• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Diệc Triết nhìn thoáng qua thanh niên đang nằm trên giường, buồn rầu xoa xoa mi tâm. Trên người của thanh niên khắp nơi đều là dấu vết do hoan ái, giờ phút này còn đang ngủ ngon lành, khuôn mặt hoàn toàn không biết gì cả, lông mày và mắt giản ra, vừa điềm tĩnh và tốt đẹp. Nhưng Chu Diệc Triết biết đây là biểu hiện lừa gạt, chờ hắn tỉnh lại, bản thân sẽ không thấy được một màn vừa điềm tĩnh và tốt đẹp được như vậy.

Y thở dài, chính mình như thế nào cũng mất đi lý trí? Cũng không nhớ rõ cuối cùng làm bao nhiêu lần, mới đem người khác biến thành cái dạng này.

Nếu là khác bất luận kẻ nào cũng mặc kệ, cố tình đây lại lại người yêu của em trai. Tuy rằng y chán ghét cái nữ nhân Tông Như Di lòng tham không đáy, nhưng đối với em trai cùng cha khác mẹ này, Chu Diệc Diết lại không ghét, tuy rằng càng lớn càng không đáng yêu, nhưng hồi còn nhỏ lúc nào đi đi theo phía sau y đâu…… Thái độ làm người lại không xấu, đối với y cũng coi như tôn trọng.

Hiện giờ chính mình lại đi ngủ cùng với Triệu Thanh, tuy rằng Chu Diệc Triết cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Càng xấu hổ hơn chính là, y nhớ hết tất cả dư vị hồi tối hôm qua, Triệu Thanh kia không ngờ lại mê người rên rỉ, thân hình còn vô cùng động lòng người, biểu tình ở dưới thân y mê mang khóc thút thít, khuôn mặt dưới sự thúc dục của thuốc mà lộ ra biểu tình dâm đãng lại ngượng ngùng…ở chỗ sâu nhất ấm áp co rút tuyệt vời…đến bây giờ y cư nhiên cũng không hề hối hận.

Chu Diệc Triết ý thức được, đây là ý niệm rất nguy hiểm.

Đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại cắt đứt tâm tư của Chu Diệc Triết, là Chu Diệc An gọi điện thoại đến, hàng lông mày nhíu chặt lại.

Ngày hôm qua thời điểm y gọi điện thoại cho Chu Diệc An hy vọng có thể nhận được, nhưng mà hiện tại…Tiếng chuông di động lại tiếp tục vang lên,Chu Diệc Triết không nghĩ muốn đánh thức Triệu Thanh, cầm điện thoại đi tới ngoài cửa.

“Alo.”

“Anh trai, hôm qua anh tìm em có việc gì không?” Thanh âm Chu Diệc An có điểm mệt mỏi, “Ngày hôm qua em phải tham gia buổi triển lãm tranh không có mang theo điện thoại”

Chu Diệc Triết cầm điện thoại,sau một lúc lâu, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Không có gì, gọi nhầm số.”

“Ừm, vậy em không quấy rầy anh.” Chu Diệc An vội vàng cúp điện thoại, tối hôm qua Triệu Thanh một đêm không về, anh rất là lo lắng. Triệu Thanh không phải là loại người mà một đêm không về,hơn nữa không phải nói buổi tối có chuyện muốn nói sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK