Văn Tư Thành, Vương Tư Tuệ và Đặng Chung thông qua triệu hồi thần linh, được Thần Bùn Vàng giúp đỡ giải quyết chuyện ma Quý ngài phát thanh trong phòng phát thanh, nhưng không lập tức giết chết cậu ta.
Trước khi chết, Quý ngài phát thanh giải thích rất nhiều chuyện cho bọn họ.
Ví dụ như thủ lĩnh chuyện ma có thể khống chế tất cả chuyện ma trong khu vực này. Chuyện ma giáo viên chủ nhiệm mà Vân Thiển và Văn Tư Thành gặp mặt lúc đó đột nhiên trở quẻ là do Quý ngài phát thanh đứng đằng sau khống chế.
Lại ví dụ như Kẻ ghi chép, cũng chính là chiếc máy tính kia, nó là sơ hở mà Quan thẩm phán cố tình để lại để nhắm vào chuyện ma. Lúc ở trên tay Quan thẩm phán, nó có thể phục tùng tất cả, dù là một câu nói cũng có thể thay đổi thuộc tính chuyện ma.
Nội dung còn rất nhiều, cùng với một câu chuyện khiến người ta nghe thấy mà phẫn nộ.
Quý ngài phát thanh là một trong những thủ lĩnh chuyện ma. Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang có tổng cộng năm thủ lĩnh chuyện ma, là Ngũ đại quái đàm mà lúc trước Lý Vĩ Cơ từng đề cập tới.
Bọn chúng bao gồm Kẻ hấp thụ nỗi sợ, Kẻ phanh thây, Quý ngài phát thanh, Nhà mỹ học và Quan thẩm phán.
Quan thẩm phán là người sáng tạo thế giới chuyện ma. Mặc dù bốn thủ lĩnh chuyện ma kia khinh thường cậu nhưng cũng phải thừa nhận cậu mới là thủ lĩnh của tất cả chuyện ma.
Chuyện ma là do Quan thẩm phán sáng tạo, dựa vào Quan thẩm phán. Không có cậu, những chuyện ma khác đều chẳng là gì.
Lúc mới bắt đầu, Quan thẩm phán cố ý trao quyền lực, đứng xem chuyện ma trong trường và con người chém giết lẫn nhau. Cậu phát hiện trước chuyện ma, loài người yếu ớt không chịu nổi một đòn, bèn tăng thêm quy tắc cho chuyện ma.
Lần sau, đột nhiên loài người và chuyện ma có thể chung sống hòa bình. Điều này không hợp ý cậu, cậu bèn mở khóa Trò chơi chuyện ma.
Quan thẩm phán là kẻ cực kỳ xấu xa bệnh hoạn. Cậu thích nhìn thấy người ta chém giết và vũng vẫy tìm đường sống trong tuyệt vọng. Lúc sau còn chưa thỏa mãn, bản thân cậu cũng tham gia vào trò chơi, hưởng thụ sự kinh ngạc và đau khổ của người khác sau khi biết được sự thật.
Kẻ hấp thụ nỗi sợ, Kẻ phanh thây, Quý ngài phát thanh và Nhà mỹ học vốn là học sinh Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang. Những kẻ đó lần lượt là Hội trưởng Hội học sinh, Trưởng ban bóng rổ, thành viên phòng phát thanh và con gái Trưởng ban giám hiệu. Tất cả đều là bạn học của Tống Hành Chỉ lúc đó.
Hành động của bốn người bọn chúng trong trường học đúng là ác bá, nhưng còn lâu mới làm ra những hành vi ác độc như sau này.
Sau khi gặp Tống Hành Chỉ, con quái thú ác niệm trong lòng bọn chúng mới hoàn toàn thức tỉnh, lớn mạnh lên từng ngày.
Ban đầu bọn chúng ghét Tống Hành Chỉ vì cậu được thầy cô biểu dương, rõ ràng là cô nhi nghèo hèn mà lại bày ra bộ dạng thanh cao, không muốn ở chung với bọn chúng
Hơn nữa Tống Hành Chỉ là một tên biến thái.
Cậu thích quan sát người khác bằng ánh mắt biến thái, thích sưu tầm tư liệu và ảnh chụp xác chết sát thủ liên hoàn các kiểu. Chó mèo đi lạc trong trường sẽ bị cậu biến thành tiêu bản, còn viết mấy câu chuyện buồn nôn khiến người khác khó chịu.
Bọn chúng xé bài tập của Tống Hành Chỉ, lật úp bàn của cậu mới lộ ra những tấm ảnh biến thái vừa mới sưu tập, khuyến khích học sinh cả lớp bài xích Tống Hành Chỉ, khiến cậu không thể hoàn thành bài tập nhóm, biến thành chuột chạy qua đường, người người đòi đánh. Ban đầu, bọn chúng chỉ muốn Tống Hành Chỉ cúi đầu.
Cho đến khi bọn chúng phát hiện một học sinh tham gia bắt nạt Tống Hành Chỉ mất tích, trừ bốn người chúng ra không ai phát hiện. Học sinh bị mất tích giống như bị thế giới xóa sạch. Bọn chúng rất sợ hãi, chạy đi chất vấn Tống Hành Chỉ.
Tống Hành Chỉ không nói gì, số lượng học sinh mất tích tăng lên.
Hành vi bắt nạt lúc sau càng trầm trọng , mồi dẫn lửa là bạn thân của Nhà mỹ học biến mất. Chuyện này khiến bốn người bọn chúng rất tức giận.
Bọn chúng bắt Tống Hành Chỉ, nhốt cậu ở phòng mỹ thuật trên tầng cao nhất của thư viện, đốt lửa bên ngoài, lấy khói dọa cậu khai hết mọi chuyện.
Chú bảo vệ tuần tra đi ngang qua, nghe thấy tiếng gõ cửa cầu cứu của Tống Hành Chỉ, nhưng bị Nhà mỹ học dọa đừng lo chuyện bao đồng. Con gái chú bảo vệ cũng học ở trong trường, ông biết không thể làm gì đám học sinh quyền lực này, đành phải làm như không thấy mà bỏ đi. Tống Hành Chỉ không gõ cửa nữa.
Bốn người bọn chúng bắt Tống Hành Chỉ phải khai hết mọi chuyện mới thả cậu đi.
Lúc sau, ngọn lửa nhỏ biến thành trận hỏa hoạn chỉ là ngoài ý muốn, bọn chúng cũng bị kẹt bên trong. Có điều lúc được cứu, người ta hỏi còn những học sinh khác kẹt bên trong hay không, bọn chúng sợ bị trách mắng bèn không nói có Tống Hành Chỉ ở bên trong.
Lương tâm chú bảo vệ trỗi dậy, nói cho đội chữa cháy rằng còn một học sinh mắc kẹt.
Thế nhưng đã không còn kịp, bắt đầu từ phòng mỹ thuật, xích sắt dính máu phân bố khắp trường, kéo toàn bộ Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang xuống vực sâu.
Tống Hành Chỉ trong thế giới này không phải là Tống Hành Chỉ trong thế giới hiện thực.
Cậu đã là thể tập hợp của sự tà ác.
Lúc Quý ngài phát thanh giải thích câu chuyện không nói thẳng tên họ Tống Hành Chỉ, suốt câu chuyện chỉ dùng “học sinh nọ” để thay thế tên người. Sau khi kể xong, Quý ngài phát thanh để ba người Văn Tư Thành đánh giá cuối cùng ai đúng ai sai trong chuyện này.
Văn Tư Thành nghe xong hết sức cảm khái: “Hóa ra không phải ai ở thế giới này cũng có mẹ.”
Ngay lập tức, anh và Đặng Chung lao vào đánh Quý ngài phát thanh tới tấp. Lần đầu tiên họ thấy kẻ bạo lực lại không biết xấu hổ đi bảo bọn họ đánh giá ai đúng ai sai trong chuyện này một cách hiên ngang như vậy!
