ rồi lại mơ, cái vòng luẩn quẩn này cứ như thuốc độc quấn lấy tôi mỗi đêm.
"Có anh đây, không sao nữa rồi."
Tôi không khóc nổi nữa, hai mắt tôi đỏ và sưng tấy lên. Rất khó chịu.
"Em có muốn ăn chút gì không?"
"Em chỉ muốn uống nước thôi."
Tôi bám trên người anh ấy để đi xuống dưới lầu. Hôm nay ba mẹ anh ấy không ở nhà. Hanzawa đặt tôi ngồi xuống trên bàn ăn, sau khi uống hết hai cốc to nước tôi mới cảm giác được bản thân sống lại. Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi nhưng tôi lại không muốn về nhà. Điện thoại của tôi cũng không hề có một cuộc gọi nhỡ nào từ anh trai.
Lòng tôi như chết lặng, sự chống chọi yếu ớt bên trong tôi cuối cùng cũng sụp đổ.
"Anh biết Phong Diệt rất quan trọng với em.. Không biết em có thể cho anh thời gian từ từ thay thế anh trai của em được không?"
Tôi giấu mặt vào lòng ngực của anh, mặc kệ anh bế tôi lên lầu về lại phòng. Trong phòng không mở đèn, nhưng mà ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính vẫn đủ sáng để tôi có thể nhìn thấy anh.
Hanzawa đang treo máy chơi game, tôi nhìn thấy tên tài khoản của anh trai mình đang sáng. Sự khó chịu trong lòng tôi đạt đến cực hạn, tôi với tay lấy tai nghe trên bàn, hít một hơi thật sâu rồi hét vào cái mic trên tai nghe.
"Tần! Phong! Diệt! Anh là thứ anh trai không có lương tâm!"
Hanzawa ngồi trên giường cố gắng nhịn cười đến run rẩy cả người. Tôi tháo tai nghe xuống, bước đến ngồi xuống bên cạnh anh, rồi chúng tôi lại quấn lấy nhau, cứ như vậy mà triền miên không dứt.
Dù sao ngày mai cũng là chủ nhật, không về nhà một hôm cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nền hoà bình của thế giới cả.