• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi rời khỏi quê hương nơi cậu đã sinh sống và lớn lên suốt mười bảy năm để đến sống ở một thành phố lớn hoàn toàn xa lạ, không thể nào không cảm thấy hồi hộp.

Diệp Sanh nhìn chiếc quần jean đen đã giặt đến bạc màu cùng đôi giày thể thao có chút bong tróc của mình mà nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cậu tự giễu mà nghĩ, Hoàng Di Nguyệt lo lắng cũng không phải không có lý do, với bộ dạng xám xịt lấm lem bùn đất của cậu, sẽ rất xấu hổ khi tùy tiện bước vào cửa nhà họTạ.

Bất quá cậu có tay có chân, tay làm hàm nhai, ăn đồ của mình dùng đồ của mình, vốn dĩ cậu cũng không có ý định đi tìm bà.

Diệp Sanh mở điện thoại lên, đúng như dự đoán sau khi Hoàng Di Nguyệt bị chặn hai lần, bà đã đổi sang tài khoản thứ ba để tiếp tục quấy rầy cậu. Sau các bài dựa trên tình thân, lợi dụng lẫn lòng thương hại đều vô dụng thì Hoàng Di Nguyệt cuối cùng cũng nghĩ ra một cách để có thể gây ảnh hưởng đến Diệp Sanh.

Bà đánh chủ ý lên bà ngoại của Diệp Sanh.

【 Sanh Sanh, con có còn nhớ bà ngoại không. 】

Diệp Sanh nháy mắt ngồi thẳng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lạnh lùng.

Tin nhắn của Hoàng Di Nguyệt gửi đến.

【 Sanh Sanh, bà ngoại con năm đó bị bệnh nặng, vì vậy mẹ đã đưa bà đến Hoài Thành để điều trị. Có một việc mẹ chưa nói cho con, trước khi bà con mất có để lại cho con một vật. 】

【 Con đến đây thì mẹ đưa cho con. 】

Hoàng, Di, Nguyệt!

Diệp Sanh suýt nữa đem điện thoại đập nát, trong bóng tối ánh mắt bùng lên lửa giận.

Cậu biết Hoàng Di Nguyệt là một người đàn bà máu lạnh ích kỷ, nhưng cậu không ngờ rằng bà lại độc ác đến mức này, ngay cả bà ngoại đã qua đời đều có thể trở thành con bài lợi thế để bà uy hiếp cậu.

Lồng ngực Diệp Sanh phập phồng kịch liệt, cậu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại mở ra, bình tĩnh lại.

【 Bà trước tiên nói cho tôi biết đó là thứ gì. 】

Hoàng Di Nguyệt trực tiếp chụp một bức ảnh. Đó là chiếc hộp đơn giản, màu tím đậm, hình vuông, trên mặt có treo một chiếc khóa hình vỏ sò.

【 Cái hộp này mẹ còn chưa mở ra, bà ngoại con nói chìa khóa ở trong tay con. 】

Diệp Sanh ở trong bóng tối nghiến răng đến phát đau, nhanh chóng đánh chữ.

【 Tôi đến ga Hoài Thành lúc 5 giờ chiều ngày 27. 】

Bên kia Hoàng Di Nguyệt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng.

【 Được. Lúc đó mẹ sẽ phái quản gia đi đón con. 】

【 Sanh Sanh, mẹ cũng không muốn ép buộc con như vậy. 】

【 Mẹ cũng chỉ muốn gặp gỡ con một chút, giữ con ở bên cạnh và đối xử với con tốt hơn. 】

Diệp Sanh không để ý đến sự đạo đức giả của bà, tùy tiện ném điện thoại di động xuống gối.

Bị Hoàng Di Nguyệt uy hiếp một phen như vậy, tâm trạng Diệp Sanh dao động, căn bản ngủ không được. Trong đầu cậu tất cả đều là hình ảnh đôi mắt hiền từ của bà ngoại khi cậu còn là một đứa trẻ, trong lòng cậu tức giận như núi sông lồng lộng. Sau khi trằn trọc đến hai giờ sáng cậu mới mơ hồ cảm thấy hơi buồn ngủ.

Trong giấc mơ, Diệp Sanh đều hận không thể xé sống Hoàng Di Nguyệt, trong lòng chèn ép quá nhiều thứ, nửa đêm bế tắc suýt nữa không thở nổi.

Ban đầu cậu còn cho rằng do vấn đề tâm lý.

Cho tới khi càng ngày càng khó thở, đại não thiếu oxy, cả người mệt mỏi.

Diệp Sanh mới từ trong mộng bừng tỉnh, phát hiện có điều không thích hợp.

Có một người đè ở trên người mình.

Rất nặng.

Người này nặng ít nhất hai trăm cân, không phải Ninh Vi Trần cũng không phải Lý Kiến Dương, toàn thân mang theo một loại ẩm ướt như WC, như xác chết bị ngâm nước phình lên.

Diệp Sanh bị bóng đè đều là chuyện bình thường như ăn cơm, trong lòng đè nén sợ hãi, nỗ lực bình tĩnh trở lại.

Nếu không đoán sai, đây hẳn là người phụ nữ Tiểu Phương đã chết trong toa tàu này.

Nữ quỷ nằm ở trên người cậu lẳng lặng quan sát một hồi, phát hiện cậu không hề có động tĩnh gì, sau đó thong thả rời đi. Cái cảm giác nặng nề ngột ngạt cùng lạnh lẽo giống như thủy triều rút đi nhưng Diệp Sanh vẫn không mở mắt ra.

Bởi vì cậu biết, nữ quỷ này còn chưa đi, cô im lặng không một tiếng động ngồi xổm trên mặt đất, canh giữ ở bên giường cậu, hai mắt đơn thuần tò mò nhìn cậu nhắm chặt hai mắt.

Xe lửa chạy ầm ầm xuyên qua dãy núi, một bóng đen đẫm máu phác họa dưới ánh trăng lạnh lẽo.

Giây tiếp theo, trong xe bỗng nhiên vang lên tiếng khóc yếu ớt của một đứa trẻ mới sinh. Diệp Sanh cả người cứng đờ —— con gái của Lý Kiến Dương đã tỉnh?!

Tiếng khóc của trẻ con rõ ràng càng hấp dẫn nữ quỷ. Cô chế giễu khịt mũi, không hề đề phòng Diệp Sanh nữa mà kéo lê thân thể nặng nề đi về phía giường của Lý Kiến Dương.

Diệp Sanh nín thở mở mắt ra, lấy một lá bùa màu vàng từ dưới gối đầu. Ông lão sợ mắt Âm Dương của cậu xảy ra chuyện, cho nên trước rời đi đã đưa cho cậu một đống đồ lộn xộn. Lá bùa vàng này là do ông lão để lại cho cậu, tay nghề của Diệp Sanh đối với bọn quỷ này trước nay không tệ, nhưng cậu chưa từng tiếp xúc qua oán linh như vậy nên trong lòng cũng không nắm chắc.

Một tay cậu chống đỡ thân thể, nín thở nhìn về phía Lý Kiến Dương.

Lệ quỷ khổng lồ kia đứng bất động bên cạnh bé gái. Sau khi cô đến gần, bé gái ngừng khóc, há mồm phát ra âm thanh ê ê a a như đang nói chuyện.

Diệp Sanh nhớ tới tin tức về Tiểu Phương trước khi chết là một thai phụ, cho nên Tiểu Phương đang nghĩ đến con của mình, tình mẫu tử bùng phát, có thủ hạ lưu tình với đứa bé?

Bé gái phát ra âm thanh cười khanh khách, đưa tay về phía Tiểu Phương, cánh tay gầy guộc như củi khô.

Tiểu Phương kì quái chằm chằm đứa bé, cúi người xuống, khuôn mặt sưng húp như cái bánh bao nhăn nheo, đồng tử co rút lại một điểm, thoạt nhìn chỉ còn lòng trắng cùng tơ máu đỏ ngầu, nhìn đứa bé một lúc lâu khóe miệng mới lộ ra một nụ cười đáng sợ.

Tiểu Phương vươn tay bế đứa bé lên, bước chân trở nên vô cùng nhẹ nhàng vui vẻ, thậm chí còn có tâm trạng vui vẻ ngâm nga một bài hát đi về phía nhà vệ sinh cuối xe.

Vào thời điểm Tiểu Phương xoay người, Diệp Sanh dựa vào ánh đèn thấy rõ trang phục của cô.

Áo sơ mi hoa màu xanh lục, quần dài màu đen, hai bím tóc dài rũ đến ngực. Đó là một trang phục cực kì đơn giản vào thời điểm đó, nhưng bây giờ phần áo đã thấm đẫm máu đen kịt. Cơ thể cô phình trướng khiến quần áo trông co rút nhỏ lại, gấu áo co lên để lộ cái bụng đầy máu.

Tiểu Phương ôm bé gái, ngân nga một bài hát ngọt ngào và sâu lắng.

Diệp Sanh nổi lên cơn ớn lạnh.

Nhà vệ sinh cuối toa tàu số 44 mở cửa ra, người phụ nữ chỉ nhẹ nhàng bước vào, nhẹ nhàng đem chiến lợi phẩm quay về.

Lý Kiến Dương vẫn còn đang ngủ.

Diệp Sanh cũng không có ý định đánh thức anh ta, một người bình thường vào loại thời điểm này chỉ biết tăng thêm phiền phức.

Cậu cẩn thận đứng dậy từ trên giường, ánh mắt cảnh giác nhìn ra cửa. Cậu không rõ chi tiết về nữ quỷ nên cũng không dám tùy tiện hành động. Diệp Sanh lấy điện thoại ra, nhấp vào phần mềm đầu tiên mà cậu đã tạo phím tắt.

Vào thời khắc nữ quỷ đóng cửa nhà vệ sinh lại, tách một tiếng chụp lấy một bức ảnh của nữ quỷ.

Rầm, cửa nhà vệ sinh đóng lại.

Lòng bàn tay Diệp Sanh tràn đầy mồ hôi, cậu bình tĩnh lại và run rẩy tải bấm tải bức ảnh này lên.

Đây là một phần mềm phi thường đơn giản, biểu tượng là một con mắt đỏ như máu, có tên là "Search", chỉ có hai cái chức năng, chụp ảnh cùng tải lên.

Đây cũng là một ứng dụng mà ông lão trước khi rời đi đã cài đặt cho cậu.

Ông lão nói về sau nếu đi qua các thành phố lớn gặp được tà linh quỷ quái, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Trước hết dùng nó quét qua, nếu cấp bậc vượt qua C liền chạy nhanh đi, nếu cả Search đều quét không ra, vậy chuẩn bị tinh thần đi chết đi.

Diệp Sanh lúc ở Âm Sơn đã dùng nó quét qua những con ma bên cạnh mộ một lần và cấp độ của những quỷ hồn thường là F. Mà lúc này đây, con mắt trên phần mềm xoay tròn một lát, rất nhanh hiện ra một loại hồ sơ văn bản.

【 Tên phân loại: Cố Sự Đại Vương 】

【 Tên quỷ: Phùng Thi Tượng 】

【 Cấp bậc của quỷ: C】

【 Tổng quan: Tổ tiên của Tiểu Phương đều là Phùng Thi Tượng, đều là những người hành nghề chuyên khâu xác chết để chôn cất. Chỉ có Tiểu Phương là một ngoại lệ, Tiểu Phương cầm lấy kim chỉ chọn may vá, cả đời làm thợ may. Thợ may Tiểu Phương chết trong thùng xe, bị người đào rỗng bụng lấy đi đứa con. Sau khi chết Tiểu Phương vẫn trở thành Phùng Thi Tượng. 】

Cấp C?

Phùng Thi Tượng?

Diệp Sanh sửng sốt, đứng bất động ở tại chỗ. Mặc dù là mùa hè tháng sáu, nhưng nhiệt độ trên tàu tương đối thấp, buổi tối Diệp Sanh mặc áo khoác dài tay ngủ, cậu đem dao găm giấu trong tay áo.

Ngay lúc Diệp Sanh đang do dự không biết nên làm gì tiếp theo, cậu nghe được tiếng bước chân của hai người đi về phía toa tàu số 44.

Diệp Sanh thị lực 5.3, thính lực cũng đồng dạng xuất sắc.

Cho dù hai người kia có cố tình hạ thấp giọng thì cậu vẫn có thể nghe được bọn họ đang thảo luận cái gì.

"Mày có chắc bọn nó ở toa tàu số 44 không? Đứa ngu nào lại chọn chỗ này chứ? Không ai dám ở những khoang gần đấy, trước đó tụi tao cướp bóc cũng cố tránh cái chỗ xui xẻo này."

"Không sai được, hai đứa này khả năng cao tham lam vé tàu giá rẻ. Hừ, hôm nay tao nhất định phải dạy cho hai đứa không biết trời cao đất dày này một bài học!"

"Mày có đem theo cái gì không?"

"Có, tao đều đem theo cả đao lẫn gậy. Hắc, ngày đầu tiên tao theo dõi thằng nhóc mặc đồ đen kia con mẹ nó lớn lên thật đẹp mắt, để tao sung sướng một phen trước rồi hẵng làm việc!"

"Thật sự cực phẩm như vậy?"

"Hàng thật giá thật! Để tao tận hưởng thằng nhóc này xong, tao muốn chém chỗ nào thì chém, tao muốn chém mệnh căn của nó ha ha ha ha!"

Diệp Sanh cầm di động, tắt app đi, đè xuống suy nghĩ muốn giết chết hai tên biến thái này.

WC bị Tiểu Phương bá chiếm nhiều năm, cậu không thể là người đầu tiên đi vào, vì vậy cẩu phải tìm người dò đường.

Diệp Sanh suy tư một lúc, cậu giả vờ ngủ và nằm xuống giường một lần nữa. Diệp Sanh đếm một hai ba trong lòng, một con dao lạnh lẽo kề vào cổ cậu. Ngay sau đó một giọng nói dâm đãng vang lên bên tai cậu: "Nhóc con, còn nhớ chú không?"

"Mấy người......" Diệp Sanh chợt bừng tỉnh, đồng tử co chặt nhìn hai người đàn ông dưới ánh trăng.

Hai người đứng ở trong xe, một người dáng người suy nhược, mang đeo kính gọng đen; một người khác cao lớn thô kệch, trên mặt có một vết sẹo sâu.

Người đàn ông đeo kính trong mắt tràn đầy đắc ý, hung tợn uy hiếp: "Đừng nói chuyện! Nếu như mày dám kêu to, tao liền giết mày, đem tất cả những người trong toa này giết hết!"

Diệp Sanh run run một cái, nhấp môi, không dám nói tiếp nữa.

Người đàn ông đeo kính vô cùng hài lòng, tròng mắt xoay chuyển, cười dụ dỗ nói: "Bất quá đêm nay nếu nhóc con đem chú hầu hạ tốt, chú liền tha cho, thế nào?"

Hắn thưởng thức khuôn mặt tái nhợt cố gắng trấn định của Diệp, trong lòng ngứa ngáy muốn đi sờ soạng một phen. Không nghĩ bị Diệp Sanh bắt được cánh tay giữa không trung, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được tên nhóc này có sức lực bao lớn. Tên đeo kính thiếu chút nữa hét to, vì để không mất mặt mới cố gắng chống đỡ, con dao kề sát cổ Diệp Sanh vặn vẹo gầm nhẹ: "Buông tao ra! Thằng nhóc chết tiệt! Mày muốn chết à!"

Diệp Sanh về căn bản sẽ không diễn kịch, cậu chỉ có thể dựa vào bóng đêm mà che giấu đi khuôn mặt không biểu tình của mình, giọng nói hạ thấp: "Không cần ở chỗ này."

Tên đeo kính: "Cái gì không cần ở chỗ này?"

Diệp Sanh nói: "Đi WC, tôi không thích nơi này."

Tên đeo mắt kính vui vẻ, trong mắt tỏa ánh sáng: "WC? WC khá tốt đấy, trong WC còn có gương, thì ra mày thích loại này, nhìn không ra mày còn rất biết chơi!"

Diệp Sanh hít một hơi thật sâu, cậu vẫn cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Không, không cần đánh thức những người khác."

"Đi đi đi."

Người đàn ông đeo kính đặt dao ở trên cổ Diệp Sanh, buộc cậu đi về hướng WC. Tuy nhiên hắn kiêng kị sức lực của Diệp Sanh nên không dám lại động tay động chân.

Khi ba người đi đến trước cửa nhà vệ sinh, Diệp Sanh cúi đầu nhìn vết máu rỉ ra từ bên trong cánh cửa, hỏi: "Mấy người muốn cùng nhau đi vào?"

Tên biến thái mặt sẹo giống như nhìn thấy một chân trời mới: "Có thể đấy nhóc con, lần đầu tiên chơi như thế, hai người một lúc?"

Diệp Sanh: "......"

Hai tên biến thái này có chết hay không?!

Cậu hít sâu một hơi, nói: "Mở cửa."

Tên đeo mắt kính không chút do dự trực tiếp đẩy cửa toilet ra, dâm đãng cười nói: "Nhóc con, hai anh em tao nhất định sẽ cho mày một đêm khó quên."

Nhưng chữ "đêm" còn chưa rơi xuống đất, Diệp Sanh cũng đã bẻ gãy cổ tay của hắn, nhẹ nhàng lấy ra dao gọt hoa quả, một chân đá hắn vào trong.

Người đàn ông đeo kính: "Ô!"

Tên biến thái bên cạnh cũng không có phản ứng lại, Diệp Sanh lui về phía sau một bước, dùng dao chống phía sau lưng hắn, giọng nói lạnh lẽo: "Đi vào."

Hắn lên tiếng: "Ô!!"

Bên trong cánh cửa khép hờ có ánh đèn đỏ mờ nhạt, Tiểu Phương đứng ở trước gương, cầm một cây kim luồn kim thêu, ngâm nga hát một bài. Tên đeo kính cùng với tên biến thái mặt sẹo đột ngột xông vào, khiến cô ngừng hát và đột nhiên hét lên chói tai.

Diệp Sanh nhanh chóng đem cửa đóng lại. Vào giây phút cuối cùng, đứa bé gái ngồi trên bồn rửa mặt giống như liếc nhìn cậu một cái. Đôi mắt trắng đen trong trẻo thuần khiết, sáng tối đan xen, lộ ra một tia hàn ý thấu tận tâm can.

Diệp Sanh sửng sốt, nhưng thời gian cấp bách, cũng không suy nghĩ nhiều. Cậu phải làm một cái thí nghiệm, nhìn xem rốt cuộc Tiểu Phương có phải lệ quỷ hay không.

Toa xe số 44 tuy rằng xảy ra rất nhiều sự việc thần quái, nhưng Diệp Sanh chú ý đến một điểm, trước giờ chỗ này không chết quá một người.

Mà Tiểu Phương...... Cậu nhìn thấy những bình luận ở trên mạng đều thảo luận về âm thanh và mùi lạ ở nhà vệ sinh trong toa xe vào nửa đêm, không ai trong số họ bị bóng đè hay nhìn thấy bất kì thứ bẩn thỉu gì.

Điều này cho thấy Tiểu Phương thường không hay xuất hiện. Nhưng đêm nay cô lại xuất hiện

Mọi nơi đều lộ ra điều kì lạ.

WC bị sương mù màu đỏ như máu làm cho im lặng, chỉ có đứng ở cửa mới có thể mơ hồ nghe được một trận hỗn loạn.

Giọng nói của Tiểu Phương bén nhọn, bé gái bị dọa khóc, tiếng khóc cùng với một trận động tĩnh thật lớn, sau đó tiếng của hai người đàn ông tê tâm liệt phế kêu khóc thảm thiết phá tan màn đêm.

Tiểu Phương giết người?!

Diệp Sanh sợ rằng nếu trì hoãn quá lâu, con gái Lý Kiến Dương sẽ gặp nguy hiểm.

Tay phải cậu nắm lấy tay cầm cửa nhà vệ sinh và định đi vào

Bỗng nhiên một bàn tay khác phủ lên.

Một bóng người cao gầy bao phủ lấy cậu, có người dán vào bên tai cậu, tiếng nói ở trong bóng đêm như dòng nước động nói: "Đừng mở cửa."

Diệp Sanh sửng sốt, còn chưa kịp kinh ngạc, thân thể cậu đã sớm phản ứng theo bản năng, khuỷu tay hướng bụng người nọ hung hăng đánh tới, người nọ không tránh không né bị cậu đánh trúng, phát ra một âm thanh nghèn nghẹn. Nhưng tay vẫn vững vàng, gần như đan năm ngón tay vào nhau, gắt gao ngăn cậu mở cửa

Sau đó Diệp Sanh nghe được một giọng nói có phần ủy khuất cùng khổ sở, nói thầm: "Em muốn giúp anh, anh không cảm kích cũng không sao, vì cái gì anh muốn đánh người?"

Diệp Sanh kinh ngạc ngẩng đầu, sắc đỏ lệ khí ở đôi mắt chưa tán xinh đẹp đến kinh người.

Mà Ninh Vi Trần thì chớp chớp đôi mắt đào hoa tựa như óng ánh nước, một tay che bụng lại, đáng thương hề hề cùng cậu đối diện.

Đại khái khi người lớn lên xinh đẹp ủy khuất, thật không tưởng tượng được lực sát thương. Đặc biệt là diện mạo cấp bậc này Ninh Vi Trần.

Diệp Sanh gầm nhẹ nói: "Cậu làm cái gì?"

Ninh Vi Trần càng ủy khuất, khó có thể tin được nói: "Anh đánh em một quyền, anh không quan tâm em có đau hay không, anh hỏi em trước em làm cái gì?"

Diệp Sanh: "......"

Ninh Vi Trần nhanh chóng chớp hạ mắt, giống như là muốn đem nước mắt sinh lý loại bỏ khỏi mắt, hắn bình phục tâm tình, nhịn xuống khổ sở nhỏ giọng nói: "Diệp Sanh, đừng mở cửa. Con gái của Lý Kiến Dương sẽ không có chuyện gì, hơn nữa nơi này cũng nhanh chóng sẽ có người tới xử lý."

Diệp Sanh nhíu mày: "Cậu biết chút chuyện gì à."

Tay Ninh Vi Trần một chút một chút cầm lấy năm ngón tay của cậu, sức lực không thể chống cự, thanh âm lại rất nhẹ: "Anh đi với em trước."

Tiếng kêu thảm thiết trong WC vẫn tiếp tục.

Diệp Sanh thất thần một lát, đã bị Ninh Vi Trần mang đi.

Trở lại mép giường, Ninh Vi Trần một bàn tay còn ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, đau đến trong mắt hiện lên một tầng sương đỏ. Nhưng hắn nhớ đến hai mệnh lệnh kia của Diệp Sanh, không làm nũng cũng không nói buồn nôn hề hề nói, khắc chế giọng nói run rẩy nói: "Em trong quá trình nói chuyện phiếm với Lý Kiến Dương, em phát hiện hắn thật cổ quái."

"Em nói cho hắn, em có thể cung cấp cho con gái hắn hỗ trợ y tế đẳng cấp thế giới nhưng hắn ta từ chối. Em hỏi bệnh trạng của con gái hắn là cái gì thì hắn lại hàm hồ nói cho qua. Sau đó em phát hiện, về ngày sinh của bé gái, tên của em ấy, tên của mẹ em ấy, cái nào hắn cũng không trả lời được —— Lý Kiến Dương căn bản không phải cha của đứa bé."

Diệp Sanh sửng sốt: "Hắn là kẻ buôn người?"

Ninh Vi Trần lắc đầu: "Không, không chỉ là kẻ buôn người."

"Khi Lý Kiến Dương rời đi, em lén chụp một bức ảnh của con gái anh ta và gửi cho bác sĩ tư nhân Andrew của em. Andrew nói đứa bé này rất quái dị, muốn em mở tã lót ra xem một chút. Sau khi mở ra em phát hiện trên bụng đứa bé kia có một vết mổ, vẫn còn chảy máu." Hắn nói tới đây, suy yếu mà dựa vào trên vai Diệp Sanh, nhỏ giọng nói: "Cho em dựa một lúc."

"......" thân thể Diệp Sanh cứng đờ, theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng cậu nghĩ đến chính mình là đầu sỏ gây tội, lại yên lặng nhịn.

Đồng thời Diệp Sanh trong lòng mê mang tự hỏi, chẳng lẽ tất cả những thiếu gia được nuông chiều trong thành phố này đều làm bằng giấy à? Cậu đấm một quyền làm cho cơ quan nội tạng của người ta xuất huyết?

Ninh Vi Trần tiếp tục nói: "Andrew nói, ở trong y học có một loại bệnh gọi là bào thai kí sinh, còn gọi là thai trong bào thai. Một cặp song sinh, trong bụng mẹ một người nuốt người kia vào trong bụng. Đây là trường hợp của bé gái này. Lẽ ra một bào thai đã được lấy ra khỏi bụng của em ấy. Andrew còn nói rằng bé gái này rất kì quái, linh hồn trong cơ thể em ấy không giống một đứa trẻ chút nào, điều này cực kì nguy hiểm, muốn em tránh xa bọn họ một chút. Anh ấy đã liên hệ với Cục Điều tra Quản lý Tình huống Phi tư nhiên đến đây để giải quyết chuyện này, chúng ta yên lặng đợi ở trên xe và đừng hành động thiếu suy nghĩ."

Diệp Sanh bắt được từ ngữ mấu chốt: "Cục Điều tra Xử lý Tình huống Phi tự nhiên?"

Ninh Vi Trần: "Đúng vậy, quốc gia có một cơ quan đặc biệt chuyên môn xử lý những chuyện như vậy." Hắn câu môi mỉm cười nói: "Yên tâm đi, thân phận em đặc thù, nhân viên điều hành do Cục Phi tự nhiên phái ra lần này ít nhất cũng là cấp A, chúng ta sẽ ổn thôi."

Diệp Sanh: "......" Cậu còn chưa đi đến thành phố lớn, mới từ núi lớn ra cũng đã cảm nhận được thế giới nguy hiểm cùng sâu không lường được.

"Vậy Tiểu Phương rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra."

Ninh Vi Trần nói: "Toa tàu số 44 Âm Sơn 44 đã sớm bị Cục Phi tự nhiên ghi lại trong hồ sơ, quái vật bên trong chưa bao giờ làm chuyện tà ác, cho nên vẫn luôn không xử lý." Dừng một chút, Ninh Vi Trần nói: "Trong tình huống bình thường, Tiểu Phương sẽ không hại người."

Diệp Sanh trầm mặc, bắt đầu nhớ lại cuộc giao thiệp của Tiểu Phương cùng với bé gái kia.

Cậu có thể đã phạm sai lầm.

Có khả năng Tiểu Phương vốn dĩ chính là do bé gái kia gọi ra.

Diệp Sanh đột nhiên cảm thấy hiện tại có chút lạnh, cậu lần nữa nhìn vào nhà vệ sinh cuối toa xe. Hiện tại bên trong đã xảy ra cái gì, cậu không thể biết được, hiện tại cậu cũng không có năng lực có thể đi nhìn trộm.

Nhưng...... điều đó cũng khá tốt. Dù sao cậu chỉ muốn làm bài kiểm tra công chức và quay lại xây dựng Âm Sơn, đối với những chuyện lung tung rối loạn này không có một chút hứng thú.

Diệp Sanh thu hồi tầm mắt, hỏi: "Cậu biết những điều này khi nào."

Ninh Vi Trần giải thích: "Andrew chỉ trả lời em trước khi em đi ngủ, và lúc đó anh đã ngủ mất rồi. Em tính ngày mai nói cho anh, không nghĩ rằng tối nay đã xảy ra những chuyện như vậy."

Trong lòng Diệp Sanh vô cùng phức tạp.

Ninh Vi Trần ngồi thẳng người, thật cẩn thận mà nói: "Diệp Sanh, em bị thương, đêm nay em có thể cùng anh ngủ không. Anh yên tâm, em nhất định sẽ nằm xa anh."

Diệp Sanh: "......" Cậu tính từ chối, nhưng sự thật là Ninh Vi Trần đã giúp cậu một phen, hơn nữa vẫn là chính mình làm hắn bị thương.

Cuối cùng vào ngay lúc này, Diệp Sanh hỏi: "Ninh Vi Trần...... Hiện tại cậu rất đau à?"

Ninh Vi Trần trầm mặc một lát, sau đó trong bóng tối bật cười thành tiếng, ánh mắt sáng ngời, khóe môi cong lên: "Nói thật, lúc đầu rất đau, anh hỏi tới em em liền không cảm thấy đau nữa." Hắn nghĩ nghĩ bổ sung nói: "Này hẳn là không tính là vi phạm quy định đi, em chỉ là chân thành biểu đạt cảm nhận của chính mình, anh không thể coi em là một kẻ nói dối."

Ninh Vi Trần quay đầu, một đôi mắt đa tình nhìn ai đều tựa hồ thâm tình lưu luyến, giọng nói mỉm cười lại nghi hoặc: "Thật là kì quái, Diệp Sanh, mới quen biết anh mấy ngày, tại sao em lại thích anh như vậy."

Diệp Sanh: "......"

Có thể là vẻ ngoài Diệp Sanh lạnh lùng dầu muối không ăn quá mất hứng.

Ninh Vi Trần cười cười, cũng không nói chuyện nữa, nhanh chóng ngủ trên giường như là sợ cậu đổi ý, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, mắt trông mong nói: "Đừng nghĩ nữa, mau ngủ đi."

Diệp Sanh trong lòng sâu kín thở dài.

Cậu biết Ninh Vi Trần không phải là đồng tính luyến ái.

Tuy rằng người này làm nũng đối với cậu, một câu một câu thích, nhưng cậu biết rõ, Ninh Vi Trần cũng không thích cậu như hắn biểu hiện ra ngoài.

Cũng chính sự thừa nhận này làm cậu chậm rì rì mà đến trên giường ngủ. Cậu không muốn cùng Ninh Vi Trần mặt đối mặt, nghiêng người, nhìn về phía Lý Kiến Dương nằm nghiêng phía trên ngủ say không tỉnh.

Chờ sau khi bên người Ninh Vi Trần hô hấp đều đều, Diệp Sanh mới lấy di động ra, click mở Search, sau đó hướng tới phía Lý Kiến Dương chụp một tấm ảnh. Cậu chụp phía đáy giường, là chỗ đặt túi chứa đầy đồ "lưu niệm địa phương".

Chỉ là thử một chút mà thôi, không nghĩ tới, Search thật sự cho ra một kết quả ——

【 Tên phân loại: Cố Sự Đại Vương 】

【 Tên quỷ: Thai Nhi(chưa hoàn thành) 】

【 Cấp bậc: cấp A 】

【 Tổng quan:??? 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK