Yến Dĩ Tuần trong lòng hiểu rõ, thấp giọng nói một tiếng cảm ơn.
Cuối cùng đến lượt của Yến Chiêu.
Đợi Yến Chiêu rút ra quẻ xăm, Kỳ Văn tò mò xích lại gần nhìn thử, Yến Chiêu chỉ nhìn qua một lần rồi nhanh chóng cất tờ giấy đi.
Kỳ Văn ngơ ngác nhìn Yến Chiêu, y thấy khó hiểu trước hành động khác thường của hắn: "Ngươi không để trụ trì đoán xăm sao?"
Yến Chiêu nhún vai, nở nụ cười trêu đùa thường ngày: "Xăm của ta không có gì tốt, lỡ giải rồi nó ứng nghiệm thật thì sao, không biết thì tốt hơn."
Cử chỉ của Yến Chiêu hơi kỳ lạ, nhưng dù sao đó cũng là chuyện của hắn, hắn không muốn nói thì Kỳ Văn cũng không tiện hỏi nhiều.
Mọi người đứng dậy cảm ơn trụ trì, sau lưng bỗng truyền đến giọng nói trêu chọc: "Trùng hợp vậy, mọi người đều ở đây à."
Đám người quay lưng lại nhìn, đứng ở cửa là Yến Thanh Việt và tùy tùng của hắn.
Kỳ Văn và Yến Dĩ Tuần biết Yến Thanh Việt không có ý tốt, thủ đoạn lại tàn nhẫn, gặp được hắn tốt nhất nên tránh đi.
Ngoại trừ Thượng Thanh lên tiếng chào hỏi, những người khác đều mang vẻ mặt thờ ơ.
Hết lần này đến lần khác, Yến Thanh Việt cứ như không biết nhìn sắc mặt của người khác, không những không rời đi mà còn cố tình lượn lờ trước mặt người ta.
Yến Thanh Việt phe phẩy cây quạt, đi quanh đám người một vòng: "Nhiều người như vậy, sao không rủ bổn vương đi chung?"
Yến Dĩ Tuần giận tái mặt: "Ngươi theo dõi bọn ta?"
"Nhị đệ nói gì vậy, chùa Tây Thiện to như thế, chẳng lẽ chỉ có mình các ngươi có thể đến?" – Yến Thanh Việt cười nham hiểm, đi đến bên cạnh Kỳ Văn thì dừng lại. Giọng điệu của hắn thân mật, nghe qua còn tưởng hắn và Kỳ Văn là bạn cũ nhiều năm không gặp: "Thế tử lạnh nhạt với bổn vương như vậy, bổn vương rất đau lòng đó."
Kỳ Văn không vui, nép người sang bên cạnh Yến Dĩ Tuần.
Từ lúc biết Đại hoàng tử muốn lấy mạng mình, mỗi lần gặp lại trong lòng liền cảm thấy kinh hãi và lạnh gáy. Giống như rắn độc quấn lấy y, trườn qua trườn lại trên cơ thể, lúc nào cũng có thể lấy mạng mình.
Yến Dĩ Tuần biến sắc, vô thức đem Kỳ Văn che ở sau lưng: "Y và ngươi không quen biết."
"Không ngờ nha." – Yến Thanh Việt nghe thấy vậy thì sững sờ, sau đó trầm thấp cười nhạo một tiếng: "Đệ vậy mà lại che chở cho y."
"Cái gì mà tình cảm không tốt, theo bổn vương thấy, hai người tình cảm rất tốt nha. Tình cảm tốt như vậy, bổn vương rất ghen tị đó."
"Ghen tị đến mức...bổn vương muốn chiếm thành của mình."
Một câu cuối cùng khiến Kỳ Văn lập tức rùng mình một cái. Ban đầu ở chung với Đại hoàng tử, hắn còn duy trì cấp bậc lễ nghĩa như lẽ thường, nhưng đến hiện tại càng ngày càng điên cuồng. Kỳ Văn không khỏi rủa thầm một câu, hắn điên rồi.
Yến Dĩ Tuần không muốn nói nhiều, quẳng một câu không thể tiếp chuyện rồi mang Kỳ Văn ra khỏi Thiên Điện.
"Vinh Vương điện hạ, chúng ta..." – Thượng Thanh không hiểu mâu thuẫn giữa các vị hoàng tử, thấy tình huống như vậy muốn mở miệng giải thích lý do đến chùa Tây Thiện thì lại bị Yến Chiêu kéo ra khỏi Thiên Điện.
Thiên Điện bỗng nhiên quạnh quẽ, Yến Thanh Việt đứng ở giữa điện, bóng lưng lộ ra chút cô đơn. Hắn nhìn bóng dáng của những người rời đi, ánh mắt ảm đạm.
Ra khỏi Thiên Điện, Thượng Thanh thức thời không hỏi nhiều về quan hệ của những người trong đó.
Ánh tà dương dựa vào núi, hoàng hôn ngả về phía Tây.
Trời không còn sớm, Thượng Thanh ngước nhìn bầu trời rồi nói: "Nhị điện hạ, người đưa ta về trước được không?"
Là một cô nương, đưa ra yêu cầu này cũng không quá đáng, Yến Dĩ Tuần nên làm để đảm bảo an toàn cho công chúa Mông Cổ. Vậy nên, Yến Dĩ Tuần đáp ứng, dặn dò Kỳ Văn vài câu rồi đưa Thượng Thanh lên xe ngựa.
Yến Chiêu và Kỳ Văn quan sát ở phía sau.
Trên xe ngựa, hai người ngồi đối diện nhau. Từ khi rút được quẻ xăm, Kỳ Văn rõ ràng cảm nhận được Yến Chiêu có tâm sự nặng nề, nội dung trong quẻ xăm dường như rất quan trọng đối với Yến Chiêu. Ngày thường người nói nhiều nhất chính là hắn, nhưng hôm nay lại không nói một lời.
Rõ ràng là rất quan trọng, nhưng Yến Chiêu lại không muốn giải xăm.
Điều này khiến Kỳ Văn rất kinh ngạc, sau khi suy nghĩ thì lấy từ trong tay áo một khối giấy dầu bọc bánh ngọt đưa cho Yến Chiêu: "Này."
Yến Chiêu lấy lại tinh thần, nhận lấy bánh ngọt: "Sao Thế tử còn mang theo thức ăn bên mình?"
"Lúc đầu không định cho ngươi đâu." – Kỳ Văn lại lấy ra một khối bánh ngọt, chậm rãi mở giấy dầu: "Nhưng thấy ngươi tâm tình không tốt lắm."
Yến Chiêu thấy Kỳ Văn lôi ra từng khối bánh thì bị chọc cười: "Tay áo ngươi đựng được không ít đồ ha..."
Vị ngọt của bánh tan ra trong miệng, tâm tình chán nản của Yến Chiêu nhờ có khối bánh này mà buông lỏng không ít.
Đang lúc hai người ăn bánh ngọt, bên ngoài xe ngựa đột nhiên truyền đến tiếng cãi vã của nhiều người cùng với tiếng khóc của nữ nhân. Kỳ Văn phủi sạch vụn bánh trên tay rồi xốc màn kiệu lên, phát hiện ở phía xa có một đám người cao to đang vây quanh một nữ tử xinh đẹp, chân tay không ngừng đấm đá lên người nàng.
Kỳ Văn nhíu mày, lập tức kêu Lục Diên dừng xe ngựa: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Yến Chiêu giận tím mặt: "Chúng ta xuống xem thử."
Hai người vội vàng xuống xe, còn Lục Diên ở lại canh giữ.
Chạy đến chỗ đám người kia đang tụ tập, y thấy trên người của nữ tử kia quần áo bị rách nát vài chỗ do xô xát, chỉ treo hờ hững ở trên thân, khó khăn lắm mới che khuất vài bộ phận riêng tư.
Nữ tử không ngừng lôi kéo, cố giữ lấy vài miếng vải còn xót lại để che đậy thân thể. Nàng một bên lấy tay kéo lại quần áo để chúng không bị tuột xuống, một tay khác nắm lấy áo của đám người kia mà khẩn thiết cầu xin.
"Van xin các người...Đừng mà, đừng mà..."
Nữ tử không ngừng lặp lại, bộ dạng hoa lê đái vũ khiến ai nấy đều phải xót thương.
Đáng tiếc là đám người kia không chịu dừng lại.
Quần rách áo manh, nửa che nửa hở càng kích động đám nam nhân kia, mặc cho nữ tử có cầu xin hay kháng cự như thế nào cũng không có ích gì, tình thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Thấy chưởng tiếp theo sắp đánh vào mặt của nữ tử, Kỳ Văn chạy đến ngăn lại: "Dừng tay."
Chuyện tốt bị phá đám, tên thủ lĩnh lộ vẻ mặt không vui, ra lệnh: "Dừng đi."
"Ta ngược lại muốn nhìn xem là kẻ nào muốn nhúng tay vào." – Gã nhổ nước bọt xuống đất, hung ác nói: "Hai tiểu bạch kiểm* như các ngươi cũng dám quản việc của gia à."
*Tiểu bạch kiểm: chỉ con trai có vẻ ngoài trắng trẻo, tuấn tú, mềm yếu, thường hiểu theo nghĩa là trai bao.
Hung ác thì hung ác, nhưng Kỳ Văn và Yến Chiêu lại không để ý tới gã.
Bọn họ nhìn về phía nữ tử đang ngồi dưới đất khóc thút thít, bởi vì sợ hãi mà co rúm dưới đất, run rẩy nắm chặt tấm áo không còn nguyên vẹn ở trên người. Kỳ Văn không đành lòng, cởi ngoại bào của mình ra rồi nhẹ nhàng khoác lên người nữ tử. Y nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu."
Nữ tử kia đương nhiên không tin tưởng Kỳ Văn, thận trọng né vào trong góc, như cũ khóc nức nở.
"Hai người các ngươi là ai, dám lớn lối như thế!" – Thấy Kỳ Văn và Yến Chiêu không đoái hoài gì đến mình, tên thủ lĩnh tức giận.
Kỳ Văn lúc này mới đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt tên cầm đầu: "Vì sao các ngươi lại ra tay tàn nhẫn với nữ nhân như vậy?"
"Nếu ngay từ đầu nó chịu đi theo ta thì đã không bị đánh." – Gã khinh miệt nói: "Cùng lắm chỉ là một kỹ nữ, giả vờ trong trắng thanh cao cái gì."
"Lão tử đến ngõ tối chơi gái điếm, các ngươi cũng muốn quản?"
"Là nhã kỹ*..." – Nữ tử kia rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói run rẩy: "Ta không bán thân."
*Nhã kỹ: Kỹ nữ chơi đàn múa hát.
"Đến đây." – Tên thủ lĩnh nghe thấy bốn chữ ta không bán thân thì khịt mũi khinh thường: "Hai tiểu bạch kiểm các ngươi nếu đã muốn xen vào chuyện của người khác, vậy cứ đánh tới đi."
Gã hơi giương cằm với tùy tùng, tùy tùng nghe lệnh vây chặt hai người ở trung tâm.
Kỳ Văn liếc nhìn Yến Chiêu một chút, hỏi: "Ngươi có thể chứ?"
"Hơi nhiều người quá, ta thấy hơi sợ. Lỡ như đánh không lại thì Thế tử cười ta mất."
Kỳ Văn cười hỏi: "Cần ta gọi Lục Diên không?"
"Thế thì không cần."
"Gọi Lục Diên tới chẳng phải là xem thường ta sao?" - Yến Chiêu nheo mắt lại, vận động tay chân, cười lên nói: "Trì tướng quân dạy kỹ năng chiến đấu không biết có dùng được hay không đây."
"Nếu như kỹ thuật chiến đấu khó dùng, vậy là do ngươi học không tốt rồi, không liên quan đến Trì tướng quân." – Kỳ Văn lui lại một bước nhường chỗ cho bọn họ, đem nữ tử bảo hộ ở sau lưng.
"Các ngươi xông lên đi."
Động tác của Yến Chiêu phản ứng lại.
Khác với dáng vẻ chơi bời thường ngày, chiêu thức của Yến Chiêu khá tàn nhẫn, trực tiếp đánh vào những điểm trí mạng. Dù sao cũng là hoàng tử từng được huấn luyện trong quân đội, giải quyết đám người võ công như hổ giấy này vẫn tương đối dễ dàng, chỉ trong chốc lát đám người càn rỡ kia đã nằm ngổn ngang trên đất.
Yến Chiêu một chân dẫm lên vai của tên cầm đầu, đem lệnh bài bên hông mình nện vào mặt gã.
"Nhìn cho rõ, ta là ai."
Tên thủ lĩnh bị lệnh bài gõ đến mờ mịt, tay run rẩy sờ lên bề mặt của lệnh bài, thấy một chữ "Chiêu", mặt gã lập tức trắng bệch. Gã nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, quỳ rạp xuống đất dập đầu liên tiếp mấy cái: "Ngũ...Ngũ điện hạ, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết."
Kỳ Văn trong nháy mắt liền biết, Yến Chiêu là cố tình đánh bại bọn họ trước, sau đó mới nói rõ thân phận.
"Ngươi đúng là đáng chết."
Yến Chiêu cầm lệnh bài lên, vẻ mặt ghét bỏ, lấy ống tay áo xoa xoa lệnh bài bảo bối của mình: "Còn không mau kêu người cút đi."
"Cút, cút ngay..." – Tên kia lộn nhào bò được vài bước, cà lăm hô mấy tên tùy tùng: "Đi, đi."
Đợi đám người kia lảo đảo chạy mất, Kỳ Văn mới khen ngợi: "Xem ra Ngũ điện hạ đã nắm được tinh túy trong kỹ thuật chiến đấu của Trì tướng quân."
Yến Chiêu thổi bụi bám trên lệnh bài, cười sang sảng nói: "Thế tử nhìn thấy phong thái hiên ngang của ta nên động lòng với ta rồi sao."
"Ngươi nói nhảm gì đó." – Kỳ Văn quay đầu lại nhìn nữ tử, muốn đỡ nàng dậy: "Nhà cô nương ở nơi nào? Bọn ta đưa cô về."
Nữ tử vẫn tràn đầy cảnh giác, nhìn thấy lệnh bài trong tay Yến Chiêu thì dứt khoát thu tay lại: "Nô tỳ thân phận đê tiện, không dám nhọc điện hạ phí tâm."
"Vừa nãy các người cũng đã nghe thấy...Ta là nhã kỹ." – Ánh mắt nữ tử tránh né, không dám nhìn thẳng hai người.
Kỳ Văn không đồng ý: "Vậy thì sao?"
Thì sao...Nữ tử không đáp được.
Kỳ Văn trầm thấp cười một tiếng, khuôn mặt đẹp như ánh trăng, y từ trong túi lấy ra túi tiền, đặt vào trong tay nữ tử.
"Hôm nay ta không mang nhiều ngân lượng trên người, chỗ này chắc đủ cho cô sinh hoạt mấy ngày."
Yến Chiêu im lặng đứng nhìn.
"Yến Chiêu" – Yến Chiêu đang ngẩn ngơ thì Kỳ Văn đột nhiên quay đầu gọi hắn: "Ngươi cũng lấy túi tiền ra đây, sau đó đến cửa hàng vải bên cạnh mua lấy một tấm vải đẹp."
Yến Chiêu sững sờ, không khỏi cười thành tiếng: "Thế tử tự muốn làm chuyện tốt, sao tự nhiên lại bóc lột cả ta."
Kỳ Văn híp híp mắt: "Vậy ngươi có cho không?"
"Đương nhiên là cho." – Ngoài miệng thì trêu chọc, nhưng Yến Chiêu vẫn ngoan ngoãn đưa túi tiền cho nữ tử.
Tiền trĩu nặng rơi vào lòng bàn tay, nữ tử nắm thật chặt, hai mắt đẫm lệ, nhất thời không biết phải cảm tạ như thế nào.
Nữ tử suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nô tỳ là nhân sĩ Hoài Bắc."
*Nhân sĩ: có thể hiểu là người có học thức và danh vọng