"Tiểu bối, xin hãy nương tay!"
Đúng lúc Diệp Phong chuẩn bị giết Vương Hạo thì một gã cường tráng đột nhiên cầm điện thoại di động chạy tới.
Mà âm thanh vừa rồi là do Bạch Minh phát ra từ điện thoại di động!
"Hả?" Diệp Phong nheo mắt nhìn Bạch Minh trong màn hình: "Ông có việc gì sao?"
Bạch Minh nói một cách khí phách: "Tôi là Bạch Minh, tứ trưởng lão của Thất Tinh Hội! Vương Hạo là đệ tử ngoan của tôi, nếu cậu dám giết nó, Bạch Minh tôi sẽ khiến cậu chết không chỗ chôn thân!"
"A!"
Tuy nhiên, lời đe dọa của Bạch Minh còn chưa dứt, ông ta đã nghe thấy Vương Hạo hét lên một tiếng thảm thiết.
Diệp Phong tùy ý bóp gãy cổ họng của Vương Hạo, vẻ mặt thản nhiên ném thi thể xuống đất.
Nhìn thấy một màn này, Bạch Minh lập tức sửng sốt: "Cậu! Cậu dám giết đệ tử của tôi!"
Diệp Phong vỗ vỗ bụi đất trên tay, khinh thường nói với Bạch Minh: "Thất Tinh Hội là cái thứ gì mà dám uy hiếp tôi?"
"Một kẻ cảnh giới Đan Kình ngông cuồng, cậu cứ chờ đó cho tôi, Bạch Minh thề sẽ giết cậu!"
"Tôi đợi ông, tốt nhất là bây giờ ông hãy chui ra khỏi màn hình đánh tôi đi." Diệp Phong cười lạnh.
"A a a a! Tên ngông cuồng dám sỉ nhục tôi!"
Bạch Minh gầm lên liên tục, trực tiếp đập điện thoại di động xuống đất!
Ông ta, Bạch Minh, là tứ trưởng lão cao quý của Thất Tinh Hội, nhưng lại bị xúc phạm như vậy!
Sau khi đập nát điện thoại, Bạch Minh nghiến răng nghiến lợi vẫn không buông bỏ được hận ý trong lòng, chỉ thấy ông ta nói với đệ tử bằng bộ dáng hung ác:
"Chuẩn bị xe đi, tôi phải đi Giang Thành ngay bây giờ, tôi nhất định phải để tên ngông cuồng này trả giá đắt!"
…
Trong nhà họ Vương, con trai cả bị giết, con trai thứ hai thành kẻ bất lực, Vương Thiên Bá nhìn thi thể trên mặt đất vừa đau buồn vừa tức giận.
"Diệp Phong, mày xong rồi! Mày giết con trai của tao, đắc tội Bạch Minh trưởng lão của Thất Tinh Hội, hôm nay mày nhất định phải chết!"
Vương Thiên Bá chỉ vào Diệp Phong, khóe mắt muốn nứt ra: "Mày trả lại mạng sống cho con trai tao đi!"
Diệp Phong nhìn Vương Thiên Bá, cười lạnh: "Nếu ông đã đau lòng cho con trai mình như vậy, sao ông không đi xuống với hắn đi?"
Dứt lời, Diệp Phong giơ tay ném ra một cây kim châm, trong nháy mắt đã đâm vào giữa mày của Vương Thiên Bá!
Vương Thiên Bá chết ngay tại chỗ!
Sau khi giết chết Vương Thiên Bá, Diệp Phong lại lần nữa hướng sự chú ý tới Vương Dương!
Sau khi nhìn thấy ánh mắt đầy sát ý của Diệp Phong, Vương Dương thật sự sợ đến són ra quần: "Đừng giết tao, tao còn chưa muốn chết, xin hãy tha cho tao!"
"Tha cho mày? Vừa rồi không phải mày hét rất vui vẻ khi anh trai đến sao?"
"Không, tao sai rồi, đừng giết tao!" Vương Dương liều mạng lắc đầu.
"Muộn rồi."
Diệp Phong nheo mắt lại, lại giơ tay bắn ra một cây kim châm khác, vẻ mặt Vương Dương cứng đờ, thân thể trong nháy mắt trở nên mềm nhũn, không còn sức sống!
Sau khi giết người, Diệp Phong đi thẳng ra khỏi nhà họ Vương.
Vừa ra khỏi cổng nhà họ Vương, đã nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu trước cửa, Thanh Loan và Hồng Yên cung kính đứng hai bên cửa xe chờ Diệp Phong quay lại.
Hai người này có dáng người cao gầy, khí chất ưu tú, đều có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chỉ cần nhìn thấy hai người, Diệp Phong liền cảm thấy rất vui mắt, nhất là khi bọn họ xuất hiện cùng lúc, giống như hai cô tiên bước ra từ trong tranh vẽ, đẹp không sao tả xiết!
Thanh Loan hỏi: “Thiếu chủ, ngài muốn quay lại trung tâm hồ sao?”
Diệp Phong lắc đầu: "Chúng ta đi tới nhà họ Tô trước."
"Vâng thiếu chủ!"
Thanh Loan gật đầu, mở cửa xe cho Diệp Phong, xe khởi động, lái về phía nhà họ Tô.
Lúc này, tại nhà họ Tô, Trần Hà đang lo đến sứt đầu mẻ trán.
"Khuynh Thành, con quá ngây thơ, sao con có thể dễ dàng tin tưởng loại người như Diệp Phong được?"
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: “truyen A_z..z” để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!