• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng nếu như xét về tình hình hiện tại, đúng thật là Văn Mặc đã chịu thiệt thòi rất nhiều.

Dù sao chuyện cậu bị thiếu sót trong quá trình phát triển cũng không phải do Văn Mặc gây ra, Văn Mặc giúp cậu, còn tỏa ra tin tức tố alpha, cậu ho khan một cái, quả thực rất thiệt thòi.

Tô Chiêm nói: "Hay là tôi không làm phiền anh nữa, tôi sẽ thử tìm hiểu xem có những biện pháp khác không."

Sắc mặt Văn Mặc vô cùng tự nhiên nói: "Không sao, dù sao tôi cũng chịu đựng được một ít thiệt thòi này, dẫu sao tôi là một người tốt lấy việc giúp đỡ bạn học làm niềm vui."

Khóe miệng Tô Chiêm giật giật, hiện tại cậu đã sợ khi phả nghe đến mấy chữ giúp đỡ bạn học làm niềm vui, cậu có cảm giác mấy chữ này được nói ra làm cậu như rơi xuống lỗ mình đào vậy.

"Hay là do, em còn bài xích tin tức tố của tôi?" Văn Mặc cười như không nhìn cậu: "Nhưng mà, tôi nhìn thấy dáng vẻ của em không giống như là bộ dạng rất bài xích, mặt em còn có chút đỏ......"

"Không, không có!" Tô Chiêm lắp ba lắp bắp, rất không có khí thế phản bác lại: "Mặt tôi đỏ ở chỗ nào chứ......"

Văn Mặc nhìn cậu, cười cười, không nói lời nào.

Tô Chiêm không có cách nào đối mặt với hắn, không được tự nhiên quay đầu lại.

"Chuyện này quyết định như vậy đi." Văn Mặc thấy bộ dạng đỏ mặt kiêu ngạo của Tô Chiêm, hắn âm thầm thưởng thức một hồi, rồi nói: "Tôi sẽ cũng em thực hiện theo kế hoạch chữa trị của bác sĩ."

Tô Chiêm vẫn muốn phản bác, nhưng căn bản Văn Mặc cũng không coi chút phản kháng yếu ớt của cậu đặt vào mắt, ngược lại còn đề nghị với cậu: "Không bằng bây giờ em suy nghĩ xem nên cảm ơn tôi như thế nào, ví dụ như mua thêm một ít nước hoa nữa tặng tôi, tôi sẽ rất vui, nếu như em nhìn qua nhãn hiệu nước hoa này nhiều lần một chút, biết đâu em sẽ nhận được những bất ngờ mới."

Tô Chiêm không được tự nhiên nhìn Văn Mặc, Đứng tại chỗ một lúc lâu, vẫn là không thể nào phản bác lại lời của Văn Mặc.

Dù sao, cũng không có ai muốn phát triển một cách khiếm khuyết.

Không phải chỉ là cảm ơn thôi sao?

Ai chả làm được.

Tô Chiêm liền lấy điện thoại ra, nhanh chóng đặt một loạt đồ bổ dành cho alpha ở trên web cho Văn Mặc.

Cậu đặt xong, lại vừa vặn thấy Văn Mặc bưng một đĩa đào từ trong bếp đi ra, cậu sửng sốt một chút, sau nói: "Tuần này anh bảo là muốn tôi giúp anh dọn dẹp, không thì bây giờ chúng ta cùng bắt tay vào làm đi."

"Không gấp." Văn Mặc đặt đĩa đào lên bàn: "Tới đây ăn một chút hoa quả đi."

Tô Chiêm do dự một chút, cuối cùng cũng không thể ngăn cản cám dỗ của mấy miếng đào, hay là chỉ ăn một ít thôi: "Vậy lúc nào mới bắt đầu quét dọn?"

"Tuần này coi như xong rồi đi." Văn Mặc vừa ăn trái cây vừa chậm rãi nói: "Bác sĩ nói em hấp thu quá nhiều tin tức tố, cần nghỉ ngơi thêm."

Tô Chiêm xấu hổ nhìn Văn Mặc: "Cái, cái gì hấp thu chứ, tôi không sao!"

"Ừm, vậy thì cũng để đến lần sau đi." Văn Mặc nhún vai một cái, tùy tiện tìm một lý do: "Tâm trạng tôi hiện tại không tốt, không muốn dọn dẹp."

Tô Chiêm: "... Có thể như vậy?"

"Dĩ nhiên là có thể." Văn Mặc không chút áy náy nói với Tô Chiêm: "Hai người ném tôi ra sau để đi du lịch, tôi cũng có tủi thân chứ."

"Đúng, đại thiếu gia như anh tính tình rất bất thường." Tô Chiêm lấy khăn giấy trên bàn lau tay: "Anh nghỉ ngơi đi, một mình tôi làm là được."

"Không cần đâu, nếu em đang rảnh rỗi, thì làm bài tập cùng tôi đã là tốt lắm rồi." Văn Mặc thu dọn đĩa hoa quả trên bàn: "Tôi còn chưa làm xong bài tập."

"Tôi làm xong bài tập rồi."

"Đúng ha, em làm xong rồi." Văn Mặc rũ mi mắt, trong giọng nói mang theo mấy phần lười nhác: "Nhưng hôm qua tôi vẫn luôn chăm sóc giúp đỡ em, một chữ trong vở tôi còn chưa đụng đến, tôi muốn em viết cùng tôi."

Tô Chiêm:..... cậu đuối lý rồi!

Cmn, dựa vào cái gì mà cậu lại luôn đuối lý trước mặt Văn Mặc chứ.

Nhưng Tô Chiêm lại là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, nếu cảm thấy đuối lý, cậu vẫn sẽ lấy bài tập ra ngồi cùng Văn Mặc.

Trường THPT Dục Trạch là trường quan trong nhất trong thành phố, lên năm hai trung học sẽ phải bắt đầu làm rất nhiều bài tập.

Tô Chiêm học cũng giỏi, nhưng cũng không thể nào so sánh với học thần, hiện tại cậu đang ngồi đối diện với người không cần viết ra phương hướng giải mà viết thẳng luôn câu trả lời, đây mới thật sự là đại thần.

Trong vở Tô Chiêm vẫn còn có vài đề không tính ra, cậu nghiền ngẫm nghiên cứu, suy nghĩ hồi lâu cũng không ra, bực bội đến mức vò đầu bứt tóc, bỗng nhiên có một thanh âm lạnh lùng nói với cậu: "Câu này nên làm như vầy......"

Tô Chiêm sửng sốt một chút, lúc này mới nhìn thấy Văn Mặc đang chủ động giảng đề cho cậu.

Cậu không để ý đến những câu hỏi khác, trước hết nghe cách giải của câu này đã.

Văn Mặc nói xong hỏi lại cậu: "Em có hiểu không?"

Tô Chiêm cái hiểu cái không, tự mình tính toán lại một lần nữa, mới hoàn toàn hiểu ra.

Văn Mặc đặt bút xuống: "Thật ra thì cách giải của em cũng không sai, nhưng kiến thức căn bản em nắm không đủ vững chắc, cho nên sẽ thường xuyên mắc lỗi sai, dĩ nhiên, cái này cũng có thể liên quan đến tính hấp tấp của em."

"Ai hấp tấp?!" Tô Chiêm trừng mắt phản bác.

Văn Mặc nhướn mi: "Em mà không hấp tấp?"

Tô Chiêm sửng sốt một chút, giống như bị bắt tại trận, nhất thời á khẩu không nói nên lời.

"Bất quá như vậy cũng tốt." Văn Mặc bổ sung, thanh âm lạnh lùng chậm rãi xuyên qua màng nhĩ cậu, giống như mang theo tần số rung động, làm tai cậu cảm thấy tê dại: "Omega của tôi nên năng động một chút."

Tô Chiêm không được tự nhiên sờ tai mình một cái: "...... Anh còn muốn nói tới vấn đề này đến lúc nào?"

Tất nhiên là muốn tiếp tục rồi.

Văn Mặc đem những lời này nhét trở lại trong bụng, nói không ra, nhìn qua đồng hồ một chút nói: "Tôi làm xong rồi, buổi trưa em muốn ăn gì? Bác sĩ nói cơ thể em đang phát triển cần phải bồi bổ một chút."

(Truyện chỉ được đăng tại wattpad hen24, truyện full là con đĩ ăn cắp n*ng l*n mong manh)

Tô Chiêm đỏ mặt, tức giận nói: "Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, tôi mời anh, chiều nay tôi còn có một trận bóng rỏ với lớp 3, cho nên phải tới trường sớm một chút."

Cậu thật sự cảm thấy rất xấu hổ khi lại để Văn Mặc làm cơm, cũng không muốn ở lại nhà Văn Mặc nữa, cảm giác rất lạ lẫm.

Giống như quá thân mật, làm cậu có chút 'khó chịu'.

Văn Mặc cũng không phản đối, thu dọn sách vở rồi đi cũng Tô Chiêm.

**

Sau khi đến trường, Tô Chiêm đến phòng thay đồ, Văn Mặc lập tức liên lạc cho người quản lý căn hộ gần trường để sắp xếp.

Văn Sam Vũ đã mua cho hắn rất nhiều căn hộ lớn nhỏ khác nhau, hy vọng Văn Mặc có thể chuyển ra ngoài sớm một chút, không quấy rầy đến thế giới hai người của ông, nhưng tiếc là giữa hai alpha với nhau luôn có những loại chèn ép riêng, Văn Mặc chỉ muốn đối nghịch với Văn Sam Vũ, Văn Sam Vũ đã mua nhà ở ngoài cho hắn nhưng hắn không ở, lại muốn về nhà.

Bây giờ Văn Mặc đang 'chữa trị' cho Tô Chiêm, cũng rất cần có một tổ ấm nhỏ dành riêng cho hai người, cho nên hắn muốn đến căn hộ gần trường sắp xếp, vì đó sẽ là ngôi nhà đầu tiên của hắn với Tô Chiêm.

Hiện tại hắn cũng có thể lý giải được tại sao Văn Sam Vũ lại luôn coi hắn như con ghẻ, chỉ hận không thể đem hắn ném ra ngoài.

Thế giới ngọt ngào của hai người, chỉ cần có thêm một người, bất kể là ai đi nữa, đều sẽ trở thành 'Người thứ ba'.

Hắn đã làm người thứ ba trong nhiều năm giữa Cố Sanh Nghiệp và Văn Sam Vũ, ừm, cơ bản thì hắn đã có thể lui thân.

Chưa được bao lâu Văn Sam Vũ đã nhận được tin Văn Mặc muốn sắp xếp lại nhà trọ gần trường, ông hỏi Văn Mặc: Con trai à, con rốt cuộc cũng đã nghĩ thông suốt rồi giờ lại muốn ra ngoài ở một mình?

Văn Mặc gõ nhẹ vào màn hình điện thoại: Vâng.

Văn Sam Vũ: Con trai à, ta nghe nói con cho người chuẩn bị đồ dùng dành cho omega, muốn nạp thiếp* rồi à? (theo tôi biết xem trên mấy bộ phim cổ trang bên trung các kiểu:v tôi thấy nạp thiếp là lấy vợ lẽ, nếu mọi người có đề xuất thì cứ thẳng tay để tôi sửa lại ha)

Văn Mặc cũng không chút dấu diếm: À đúng rồi, có điều không phải là nạp thiếp, sớm muộn gì cũng sẽ dắt về ra mắt hai người.

Văn Sam Vũ dặn dò: Tốt, có điều này con cần nhớ thu cái đuôi sói kia lại cho cẩn thận, đừng đem ra dọa làm người ta chạy mất.

Văn Mặc bật cười: Lá gan em ấy rất lớn.

Văn Sam Vũ giống vị cha già ân cần nói: Như vậy cũng không được, omega đều rất quý giá, nếu muốn dụ dỗ cũng không thể đắc tội với người ta, omega thù rất dai, sớm muộn cũng sẽ có ngày cưỡi trên đầu ngươi để trả thù lại.

Văn Mặc: Người từng trải truyền kinh nghiệm?

Văn Sam Vũ: Ngươi biết là tốt rồi, những gì ta nói ở đây đều là muốn dạy bảo cho ngươi, bì ngươi là con ruột của ta nên ta mới nói cho ngươi biết. Đương nhiên, ngươi vẫn phải đem cái tính cách của ngươi thu liễm lại, chớ có dọa con nhà người ta bỏ chạy, ta còn đang hi vọng omega kia có thể giúp ta giữ chân thằng nhóc như ngươi để cho ngươi khỏi phải về nhà.

Văn Mặc: Cha yên tâm, bây giờ chuyện về nhà đối với con đã không còn chút hứng thú nào nữa rồi.

Văn Mặc cất điện thoại, trong phòng thay đồ truyền đến tiếng đẩy cửa, Tô Chiêm mặc áo cầu thủ đi giày chơi bóng từ bên trong đi ra.

Ánh mắt của Văn Mặc đặt trên người Tô Chiêm, dùng con ngươi đen nhánh đem Tô Chiêm nhìn từ trên xuống dưới một lần.

Màu sắc trên người Tô Chiêm rất nhạt, Tóc với mắt cậu có màu hổ phách nhạt, da dẻ trắng trẻo, ánh đèn hành lang chiếu xuống làm Tô Chiêm hiện lên có nhiều hơn mấy phần thiếu niên non nớt.

Tô Chiêm cao tận một mét tám, nếu xét với những omega khác cậu đã rất cao rồi, hai chân cậu thon dài với nhũng đường cơ mịn màng.

Xuất hiện trong mắt Văn Mặc, chính là cậu rất đẹp mắt.

Mặt Văn Mặc không chút biến sắc đem Tô Chiêm nhìn một lượt từ đầu đến chân, hắn đứng thẳng, thấy Tô Chiêm định ra ngoài nói: "Chúng ta cùng đi đi."

"Không cần đâu." Tô Chiêm lắc đầu: "Lớp 7 bọn tôi thi đấu với bên lớp 3, Chỉ có một mình anh muốn thi đấu kiểu gì?"

(Truyện chỉ được đăng tại wattpad hen24, truyện full là con đĩ ăn cắp n*ng l*n mong manh)

"Tôi làm trọng tài." Văn Mặc mặt không biến sắc trả lời: "Tôi đứng trong top một, vì thế nên tôi làm trọng tài sẽ rất công bằng."

"Bye bye." Tô Chiêm bật cười: "Anh mà đến sân, nữ sinh đều đổ lại đây nhìn anh, còn có ai muốn xem bọn tôi chơi bóng chứ, như thế thì rất chán."

Văn Mặc nheo mắt lại, im lặng, sau cúi đầu cố ý ghé vào bên tai Tô Chiêm nói: "Sao vậy, cơ thể em còn chưa phát triển, lại đã nghĩ đến chuyện bạn gái?"

Thanh âm của Văn Mặc lướt qua tai Tô Chiêm, cậu khó chịu dịch đầu ra chỗ khác: "Cái gì mà muốn có bạn gái, đầu anh toàn chứ những thứ kỳ lạ, nam sinh chơi bóng hi vọng có nữ sinh đến xem không phải là chuyện rất bình thường sao?"

"Không bình thường." Văn Mặc mặt không biến sắc trả lời: "Em là omega, em nên mong có một alpha đến xem mới phải."

Tô Chiêm: "......"

Cậu luôn cảm thấy Văn Mặc có chút bất thường.

Nhưng Văn Mặc lại bổ sung thêm: "Tỷ như có tôi đi xem."

Văn Mặc tiến lại càng gần, tuyến thể Tô Chiêm mơ hồ cảm nhận được mùi hương tin tức tố quen thuộc liền nảy lên một cái, Tô Chiêm sợ hãi cách Văn Mặc ra một chút, có chút khó chịu hỏi: "Anh, làm, làm gì mà dựa vào tôi gần thế?"

Văn Mặc bình tĩnh, nhưng biểu hiện của Tô Chiêm lại khá luống cuống, Văn Mặc nói: "Hai chúng ta cũng đã tiếp xúc với nhau gần hơn, như thế này còn chưa tính là gì, huống chi, em phải quen thuộc cảm giác gần gũi với tôi thì chúng ta mới có thể tiến hành trị liệu

Tô Chiêm: "......"

Có đạo lý đến mức làm cậu không có cách nào phản bác lại được.

Hai người đến sân bóng, trước khi vào sân, Văn Mặc đưa cho cậu băng đeo tay*.

(là cái băng ở cổ tay cậu pé hình dưới đok)



Tô Chiêm sửng sốt một chút: "Sao lại đưa cho tôi cái này?"

"Bác sĩ nói tốt nhất là em nên đem theo thứ gì đó có dính tin tức tố của tôi bên người, nhưng đồ thể thao của tôi với giày của tô quá lớn nên không thích hợp với em, nhưng cái băng cổ tay này em có thể dùng được."

Cả người Tô Chiêm trở nên không chút dễ chịu: "Cái kia, không phải đã nói rõ phải làm quen mới bắt đầu trị liệu sao?"

"Ừ, Vì thế em nên làm quen trước một chút." Văn Mặc cụp mắt, nhìn cậu vẫn không nhận lấy băng đeo tay, hắn thẳng thắn giúp cậu đeo vào.

Tô Chiêm dãy dụa, cũng không tránh được, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Văn Mặc.

Thời tiết đầu thu, ánh mặt trời sáng chói chiếu vào nửa bên mặt của Văn Mặc, phác họa ra đường nét ngũ quan hoàn mỹ.


Alpha cao to anh tuấn đang cúi đầu, thật thà đeo băng cổ tay cho cậu, giữa hai hàng lông màu ngờ ngợ có thể nhìn thấy một chút nhu hòa.


Tô Chiêm không tự chủ được ngẩn người, cậu đột nhiên cảm thấy, Văn Mặc như vậy đúng thật rất có mị lực.


Bỗng có một loại cảm giác không tên làm tin cậu đập có chút nhanh.


Tác giả có lời muốn nói: Thật nhiều năm sau đó, cái bụng của Tô Chiêm lớn dần, cậu đã thật sự cưỡi lên đầu Văn Mặc.

Nóng nảy Văn Mặc cũng không dám, phát tao* cũng không dám than. (thèm chịch:)))))))


Người dẫn chuyện nói với độc giả: Thiên lý luân hồi, báo ứng xác đáng, hiện tại phát tao, tương lai muốn cũng không được.

**

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK