" Tướng quân! Phải chăng có chuyện gì xảy ra? ". Một vị phu nhân trẻ trung, thuần khiết mang theo đó là sự dịu dàng với gương mặt phúc hậu, bà thấy đội vệ binh nhanh chóng chạy ra ngoài làm gì đó thì thắc mắc liền vào thư phòng của phu quân mà hỏi. Đi cùng bà là một vị tiểu thiếu gia trông chừng cũng trạc tuổi 12 cũng đang thắc mắc.
" Sao nàng lại vào đây, mau về phòng nghỉ sớm đi kẻo bị nhiễm phong hàn thì không tốt đâu ". Kỳ Thiên Mặc đổi giọng điệu ôn nhu hỏi han phu nhân rồi quay sang nói với vị thiếu gia kia : " Phong nhi, mau đưa mẫu thân về phòng nghỉ ngơi đi nào!".
Kỳ Phong hiểu ý cha không muốn mẫu thân lo lắng nên đã nhanh chóng nghe lời: " Dạ, phụ thân. "
" Khoan đã, chàng hãy nói cho thiếp biết đã xảy ra chuyện gì rồi, sao trời đã tối, mà binh lính còn đi đâu nữa? Còn Linh Nhi đâu rồi con bé đi cùng với tiểu Thanh đi xem náo nhiệt sao vẫn chưa về nữa? Chàng mau trả lời với thiếp!". Phu nhân vẫn kiên quyết muốn tìm hiểu đã xảy ra những gì mà sao trong lòng của bà cứ thấp thỏm lo âu, bồn chồn, lo lắng điều gì đó nhưng vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra.
" Ta... " ấp úng.
" Chàng mau nói đi. " kiên quyết muốn nghe.
" Linh Nhi... Con bé mất tích rồi." Giọng ông buồn buồn, sợ phu nhân của mình lo lắng.
" Sao lại thế được, rõ ràng là có người đi cùng làm sao lại mất tích chứ? Không thể nào! Làm sao lại có thể chứ, con bé... Khụ khụ. " Bật khóc ngả khụy xuống, Kỳ Thiên Mặc nhanh chóng đỡ từ phía sau và ôm bà lại ăn ủi:
" Phu nhân, Nàng bình tĩnh lại đi sẽ không có chuyện gì xảy ra với con của chúng ta đâu, ta đã phái người đi tìm rồi, sẽ nhanh chóng tìm ra thôi mà."
Thấy vậy Kỳ Phong cũng cố trấn an mẫu thân :" Mẫu thân, người tin phụ thân đi, nhất định sẽ tìm được muội muội nhanh thôi, đừng lo lắng! ".
[ Phía của tiểu cô nương ]
" Muốn trăn trối gì không hả? Hay là xuống suối vàng luôn hahaha!". Tên cầm đầu cùng lúc đó đến sau và cười phá lên.
" Ngươi nghĩ bọn ta sẽ bỏ mạng tại đây? ". Vị ca ca kia với vẻ bình thản hỏi.
" Chứ ngươi nghĩ ngươi còn mạng để rời đi đấy à, đùa vừa thôi một tên nhãi rãnh thì làm được trò trống gì cơ chứ! ". Tên đồng bọn tỏ vẻ khinh miệt.
" Vậy thì tiếc quá ngươi đã đoán sai rồi! Dương Nguyên!!! ".
Thành Hiên vừa nói tiếc nuối cho bọn lưu manh kia vừa nghiêm nghị gọi thuộc hạ thân cận của mình , Dương Nguyên vừa hiểu ý nhanh chóng gật đầu. Sau đó nhanh chóng cùng vài tùy tùng đứng phía sau Thành Hiên mà dùng khinh công bay lên hai chân đá liên tiếp vào đầu, ngực, bụng của bọn kia, rồi bay xuống dùng tay đánh vào mặt bọn chúng vài cái nữa làm cho chúng chưa kịp đánh trả đã phải ngã ngửa ra phía sau trong khi miệng thì rỉ máu, mặt thì bầm tím, tê tái.
" Về nói với đại nương gia của các ngươi đừng có mà vênh váo quá không chừng cái mạng quèn cũng chẳng còn sống được bao lâu đó!".
Dương Nguyên đánh xong thì về lại phía chủ tử của mình và nói với chúng bằng giọng mỉa mai như của những người cao thượng đối với những kẻ yếu kém.
" Bọn... Bọn ngươi đợi đó, ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu! Chạyyyyy! ". Tên cầm đầu miệng dính máu, tay ôm bụng, chân bị thương vừa nói với giọng điệu ghê sợ sau đó thì chạy mất.
" Ngọc... Ngọc bội của phụ thân tặng ta vẫn còn trong tay hắn. " Kỳ Linh bất chợt nhớ ra và hét lên. Sau đó Thành Hiên không sai thuộc hạ của mình nữa mà đích thân dùng khinh công, hai tay dang rộng ra, hai chân một chân co lên, một chân duỗi thẳng giữ thăng bằng lao tới chỉ bằng một cú đá mà đá thẳng vào đầu của một tên nào đó. " Aaaaaaa!" Tiếng rên đau đớn thất thanh của tên đó sau đó ngã úp mặt xuống đất.
" Ngọc bội? " Thành Hiên lạnh lùng miệng chỉ thốt lên hai từ khiến cho bọn kia mặt mày sợ tái mét. Tên giữ ngọc bội nhanh chóng lấy ra đưa lại, rồi cả đám nhanh chóng chạy đi.
" Để yên cho bọn chúng vậy sao thiếu gia? Thật là bất công, ta còn muốn giết chết bọn chúng nữa!!! " Dương Nguyên tức tối.
" Để bọn chúng đi đi, từ từ rồi hẳn tính." Thành Hiên giọng trầm tĩnh trả lời, sau đó đi từ từ, mặt nhìn về phía tiểu muội muội nhỏ nhắn kia vẫn còn đứng đó.
" Của muội. "
Kỳ Linh ngơ ngác ngóc đầu nhìn lên với đôi mắt to, tròn, long lanh. Thành Hiên dường như đã bị vẻ mặt ngây thơ này mê hoặc, cứ nhìn mãi nhìn mãi nhìn đến mê muội. Không hiểu chuyện gì, tại sao tiểu ca ca này lại nhìn mình bằng ánh mắt như thế, cô bất giác hỏi:
" Đa tạ tiểu ca ca,... tiểu ca ca sao huynh lại nhìn ta như thế chứ? Mặt của ta dính gì sao?.... "
Nghe giọng nói ấm áp vang lên Thành Hiên như bừng tỉnh, giờ mới ý thức được mình đã làm gì sau đó hỏi cô:
" À không... Muội muội này nhà muội ở đâu để chúng ta đưa muội về? ".
" Nhà ta hả? Ở đâu vậy nhỉ? Ôi.... Nhà ta... " Cô đúng là não cá vàng mà, sống mấy năm nay trong phủ suốt ngày nghịch ngợm đi chơi, quậy phá nhưng lại là kẻ mù đường, đơn giản thôi là vì suốt ngày đi bên cạnh cô luôn có Tiểu Thanh, cô không cần phải lo nhiều đến thế...nhưng lần này lại là một mình, tiêu thật rồi, nhà cô ở đâu đây?
" Không nhớ đường? " Thành Hiên hỏi.
" Ờ.... Ừm. ". Kỳ Linh ngượng ngùng.
Dương Nguyên thấy thế không biết nên làm sao trong tình cảnh khó xử như này, muốn làm người tốt cũng thật khó, hỏi nhà ở đâu cũng chả biết, thì nên như nào? " Thiếu gia!... " hắn vừa cất lời thì người kia liền dơ tay lên với ý bảo hắn im lặng, ai kia hiểu ý thì liền không nói thêm một tiếng. Sau đó Thành Hiên đi ra khỏi cái nơi hẻo lánh đó, bọn thuộc hạ thấy vậy liền bước chân nhanh nhảu theo sau nhưng...
" Còn không mau đi, muốn ở lại làm mồi cho sói ăn sao? ". Bước chân vừa đi một cách hiên ngang, hai tay để phía sau lưng tỏ vẻ hào môn công tử.
" Ư...ưm." Nhanh chóng chạy theo sau lưng Thành Hiên:" Huynh dẫn ta đi đâu thế? "
" Đi đâu lát nữa muội sẽ biết. " Trả lời ngắn gọn bằng bảy chữ. Cô vừa đi theo vừa ngẫm nghĩ, lúc nãy đã được tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp thần thái lúc đánh mấy tên lưu manh kia của vị công tử này:
" Huynh ấy đúng là giỏi thật, võ công rất tốt, khinh công phải nói là tuyệt không tồi chút nào ngay cả đại ca cũng không thể so sánh được với huynh ấy. "
Tại nơi nào đó phồn hoa, tấp nập người, đông đảo trò náo nhiệt, đây chính là nơi lúc nảy cô dạo chơi kia mà, được trở lại nơi này rồi sao. Thật là may quá đi mất.
Hai người đứng cạnh nhau một tiểu cô nương nhỏ nhắn, thấp bé, và một tiểu ca ca cao hơn cô những hai cái đầu thử hỏi hơn có bao nhiêu tuổi đâu sao lại cao như thế chứ. Thành Hiên sai thuộc hạ đi mua vài cái đèn hoa đăng để thả, rồi hai người cùng ngồi xuống gần bờ sông để thả hoa đăng nơi mà mọi người cầu nguyện mong người thân được sống một cuộc sống hạnh phúc.
" Waaa đẹp thật đó, ta rất thích!" Kỳ Linh vui vẻ, mặt cười tươi lộ rõ hai má lúm đồng tiền.
" Thích vậy sao? " Thành Hiên lạnh lùng hỏi.
" Đương nhiên rồi, chúng thật đẹp hơn nữa một năm mới có một lần, huynh không thích sao, Trung Thu là tết đoàn viên sao huynh lại ra ngoài có một mình thế? ". Cô ngạc nhiên khi vị huynh đệ này lại vô cảm như vậy, hơn nữa tại sao lại không thích hoa đăng chứ.
" Ta chưa bao giờ thả hoa đăng cả, hạnh phúc? Đoàn viên? Có lẽ là một thứ khó có được, nó đã bao giờ thuộc về ta. Ta luôn một mình mà. " Cười nhạt nhẽo đáp lại.
" Ta vẫn không hiểu."
" Không hiểu là điều tốt nhất đối với muội. Muội tên là gì? ". Thành Hiên bỗng hỏi cô.
" Ta tên Kỳ Linh, huynh cứ gọi ta là Linh Nhi được rồi." Ngây thơ đáp lại: " À mà huynh tên là gì?"
" Thành Hiên." Vừa nhìn những thứ đẹp đẻ lấp lánh trên dòng sông vừa đáp nhưng đôi mắt vẫn vô hồn.
" Sao huynh lại lạnh lùng thế? Nhìn huynh cười lên có vẻ sẽ đẹp hơn đó! "
" Vậy sao? Cười... "
" Đúng thế, hơn nữa cuộc sống rất tốt đẹp mà còn rất nhiều thứ ta chưa thể nhìn thấy được, ta rất muốn có thể đi khắp thiên hạ tìm ra những thứ vui vẻ. Huynh cũng vậy đừng có mà vô cảm như thế, còn nhiều thứ khiến huynh sẽ vui vẻ thôi." Kỳ Linh vừa an ủi vừa nói về ý nghĩ của mình.
" Đi khắp thiên hạ sao. Tới khi đó ta sẽ đi cùng muội, đợi ta nhé! " Bất chợt đổi biểu cảm.
" Được, nhưng huynh đừng để ta đợi lâu nhé! Ta cũng không biết chúng ta có thể gặp lại nhau không nữa. " Mặt tỏ vẻ ủ rủ.
" Nhất định sẽ gặp. Ta tặng cho muội thứ này làm kỉ niệm, nhìn thấy nó như thấy ta, hơn nữa trên này còn có khắc tên của ta nữa, rồi chúng ta sẽ gặp lại sau đó cùng ngao du đi khắp thiên hạ." Thành Hiên đưa cho cô một miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích và nắm trong tay tia hy vọng do cô bé ban cho.
" Đa tạ. Vậy ta cũng tặng huynh miếng ngọc bội này làm tính vật, huynh không được quên ta đâu nhé. Ta sẽ đợi huynh." Cô đưa cho Thành Hiên một miếng ngọc bội màu trắng thuần khiết.
" Được. " Lời ước hẹn đã hứa chúng ta sẽ gặp lại. Hai người móc tay giữ lời hứa.
" Linh Nhi tiểu thư? Linh Nhi tiểu thư? Người đâu rồi?.... " Cả đám lính đi tìm cô la hét khắp nơi. Cô bất chợt nghe thấy và quay đầu lại nhìn. Thấy thế người ngồi cạnh cô cũng không đổi ngạc nhiên, chắc hẳn là cô bé này cũng có thân phận không tầm thường.
" Bọn họ kiếm muội sao?"
" A là họ vui quá đi mất, là phụ thân của muội sai họ tìm muội về đó! Tiểu ca ca ta phải về rồi, đừng quên lời hẹn ước của chúng ta nhé! Hẹn ngày tái ngộ." Kỳ Linh rất vui vì mình có thể về nhà rồi nhưng cũng rất buồn khi phải nói lời từ biệt với vị ca ca mà cô mới quen biết không lâu.
" Được, hẹn ngày tái ngộ, ta sẽ không quên mà sẽ khắc ghi vào lòng. " Nói trong lời tạm biệt.
" Được vậy ta yên tâm rồi." Sau đó Kỳ Linh chạy tới phía đội vệ binh:" Thẫm Hàn thúc thúc, là ta đây! "
..._______hết chap 3______...
" Sao nàng lại vào đây, mau về phòng nghỉ sớm đi kẻo bị nhiễm phong hàn thì không tốt đâu ". Kỳ Thiên Mặc đổi giọng điệu ôn nhu hỏi han phu nhân rồi quay sang nói với vị thiếu gia kia : " Phong nhi, mau đưa mẫu thân về phòng nghỉ ngơi đi nào!".
Kỳ Phong hiểu ý cha không muốn mẫu thân lo lắng nên đã nhanh chóng nghe lời: " Dạ, phụ thân. "
" Khoan đã, chàng hãy nói cho thiếp biết đã xảy ra chuyện gì rồi, sao trời đã tối, mà binh lính còn đi đâu nữa? Còn Linh Nhi đâu rồi con bé đi cùng với tiểu Thanh đi xem náo nhiệt sao vẫn chưa về nữa? Chàng mau trả lời với thiếp!". Phu nhân vẫn kiên quyết muốn tìm hiểu đã xảy ra những gì mà sao trong lòng của bà cứ thấp thỏm lo âu, bồn chồn, lo lắng điều gì đó nhưng vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra.
" Ta... " ấp úng.
" Chàng mau nói đi. " kiên quyết muốn nghe.
" Linh Nhi... Con bé mất tích rồi." Giọng ông buồn buồn, sợ phu nhân của mình lo lắng.
" Sao lại thế được, rõ ràng là có người đi cùng làm sao lại mất tích chứ? Không thể nào! Làm sao lại có thể chứ, con bé... Khụ khụ. " Bật khóc ngả khụy xuống, Kỳ Thiên Mặc nhanh chóng đỡ từ phía sau và ôm bà lại ăn ủi:
" Phu nhân, Nàng bình tĩnh lại đi sẽ không có chuyện gì xảy ra với con của chúng ta đâu, ta đã phái người đi tìm rồi, sẽ nhanh chóng tìm ra thôi mà."
Thấy vậy Kỳ Phong cũng cố trấn an mẫu thân :" Mẫu thân, người tin phụ thân đi, nhất định sẽ tìm được muội muội nhanh thôi, đừng lo lắng! ".
[ Phía của tiểu cô nương ]
" Muốn trăn trối gì không hả? Hay là xuống suối vàng luôn hahaha!". Tên cầm đầu cùng lúc đó đến sau và cười phá lên.
" Ngươi nghĩ bọn ta sẽ bỏ mạng tại đây? ". Vị ca ca kia với vẻ bình thản hỏi.
" Chứ ngươi nghĩ ngươi còn mạng để rời đi đấy à, đùa vừa thôi một tên nhãi rãnh thì làm được trò trống gì cơ chứ! ". Tên đồng bọn tỏ vẻ khinh miệt.
" Vậy thì tiếc quá ngươi đã đoán sai rồi! Dương Nguyên!!! ".
Thành Hiên vừa nói tiếc nuối cho bọn lưu manh kia vừa nghiêm nghị gọi thuộc hạ thân cận của mình , Dương Nguyên vừa hiểu ý nhanh chóng gật đầu. Sau đó nhanh chóng cùng vài tùy tùng đứng phía sau Thành Hiên mà dùng khinh công bay lên hai chân đá liên tiếp vào đầu, ngực, bụng của bọn kia, rồi bay xuống dùng tay đánh vào mặt bọn chúng vài cái nữa làm cho chúng chưa kịp đánh trả đã phải ngã ngửa ra phía sau trong khi miệng thì rỉ máu, mặt thì bầm tím, tê tái.
" Về nói với đại nương gia của các ngươi đừng có mà vênh váo quá không chừng cái mạng quèn cũng chẳng còn sống được bao lâu đó!".
Dương Nguyên đánh xong thì về lại phía chủ tử của mình và nói với chúng bằng giọng mỉa mai như của những người cao thượng đối với những kẻ yếu kém.
" Bọn... Bọn ngươi đợi đó, ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu! Chạyyyyy! ". Tên cầm đầu miệng dính máu, tay ôm bụng, chân bị thương vừa nói với giọng điệu ghê sợ sau đó thì chạy mất.
" Ngọc... Ngọc bội của phụ thân tặng ta vẫn còn trong tay hắn. " Kỳ Linh bất chợt nhớ ra và hét lên. Sau đó Thành Hiên không sai thuộc hạ của mình nữa mà đích thân dùng khinh công, hai tay dang rộng ra, hai chân một chân co lên, một chân duỗi thẳng giữ thăng bằng lao tới chỉ bằng một cú đá mà đá thẳng vào đầu của một tên nào đó. " Aaaaaaa!" Tiếng rên đau đớn thất thanh của tên đó sau đó ngã úp mặt xuống đất.
" Ngọc bội? " Thành Hiên lạnh lùng miệng chỉ thốt lên hai từ khiến cho bọn kia mặt mày sợ tái mét. Tên giữ ngọc bội nhanh chóng lấy ra đưa lại, rồi cả đám nhanh chóng chạy đi.
" Để yên cho bọn chúng vậy sao thiếu gia? Thật là bất công, ta còn muốn giết chết bọn chúng nữa!!! " Dương Nguyên tức tối.
" Để bọn chúng đi đi, từ từ rồi hẳn tính." Thành Hiên giọng trầm tĩnh trả lời, sau đó đi từ từ, mặt nhìn về phía tiểu muội muội nhỏ nhắn kia vẫn còn đứng đó.
" Của muội. "
Kỳ Linh ngơ ngác ngóc đầu nhìn lên với đôi mắt to, tròn, long lanh. Thành Hiên dường như đã bị vẻ mặt ngây thơ này mê hoặc, cứ nhìn mãi nhìn mãi nhìn đến mê muội. Không hiểu chuyện gì, tại sao tiểu ca ca này lại nhìn mình bằng ánh mắt như thế, cô bất giác hỏi:
" Đa tạ tiểu ca ca,... tiểu ca ca sao huynh lại nhìn ta như thế chứ? Mặt của ta dính gì sao?.... "
Nghe giọng nói ấm áp vang lên Thành Hiên như bừng tỉnh, giờ mới ý thức được mình đã làm gì sau đó hỏi cô:
" À không... Muội muội này nhà muội ở đâu để chúng ta đưa muội về? ".
" Nhà ta hả? Ở đâu vậy nhỉ? Ôi.... Nhà ta... " Cô đúng là não cá vàng mà, sống mấy năm nay trong phủ suốt ngày nghịch ngợm đi chơi, quậy phá nhưng lại là kẻ mù đường, đơn giản thôi là vì suốt ngày đi bên cạnh cô luôn có Tiểu Thanh, cô không cần phải lo nhiều đến thế...nhưng lần này lại là một mình, tiêu thật rồi, nhà cô ở đâu đây?
" Không nhớ đường? " Thành Hiên hỏi.
" Ờ.... Ừm. ". Kỳ Linh ngượng ngùng.
Dương Nguyên thấy thế không biết nên làm sao trong tình cảnh khó xử như này, muốn làm người tốt cũng thật khó, hỏi nhà ở đâu cũng chả biết, thì nên như nào? " Thiếu gia!... " hắn vừa cất lời thì người kia liền dơ tay lên với ý bảo hắn im lặng, ai kia hiểu ý thì liền không nói thêm một tiếng. Sau đó Thành Hiên đi ra khỏi cái nơi hẻo lánh đó, bọn thuộc hạ thấy vậy liền bước chân nhanh nhảu theo sau nhưng...
" Còn không mau đi, muốn ở lại làm mồi cho sói ăn sao? ". Bước chân vừa đi một cách hiên ngang, hai tay để phía sau lưng tỏ vẻ hào môn công tử.
" Ư...ưm." Nhanh chóng chạy theo sau lưng Thành Hiên:" Huynh dẫn ta đi đâu thế? "
" Đi đâu lát nữa muội sẽ biết. " Trả lời ngắn gọn bằng bảy chữ. Cô vừa đi theo vừa ngẫm nghĩ, lúc nãy đã được tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp thần thái lúc đánh mấy tên lưu manh kia của vị công tử này:
" Huynh ấy đúng là giỏi thật, võ công rất tốt, khinh công phải nói là tuyệt không tồi chút nào ngay cả đại ca cũng không thể so sánh được với huynh ấy. "
Tại nơi nào đó phồn hoa, tấp nập người, đông đảo trò náo nhiệt, đây chính là nơi lúc nảy cô dạo chơi kia mà, được trở lại nơi này rồi sao. Thật là may quá đi mất.
Hai người đứng cạnh nhau một tiểu cô nương nhỏ nhắn, thấp bé, và một tiểu ca ca cao hơn cô những hai cái đầu thử hỏi hơn có bao nhiêu tuổi đâu sao lại cao như thế chứ. Thành Hiên sai thuộc hạ đi mua vài cái đèn hoa đăng để thả, rồi hai người cùng ngồi xuống gần bờ sông để thả hoa đăng nơi mà mọi người cầu nguyện mong người thân được sống một cuộc sống hạnh phúc.
" Waaa đẹp thật đó, ta rất thích!" Kỳ Linh vui vẻ, mặt cười tươi lộ rõ hai má lúm đồng tiền.
" Thích vậy sao? " Thành Hiên lạnh lùng hỏi.
" Đương nhiên rồi, chúng thật đẹp hơn nữa một năm mới có một lần, huynh không thích sao, Trung Thu là tết đoàn viên sao huynh lại ra ngoài có một mình thế? ". Cô ngạc nhiên khi vị huynh đệ này lại vô cảm như vậy, hơn nữa tại sao lại không thích hoa đăng chứ.
" Ta chưa bao giờ thả hoa đăng cả, hạnh phúc? Đoàn viên? Có lẽ là một thứ khó có được, nó đã bao giờ thuộc về ta. Ta luôn một mình mà. " Cười nhạt nhẽo đáp lại.
" Ta vẫn không hiểu."
" Không hiểu là điều tốt nhất đối với muội. Muội tên là gì? ". Thành Hiên bỗng hỏi cô.
" Ta tên Kỳ Linh, huynh cứ gọi ta là Linh Nhi được rồi." Ngây thơ đáp lại: " À mà huynh tên là gì?"
" Thành Hiên." Vừa nhìn những thứ đẹp đẻ lấp lánh trên dòng sông vừa đáp nhưng đôi mắt vẫn vô hồn.
" Sao huynh lại lạnh lùng thế? Nhìn huynh cười lên có vẻ sẽ đẹp hơn đó! "
" Vậy sao? Cười... "
" Đúng thế, hơn nữa cuộc sống rất tốt đẹp mà còn rất nhiều thứ ta chưa thể nhìn thấy được, ta rất muốn có thể đi khắp thiên hạ tìm ra những thứ vui vẻ. Huynh cũng vậy đừng có mà vô cảm như thế, còn nhiều thứ khiến huynh sẽ vui vẻ thôi." Kỳ Linh vừa an ủi vừa nói về ý nghĩ của mình.
" Đi khắp thiên hạ sao. Tới khi đó ta sẽ đi cùng muội, đợi ta nhé! " Bất chợt đổi biểu cảm.
" Được, nhưng huynh đừng để ta đợi lâu nhé! Ta cũng không biết chúng ta có thể gặp lại nhau không nữa. " Mặt tỏ vẻ ủ rủ.
" Nhất định sẽ gặp. Ta tặng cho muội thứ này làm kỉ niệm, nhìn thấy nó như thấy ta, hơn nữa trên này còn có khắc tên của ta nữa, rồi chúng ta sẽ gặp lại sau đó cùng ngao du đi khắp thiên hạ." Thành Hiên đưa cho cô một miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích và nắm trong tay tia hy vọng do cô bé ban cho.
" Đa tạ. Vậy ta cũng tặng huynh miếng ngọc bội này làm tính vật, huynh không được quên ta đâu nhé. Ta sẽ đợi huynh." Cô đưa cho Thành Hiên một miếng ngọc bội màu trắng thuần khiết.
" Được. " Lời ước hẹn đã hứa chúng ta sẽ gặp lại. Hai người móc tay giữ lời hứa.
" Linh Nhi tiểu thư? Linh Nhi tiểu thư? Người đâu rồi?.... " Cả đám lính đi tìm cô la hét khắp nơi. Cô bất chợt nghe thấy và quay đầu lại nhìn. Thấy thế người ngồi cạnh cô cũng không đổi ngạc nhiên, chắc hẳn là cô bé này cũng có thân phận không tầm thường.
" Bọn họ kiếm muội sao?"
" A là họ vui quá đi mất, là phụ thân của muội sai họ tìm muội về đó! Tiểu ca ca ta phải về rồi, đừng quên lời hẹn ước của chúng ta nhé! Hẹn ngày tái ngộ." Kỳ Linh rất vui vì mình có thể về nhà rồi nhưng cũng rất buồn khi phải nói lời từ biệt với vị ca ca mà cô mới quen biết không lâu.
" Được, hẹn ngày tái ngộ, ta sẽ không quên mà sẽ khắc ghi vào lòng. " Nói trong lời tạm biệt.
" Được vậy ta yên tâm rồi." Sau đó Kỳ Linh chạy tới phía đội vệ binh:" Thẫm Hàn thúc thúc, là ta đây! "
..._______hết chap 3______...