Chuẩn bị đồ ăn cho cô cũng gần một tiếng, trong khoảng thời gian đó hắn không cùng cô nói bất cứ lời gì, chuyên tâm nấu đồ cho cô.
- Anh không cùng ăn sao.
Khuôn mặt của Lâm Nha Khiết không vui cũng không buồn, cô chỉ có chút không hiểu thái độ hiện tại của Trần Đình Hạo là gì.
- Trần Đình Hạo.
- không em ăn đi, tôi không đói.
Hắn đan tay lại ngả người về sau, hắn không có hứng ăn, hắn nấu đồ cũng chỉ vì cho cô ăn. Hắn muốn cùng cô nói chuyện một phen nhưng trong lòng lại có cảm giác sợ một điều gì đó.
- Vậy tôi ăn trước đây.
Cô bình thường như mọi ngày ăn đồ hắn nấu, quả thật đồ hắn nấu rất hợp với khẩu vị của cô. Cô mỉm cười khi được ăn đồ ăn ngon, nói cho cùng cô cũng chỉ là cô gái 18 tuổi, tuổi đời của cô nào có thể suy nghĩ sâu xa và lý trí, nếu một ngày nào đó cô rơi vào trong hoàn cảnh trớ trêu bức người cô sẽ cảm nhận nó một cách lý trí không.
Điều nói ở đây chính là cô sẽ thế nào khi suy nghĩ của cô đủ chín chắn để có thể mình mình sử lí hay sẽ từ bỏ.
- Anh thật không ăn.
Lâm Nha Khiết đang nhai mì trong miệng, thật sự ngon, không ăn chắc sẽ uổng phí, cô dùng tay che miện nhỏ linh hoạt hỏi hắn.
- Em ăn đi, tôi muốn ăn thứ khác.
Khuôn mặt ngơ ngác của cô nhìn hắn, hắn còn muốn ăn thứ khác, vậy sao hắn không nấu luôn cô cũng muốn thử món hắn ăn. Ánh mắt Trần Đình Hạo hắn nhìn về khoé miệng của cô đang bị dính chút sốt cà chua, ngón tay thon dài của hắn đưa qua định quẹt qua nhưng liền bị Lâm Nha Khiết né sang một bên.
- hửm...
Trần Đình Hạo không vì thế mà thu tay về, tay hắn theo hướng Lâm Nga Khiết lướt qua kéo miệng của cô nhanh chóng.
- Cái gì vậy.
Lâm Nha Khiết nhìn theo ngón tay của hắn, cô không hiểu hành động của hắn ngỏ ý muốn biết.
- Đồ ăn của tôi.
Hắn quẹt qua nước sốt xong đưa vào miệng trực tiếp thưởng thức như lẽ thường tình, hắn trước mắt cô làm chuện thật khiến cho cô xấu hổ thay.
- Anh... anh muốn thì đây này, tôi no rồi, đi trước đây
Hắn cười gian xảo nhìn đĩa mì còn vài cọng cùng với chút thịt bò bằn, cô ăn hết còn muốn hắn ăn chút đồ ăn ít ỏi đó, hắn là đang muốn thưởng thức cơ thể của cô, trong suốt khoảng thời gian cô ôn thi liền không một ' bữa ăn no ', hắn muốn chiếm cô làm của riêng hơn nhất là khi hay tin hắn không phải người duy nhất để ý đến cô.
Khuôn mặt đỏ ửng đến nóng ran của Lâm Nha Khiết, cô ôm mặt chạy vào trong phòng tắn đóng chặt cửa, khuôn mặt của cô hiện rõ trên gương lớn không dấu nổi sự xấu hổ.
- Tên đáng ghét.
Cô dùng nước rửa qua miệng cùng với khuôn mặt, tiếng bước chân của người bên ngoài một lúc rõ rệt, Trần Đình Hạo hắn vậy mà theo lên phòng cùng cô.
- Em ăn no rồi giờ thì đến tôi.
Lâm Nha Khiết luống cuống nhìn bóng người cao lớn sau tấm kính, hắn đang sát cửa phòng tắm.
- Tôi nào có đồ ăn, anh tự xuống nấu đi.
Trần Đình Hạo từ sáng nghe tin cô từ miệng Lý Hướng Tuệ thì dục vọng chiếm đoạt của hắn liền sôi lên, muốn trực tiếp ném cô lên giường giam cô dưới thân, thật khoa chịu khi đợi cô dến giờ này, hắn muốn hôm nay nhất định phải hôm nay không hắn sẽ chịu không nổi nữa rồi.
- Tôi nói là muốn thức ăn sao, em chính là món nằm trong thực đơn của tôi hôm nay.
- Anh điên à, Trần Đình Hạo anh là kẻ biếng thái.
Lâm Nha Khiết tự lưng vào bệ đá, cô nhìn hắn thấp thoáng rời đi nhưng không lâu sau liền nghe tiến chìa khoá vặn mở, cánh cửa phòng hắn vạy mà có chìa khoá, giờ thì cô chậy đi đâu đây.
- Anh... anh đừng có mà vào.
Cô luống cuống nhìn xung qusnh như muốn kiếm một đường thoát nhưng khuôn mặt cùng dáng người cao lớn của hắn trước mắt hiện ra.
- Em no nhưng tôi thì đói, em nhẫn tâm như vậy sao.