Tính đến hết tuần này thì bọn họ đã dần đi đến cuối điểm cuối của tháng mười một, đồng nghĩa với chỉ cần thêm một tuần nữa trôi qua, họ sẽ phải đối mặt với cuộc kiểm tra đánh giá năng lực của học viện.
Niềm an ủi duy nhất của các học sinh là sau cái ngày đó, họ sẽ có được khá nhiều ngày nghỉ cùng với cơ hội tham gia rất nhiều các hoạt động khác của trường... Ừ thì đó là câu chuyện của những người thi đỗ cơ. Còn những người thi trượt thì xác định chỉ có mỗi kì nghỉ xuân.
Vì thanh xuân, các học sinh bắt buộc phải nghiêm khắc với bản thân một lần, kẻo thi trượt thì đời học sinh coi như tiêu tùng.
Đặc biệt là ở lớp cá biệt. Trong một tiết nào đó, thầy Phong đã từng mở miệng mồi chày rằng: Đứa nào giành được hạng nhất của khối thì thầy sẽ tặng cho một món quà cực kỳ xịn xò. Câu nói đó của lão ta dĩ nhiên đã dễ dàng khiến cho bọn học trò vốn cứng đầu cứng cổ nay phải nổ máy hết công suất.
Mấy người họ đều ngầm hiểu rằng phàm là đồ xuất ra từ tay ông thầy đó đều có giá trị không thể đong đếm được! Và quan trọng nhất là họ muốn chứng minh thực lực, xem thử ông thầy đó còn dám coi thường họ không!?
Cái bản mặt lúc lão ta cất lời dụ dỗ trông khó ưa cực kì! Nhìn mà tức không chịu nổi luôn đấy! Thật sự!
Mà, nói gì thì nói, những chuyện đó thật ra cũng không phải nguyên nhân duy nhất đâu. Đối với những học sinh nghèo như Lục và Limia thì học bổng chính là thứ tối quan trọng, bắt buộc phải giành lấy mỗi khi có cơ hội.
Kết thúc buổi thực chiến cuối cùng, lúc này cả lớp đều đang nằm rũ rượi trên mặt đất vì quá kiệt sức. Cả một tuần trời ngày nào cũng bị ông thầy vắt kiệt đến không còn một giọt thể lực, việc bọn họ có thể trụ đến tận hôm nay đã là ơn phước lắm rồi.
"Làm không tệ. Mặc dù các em vẫn chưa thể chạm vào người tôi nhưng ít nhất thì các em đã thu hẹp khoảng cách trung bình tầm vài xăng-ti-mét rồi, có tiến bộ"
Vài xăng-ti-mét?
Thực lực của cả bọn này lột xác tận mấy lần mà chỉ thu hẹp được chừng đó khoảng cách thôi sao? Ông có đùa không vậy?
"Thầy vẫn mạnh đến lố bịch" Limia trút một ngụm thở dài, sau đó nói: "Nhưng em hi vọng là thầy vẫn chưa quên lời hứa kia với em. Em đã cố gắng rất nhiều rồi đó"
"..., Xin lỗi, tôi suýt quên rồi" Thầy Phong cười ha ha: "Nhưng em yên tâm đi, cô Nguyệt của các em ngược lại nhớ rất kĩ. Chỉ cần em thể hiện thật tốt, cô ấy tự nhiên sẽ đích thân đến chiếu cố em thôi!"
Limia: "..."
Điểm tín nhiệm -1000.
"E hèm... Vậy nhé. Tôi về trước đây"
Không đến một giây, thầy Phong đã đánh bài chuồn bằng lối di chuyển phá vỡ bức tường âm thanh quen thuộc. Ngắm nhìn cơn gió xoáy lao nhanh cùng tiếng nổ bang bang lên bên lỗ tai, Limia thật muốn ngóng cổ lên chửi thề một trận cho đỡ tức.
"Thôi, tôi về đây. Tối nay phải làm thêm trắng đêm rồi, tình hình tài chính của tôi đang rất nguy cấp" Lục đứng dậy, mệt mỏi duỗi vai một cái: "Cả tuần chây lười cộng thêm cả tuần tập luyện không thở nổi, tổng cộng đã là nửa tháng không kiếm tiền đàng hoàng. Nếu còn không chú ý đến nữa thì cuối tháng ra đường nhịn đói luôn"
Ra đường - Không có tiền trả cho chủ nhà.
Nhịn đói - Không có tiền mua thức ăn.
Tóm lại là hết tiền - Câu chuyện thường thấy ở cuối tháng.
"A..."
Lúc này, Himiko như chợt nhận ra chuyện gì đó liền tối sầm mặt lại: "Thôi tiêu rồi..."
Một lúc sau, lớp cá biệt gần như đã hoàn toàn giải tán ai về nhà nấy, chỉ có Trần Hoài Nam là đang lề mề trực nhật trong khi Himiko ngồi yên tại chỗ với biểu cảm tối như đêm ba mươi không trăng.
"Tôi để ý nãy giờ rồi, nhưng vẻ mặt này của cậu rốt cục là sao thế? Bộ có chuyện gì không hay xảy ra rồi sao?" Trần Hoài Nam theo thói quen liền tỏ vẻ quan tâm.
Himiko ngước mặt lên nhìn Trần Hoài Nam, nét mặt nhanh chóng biến chuyển trông giống như muốn khóc đến nơi. Cô ấy lấy ví tiền của mình ra, cho Trần Hoài Nam tận mắt nhìn xem sự "rộng lượng" của chiếc ví: "Tiền nhà còn chưa trả, thế mà trong ví tôi giờ đã chẳng còn một xu"
Thật ra là vẫn còn vài xu, nhưng chỉ đủ để thanh toán một ly trà sữa mà thôi. Có vẻ như trong lúc không để ý, cô ấy đã xài hết tiền từ lúc nào không hay rồi ha?
"Chà, phen này gay rồi đây" Trần Hoài Nam khẽ xoa cằm: "Tiền trọ thấp nhất cũng mấy trăm đến bạc triệu, thế mà trong túi cậu chỉ có nhiêu đấy... Bộ cậu không xin khất chủ nhà được hả?"
"Tôi xin khất từ rất lâu rồi... Cơ mà nếu như tôi dùng cơ thể gán nợ thì chắc được"
Trần Hoài Nam cả kinh: "Nữ hiệp, xin người đừng làm thế!"
Himiko quan sát phản ứng của Trần Hoài Nam mà không nhịn được cười khúc khích: "Tôi chỉ đùa thôi. Tôi không phải hạng con gái dễ dãi đó đâu nha. Cơ mà... Chuyện tôi đang gặp khó khăn về tài chính là thật đó. Cậu có thể cho tôi mượn một ít không?"
Trần Hoài Nam hơi nheo mắt lại rồi đáp: "Cho mượn thì được, nhưng chắc cũng chẳng thấm vào đâu vì tình hình tài chính của tôi cũng đang không ổn lắm. Nếu còn cho cậu mượn thì tôi sợ là mình chẳng còn mì gói mà ăn luôn"
Himiko lại tối mặt.
"Hay là như vầy đi, nếu như cậu thực sự bị đuổi ra ngoài thì cậu cứ việc tìm đến chỗ tôi ở tạm vài hôm, đợi có tiền rồi thì thuê chỗ khác cũng được. Vấn đề ở đây là cậu có chịu ở chung với tôi không thôi" Trần Hoài Nam cười khổ: "Sau cùng thì..."
"Nhờ cậu vậy!" Himiko cúi đầu trước Trần Hoài Nam với ánh mắt đầy cảm kích, trông giống như cô ấy không hề để ý đến những điều mà cậu ta đang lo nghĩ: "Tôi khá chắc là mình sẽ bị đuổi ngay trong đêm nay luôn, vì thế hãy để tôi về nhà dọn đồ đã, cậu cứ ở lại trường đợi tôi nhé!"
Trần Hoài Nam: "..."
Ngay trong đêm nay luôn!?
Cậu xin khất nợ chủ nhà bao lâu rồi vậy? Lương tâm cậu không thấy cắn rứt sao?
Số tiền đó cậu đã đem đi đâu xài thế!?
...
...
Khoảng chừng đến bảy giờ tối, Himiko đã quay trở lại với một vali hành lí bên tay, sắc mặt trông có vẻ không được tốt lắm. Cũng phải thôi, khất nợ tận mấy tháng mà không chịu trả, cô ấy không bị chủ nhà mắng đến tổ tông tám đời mới là lạ đấy.
Cơ mà chuyện này hình như còn nghiêm trọng hơn cậu nghĩ.
"Lần này không ổn rồi. Nếu tháng tới tôi còn không trả hết tiền nợ, cô chủ trọ sẽ báo công an đến còng đầu tôi mất" Himiko cười khổ một tiếng: "Xin lỗi nhé, tôi biết là yêu cầu của mình có hơi quá đáng... Nhưng tôi hi vọng mình sẽ được ở lại với cậu cho đến khi trả xong khoản nợ này"
"Tất nhiên! Tôi cũng sẽ trả lại mọi chi phí nuôi tôi cho cậu nữa! Vì vậy nên đừng nhẫn tâm đuổi cổ tôi, làm ơn!" Himiko chắp hai tay lại, một bộ khẩn thiết cầu xin.
Trần Hoài Nam vuốt vuốt trán, tựa như đang cố che giấu đi những giọt mồ hôi lạnh của mình.
Đùa chứ ở lại mấy ngày còn được... Nhưng số tiền đó là tiền nợ tồn đọng tận mấy tháng liền đó nha! Tính đi tính lại, cô ấy nhiều khả năng sẽ phải mất cả tháng hơn, thậm chí là mấy tháng mới trả hết đống nợ đó đấy! Đồng nghĩa với trong suốt quãng thời gian đó, cậu sắp phải còng lưng ra gồng gánh mọi chi phí sinh hoạt cho cô ấy!
Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
Trần Hoài Nam gãi gãi đầu, đắn đo một lát rồi nặng nề thở dài: "Thôi được rồi, tôi sẽ cố gắng nuôi cậu một thời gian... Nhưng tôi nói trước là thực đơn của chúng ta sẽ không có gì khác ngoài mì gói đâu nhé... À thì thi thoảng tôi sẽ cố mang về một ít cơm trắng để chan nước mì. Đành chịu cảnh ăn uống kham khổ vậy đi"
"Cảm ơn cậu!"
Trần Hoài Nam lại thở dài. Cậu thật sự không từ chối được. Đơn giản là vì lòng trắc ẩn của bản thân không cho phép cậu bỏ mặc Himiko không thèm lo.
Cứ như thế, cả hai người liền lên đường trở về căn phòng trọ của Trần Hoài Nam. Khi đã về đến trước cửa, trong lúc tìm kiếm chìa khoá phòng, cả hai người đã bị anh hàng xóm vô tình bắt gặp.
Thấy Trần Hoài Nam dẫn gái về nhà, anh bạn hàng xóm liền cả kinh ra mặt: "Vãi chưởng, em tôi hôm nay dẫn gái về nhà ư!? Ôi mẹ ơi, lại còn xinh đẹp đến thế này cơ chứ!? Em trai của anh, em tài thật đấy!"
Trần Hoài Nam: "Hình như có một sự hiểu lầm khổng lồ nào đó vừa mới xuất hiện ở đây thì phải?"
"Em trai, em không cần đánh trống lảng đâu, anh mày hiểu quá mà" Người thanh niên vỗ vỗ vai Trần Hoài Nam, ra vẻ như kiểu anh cả trong gia đình: "Cuối cùng thì em cũng chịu đặt chân đến ngưỡng cửa của người trưởng thành rồi, anh vui lắm"
Trần Hoài Nam: "..."
"Anh có tin em đấm anh không?"
"Em đã bao giờ đấm được anh đâu?"
"..."
Ngay bên cạnh Trần Hoài Nam, Himiko cảm thấy hai người này cãi nhau nhìn vui quá nên không nỡ chen vào. Mãi đến khi người thanh niên cảm thấy đùa giỡn đến vậy là đủ, cô ấy mới mở miệng giải thích: "Thật ra em với bạn Nam không có mối quan hệ đó. Tụi em chẳng qua chỉ là... Ừm, định thử lối sống cộng sinh mà thôi"
"Cộng sinh hả? À, anh hiểu rồi, mấy đứa vất vả quá nhỉ?" Người thanh niên cười khẽ nói: "Nhưng thường thì chỉ có những người cùng giới hoặc những cặp tình nhân mới lựa chọn cách sống này thôi. Bộ các em không sợ đối phương vượt rào sao?"
Himiko mỉm cười, một nụ cười chói loá đến lạnh cả sống lưng: "Nếu cậu ấy dám làm gì em, em cũng không ngại biến cậu ấy thành người đồng giới đâu"
Nghe cô nàng nói xong, Trần Hoài Nam liền không khỏi một trận sợ run.
Ai thì không biết chứ bà điên này dám làm chuyện đó thật đấy!
Đừng nói là Trần Hoài Nam, ngay cả anh thanh niên cũng có chút phát sợ trước nụ cười "bừng sáng" của Himiko.
Sau cùng, đôi bên chỉ nói chuyện phiếm thêm một lúc rồi anh thanh niên cũng lên tiếng từ biệt để chiến game. Cùng lúc đó thì Trần Hoài Nam cũng đã mở cửa phòng, sao cho thật rộng mở để đón thành viên mới vào nhà.
"Xin phép được vào trong~"