• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Hạo Minh nhìn nàng bóp nát ngọc phù, cũng giống giống với thứ Lăng Thắng Kiệt cho mình, quả nhiên sau đó không bao lâu, Lăng Thắng Kiệt đã bay tới.

Vừa thấy được Tạ Nhược Lan, hắn liền lập tức tạo ra dáng quyến rũ rồi hỏi ngay: "Nhược Lan gặp phải chuyện gì, có phải chăng cái họ Khổng lại tới ám muội hay không?"

"Lăng Thắng Kiệt, người nào ám? Có ám cũng chỉ có tên tiểu tử vô dụng nhà ngươi luôn ám lấy Nhược Lan sư muội!" - Lăng Thắng Kiệt còn chưa nói hết lời, một người khác lưng hùm vai gấu đô con cơ bắp cũng từ đàng xa bay tới. 

"Nhược Lan sư muội, tại sao muội lại bóp nát ngọc giản ta đưa cho muội?" Đáp xuống trước mặt mấy người, Khổng Nguyên Lương lúc này cũng tò mò hỏi.

Lâm Hạo Minh trước kia đã từng gặp qua Khổng Nguyên Lương vài lần, nhưng mà suốt mấy năm trời trôi qua, Khổng Nguyên Lương trước đây bất quá cũng chỉ thiếu niên, so với mình còn nhỏ hơn một tuổi. Bây giờ bộ dáng thay đổi hoàn toàn, nếu không phải biết tên hắn thì e rằng cũng không nhận ra.

"Hai vị sư huynh, sư muội vừa nãy mang theo thằng nhỏ này đi Hồng Diệp sơn, kết quả lúc đối phó một tiểu hòa thượng Kim Cương tự, ngoài ý muốn phát hiện một mỏ linh thạch, hôm nay cái tên tiểu tử Kim Cương tự đã thông tri với trưởng bối tông môn! Sư muội không dám độc chiếm phần công lao này, sẵn lòng chia sẻ cùng hai vị sư huynh!" 


Nghe nói như thế, hai người cũng là cả kinh, đồng thời kêu lên: "Sư muội ngươi nói là sự thật?"

"Thiên chân vạn xác, không tin các ngươi có thể hỏi hắn!" - Tạ Nhược Lan chỉ vào Lâm Hạo Minh nói.

"Một ngoại môn tiểu tử, có cái gì để hỏi!" Khổng Nguyên Lương nhìn Lâm Hạo Minh, ra sức tỏ vẻ khinh thường nói. 

Lăng Thắng Kiệt lại cười hì hì nói: "Lâm sư đệ, ngươi đừng nóng giận, họ Khổng này không tin ngươi nhưng sư huynh tin tưởng ngươi, lần này ngươi theo Nhược Lan sư muội đi, nếu như được chỗ tốt, sư huynh cũng sẽ không quên cho ngươi một phần!"

"Cảm ơn Lăng sư huynh!" - Rõ ràng là tự mình phát hiện mỏ linh thạch, hôm nay nhưng thật giống như bản thân được người khác bố thí vậy, tuy trên mặt Lâm Hạo Minh nở nụ cười, trong lòng lại cố nín nhịn đến gấp mười lần.

Nhưng mà ngay cả Tạ Nhược Lan sau khi trở về cũng lập tức đi cùng hai người này, mà không trực tiếp báo với tông môn, Lâm Hạo Minh biết, phần công lao này không thể do một đệ tử ngoại môn như mình có thể hưởng, chỉ có Lâm lão tổ ở đây thì may ra có khả năng này. 

"Hừ! Lăng Thắng Kiệt ngươi rõ ràng càng ngày càng tệ, cùng một ngoại môn đệ tử xưng huynh gọi đệ!" - Khổng Nguyên Lương nhìn thấy xong, liền tỏ vẻ khinh thường nói.

"Hai vị sư huynh, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, hay là hãy mau đem việc này báo với tông môn, nói là chúng ta cùng nhau phát hiện!" - Tạ Nhược Lan nói.

"Ừ, quả thực, việc này không thể chần chờ quá lâu, sư muội ngươi yên tâm, có ta ở đây, công lao của ngươi chắc chắn sẽ không ít, nếu là mỏ linh thạch không nhỏ, tông môn ban cho khen thưởng nhất định có thể giữ lại suất Trúc Cơ cho ngươi, chúng ta đi!" - Khổng Nguyên Lương nói. 

Khổng Nguyên Lương nói là làm ngay, mấy người cũng lập tức cùng nhau hướng một vị trí bay đi.

Khổng Nguyên Lương lúc này nhìn thấy Lâm Hạo Minh cũng theo bay tới, lại khó chịu nói: "Nhược Lan sư muội, thằng nhỏ này thế nào cũng theo, để hắn chạy trở về một tầng đi!"

Lăng Thắng Kiệt lúc này cũng không muốn có người phân chia lợi ích nên lập tức nói: "Lâm sư đệ, ngươi về tầng một trước đi, cho ngươi lệnh bài kia, có cái này, sau đó ngươi có thể tùy ý ra vào cả ba tầng." 

Lâm Hạo Minh nhìn Lăng Thắng Kiệt ném tới được lệnh bài, nhưng trong lòng cảm thấy rùng cả mình.

Lâm Hạo Minh biết, thái độ hai người kia, đã cho thấy, lần này chuyện phát hiện mỏ linh thạch, đã không còn chút quan hệ nào với mình.

Tình trạng bản thân hôm nay, nếu không cho người khác cướp công chính là không chừa đường sống cho bản thân, điều này làm cho trong lòng Lâm Hạo Minh dâng lên cơn tức giận. 

Mỏ linh thạch rõ ràng là do mình cùng với tiểu hòa thượng giao thủ lúc nãy, ngoài ý muốn mới phát hiện ra.

Tạ Nhược Lan đứng ở một bên, nàng xem như là người cùng phát hiện cũng là chuyện bình thường, nhưng hai gã này rõ ràng chính là hưởng sái, vậy mà còn đá hắn sang một bên. Nếu bây giờ có thực lực, Lâm Hạo Minh rất muốn trực tiếp giết chết hai người này.

Từ thái độ của hai gã kia, Lâm Hạo Minh biết, bất kể là Khổng Nguyên Lương đối với mình căn bản nhìn không thuận mắt, hay là tên Lăng Thắng Kiệt kia có vài phần giao tình với mình, nhưng thực tế chẳng coi mình ra gì. Đối với họ mình chủ như là một món công cụ, nhiều lắm cũng chỉ là một công cụ có thể nói chuyện. 

"Lâm sư đệ, ngươi đi về trước đi, ngươi yên tâm, lần này có công lao của ngươi!" - Lúc này Tạ Nhược Lan cũng lên tiếng.

Nàng kêu mình trở về cũng nằm trong dự liệu của Lâm Hạo Minh. Hơn nữa Lâm Hạo Minh còn biết, nếu hắn không thức thời, e là đến Tạ Nhược Lan cũng không bảo vệ được mình. Lúc Tạ Nhược Lan gọi hai người đó đến mà lại không nói với mình một tiếng, trong mắt nàng mình cũng chỉ là người có vài năm quen biết mà thôi, đến thời điểm mấu chốt, cũng sẽ giống như bây giờ, quăng mình sang một bên.

"Được, vậy ta đi về trước!" - Lâm Hạo Minh thu hồi lệnh bài, theo thay đổi tuyến đường hướng về tầng một. 

Sau khi rời khỏi ba người, sau đó sắc mặt Lâm Hạo Minh trở nên âm trầm bất thường.

Phát hiện mỏ linh thạch, đó là công lao khen thưởng tối cao của tông môn, ngay cả đệ tử ngoại môn vừa mới gia nhập tông môn cũng biết, dù cho phát hiện một mỏ linh thạch nhỏ bé chỉ có thể sản xuất mười vạn linh thạch, cũng có thể được khen thưởng một Trúc Cơ đan.

Lâm Hạo Minh không biết mỏ linh thạch bao lớn, nhưng nếu là mình có phần, chắc chắn không thể thiếu khen thưởng Trúc Cơ đan, nhưng bây giờ, cái này nhất định không tới phiên mình rồi. 

Lấy tư chất của mình, không có Trúc Cơ đan, căn bản không có thể tự thân đạt được Trúc Cơ, nếu mình bị đá ra, là một lần chặt đứt tiên lộ của bản thân.

Trở lại trong phường thị tầng một, Lâm Hạo Minh nỗ lực để lòng mình yên tĩnh lại.

Đồng thời trong lòng mỗi lần đều tự nói với mình, chỉ cần có Công Đức châu trong tay, bản thân khẳng định phải lên tới Trúc Cơ, thậm chí phải ngưng kết Kim Đan, thành tựu Nguyên Anh, cho đến lúc đó, sự nhục nhã lần này có thể đòi lại hết toàn bộ. 

Chẳng qua là tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cơ hội đang ở trước mắt lại mất đi, Lâm Hạo Minh vẫn vô cùng không cam lòng, thậm chí đối với Tạ Nhược Lan hình như vừa mới sinh ra một chút hảo cảm, cũng qua một lần này, sau đó hoàn toàn tiêu tán.

Hồi tưởng những trải nghiệm mấy tháng này cùng với Tạ Nhược Lan, Lâm Hạo Minh thật đúng là có nghĩ tới nếu có thể nỗ lực ngưng kết Kim Đan trong vòng 100 năm, đến lúc đó phải đối với Tạ Nhược Lan thế nào đây. Nhưng bây giờ hắn không còn động tới cái ý niệm này.

Lâm Hạo Minh rất rõ ràng, ở trong mắt Tạ Nhược Lan, bản thân còn không xứng, có thể nói nàng căn bản ghét mình và bản thân cũng chính là một đối tượng để cho nàng giải sầu, trút giận mà thôi. 

Không đến ba ngày, sau đó Lâm Hạo Minh liền được tin tức, Tạ Nhược Lan, Khổng Nguyên Lương còn có Lăng Thắng Kiệt, ba người có công phát hiện mỏ linh thạch, chờ dò rõ số lượng dự trữ mỏ linh thạch, sau đó luận công ban thưởng. Về phần mình căn bản là như là một người không tồn tại vậy, thậm chí mấy ngày kế tiếp, cũng không có người nào đếm xỉa gì đến mình cả.


Theo từ sáng đến tối thời gian trôi qua, sắc mặt Lâm Hạo Minh cũng càng ngày càng âm trầm.


Một tháng sau đó tông môn truyền đến tin tức, số lượng dự trữ mỏ linh thạch đã dò rõ, là mỏ lớn ước chừng hàng năm có thể khai thác ba chục vạn linh thạch. 


Ba người phát hiện mỏ linh thạch đều đã được tông môn đáp ứng lời hứa, tông môn bao thầu để bọn họ tiến vào Trúc Cơ, đồng thời sau khi đạt Trúc Cơ sẽ do một tên lão tổ Kim Đan kỳ tự mình nhận làm đệ tử.


Ngay khi Lâm Hạo Minh biết những chỗ tốt mà tông môn ban cho, hôm nay, Tạ Nhược Lan cuối cùng đi tới trước mặt Lâm Hạo Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK