Gã ta là người thành phố, cha gã ta làm ở ban quản lý. Ở thời đại đó, cuộc sống cực kỳ dễ chịu. Bây giờ thời đại thay đổi rồi, cha gã ta sợ có phiền phức tìm đến nên để gã ta tìm và kết hôn với phụ nữ nông thôn. Lỡ đâu xảy ra chuyện gì gã ta cũng có thể trốn vào trong nhà cha vợ. Gã ta sao chịu tìm thôn cô mù chữ chứ, nên gã ta hẹn hò với Diệp Ninh đang học cấp ba.
Biết được cha cô ấy qua đời, cha của gã ta còn sốt ruột hơn cả cô ấy. Ông ta lập tức thu dọn đồ nói gã ta mang theo cô ấy cùng đi.
Đến nơi họ mới biết được Diệp Thanh Sơn đào quặng ở mỏ quặng, mấy người đi xuống rồi mà vẫn chưa đi lên. Ông chủ mỏ quặng sợ chuyện này bị làm ầm lên, khiến ông ta cũng phải tiêu đời. Vậy nên ông ta lén đưa người nhà mấy người đó để bịt kín miệng, một người sáu chục nghìn tệ. Ở năm 1982, đó tuyệt đối là số tiền khổng lồ.
Sống không thấy người, chết không thấy xác, Diệp Ninh khóc lóc thu dọn đồ vật của cha rồi chuẩn bị về nhà nhưng lại bị Tôn Diệu Quân ngăn cản. Gã ta đau khổ nói cho cô ấy rằng người nhà gã ta bị người khác hãm hại, cha mẹ gã ta đều ngồi tù, cho nên không thể quay về nhà được nữa. Gã ta nói rằng cô ấy mang theo số tiền lớn như vậy về nhà không an toàn, không bằng đi theo gã ta đến nhà họ hàng nhờ cậy. Đến nỗi em trai và em gái cô ấy thì không phải ở quê còn ông nội bà nội, chú bác gì sao, chắc chắn họ sẽ chăm sóc hai đứa nhỏ. Về sau hai người kết hôn, tiếng gió cũng qua đi, sẽ mang theo con trở về. Đến lúc đó lại đưa em trai và em gái đến thành phố, cũng làm người thành phố.
Cô ấy yếu đuối, mong manh vốn là không phòng bị, bị Tôn Diệu Quân vừa dọa vừa dỗ dành khiến cô ấy lập tức gật đầu. Kết quả hôm qua lên xe lửa cô ấy bị cảm rồi phát sốt, lần sốt này khiến cô ấy biến mất rồi cô thành cô ấy.
Cho nên cô xuyên qua đến năm 1982, làm Diệp Ninh 19 tuổi...
Cô mở mắt ra, mờ mịt nhìn ván giường tầng trên. Cô cũng tên là Diệp Ninh, năm nay 29 tuổi, đến nông thôn rất bình thường ở tỉnh Nam Giang. Cô có cha mẹ yêu thương cô, cô còn có một người anh trai hay bắt nạt cô nhưng thật ra rất yêu thương cô. Cô có một người chị dâu hiền lành và dịu dàng, còn có một đứa cháu gái đáng yêu.
Cô làm việc tại một công ty nhỏ, gần đến cuối năm rồi, công ty từ trên xuống dưới đều vội đến nỗi chân không chạm đất, cô cũng không ngoại lệ. Đêm qua là ngày thứ năm liên tiếp cô phải tăng ca, chỉ cần hết đêm qua là cô có thể về nhà ăn tết, nhưng dường như cô không thể trở về nữa rồi.
Cô đột ngột chết trong lúc làm việc sao? Tại sao cô chưa từng nghĩ đến cách chết này nhỉ.
Mũi cô cay cay, cô không biết lúc cha mẹ cô biết tin cô chết sẽ như thế nào? Chắc chắn họ sẽ đau đớn muốn chết, may mắn có anh trai, chị dâu và cháu gái bên cạnh họ. Cô cũng xem như là hi sinh vì nhiệm vụ, trừ bỏ bảo hiểm, ít nhiều gì công ty cũng sẽ bồi thường ít tiền, cũng coi như là lần báo đáp cuối cùng của đứa con gái bất hiếu như cô.
Diệp Ninh chớp chớp mắt, cô từ từ bình tĩnh lại. Cô chết một lần rồi, biết tư vị của cái chết. Cho dù cô rất muốn trở về thế giới của cô nhưng cô cũng không dám lấy tính mạng này ra để đánh cược.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Biết được cha cô ấy qua đời, cha của gã ta còn sốt ruột hơn cả cô ấy. Ông ta lập tức thu dọn đồ nói gã ta mang theo cô ấy cùng đi.
Đến nơi họ mới biết được Diệp Thanh Sơn đào quặng ở mỏ quặng, mấy người đi xuống rồi mà vẫn chưa đi lên. Ông chủ mỏ quặng sợ chuyện này bị làm ầm lên, khiến ông ta cũng phải tiêu đời. Vậy nên ông ta lén đưa người nhà mấy người đó để bịt kín miệng, một người sáu chục nghìn tệ. Ở năm 1982, đó tuyệt đối là số tiền khổng lồ.
Sống không thấy người, chết không thấy xác, Diệp Ninh khóc lóc thu dọn đồ vật của cha rồi chuẩn bị về nhà nhưng lại bị Tôn Diệu Quân ngăn cản. Gã ta đau khổ nói cho cô ấy rằng người nhà gã ta bị người khác hãm hại, cha mẹ gã ta đều ngồi tù, cho nên không thể quay về nhà được nữa. Gã ta nói rằng cô ấy mang theo số tiền lớn như vậy về nhà không an toàn, không bằng đi theo gã ta đến nhà họ hàng nhờ cậy. Đến nỗi em trai và em gái cô ấy thì không phải ở quê còn ông nội bà nội, chú bác gì sao, chắc chắn họ sẽ chăm sóc hai đứa nhỏ. Về sau hai người kết hôn, tiếng gió cũng qua đi, sẽ mang theo con trở về. Đến lúc đó lại đưa em trai và em gái đến thành phố, cũng làm người thành phố.
Cô ấy yếu đuối, mong manh vốn là không phòng bị, bị Tôn Diệu Quân vừa dọa vừa dỗ dành khiến cô ấy lập tức gật đầu. Kết quả hôm qua lên xe lửa cô ấy bị cảm rồi phát sốt, lần sốt này khiến cô ấy biến mất rồi cô thành cô ấy.
Cho nên cô xuyên qua đến năm 1982, làm Diệp Ninh 19 tuổi...
Cô mở mắt ra, mờ mịt nhìn ván giường tầng trên. Cô cũng tên là Diệp Ninh, năm nay 29 tuổi, đến nông thôn rất bình thường ở tỉnh Nam Giang. Cô có cha mẹ yêu thương cô, cô còn có một người anh trai hay bắt nạt cô nhưng thật ra rất yêu thương cô. Cô có một người chị dâu hiền lành và dịu dàng, còn có một đứa cháu gái đáng yêu.
Cô làm việc tại một công ty nhỏ, gần đến cuối năm rồi, công ty từ trên xuống dưới đều vội đến nỗi chân không chạm đất, cô cũng không ngoại lệ. Đêm qua là ngày thứ năm liên tiếp cô phải tăng ca, chỉ cần hết đêm qua là cô có thể về nhà ăn tết, nhưng dường như cô không thể trở về nữa rồi.
Cô đột ngột chết trong lúc làm việc sao? Tại sao cô chưa từng nghĩ đến cách chết này nhỉ.
Mũi cô cay cay, cô không biết lúc cha mẹ cô biết tin cô chết sẽ như thế nào? Chắc chắn họ sẽ đau đớn muốn chết, may mắn có anh trai, chị dâu và cháu gái bên cạnh họ. Cô cũng xem như là hi sinh vì nhiệm vụ, trừ bỏ bảo hiểm, ít nhiều gì công ty cũng sẽ bồi thường ít tiền, cũng coi như là lần báo đáp cuối cùng của đứa con gái bất hiếu như cô.
Diệp Ninh chớp chớp mắt, cô từ từ bình tĩnh lại. Cô chết một lần rồi, biết tư vị của cái chết. Cho dù cô rất muốn trở về thế giới của cô nhưng cô cũng không dám lấy tính mạng này ra để đánh cược.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin