CHƯƠNG 3.
Tôi chưa bao giờ nhận mình là báu vật của nhà họ Hoàng, cái danh xưng mỹ miều này đều là do mẹ con Kim Ngọc tự đặt cho tôi rồi ép tôi phải nhận nó trong bắt buộc. Mà chuyện này cũng không đáng bận tâm đi, tôi vẫn là ghét nhất cái cách nói chuyện úp úp mở mở như thế này của Kim Ngọc. Có chuyện gì thì không chịu nói thẳng, cứ phải nói theo kiểu bí ẩn như thế này làm gì nhỉ? Đóng phim à?
Tâm tình tôi mặc dù không được tốt, nhưng may là hiện tại tôi đã học được cách kìm chế cảm xúc sau thời gian dài âm dương cách biệt. Chứ nếu vẫn còn giống như ở kiếp trước thì kiểu gì tôi với Kim Ngọc cũng gây nhau một trận ra trò rồi.
Biết được tính cách của Kim Ngọc cũng không được tốt, có khi là do chị ta cố ý gây hoang mang cho tôi cũng không chừng. Nghĩ nghĩ khoảng chừng vài giây, sau đó tôi mới bình tĩnh nhìn thẳng vào Kim Ngọc, tôi nói rõ ràng.
- Chị có chuyện gì thì cứ nói thẳng, nếu thật lòng là chị có ý muốn tốt cho Hoàng gia. Còn nếu như không có ý gì tốt, vậy thì thôi đi, sau này chị cũng đừng nói với tôi những lời bí ẩn như thế này nữa. Tôi với chị từ khi sinh ra đã định sẵn là không hợp nhau, vậy nên việc ai người nấy làm, nhà ai người nấy ở... vậy nha!
Thấy tôi xoay người đi thật, Kim Ngọc thoáng sửng sốt, chẳng qua là chị ta cũng không có ý định kêu tôi lại. Vậy nên có thể những gì mà chị ta vừa nói cũng chỉ là tìm cớ gây sự với tôi như bình thường mà chị ta vẫn hay làm thế.
Tôi bước ra xe, sau đó nhanh chóng ngồi vào trong xe, mắt không nhìn quanh, cũng không có ý định tò mò tìm kiếm thứ gì. Mặc dù vẻ bên ngoài tỏ ra là rất bình thản nhưng trong lòng tôi lúc này lại bắt đầu phát sinh ra một loại cảm giác cực kỳ là không an toàn. Đợi cho xe chạy thẳng ra khỏi cổng phủ Thượng, tôi lúc này mới có thể buông lỏng cảnh giác mà tập trung suy ngẫm lại mọi thứ...
Vừa nãy, lúc xoay người đi, tôi rõ ràng đã nhìn thấy được một người, mà người này theo đúng như trong ký ức ở kiếp trước thì phải sau một thời gian nữa người đó mới xuất hiện ở Hồng gia. Việc người này đột nhiên xuất hiện làm cho tôi cảm thấy rất là hoang mang, lại thấy mọi việc có phần mơ hồ và không chân thật. Đáng lý những sự việc đang và sắp xảy ra sẽ phải giống hệt như trong kí ức của tôi trước kia mới đúng chứ. Thế nhưng sao tôi lại có cảm giác mọi chuyện đang dần thay đổi và bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát và sự hiểu biết của tôi luôn rồi vậy?
Cứ giống như hiện tại bây giờ, tôi đang bắt đầu sống một cuộc đời mới. Mà ở cuộc đời này, tôi là người có được khả năng biết trước được tương lai. Nhưng sự biết trước tương lai này của tôi lại đang dần có xu hướng không còn giữ được sự chính xác toàn vẹn nữa...
Việc này là sao nhỉ? Là do tôi ở kiếp trước sống quá thờ ơ với chuyện ở Hồng gia hay là do vốn dĩ... mọi việc đã không còn giống như những gì mà tôi đã biết ở kiếp trước nữa?
Thật là mơ hồ!
*********
Đêm qua tôi lại mất ngủ, sáng dậy cả người uể oải, gương mặt thiếu kiên nhẫn, tâm tình phiền muộn không thôi. Tôi ngồi trong phòng khách với mẹ chồng, nghe bà ấy đang trách móc dú Cúc về chuyện của bé Bảo. Nghe được một chút, tâm trạng vốn đã tệ của tôi lại càng tệ hơn, phải nói là cực kỳ khó chịu.
Bé Bảo là con trai riêng của chồng tôi, thằng bé năm nay 7 tuổi, mẹ nó trước kia là thư ký của ba chồng tôi, chị ấy khá là xinh đẹp. Việc chồng tôi có con riêng, trước khi cưới tôi cũng đã biết, là tôi chấp nhận, không phải phủ Hạ muốn giấu giếm.
Về mẹ con của bé Bảo, kiếp trước tôi ít khi quan tâm tới, và tôi cũng không thấy việc chồng tôi có con riêng sẽ là việc gì đó ghê gớm lắm. Bởi sinh ra ở hào môn, con riêng con chung, tôi đã được thẩm thấu từ bé, không lấy làm lạ, cũng không thấy bất bình đối với những chuyện này. Mà thường những đứa con riêng như thế này thì hiếm đứa nào có thể gây được sóng gió trong gia tộc. Bởi vì mẹ ruột của những đứa con riêng không được nhập tên vào gia phả, vậy nên con riêng cũng không có người chống lưng, không đủ khả năng tranh đấu với con cái của chính thất sinh ra. Cũng có nhiều trường hợp vợ bé được nhập gia phả, con riêng cũng có quyền hành trong nhà, nhưng số lượng đó không nhiều, mà cũng toàn bị chính thất áp chế.
Hào môn là vậy, bọn họ luôn coi trọng thanh danh và nguồn gốc xuất thân. Đứa bé nếu muốn được coi trọng thì một là mẹ ruột phải có xuất thân môn đăng hộ đối với người cha. Hoặc là đứa bé được sinh ra trong những trường hợp đặc biệt như thiếu con cháu nối dõi. Hoặc nữa là đứa bé phải được ba nó yêu thương và bảo vệ một cách tuyệt đối. Còn thông thường thì con riêng vẫn mang một chữ "riêng" trên đầu, thân phận so với người thường là cao quý, nhưng trong mắt gia tộc, nó cũng chỉ là một đứa bé ngoài giá thú của đàn ông mà thôi. Sự thật tàn nhẫn luôn là như vậy...
Bởi vậy nên mới nói, môi trường sống góp phần rất lớn vào việc hình thành nhận thức và thế gian quan của một người. Không thể nói những người sống ở tầng lớp cao là khác người, bởi vì thế giới của bọn họ, người bình thường nếu có muốn cũng khó mà có thể tiếp nhận hết được.
*
Mẹ chồng tôi thuộc hàng U60, tuy đã gần 60 tuổi nhưng trông bà vẫn còn rất trẻ. Tôi nghe mẹ tôi nói, trước kia mẹ chồng tôi cũng là một trong những đại mỹ nhân của giới nhà giàu, bà gả cho ba chồng tôi khi còn rất trẻ. Ba mẹ chồng tôi cũng từng nổi tiếng vang danh một thời là cặp vợ chồng gương mẫu của giới hào môn. Ba chồng tôi cực kỳ yêu thương và chiều chuộng mẹ chồng tôi, ông ấy không có bồ nhí bên ngoài, cũng chưa từng bị vướng vào tin đồn tình ái khiến mẹ chồng tôi phải buồn phiền.
Chậc! Gen trội của ba chồng tôi tốt như vậy, vậy mà lại sinh ra thằng con đào hoa không ai bằng. Vợ lớn, vợ bé, tiểu tam, con riêng gì anh ta cũng có đủ. Quả không hổ danh là con hơn cha, nhà có phúc!
- Thằng bé muốn ở với mẹ nó thì dú cứ cho nó ở với mẹ, đâu cần thiết dú phải ép thằng nhỏ ở riêng... Để cho thằng nhỏ khóc vì nhớ mẹ tới sinh bệnh, tôi xót ruột quá dú à!
Mẹ chồng tôi thì nhăn nhó cằn nhằn, còn dú Cúc lại phải khổ tâm giải bày sự việc.
- Dạ bà chủ, tôi cũng đâu có muốn bắt cậu nhỏ ở riêng đâu, này là lệnh của cậu Cả... tôi thiệt lòng cũng khó xử lắm.
Mẹ chồng tôi không hài lòng, bà tiếp tục càm ràm dú nuôi.
- Thế Nam căn dặn là chuyện của nó, còn dú làm thế nào thì là chuyện của dú. Thế Nam trăm công ngàn việc, nó làm sao để ý hết được là dú có làm theo lời nó hay không. Dú cũng từng là mẹ mà, mẹ nào mà nỡ xa núm ruột của mình hả dú. Với lại Phúc Bảo nó cũng chỉ là một đứa nhỏ, thằng bé được mẹ nó chiều chuộng yêu thương quen rồi... bắt nó xa mẹ nó... làm sao nó chịu được hả dú?
Dú Cúc cũng bất lực trước tình hình này, cũng không thể nào không nghe theo lời của mẹ chồng tôi được. Suy nghĩ một lát, tôi mới nghe dú Cúc lên tiếng đáp lời.
- Vậy... bà chủ cứ căn dặn, tôi hứa sẽ làm theo ý bà.
Mẹ chồng tôi ngồi trên ghế, bà không cần phải có thời gian để suy nghĩ mà liền cất giọng nói luôn.
- Việc nuôi dạy con cái là việc của phụ nữ trong nhà, dú không cần nhất nhất phải nghe theo lời của Thế Nam. Thế Nam là đàn ông, nó biết gì trong việc chăm sóc con trẻ đâu... Được rồi, thế này đi, Phúc Bảo nó muốn ở với mẹ nó, dú cứ để nó tới chỗ mẹ nó ở. Chỉ mới có 7 tuổi mà cho ở riêng cũng tội nghiệp thằng bé. Trẻ con mà, đã biết gì đâu...
Dú Cúc nghe mẹ chồng tôi nói vậy, biểu cảm trên gương mặt dú có phần khó xử.
- Vậy... nếu cậu Cả tới thăm cậu Bảo mà thấy cậu Bảo ở với cô Viên thì sao hả bà? Cậu đã dặn tôi phải tập cho cậu Bảo ở riêng, giờ bà muốn để cậu Bảo ở chung... tôi biết ăn nói làm sao với cậu Cả ạ?
Mẹ chồng tôi rất kiên quyết, bà nhất nhất giữ vững thái độ.
- Thì dú cứ nói là dú đang tập cho Phúc Bảo ở riêng, là đang tập thôi, chứ không phải là đã tập được rồi, dú hiểu ý tôi chưa?
Dú Cúc lực bất tòng tâm trước thái độ này của mẹ chồng tôi, dù muốn dù không, dú ấy cũng chỉ có thể nghe theo lời mà mẹ chồng tôi vừa căn dặn. Tính ra thì cũng khó cho dú Cúc, bởi vì mẹ chồng tôi quá thương cháu nội, thành ra bà ấy mới không chịu để ý tới những vấn đề sâu xa ở phía sau...
Đợi dú Cúc đi rồi, trong phòng lúc này chỉ còn lại tôi và mẹ chồng tôi. Mãi tới bây giờ bà ấy mới nhớ tới sự hiện diện của tôi, cũng không biết là mẹ chồng tôi đang nghĩ gì, đột nhiên tôi lại nghe thấy bà ấy dịu giọng nói với tôi.
- Sau này nếu con có con, mẹ cũng sẽ thương cháu nội của mẹ như vậy. Phúc Bảo còn quá nhỏ, vẫn chưa thích hợp cho ra ở riêng...
Dừng chút, bà giống như là đang dò chừng cảm xúc của tôi, giọng bà rất khẽ, rất dễ nghe.
- Mẹ biết con chịu thiệt thòi khi gả tới đây, nhưng mẹ chỉ là thương cháu nội, hoàn toàn không có ý muốn nâng đỡ mẹ của Phúc Bảo. Cuộc đời làm mẹ làm vợ của mẹ chưa từng phải chịu ủy khuất về chuyện vợ bé, con riêng của chồng... vậy nên mẹ rất thương và hiểu cho con. Con đừng để bụng chuyện này, trẻ con thì cần phải có tình yêu thương của người lớn... con tốt với thằng bé... thằng bé sau này cũng sẽ đối xử tốt với con... mẹ nói như vậy... con thấy có phải không Ngọc?
Mẹ chồng tôi thật là khéo léo trong cách đối nhân xử thế, bà ấy nói vậy rõ ràng là muốn tôi phải đối tốt với cháu trai của bà. Lại còn có ý dẫn dắt suy nghĩ của tôi, muốn tôi đừng đem chuyện này thọc mạch lại cho Thế Nam biết...
Mà thật ra mẹ chồng tôi có suy nghĩ như vậy thì cũng là chuyện bình thường, đây là tâm lý chung của rất nhiều mẹ chồng, không có gì là quá đáng. Mà tôi cũng không có ý định sẽ dính dáng vào việc nội bộ riêng tư của phủ Hạ, bọn họ muốn nuôi dưỡng con cháu họ ra sao, đó không phải là việc của tôi.
Nhắc đến chuyện này, tôi bỗng dưng nhớ lại một số chuyện ở kiếp trước của mình. Có thể là tính tình tôi không quá tốt, không phải kiểu người ai gặp cũng thích, người gặp người thường. Thế nhưng tôi có thể tự xưng tôi là một người rất đàng hoàng với con riêng của chồng, bởi vì tôi chưa từng can thiệp vào việc nuôi dạy Phúc Bảo, cũng chưa từng chèn ép Hà Viên vì chị ấy sinh con cho chồng tôi...
Nhưng mà, không phải lòng tốt nào cũng sẽ được người khác trân trọng, đặc biệt là lòng tốt không được nói ra. Bởi vì có một số người, thứ mà người ta muốn luôn nhiều hơn thứ mà mình đã dự đoán. Mà quan trọng nhất là, không phải cứ là trẻ con thì đều sẽ đáng yêu như nhau. Bởi có một số đứa trẻ kỳ lạ đến mức mà chỉ cần nghe nhắc đến tên thôi cũng đủ khiến cho người lớn cảm thấy rùng mình vì sợ hãi... ví dụ như là Phúc Bảo... con riêng của chồng tôi vậy!