Nhiệm vụ của người chơi đi tới thế giới tận thế là diệt trừ nhân tố tận thế. Mặc dù bọn họ thông cảm cho Quan thẩm phán, nhưng lập trường bất đồng, bọn họ vẫn phải đối phó Quan thẩm phán.
Lúc Văn Tư Thành kể chuyện này cho Vân Thiển, Tống Hành Chỉ im lặng đứng nghe, không hề ngăn cản.
Chẳng qua lúc nói đến sở thích của mình, cậu hơi cau mày.
Văn Tư Thành dùng bốn con súc vật để miêu tả đám người Nhà mỹ học, Tống Hành Chỉ khẽ cười thành tiếng.
Ngón tay rũ hai bên người cậu khẽ nhúc nhích, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, mặt đất tuôn ra từng sợi xích sắt đung đưa, kéo Nhà mỹ học đã rơi vào trạng thái điên dại xuống lòng đất.
Hành động lần này dọa tất cả người chơi giật mình, họ tưởng Tống Hành Chỉ muốn đối phó mình.
Có điều không cần sợ, một thần linh đang đứng đằng sau bọn họ! Đúng lúc có thể để ngài đối phó nhân tố tận thế!
Thần Bùn Vàng cảm thấy đây là thời cơ để tín đồ thay đổi cách nhìn về mình. Ngài hừ một tiếng, không hề hứng thú với câu chuyện của loài người. Bản tính con người là động vật ghê tởm, những chuyện này hoàn toàn bình thường.
Ngài phóng thần thuật, ánh sáng vàng lóa mắt chiếu vào dây xích. Người chơi bị chói, không khỏi nhắm hai mắt lại.
Ánh sáng biến mất, chẳng có gì xảy ra.
Tống Hành Chỉ vẫn còn đứng đó, tò mò quan sát Thần Bùn Vàng, cứ như Thần Bùn Vàng đốt pháo hoa rực rỡ cho cậu xem.
Tống Hành Chỉ: “Ánh sáng này đẹp thật, ngài đang làm ảo thuật à?”
Văn Tư Thành: “…Cái này là ném pháo sáng hả?”
Đặng Chung, Thiên Hành Kiện cùng Lý Duy: Hở, đây là thần linh?
Vương Tư Tuệ trầm mặc không nói, Thần Bùn Vàng càng hoảng hốt hơn người chơi. Sao thần thuật của ngài lại không có hiệu quả đối với linh hồn loài người ở thế giới này?
Thời điểm mỗi thần linh ra đời đều sẽ có một khả năng thiên phú, Thần Bùn Vàng cũng vậy. Khả năng thiên phú của ngài là đôi mắt sự thật, có thể nhìn thấu mọi dấu vết giả tạo, có điều không thể sử dụng lung tung ở Thần giới, dễ mạo phạm đến những thần linh khác.
Thần Bùn Vàng sử dụng đôi mắt sự thật. Ngài phát hiện được một chuyện khó tin, Tống Hành Chỉ không phải linh hồn loài người mà là một bộ phận của thần linh nào đó…
Thần Bùn Vàng đang muốn nhìn kỹ hơn, bỗng nhiên ngài nhìn thấy vị thần linh mang ngài tới đây xuất hiện. Đôi mắt sự thật chưa đóng của ngài nhìn thấy khuôn mặt thật sự của vị thần linh này.
Khuôn mặt hai người họ hoàn toàn giống nhau, chỉ khác là một người thanh niên và một người thiếu niên.
Giới phất tay, đuổi Thần Bùn Vàng ra khỏi thế giới rồi lại biến mất lần nữa.
Người chơi chỉ thấy Thần Bùn Vàng lâm trận bỏ chạy, tam quan(*) vỡ nát. Đây là thần linh ngược đời gì vậy?
(*) Tam quan bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan
Trong lòng những người chơi cũ, người chơi thần chọn và thần linh cực kỳ trâu bò, chỉ cần thần linh giáng xuống, nhân tố gì cũng bị tiêu diệt. Kết quả thì sao?
Vương Tư Tuệ bị đả kích tột cùng, có chuyện gì khiến tín đồ tuyệt vọng hơn hình tượng thần linh của mình sụp đổ?
Văn Tư Thành, Đặng Chung, Thiên Hành Kiện và Lý Duy vây quanh Vương Tư Tuệ: “Em gái, đừng để chuyện này trong lòng.”
Vương Tư Tuệ khóc nức nở: “Tại sao ngài ấy bỏ em, do em không tốt sao?”
Đặng Chung: “Không thể nào, rõ ràng là bản thân tên kia tệ lậu, chuyện ma cũng không xử lý được.”
Vương Tư Tuệ: “Anh không được nói ngài ấy như vậy!”
Thiên Hành Kiện: “Hầy, thần linh trên đời nhiều như vậy, cái này không được thì đổi cái khác.”
Bọn họ đồng loạt khuyên nhủ cô vứt bỏ gốc cây cũ, chạy về hướng rừng rậm bạt ngàn, cứ như Vương Tư Tuệ bị tên đàn ông đểu cáng tổn thương.
Tình cảnh vốn dĩ hết sức căng thẳng bỗng trở tràn đầy ấm áp.
“Lúc trước, cậu lợi dụng sự đồng cảm của tôi đối với cậu sao? Đúng là lời nói trước phòng mỹ thuật của cậu không phải nói dối, nhưng cậu che giấu chân tướng thật sự… Cậu có thể dễ dàng giải quyết những người này như trở bàn tay, vậy tại sao cậu lại muốn giả vờ đáng thương trước mặt tôi. Tôi không muốn bắt đầu trò chơi lần thứ tư với cậu.”
Rốt cuộc Vân Thiển lên tiếng. Cô nhìn về phía Tống Hành Chỉ, đôi mắt không còn trong trạng thái tràn ngập ánh sáng nữa.
Bỗng nhiên Tống Hành Chỉ sợ hãi, cậu muốn giải thích nhưng không biết phải nói cái gì.
Vân Thiển giơ tay lên lau mắt, khịt mũi. Người xưa nói đúng, đàn ông đẹp mã chẳng có ai tốt, đối xử với đàn ông không thể trao tim chỉ có thể trao thận.
Cô mở miệng: “Tôi sẽ không trách cậu, trong chuyện này, cậu mới là người vô tội.”
Tống Hành Chỉ nhìn thấy khóe mắt Vân Thiển hơi lấp lánh, khí thế giảm xuống số không. Cậu cuống cuồng nói: “Cứ tiếp tục như thế cũng được, nếu em không thích thì chúng ta không bắt đầu lần chơi thứ tư… Em đừng khóc.”
Cậu không muốn đôi mắt luôn cười của Vân Thiển mang theo cảm xúc khác, đặc biệt là cảm xúc ghét cậu.
Vân Thiển mặc kệ Tống Hành Chỉ, cô nhìn đám người Văn Tư Thành: “Mọi người ra tay đi, tôi không thể nào ra tay diệt trừ cậu ấy.”
Sắc mặt Tống Hành Chỉ ảm đạm, nhìn chăm chú Vân Thiển.
Văn Tư Thành gãi đầu, gật rồi lại lắc, rốt cuộc thở dài thườn thượt.
Lý Duy: “Tôi cũng không làm được.”
Đặng Chung và Vương Tư Tuệ trầm mặc, Thiên Hành Kiện nói: “Như vậy chúng ta không thể nào rời khỏi nơi này, lẽ nào cứ đứng đây mãi sao?”
Đặng Lan Lan: “Các người không muốn làm thì để tôi.”
Trong nháy mắt cô ta lên tiếng, Lý Duy giật mình, nhìn ánh mắt đáng sợ của Đặng Lan Lan.
Vương Tư Tuệ: “Chị đừng gượng ép bản thân, chúng ta có thể tìm cách khác rời khỏi…”
Lý Duy khẽ lắc đầu, làm sao Đặng Lan Lan lại cảm thấy gượng ép được. Anh nhớ kỹ khuôn mặt Đặng Lan Lan trong đầu, chỉ đợi lúc trở về hiện thực tiến hành điều tra. Cô ta chắc chắn là một tội phạm!
Đặng Lan Lan: “Sao lại gượng ép, hiện giờ cậu ta là nhân tố dẫn đến thế giới tận thế. Từ nghĩa lớn mà xét, giết cậu ta không phải là đang cứu thế giới sao? Không giết cậu ta, chúng ta sẽ mãi mãi bị nhốt ở thế giới này, không thể nào về nhà.”
Bọn họ nói chuyện không kiêng kỵ Tống Hành Chỉ nữa. Tống Hành Chỉ là nhân tố tận thế, không phải người bản xứ, quy tắc bắt người chơi bảo mật với người bản xứ không có hiệu lực —— Về mặt này, Chúa cứu thế khá nhân tính hóa, không phải hệ thống cứng nhắc, sẽ căn cứ vào nhận thức của người chơi mà thay đổi quy tắc. Có điều có thể nhận ra không phải chuyện gì Chúa cứu thế cũng biết, nó cũng cần người chơi đi thăm dò thế giới tận thế.
Nhân tố tận thế biết sự tồn tại của người chơi không quan trọng, cuối cùng gì chúng cũng sẽ biến mất, bí mật sẽ không bị tiết lộ.
Đặng Lan Lan không hề áy náy về việc giết Tống Hành Chỉ, nhưng cô ta không biết làm sao để giết cậu.
Dưới sự cản trở của xích sắt, thậm chí cô ta còn chẳng thể đến gần cậu.
Tống Hành Chỉ hoàn hồn, hỏi lại: “Tại sao nói tôi sẽ dẫn đến thế giới tận thế, đây là nguyên nhân người phái các người tới đây khiến tôi biến mất sao? Các người tới từ cùng một nơi, không phải người cùng thế giới với tôi đúng không… Có thể nói cho tôi biết chỗ các người trông như thế nào không?”
Tống Hành Chỉ bước tới gần người chơi, xích sắt xê dịch theo, cậu không hề tỏ ra ác ý.
Bọn Đặng Chung, Thiên Hành Kiện bày ra tư thế phòng thủ theo bản năng, Lý Duy lấy súng lục ra nhắm về phía Tống Hành Chỉ.
Vân Thiển và Văn Tư Thành không hề nhúc nhích.
Vân Thiển vẫn còn tức giận, ngược lại Văn Tư Thành lại nghiêm túc trả lời sự khác nhau và giống nhau của thế giới bọn họ và nơi này. Tống Hành Chỉ tập trung lắng nghe.
Văn Tư Thành vỗ bắp đùi: “Tôi nói này, cũng chỉ có học sinh chỗ cậu là rảnh háng, học sinh cấp ba trường thực nghiệm chúng tôi cả ngày làm bài còn không kịp…”
Thiên Hành Kiện: “Đúng vậy, lớp mười hai thì khỏi phải nói, mỗi ngày làm Ngũ tam Hoàng cương(*), đi nhà xí cũng là xa xỉ.”
(*) Tên hai quyển sách bài tập bổ trợ.
Trừ Đặng Lan Lan và Vân Thiển, những người còn lại đều tham gia câu chuyện. Bỏ đi xích sắt, mọi người tạo thành một vòng tròn thảo luận dưới ánh mặt trời, hết sức ấm áp.
Tống Hành Chỉ: “Như vậy chắc hẳn mọi người rất muốn trở về.”
Cậu biết rõ thế giới này tệ hại cỡ nào. Cậu nhìn thấy vẻ mặt muốn rời đi trên gương mặt mỗi người, kể cả Vân Thiển.
Vân Thiển muốn về nhà.
Cậu muốn giữ cô lại.
Nhưng nếu vậy cô sẽ không cười nữa.