• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trà Cúc Dưa Leo

Thọ hỉ viện.

Lý Tỉ thêm mắm thêm muối miêu tả những gì đã xảy ra trước của vương phủ, Lý Mộc Cẩn lập tức nín khóc mỉm cười, vui tươi hớn hở mà cho châm nước trà cho y, lấy điểm tâm, nửa điểm cũng không giống như người vừa mới khóc thành lệ nhân.

Lý Tỉ nhìn, cũng cảm thấy cao hứng.

Ưu điểm lớn nhất của Tam tỷ tỷ nhà y lớn nhất chính là lạc quan, và hài lòng, từ nhỏ đã bị so với hai người chị trước, nếu là một tiểu cô nương hẹp hòi, chắc chắn sẽ bị méo mó tâm lý, Lý Mộc Cẩn lại tìm lối tắt, sống rất tiêu sái.

Kỳ thật, theo Lý Tỉ, mặc dù Tam tỷ nhà mình tuy rằng không bằng đại tỷ anh khí có khả năng, không nhu mỹ tinh tế bằng nhị tỷ, không thiện nữ hồng, không hứng thú đọc sách, nhạc lý thuật cưỡi ngựa tư chất cũng thường thường......

Nhưng con người của nàng lại rất tốt nha!

Nguyện ý cùng y cùng nhau trốn học cùng nhau ăn mắng, cùng nhau chơi đùa cùng nhau làm tiểu ăn chơi trác táng, đây là thân tỷ tỷ!

Cả hai chỉ chênh lệch nhau một tuổi, một người sinh đầu năm và một người sinh cuối năm, đã là tỷ đệ huyết mạch tương thân, lại là bạn chơi cùng từ nhỏ cùng nhau nghịch ngợm gây sự, tình cảm tự nhiên sâu vô cùng.

Cái loại tương ái tương sát này.

Lý Tỉ hiếm khi nói ra điều gì xúc động: "A tỷ, tỷ đừng đánh giá thấp bản thân, tỷ xứng đáng được tốt nhất."

Lý Mộc Cẩn chớp chớp mắt, sờ sờ trán y, "Chẳng lẽ là bị ngu rồi, sao lại bắt đầu nói mê sảng rồi?"

Lý Tỉ mắt trợn trắng, ném tấm da cừu lên người nàng, "Đúng vậy, đệ rút lại lời vừa nói, tỷ liền chờ làm gái lỡ thì đi, không ai cưới đâu!"

Lý Mộc Cẩn cười ngã vào bình trên giường, " Sau đó, ta sẽ ăn của đệ, ở của đệ,ức hiếp thê thiếp của ngươi, cướp con trai của ngươi, ở Phúc Vương phủ tác oai tác phúc, cho dù ngươi có muốn đuổi ta đi cũng không đi!"

Lý Tỉ tưởng tượng một chút Lý Mộc Cẩn đầu bù tóc rối vẻ mặt hung tướng, run lập cập, "Hừng Hùng Tử, lên!"

"Gâu!" Chó sư tử nhảy dựng lên, uốn éo thân hình mũm mĩm lông tơ của nó, nhảy lên bình giường, dẫm lên người Lý Mục Cẩn.

Lý Mộc Cẩn một bên trốn một bên cười, "Hùng Hùng Tử ngoan, đừng nghe hắn, ta cho ngươi thịt khô......"

Nữ sử Thọ hỉ viện quen cửa quen nẻo mà mang một đĩa thịt khô nhỏ, Lý Mộc Cẩn nắm lấy đầy một đống đưa đến bên miệng Hùng sư khuyển.

Hùng Hùng Tử quay cái đầu tròn lông lá của mình đi, từ chối nhận hối lộ.

Lý Mộc Cẩn dụ hống: "Thịt khô, ây là thịt khô, thịt khô thơm mùi cành thông đó! Thơm nồng, ngửi đi..."

Chó sư tử sụt sịt, rõ ràng thèm chảy nước miếng, nhưng vẫn không chịu ăn, thậm chí đem đôi mắt đảo đi, nhìn cũng không nhìn một chút.

Lý Tỉ hài lòng huýt sáo, lấy trong túi ra một miếng bánh quy dành cho chó, "Nào, Hùng Hùng Tử."

Hùng sư khuyển uông một tiếng nhảy lên, rôm rốp rôm rốp ăn luôn.

Lý Mộc Cẩn không phục, chua chát nói: "Phải rồi, bánh bích quy dành cho chó của ngươi là do thánh nhân đặc biệt bảo ngự trù chuẩn bị, khó trách Hùng Hùng Tử thích ăn."

Lý Tỉ chậc một tiếng: "Muốn đánh cược không?"

Lý Mộc Cẩn nhất thời chịu không nổi kích, "Đánh cược thì đánh cược!"

Thị nữ bên cạnh cười nhắc nhở: "Tam tiểu thư, người chưa từng cùng A Lãng đánh cược thắng đâu."

Lý Mộc Cẩn chưa bao giờ chịu tiếp thu giáo huấn, chắc chắn nói: "Lúc này ta nhất định thắng."

Lý Tỉ cười xấu xa, lấy trong tay nàng một miếng thịt khô, đưa tới gần chó sư tử miệng lắc lắc.

Hùng Hùng Tử không chút do dự ăn xong, xong rồi còn cuộn mình thành một quả bóng, vui sướng mà chui vào ngực y, cầu vuốt lông.

Hùng Hùng Tử đã hai tuổi, là một con chó trưởng thành mạnh mẽ, đầu tròn tròn, bộ lông dày và mềm, lúc trời lạnh có thể làm lò sưởi to.

Tiểu gia hỏa đôi mắt không lớn, luôn ẩn trong lớp lông dày, Lý Tỉ thích nhất cùng nó chơi trò chơi "Tìm đôi mắt".

Mỗi khi y nói, "Mắt ở đâu?" Hùng Hùng Tử liền sẽ lấy hai bàn chân trước đầy thịt mum múp của mình che mặt lại, khiến y không thể nhìn thấy nó.

Hai chủ thú rúc vào nhau vui vẻ chơi đùa trên chiếc chăn Ba Tư dày cộp, Lý Mục Cẩn mặt sưng húp hờn dỗi, lại thua!

Lý Tỉ buông tay, "Lợi ích."

Lý Mộc Cẩn chơi xấu, đẩy đĩa thịt khô đến trước mặt y, "Mới vừa rồi quên nói, lợi thế chính là thịt khô."

Lý Tỉ làm sao có thể ở thế bất lợi?

Trực tiếp nhào qua đi, đoạt.

Lý Mộc Cẩn gắt gao che lại bên hông,vừa trốn vừa hét: "Đây là cái cuối cùng, thật sự là cái cuối cùng rồi, mấy cái khác đều bị ngươi đoạt đi rồi."

"Ta thắng bằng bản lĩnh, như thế nào có thể nói đoạt?" Lý Tỉ "Ôn nhu" mà đem túi thơm bạc cầu túm tới tay.

"Không phải, ngươi muốn nhiều túi như vậy làm gì? Trên người ngươi đã có bảy tám cái, còn có chỗ nào treo sao?"

Lý Tỉ chớp hạ mắt, "Đương nhiên là làm một mỹ nam tử thơm ngào ngạt."

Lý Mộc Cẩn khoa trương mà hắt xì, "Thơm thật, thơm đến chết người!"

Lý Tỉ không khỏi nhớ tới Ngụy Vũ bị hắn huân đến nhíu mày, sau khi biết được liền có chút tức giận.

A, nhìn bộ dáng kia lại thấy một ít chuyện lạ.

Không văn hóa, thật đáng sợ.

Lúc bọn họ đang ầm ĩ, Định Vương phi Dương thị cùng cháu gái Dương Hi Hi đi vào, đúng lúc nhìn thấy hai tỷ đệ, còn có một con chó lớn lăn lộn trên chăn.

Khuôn mặt thường ngày dịu dàng của Dương thị hiếm khi lộ ra một tia khó chịu, "Người sắp kết hôn, có thể phóng túng như hồi còn trẻ sao?

Nàng sinh ra không tính thập phần mỹ diễm, chỉ là bảo dưỡng thoả đáng, kiểu dáng xiêm y cũng lấy nhẹ nhàng thoải mái là chủ, có vẻ thân hòa lại trẻ lại.

Lý Tỉ cùng Lý Mộc Cẩn lớn tuổi như vậy chưa từng thấy nàng mất bình tĩnh, cho nên cũng không sợ nàng, cười ôm lấy nàng, cố gắng ngươi một câu ta một câu nói đều dỗ nàng vui vẻ.

Dương thị rốt cuộc không kìm nén được, cười.

Dương Hi Hi vốn là tới đây xem trò vui, không ngờ Dương thị lại mềm lòng nhanh như vậy, tự nhiên trong lòng khó chịu, nhẹ giọng nói: "Cô mẫu còn lo tam muội sẽ vì hôn sự này mà mất bình tĩnh, Nhưng bây giờ xem ra nàng có thể an tâm rồi."

Lý Mộc Cẩn nhíu nhíu mày, "Ta sao nghe ngươi nói có chỗ nào không đúng lắm nhỉ?"

Chỉ là, nàng nhất thời không hiểu ra là có chỗ nào không đúng.

Dương Hi Hi dùng khăn tay mím môi, cười nói: "Tam muội muội nói giỡn, ta đương nhiên quan tâm đến ngươi như cô mẫu của ta, cho nên làm gì có gì không tốt."

Lý Mộc Cẩn nhìn khuôn mặt ngây thơ mà quan tâm của nàng, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cũng không thấy sai ở đâu.

Lý Tỉ hận sắt không thành thép mà liếc mắt nàng một cái, lười biếng nói: "Nghe ý tứ kia của ' biểu ' tỷ, hình như tam tỷ tỷ của ta thường xuyên mất bình tĩnh."

—— Cố ý cắn thật mạnh chữ 'Biểu', nhắc nhở đối phương rằng thân sơ có khác.

Trà Cúc Dưa Leo

Dương Hi Hi sững người, muốn giải thích.

Lý Tỉ không cho nàng cơ hội này, "Ở nhà nói không sao, ta đều biết biểu tỷ của ta ngu xuẩn thẳng thắn, nếu như người ngoài nghe được, chẳng phải là làm hỏng thanh danh của tam tỷ tỷ sao?"

Dương Hi Hi lập tức khắc đỏ vành mắt, nhạ nhạ nói: "Không, không có, Tiểu Bảo hiểu lầm......"

"Tiểu Bảo là để tỷ kêu sao?" Lý Mộc Cẩn hồi quá vị nhi tới, hộ đệ cuồng ma bám vào người, cộng thêm báo thù cho chính mình, "Ngươi là một ngoại nhân, cũng xứng gọi nhũ danh của đệ đệ ta sao? Ta biết, ngươi ước gì ta gả đến người không tốt, để cho ngươi cơ hội cười nhạo ta và giẫm lên ta, phải không?"

Dương Hi Hi nắm khăn, khóc thành tiếng tới: "Tam muội muội nói quá lời, ta như thế nào sẽ......"

"Ta cũng cảm thấy sẽ không." Lý Tỉ cười nhạo, "A tỷ nsao có thể nói như vậy, ngươi tốt xấu gì cũng là đích nữ của phủ Phúc vương, thánh nhân thân phong Thọ Hỉ huyện chúa, là một nữ nhi tôn quý của hoàng thất, tùy tiện gả gả cũng so với một tiểu nương tử chi thứ con vợ lẽ mạnh hơn rất nhiều, đời này làm sao đến phiên nàng cười nhạo ngươi, giẫm lên ngươi?"

Lý Mộc Cẩn bật cười, cơ hồ phải vì tiểu đệ nhà mình vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Dương Hi Hi mặt đỏ tai hồng, lần này không cần giả vờ nưa, là khóc thật.

Trà Cúc Dưa Leo

Định Vương phi Dương thị không nhẹ không nặng mà nói: "Được rồi, càng nói càng thái quá. Hi nương là thân chất* nữ của ta, biểu tỷ muội các ngươi, về sau ta không muốn nghe từ 'người ngoài' những lời như vậy."

*Cháu ruột

"Ta đây liền trộm nói." Lý Mộc Cẩn nhỏ giọng lẩm bẩm.

Dương thị nhíu mày. Lý Tỉ lập tức lôi kéo nhà mình tỷ tỷ nghiêm trạm hảo, lớn tiếng bảo đảm: "Tuân mệnh mẫu thân, chỉ cần biểu tỷ không hề cùng chúng ta đoạt ăn chơi, còn giành thắng bằng cách khóc chít chít giả vờ đáng thương chạy đến ngài trước mặt cáo trạng, ta cùng Tam tỷ về sau tuyệt không quan tâm nàng."

Dương thị vừa nghe, dở khóc dở cười, Chỉ là hai bữa ăn nhẹ thôi mà, đáng để nhớ tới tận bây giờ sao?"

Lý Tỉ trên mặt cười hì hì, trong lòng hầm hừ.

Vì sự tình nhiều, chỉ là không muốn nói ra làm lão nhân gia ngài sinh khí thôi!

Nếu không phải Dương Hi Hi từ nhỏ bồi ở bên người Dương thị, thật thật giả giả mà hết không ít hiếu tâm, chỉ bằng nàng này phó sinh sự từ việc giả bạch liên hoa, Lý Tỉ sớm đem nàng đuổi ra đi.

Nàng có mặt mũi gì, còn vọng tưởng đem Tam tỷ tỷ dẫm đến dưới chân?

Tỷ đệ hai người đánh thắng trận lớn, vui mừng mà dắt Hùng Hùng Tử đến bên hồ đi chơi.

Trước khi rời đi, Lý Tỉ đảm bảo với Dương thị rằng y sẽ vào cung để nhận tội với Thái hậu, cố gắng khiến cuộc hôn nhân này trở nên hỗn loạn càng sớm càng tốt.

Nói đến cùng, Dương thị cũng không hy vọng con gái mình lấy một vị quan hèn mọn, không có cội nguồn, gốc rễ. Chỉ là Định Vương rời đi sớm, Lý Tỉ mặc dù cầm cấm binh phù, nhưng cũng không có tuyệt kỹ gì, ngược lại khiến cho rất nhiều người ghen tị đỏ mắt. Vì an nguy của vương phủ, nàng không thể không cẩn thận hành sự.

Trở lại viện Phúc Lộc, Dương Hi Hi quỳ trước mặt Dương phu nhân, nước mắt giàn giụa không nói được lời nào: "Cô mẫu, ngài biết đó, ta một lòng vì Tam muội muội suy nghĩ, sợ ngài lo lắng, lại sợ nàng không hiểu chuyện, ta, ta......"

Nói còn chưa dứt lời, đã khóc không thành tiếng.

Dương thị đem nàng nâng dậy, nhẹ giọng an ủi: "Ta còn chưa biết con sao? Con là do ta nuôi nấng, ở trong cái nhà này chúng ta cùng họ, cùng lòng, trong lòng ta, con là con gái ruột của ta."

Đôi mắt của Dương Hi Hi lóe lên, trong lòng dâng lên các loại tư vị.

Nàng biết, Dương thị từ nhỏ đã chết non một đứa con, sau này lại đem nàng từ Dương giavề, ngàn đau vạn sủng. Nàng cũng là lợi dụng điểm này, ngày ngày kính cẩn nghe theo, vì chính mình mưu không ít chỗ tốt.

Nhưng mà, rốt cuộc cũng cách xa một tầng, Dương thị nói đến lại dễ nghe, Dương Hi Hi đều không tin. Nàng chỉ tin tưởng, muốn gì thì phải được tranh giành, cướp đoạt và biết trù tính.

Nghĩ đến đây, Dương Hi Hi ngừng khóc và nhẹ nhàng nói: "Là ta nhất thời tình thế cấp bách, chọc đến cô mẫu lo lắng. Kỳ thật, ta từ trong lòng là đem Cẩn nương cùng Tiểu Bảo trở thành thân đệ đệ, thân muội muội rồi, chỉ là bướng bỉnh nói hai câu lời nói nặng, không sao."

Dương thị vui mừng mà vỗ vỗ tay nàng, nói: "Hai đứa nhỏ đó nói chuyện không lựa lời, ngươi đừng để trong lòng."

Xoay người cầm lấy một cây vải tốt nhất, hướng trên người nàng khoa tay múa chân.

Dương Hi Hi ngoài miệng thoái thác, thân thể lại rất thành thật, thuận theo mà để ma ma đo kích cỡ.

***

Ngụy gia tọa lạc ở Hoài Viễn Phường, phía tây chợ phía bắc, địa thế không tồi. Cho dù làm bạn tri kỉ, Tiêu Tử Duệ cũng hiếm khi được mời đến nhà với tư cách là khách.

Tình hình của Ngụy gia có chút phức tạp.

Nhà họ Ngụy cũng không hẳn là một gia đình nghèo khó, cùng lắm chỉ có thể coi là một gia đình không mấy quyền quý. Phụ thân Ngụy Vũ là tiến sĩ xuất thân đứng đắn, đạt được lục phẩm kinh quan, nếu không phải được bệnh bộc phát nặng sớm qua đời, tám phần ông có thể vẫn có thể leo lên.

Đúng là nhìn trúng tiền đồ của hắn, Tiêu gia mới gả cho một nữ nhi con vợ lẽ cho ông làm tục huyền.

Cái Tiêu gia này, chính là Tiêu Tử Duệ nơi Lan Lăng Tiêu thị, sau khi phân tích kỹ lưỡng, xuất thân của Ngụy phu nhân gần với dòng dõi trực hệ hơn ông một chi, chỉ vì là con vợ lẽ, lúc này mới sánh đôi với một tiểu quan lục phẩm.

Cả nhà trên dưới, chỉ có Ngụy Vũ là "con nhà nghèo" thực sự.

Mẫu thân hắn địa vị thấp kém, hắn lớn lên cùng ông nội cha mẹ, chú bệnh tật, dì không tốt, trước mười sáu tuổi vẫn luôn ở trong phòng nhỏ bên cạnh chuồng heo, nếu không phải có tâm trí cùng nghị lực viễn siêu thường nhân, hắn sẽ không đi đến hôm nay.

Tiêu Tử Duệ mỗi lần lại đây, đều nhịn không được nhớ tới những điều tồi tệ này, nghĩ nghĩ Ngụy Vũ không đáng bị như vậy.

Ngụy Vũ vẫn bình tĩnh, trả tiền cho nhóm gánh hát đi kèm và tự mình vác cây sào đỏ vào sân trước.

Hắn một thân thanh y, thần sắc bình tĩnh, giống như một cây thông xanh cao lớn thẳng tắp đứng ở trong sân, không để ý đến mọi thứ xung quanh.

Trong viện bài trí đơn giản, rất vắng vẻ, ngoại trừ một đôi vợ chồng già phụ trách quét dọn, ngay cả một con chó mèo cũng không có.

Ngày thường thì không sao, nhưng hôm nay sự kiện lớn như vậy, hậu viện sẽ không có người tới hỏi han, giúp đỡ sao?

Đã không coi trọng, sao lại khóc lóc cầu xin Ngụy Vũ quay về?

Tiêu Tử Duệ tức giận đến không chịu được, đang muốn đi hậu viện tìm cô mẫu trên danh nghĩa kia của hắn nói chuyện, vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy Ngụy Vũ vẻ mặt đạm nhiên mà mở hộp gỗ, đem canh thiếp lấy ra.

Tiêu Tử Duệ cũng không quan tâm đến việc tức giận nữa, một phen đè tay hắn lại, "Canh thiếp của nữ nhi chỉ có đại sư hợp hôn mới có thể xem, ngươi là một ngoại nam...... Không hợp quy củ."

Ngụy Vũ cong cong môi, đạm thanh nói: "Nếu thật sự là của 'nữ nhi", ta đương nhiên sẽ không xem."

Tiêu Tử Duệ sửng sốt, "Lời này có ý gì?"

Ngụy Vũ ánh mắt rơi vào hồng ấn trong tay.

Hắn có chín phần nắm chắc, canh thiếp này không phải của Thọ Hỉ huyện chúa.

Vì thế, quyết đoán mở ra.

Tiêu Tử Duệ ngoài miệng nói "Không thể, không được, không hợp quy củ", đôi mắt lại ba ba mà xem xét.

"Hả? Ngày mười lăm tháng giêng năm Thịnh Bình... Đây không phải là sinh nhật của đệ muội ta sao?"

Ngụy Vũ nhướng mày, quả nhiên. Hắn bang một tiếng khép lại canh thiếp, hơi hơi mỉm cười: "Mẫn Chi huynh, nạp cát kế tiếp, nạp chinh nhị lễ song hành, còn muốn làm phiền ngươi giúp đỡ nhiều."

Tiêu Tử Duệ cả người đều không tốt, "Không phải, ngươi không nghe được sao, đây là bát tự của Phúc Vương, không phải Thọ Hỉ huyện chúa, ngươi còn muốn nạp cát, nạp chinh?"

Ngụy Vũ ra vẻ nghiêm túc mà tự hỏi một chút, gật gật đầu, "Cũng đúng, trước tiên phải đưa đến chùa Từ Ân thỉnh đại sư hợp thiếp."

Tiêu Tử Duệ: "......"

"Ngươi tỉnh tỉnh lại đi, nghe ta nói một chút đi, đây là cậu em vợ của ta, không phải tiểu dì tỷ a! Ngươi muốn cưới Phúc Vương vào cửa sao?"

Ngụy Vũ đẩy tay hắn ra, đạm đạm cười, "Ta nên xem canh thiếp không?"

Tiêu Tử Duệ: "Đương nhiên không nên!"

"Ta nên biết ngày sinh của Thọ Hỉ huyện chúa không?"

"Vậy lại càng không nên!"

Ngụy Vũ nhướng mày, "Nếu như thế, ta lại như thế nào biết phó thiếp canh này là của ai, không phải ai?"

Tiêu Tử Duệ nuốt hạ nước miếng, "Không phải, nó hơi khó hiểu, ngươi để ta làm rõ."

Ngụy Vũ thong thả ung dung mà nghiền trà bánh, chậm rãi nói: "Ta phụng ý chỉ tiến đến cầu hôn, Phúc Vương phủ chiếu theo quy củ đưa ra bát tự, sau đó cứ theo quy củ mà làm, về phần hôn sự này có thể thành hay không.... Hãy xem thiên ý đi!"

Tiêu Tử Duệ:!!!

"Vạn nhất thật thànhthì sao? Ngươi không sợ sẽ thật thành sao?"

Ngụy Vũ cầm lấy khăn vải, đặt lên quai nồi đồng, cuốn tay áo, một bên hướng bát trà quấy lên, một bên lúc nhanh lúc chậm mà quấy.


Tay hắn vững vàng, khéo léo, tâm hắn lại rất tĩnh lặng, không chút xao động. Trong nháy mắt, một chén "Trà sơn thủy" bọt biển công phu mịn màng, màu sắc hoàn mỹ đã sẵn sàng.


Hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng để ý thiếp canh của Phúc Vương kia.


Tiêu Tử Duệ lắc đầu bật cười, hai người này thật đúng là......


Một người dám cho một người dám nhận.


Một người dám lăn lộn một kẻ dám phụng bồi.


Gom lại một tụ, để không làm hại những tiểu nương tử của nhà người ta!


Trà Cúc Dưa Leo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK