Nhưng nếu chuyện này mà do Phó Kim Tiêu làm ra thì khu bình luận chỉ có một bầu trời hahahahaha. Dựa theo lý mà nói, dù An Nhiễm có chủ động chấp nhận điều kiện nhưng thật ra lại trở thành tự mình hại mình. Nhiều năm theo Phó ảnh đế như vậy, những ai hâm mộ anh đều biết bản tính của người đàn ông này. Mấy thứ này đều là việc mà anh có thể làm ra khiến cho chương trình lúc này trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết.
An Nhiễm không nhiệt tình cầm mặt nạ, chần chờ hỏi: "Thế sao hai người lại không đeo ạ?"
"Chúng tôi?" Phó Kim Tiêu không hổ là ảnh đế, hoàn toàn không bới được bất kỳ sơ hở nào. Anh mở miệng: "Chúng tôi đã đeo rồi. Đây là quy tắc của nhóm, cậu là người mới, tất nhiên phải truyền cho cậu rồi."
Lời này cứ quái quái sao á.
An Nhiễm bỗng cảm thấy có điềm.
Ý cười Phó Kim Tiêu phai nhạt, làm bộ muốn lấy lại: "Nếu cậu không muốn thì nói luôn đi."
Mắt thấy mặt nạ sắp bị lấy lại, An Nhiễm lập tức cướp về, coi nó như bảo bối mà vội vàng đeo lên, sau đó còn sợ Phó Kim Tiêu hiểu lầm: "Không phải, không phải. Em rất muốn gia nhập mà."
Phó Kim Tiêu câu môi cười cười.
Mà người xem trên phòng trực tiếp thì đã cười ngoác miệng:
"Cậu còn non và xanh lắm."
"Biết bỏ đá xuống giếng là không được, nhưng tui không ngừng cười nổi."
"Anh Phó, anh tàn nhẫn quá đi à."
Giản Tinh Tuế vẫn đang khiếp sợ, đứng đờ người tại chỗ. Vẻ mặt sững sờ của cậu cũng trở thành khoảnh khắc hài hước khiến người xem nghiêng ngả. Trước đấy, ấn tượng của mọi người khi nhớ tới cậu là "anh trai 20 nghìn" hay "cậu chàng khờ khạo". Nhưng sau trò chơi trốn tìm cướp thẻ này, nhiều người phát hiện ra rằng so với đám thí sinh quá thông minh kia thì cậu nhóc ngốc ngốc này lại càng làm họ có thiện cảm hơn. Đặc biệt, cậu còn lẽo đẽo theo sau Phó ảnh đế, trông cả hai chẳng khác nào anh sói đuôi to mang bé thỏ trắng đi tuần phố. Sự kết hợp đáng yêu này khiến tim mọi người đập bùm bùm.
Phó Kim Tiêu xoay người, vỗ vỗ Giản Tinh Tuế: "Đi thôi."
Giản Tinh Tuế vội vàng gật đầu: "Vâng ạ."
Sau khi bọn họ đi được vài bước, loa thông báo lại truyền tới: "Trận đấu còn 10 phút sẽ kết thúc. Hiện tại còn lại 30 thí sinh: đội đỏ 19 người, đội xanh 11 người. Đội đỏ đang có 43 điểm, đội xanh 54 điểm. Chúng tôi chuẩn bị đóng cửa tầng 3, 4 và 5. Mời các thí sinh di chuyển xuống tầng 1 và đại sảnh."
Cái này không khác gì chạy bo cả.
Dù người nào muốn trốn cũng không trốn nổi. Chương trình đang bức bách những ai lẩn sâu bên trong đi ra và cũng ép mọi người lao vào tranh chấp.
An Nhiễm nói: "Bên mình sao còn ít người như vậy chứ."
Giản Tinh Tuế vừa quan sát bốn phía vừa nói: "Người bên đội đỏ tự nhiên mạnh đột biến."
"Nhưng điểm của mình còn cao lắm. Những tấm thẻ đỏ bị giật giờ đang ở trên tay ai nhỉ?" An Nhiễm làm bộ lơ đãng hỏi, nhưng thực tế vẫn đang quan sát hai người.
Giản Tinh Tuế do dự, không biết có nên nói không.
Phó Kim Tiêu lại liếc nhìn An Nhiễm, chậm chạp nói: "Dù sao cũng không phải cậu cầm."
"...."
Lời này không có ý xấu, nhưng cũng ẩn ý nói người.
Sắc mặt An Nhiễm nháy mắt thay đổi. Hắn không dám cãi Phó Kim Tiêu, cũng nghĩ rằng vấn đề này nhạy cảm nên không hỏi nữa.
Nhưng hắn không nghĩ tới, việc bản thân mặt dày gia nhập không phải là một bắt đầu hoàn hảo, ngược lại còn là khởi nguồn của ác mộng.
Bọn họ xuống tầng 2, không nghĩ tới lại gặp phải người đội đỏ.
Người đội đỏ sửng sốt, đứng đầu nhóm là Chu Tầm. Gã cầm súng nước, thấy trước mặt là ba người đội xanh liền nhanh tay giơ súng phòng ngự.
Phía sau có người nói: "Người đeo mặt nạ kìa, người đeo mặt nạ kìa anh Chu!"
Chu Tầm cũng phát hiện, hắn tức giận: "Hóa ra là kẻ này."
"Hắn chính là người đã loại biết bao thành viên bên mình rồi đấy." Đàn em đằng sau nói: "Anh Chu, điểm đội xanh cao như thế, chắc thẻ hầu như đều do người đeo mặt nạ cầm ấy chứ. Chúng ta..."
Chu Tầm phỉ nhổ: "Tôi tất nhiên là biết! Nhưng mấy cậu không thấy bên cạnh kẻ đó có anh Phó hay gì?"
Không ai dám cướp của Phó Kim Tiêu.
Anh chỉ việc đứng đó cũng tạo ra một loại áp lức.
Đàn em xúi giục: "Chúng ta không xé của anh Phó nữa. Chỉ cần đối phó với người đeo mặt nạ là được, đừng để hắn chạy!"
Chu Tầm cũng nghĩ như vậy. Lần bốc thăm này gã không may mắn được cùng đội với An Nhiễm, lúc nào cũng lo gặp phải người trong lòng, xui rủi thì tranh chấp, nhưng nhường nhịn thua thì mặt mũi cũng vứt đi. Mà giờ thì may mắn rồi, gã gặp được người đeo mặt nạ, đến lúc đó bắt được hắn thì mọi vấn đề không phải là dễ dàng giải quyết rồi sao?
Nhưng anh Phó ở đây, bọn họ cũng chỉ có hai, ba người cũng không dễ ra tay.
"Ê, các cậu cũng ở đây à." Đang nghĩ, bỗng nhiên có tiếng truyền tới không xa: "Tôi cũng là đội đỏ nè, tình cờ ghê."
Viện quân tới rồi!
Chu Tầm thở nhẹ nhõm, chỉ chỉ phía trước: "Bên kia có kẻ đeo mặt nạ!"
Không cần nói quá nhiều, người đội đỏ bên kia nghe thấy "kẻ đeo mặt nạ" liền trở nên nghiêm túc: "Ở đâu?"
Dù nhiều dù ít, bạn bè của một số người đều bị người đeo mặt nạ loại khỏi cuộc chơi. Cái thù này lớn vô cùng, đương nhiên ai cũng rõ số thẻ trong tay người này chắn hẳn rất nhiều. Một miếng thịt béo ngậy như thế, ai cướp được không phải quá tuyệt vời sao?
Hai bên liếc nhau, thấy được toan tính nồng nặc của đối phương.
Chu Tầm sợ bên kia ra tay trước, không kịp suy nghĩ đã ra lệnh cho đồng đội: "Đừng để bọn họ chạy được, còn không mau lên đi!"
Giống như bật công tắc, mọi người ào lên như tổ ong, ai cũng muốn là người trước tiên cướp được.
Ở đầu bên kia hành lang, An Nhiễm trợn mắt há mồm nhìn đội đỏ xông tới, vừa đáng thương vừa bất lực.
Phó Kim Tiêu đã chuẩn bị từ trước, anh quay đầu ném cho hai người một chữ: "Chạy."
Hiện trường tranh chấp phải gọi là vô cùng kịch liệt, tiếng bước chân dậm uỳnh uỳnh như đánh giặc. Nhóm người Chu Tầm lần này bằng bất cứ giá nào cũng nhắm vào người đeo mặt nạ mà đuổi. An Nhiễm cũng định chạy đi, nhưng không nghĩ tới Chu Tầm lại điên lên cầm súng nước phun liên tục. Bọn họ chỉ nhìn chằm chằm miếng thịt béo ngậy mà mặc kệ hai người còn lại.
An Nhiễm còn định chống cự: "Các cậu..."
Chu Tầm tàn nhẫn: "Để tôi xem lần này cậu chạy đi đâu!"
Nước ào ạt phun tới từ bốn phía. Vừa nãy, An Nhiễm cố ý mở cửa nhà ăn để Thẩm Tinh Thần tìm được Giản Tinh Tuế, không ngờ cuối cùng người được hưởng đãi ngộ là bản thân hắn, hơn nữa lại còn là bị bạn thân đuổi bắt.
An Nhiễm: "..."
Theo đám người xông lên giật thẻ của hắn, Chu Tầm nhìn qua tấm thẻ, ngây ngẩn cả người: "Nhiễm Nhiễm?"
An Nhiễm bị xối nước thảm thiết vô cùng. Hắn gỡ mặt nạ xuống, khóc không ra nước mắt. Bây giờ còn đâu anh trai dung mạo như tiên: đầu tóc rối xù, lớp trang điểm nhòe nhoẹt, nhìn bình thường lại giống như không bình thường.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng buồn cười:
"Thế cũng thảm quá rồi."
"Thiên sứ Nhiễm Nhiễm của chúng ta khổ quá đi mất."
"Vừa rồi cảm thấy hình như cậu ta cũng chẳng đẹp tới vậy..."
"Bị phun nước đến mức không giữ nổi kiểu tóc, nhìn kỹ cũng thấy nhan sắc tụt giảm nghiêm trọng, trừ..."
"Giản Tinh Tuế."
Vì sự tương phản của An Nhiễm, không ít người xem đột nhiên nhớ tới, đem các cảnh thí sinh bị phun nước ra đối chiếu. Mọi người phát hiện người ăn ảnh nhất thế mà lại là "anh trai 20 nghìn" kia!
Không sai, là cậu, người không tạo bất cứ kiểu tóc gì. Không sai, là cậu, người khác bị phun nước còn lo lớp trang điểm có bị nhòe không, trong khi cậu lại lau lau mặt rồi vắt chân lên chạy. Không sai, "anh trai 20 nghìn" thế mà trong một trò chơi trổ tài khoe sắc một cách không ngờ tới!
Khán giả sôi nổi cảm khái:
"Quả nhiên đầu tấc mới là bài kiểm tra nhan sắc chân chính."
"Thực ra mọi người để ý mà xem, tui thấy cậu ấy đẹp lắm luôn á."
"Lúc đầu tôi còn chẳng thấy ra sao, nhưng bây giờ nhận ra cậu ấy cũng dễ nhìn đấy chứ."
"Ngũ quan cũng cân đối mà. Có thể xếp anh trai nhỏ vào nhóm bé con đáng yêu á."
An nhiễm chưa từng nghĩ tới việc bản thân tranh thủ lượt lên hình lại tạo ra kết quả tương phản lớn tới vậy. Hắn đánh bậy đánh bạ lại vô tình tôn Giản Tinh Tuế lên, hơn nữa mọi người lại không xót xa cho hắn, ngược lại còn vì dáng vẻ này mà còn so sánh với người khác!
Mà bên kia, Giản Tinh Tuế vì chạy thoát đám người kia mà chân nhũn nhão. Cậu cảm thấy cả đời này của mình cũng chưa bao giờ kích thích hơn lúc này!
Phó Kim Tiêu ở cạnh liếc mắt nhìn cậu: "Không chịu được nữa rồi?"
"Dạ?" Giản Tinh Tuế ngẩng đầu, phát hiện dù cùng một quãng đường chạy nhưng ảnh đế đại nhân không thở phì phèo như cậu: "Anh, thể lực của anh sao lại tốt như vậy chứ?"
Phó Kim Tiêu nghe vậy nhướn mày, tàn nhẫn nhận xét: "Là cậu không tập luyện nhiều thôi."
Giản Tinh Tuế nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mấy nay em tập nhiều lắm mà, tới mức ngất luôn..."
"Rèn luyện cần nhất là kiên trì." Phó Kim Tiêu chỉ ra chỗ sai của cậu nhóc này, nhưng anh không mang giọng phê bình mà chỉ nhàn nhạt nói: "Kiên trì trong khoảng thời gian dài mới có thể nâng cao thể chất. Làm trong giới giải trí, giữ sức khỏe ở mức tốt nhất cũng là một phần của nghiệp vụ."
Trong lòng Giản Tinh Tuế nghĩ thầm "Anh như vậy mà còn nói người khác là sao?". Anh làm việc tới mức cổ họng có vấn đề, dạ dày cũng không tốt, trên người cũng đầy vết thương do đóng phim mà ra. Thế mà bây giờ lại không xấu hổ nói cậu phải quan tâm tới sức khỏe cơ chứ.
Cậu mắng thầm trong lòng, mà trên mặt lại không kiểm soát được biểu cảm. Phó Kim Tiêu híp híp mắt, mở miệng: "Đang nói xấu gì tôi đúng không?"
Cả người Giản Tinh Tuế chấn động!
Cậu không dám tin mà nhìn Phó Kim Tiêu, anh biết đọc suy nghĩ của người khác à?
Phó Kim Tiêu nhướn mày, giọng điệu uy hiếp: "Ha? Bị tôi nói đúng rồi?"
Giản Tinh Tuế định lẻo mép cho qua. Nhưng nhìn vào con ngươi đen láy của Phó Kim Tiêu, nhớ tới ảnh đế đại nhân từng nói ghét nhất người nói dối, vì thế cậu ngoan ngoãn xin tha: "Em sai rồi, em không dám thế nữa. Em chắc chắn sẽ chăm chỉ tập luyện ạ."
Bộ dáng quẫn bách của cậu đáng yêu vô cùng.
Phó Kim Tiêu không nhịn được cười cười. Là sự sung sướng truyền ra từ trong lồng ngực, khác xa với nụ cười giả lả xã giao thường ngày, là thật sự bị nhóc con trước mặt chọc cười.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng cười theo:
"Hai người này tự nhiên thấy iu iu ghê."
"Không biết vì sao lại có cảm giác ngọt ngào cơ chứ."
"Lúc xem cảnh bị ghép cặp với An Nhiễm tui hong có cảm xúc, thế mà chỉ nhìn hai người này nói chuyện đã cong tít mắt."
"Anh Phó rất rất thích bắt nạt bạn nhỏ đó nha."
....
Đang nói, bỗng nhiên tiếng loa truyền tới:
"Đã hết giờ, thi đấu hôm nay chính thức kết thúc. Đội đỏ đạt được 51 điểm, đội xanh đạt được 57 điểm. Phe thắng cuối cùng hôm nay là đội xanh, bắt đầu tính điểm cá nhân, mời mọi người tập hợp ở quảng trường."
Thông báo kết thúc, bên ngoài truyền tới tiếng hoan hô nhảy nhót. Thế mà đội xanh lật kèo thắng ngược, vui đến điên rồi.
Giản Tinh Tuế nghe được tiếng loa cũng vô cùng vui vẻ, đôi mắt lấp lánh ánh sáng nhìn Phó Kim Tiêu, cười: "Không nghĩ thế mà lại thắng luôn á."
"Ừm." Phó Kim Tiêu gật gật đầu, đem thẻ giật xuống, nói nhỏ: "Chúng ta thắng rồi."
Giản Tinh Tuế đơ người.
Chúng ta.
Phó Kim Tiêu nói là "chúng ta".
Thế mà có một ngày may mắn tới vậy, cậu và Phó Kim Tiêu là "chúng ta", không phải anh, không phải cậu, mà là "chúng ta".
Có thể chỉ là ảnh đế đại nhân thuận miệng nói một câu, nhưng tới tai Giản Tinh Tuế lại trở nên hết sức nóng bỏng. Cậu giống như bọt biển khô khốc, cẩn thận hấp thu những ấm áp khó tìm, sau đó trân trọng nâng niu chúng.
Phó Kim Tiêu đem thẻ đưa cho cậu: "Ngẩn người làm gì đó, mau đem thẻ giao thôi nào."
Giản Tinh Tuế vội vàng tiếp lời: "Vâng ạ."
Sau đó cậu mới nhận ra có tận hai tấm thẻ, chần chờ hỏi: "Anh, em nộp tấm này là được, thẻ của anh cũng đưa lên ạ?"
Phó Kim Tiêu gật đầu: "Được tính điểm mà."
Trên tấm thẻ khắc chữ theo thể chữ Khải, vuông vắn viết ba chứ "Phó Kim Tiêu". Giản Tinh Tuế cầm nó trong tay do dự một lúc.
Phó Kim Tiêu giục: "Nhanh nhanh lên, trễ chút nữa lại không được lên hình bây giờ."
"...Dạ"
Cậu chạy bước nhỏ tới chỗ tính điểm nộp thẻ. Nhân viên công tác nhìn thoáng qua, nói: "Cái này không được, thẻ của anh Phó không phải cậu tự tay lấy, thế nên không thể tính."
Giản Tinh Tuế cũng không tiếc gì: "Không sao cả."
Khi nhân viên định ném tấm thẻ vào trong rương, Giản Tinh Tuế bỗng nói: "À thì, nếu không tính điểm thì tấm thẻ này có thể cho tôi không?"
Nhân viên kinh ngạc nhìn cậu.
"Ý tôi là..." Giản Tinh Tuế ngượng ngượng: "Dù sao cũng không tính điểm mà."
Dù thấy kỳ cục nhưng nhân viên vẫn tỏ vẻ bình thường: "Được thôi, cậu tới cầm đi."
Giản Tinh Tuế vội vàng lấy tấm thẻ của Phó Kim Tiêu từ rương ra. Tấm thẻ dường như còn sót lại độ ấm của anh. Cậu giống như nhặt được bảo bối mà nhét vào túi mình.
Gần đây hạnh phúc cứ tới như một giấc mộng vậy. Cậu sợ rằng nếu có ngày mình tỉnh giấc thì chẳng biết phải làm sao nữa. Có lẽ may mắn chỉ tới một lần mà thôi, nhưng như vậy cũng là quá đủ. Về sau dù rời đi, những thứ này có thể giúp cậu nhớ tới là đủ rồi.
....
Khi chuẩn bị rời khỏi, nhân viên lại gọi cậu trở về.
Giản Tinh Tuế dừng lại bước chân, thấy nhân viên đưa cho cậu một tờ giấy bọc kín, nói: "Cầm lấy, không được vứt đi đâu đấy."
Cầm phong thư [Tinh Quang] trong tay, Giản Tinh Tuế có dự cảm tờ giấy này là danh sách xếp hạng lần này.
Ra ngoài, có người gọi: "Giản Tinh Tuế, lại đây!"
Chạng vạng, hoàng hôn dần khuất dấu, nhóm bạn cùng phòng của cậu tụ tập một chỗ. Thẩm Tinh Thần đứng đầu nhảy nhót vẫy vẫy cậu.
Thẩm Tinh Thần không kiên nhẫn: "Ngẩn ra đấy làm gì vậy hả! Nhanh lên!"
Giản Tinh Tuế bước tới. Ban đầu, cậu bước thật nhanh, nhưng khi tới gần không biết vì sao lại đổi thành bước nhỏ tiến tới nhóm bạn của mình.
"Sao lại chậm chạp như vậy hả?" Thẩm Tinh Thần lẩm bẩm: "Cậu có phải vui tít mù đến mức không định quay về đúng không?"
Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có đâu."
Thẩm Tinh Thần hừ nhẹ: "Cũng na ná như thế thôi!"
Ôn Sanh Ca đứng cạnh tủm tỉm cười: "Đêm nay chúng mình được hưởng rồi. Chắc chắn cậu là top 1 ấy chứ, bữa lẩu có thể bàn trước được rồi đấy. Có thể cùng chung phòng với Tinh Tuế thật là hạnh phúc quá đi!"
Ninh Trạch cũng gật đầu: "May mắn!"
Giản Tinh Tuế nghe bọn họ nói mà ấm áp trong lòng. Cậu cúi đầu, nhỏ giọng thì thào: "Được quen biết mọi người cũng là may mắn của mình."
Xung quanh quá ồn ào, ai cũng không nghe rõ tiếng cậu.
Nhưng Giản Tinh Tuế không bận tâm, vì cậu nhận ra tình cảm không cần lớn tiếng khẳng định, chỉ cần trân trọng trong lòng cũng đủ rồi.
......
Bữa tối...
Tổ chương trình coi như có tâm, trang trí một buổi tiệc lớn trong nhà ăn.
Đội xanh thắng lợi đặc biệt được ưu ái, so với đội khác thì được thêm món lẩu làm đội đỏ thèm chảy nước miếng.
Là chủ chốt của đội đỏ, Thẩm Tinh Thần đã nhanh chân tiến vào vào trong lòng địch, ngồi cạnh Giản Tinh Tuế đánh chén. Những người còn lại của đội đỏ cũng học theo, chạy tới xin ăn xin uống. Lúc đầu người đội xanh còn nửa đùa nửa trêu không cho ăn, sau khi bắt đầu vào bữa, tất cả mọi người ngồi lại cùng nhau dùng bữa.
Ân oán của hai bên lúc trước cũng tan thành mây khói.
Đôi khi như vậy lại tốt, căn bản chẳng giữ hận thù gì lâu.
Thế nhưng trong lúc dùng bữa, vẫn có một số người bồn chồn không yên, lo rằng bản thân sẽ bị loại.
"Lúc nào mới có thể mở bức thư kia chứ?"
"Tôi ăn chẳng thấy ngon gì sất..."
"Tò mò chết đi được."
Nhưng cũng có một số người vô tư vô lo, mặc kệ cái bức thư kia.
Thẩm Tinh Thần thấy Ôn Sanh Ca và Ninh Trạch vẫn luôn nghiêm túc, nói: "Biết vì sao tổ chương trình không để bọn mình xem xong mới ăn không? Bọn họ muốn chúng mình không bi thương, ly biệt bla bla gì đó mà chỉ vui vẻ cùng nhau ăn tiệc thôi. Các cậu nghĩ nhiều như thế thì không phải làm hỏng tâm ý của tổ chương trình ư?"
Ôn Sanh Ca và Ninh Trạch ngẫm lại cũng thấy đúng. Bữa tối cuối cùng dù như nào cũng phải ăn uống thoải mái, vì thế liền gật gật đầu.
Đúng lúc này cửa lớn gần đó bị mở ra, nhóm đạo sư tiến vào. Nhìn thấy bọn họ, mọi người vô cùng kích động, thậm chí có người vội vàng tiếp đón: "Thầy cô lại đây cùng nhau dùng bữa đi ạ."
Đồ Nhã tương đối hiền hòa, khá thân thiết với các thí sinh. Cô khẽ cười, lộ ra vẻ hưởng thụ nói: "Oa, thơm quá nha."
"Thầy cô đã ăn chưa ạ?"
"Cô ơi tới đây ăn đi ạ."
Các thí sinh vô cùng nhiệt tình, liên tiếp tới mời.
Phó Kim Tiêu đã thay quần áo khác, mặc một bộ thể thao thùng thình. Trừ bỏ lần đầu tiên mặc tây trang giày da lên sân khấu, sau đó vì không muốn nổi bật hơn mọi người nên Phó ảnh đế vẫn luôn mặc mấy loại quần áo thoải mái. Nhưng dù là vậy, sức hút tự nhiên của anh vẫn còn, dù đứng một nơi cũng vô cùng sáng chói.
Các thí sinh tới tiếp đón đạo sư.
Giản Tinh Tuế vốn dĩ cũng đang do dự, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh An Nhiễm từ lúc nào đã có một chiếc ghế trống, ra dáng chuẩn bị tiếp đón Phó Kim Tiêu thì những do dự lúc trước bỗng trở nên không quan trọng nữa. Đột nhiên, cậu nhớ tới lúc chơi trò chơi hôm nay, Phó Kim Tiêu đã từng nói "Nhân nhượng hay yếu đuối sẽ không khiến kẻ thù rút lui", đáy lòng lại sinh ra một chút dũng khí.
Người tới tiếp Phó Kim Tiêu rất nhiều.
An Nhiễm cũng giơ tay: "Anh Phó...."
Nhưng đối diện cũng có một tiếng nói thanh thúy vang lên, Giản Tinh Tuế dùng hết can đảm gọi: "Anh Phó, chỗ này còn trống ạ."
Thật ra âm lượng của cậu so với ồn ào của nhà ăn thì không lớn, so với thanh âm của người khác còn bị coi là nhỏ. Nhưng Phó Kim Tiêu vốn đang uyển chuyển từ chối các thí sinh khác lại cố tình nhìn qua. Anh cất bước tới, không hề do dự ngồi bên Giản Tinh Tuế.
Giản Tinh Tuế cũng không nghĩ rằng mình có thể thành công, ngây ngốc nhìn người bên cạnh.
Phó Kim Tiêu hình như vừa rửa mặt, trên người anh thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt không rõ nhưng dễ ngửi hơn tất cả loại nước hoa, thật giống như con người của anh, trầm trầm lại vô cùng hấp dẫn.
Phó Kim Tiêu ghé mắt nhìn cậu, nhẹ giọng trêu: "May là cậu chưa quên ơn, còn biết tới mời tôi ăn."
Giản Tinh Tuế hoàn hồn, vội vàng đáp: "Sao em quên được ạ!"
Vì chứng mình bản thân thật sự không quên, Giản Tinh Tuế tâng bốc, nhỏ giọng nói: "Hôm nay dù sao cũng nhờ anh nên em mới ăn được bữa này đấy ạ."
"Khiêm tốn thế, lúc cậu giật thẻ của người khác dũng mãnh thế cơ mà." Phó Kim Tiêu chọc cậu: "Chúng ta cũng coi như đồng đội đấy, đồng chí Tiểu Giản à."
Cái xưng hô này vốn chỉ thuận miệng trêu chọc bạn nhỏ, nhưng nghe qua lại rất thân mật.
Lời nói chui vào tai làm mềm trái tim của Giản Tinh Tuế. Vì để che giấu bản thân kích động, cậu pha cho ảnh đế đại nhân một chén nước chấm. Có một lần cậu pha nước chấm, Thẩm Tinh Thần vừa ăn thử liền oang oang cái mồm, khiến những người khác cũng tới nhờ cậu pha cho. Vì thế, dù Giản Tinh Tuế chủ động pha giúp Phó Kim Tiêu thì cũng có ai thấy lạ.
Pha xong một chén, Giản Tinh Tuế đưa cho Phó Kim Tiêu: "Của anh ạ."
Thẩm Tinh Thần lướt qua, mở miệng: "Sao lại không cho rau thơm vào vậy, cho vào ăn ngon lắm luôn."
Giản Tinh Tuế chột dạ cầm chén gia vị, ánh mắt đảo loạn, nói lung tung: "À, tôi quên ấy mà."
Phó Kim Tiêu nhận lấy chén gia vị, nâng mắt nhìn về người ngồi bên cạnh. Con ngươi đen nhánh giống như có thể soi thấu lòng người, cuối cùng anh buông chén xuống, mở miệng: "Không sao, trùng hợp tôi cũng không ăn rau thơm."
Lúc này Giản Tinh Tuế mới cười cười: "Vâng, thế thì tốt quá. May là em chưa cho vào."
Kỹ thuật diễn quá kém.
Phó Kim Tiêu âm thầm đánh giá.
Bữa ăn sắp kết thúc, có người dường như đoán được bản thân phải rời đi, ăn tới cuối vẫn cố nén buồn. Cơm no rượu say nên nhiều người trở nên bớt câu nệ hơn trước ống kính, thậm chí còn có người nhát gan đến cạnh đạo sư, tới trước mặt Đồ Nhã cười: "Chị Đồ Nhã, nếu sau này em có bị loại thì có thể nhờ chị ký tên được không ạ?"
Tính cách Đồ Nhã vô cùng tốt: "Tất nhiên là được."
Người có mối quan hệ tốt với cô hơn lại càng bạo dạn: "Chị Đồ Nhã, thế có thể thêm WeChat được không ạ?"
Đồ Nhã mỉm cười: "Không thành vấn đề."
Có người bắt đầu, các thí sinh khác sau chậm rãi rục rịch. Nhiều người đều vô tình cố ý nhìn về phía Phó Kim Tiêu. Nếu có thể thêm WeChat của Phó ảnh đế thì lúc về có thể khoe khoang với người nhà và bạn bè một khoảng thời gian rồi!
Nhưng Phó ảnh đế nhìn uy nghiêm quá, không ai dám lên xin.
Dưới vô vàn ánh mắt khát khao, Phó Kim Tiêu buông đũa. Anh thở dài, ngẩng đầu nói: "Có thể thêm."
Tuy rằng không ai dám mở miệng, nhưng những lời này của Phó ảnh đế nói ra khiến nhiều người nhảy nhót. Ở đây không được mang điện thoại nên có người định cầm một quyển sổ tới định ghi lại. Sau đó, một đám người khác trực tiếp xông tới náo loạn vô cùng.
Giản Tinh Tuế cũng muốn được thêm, nhưng lại không dám đi lên.
Cậu hâm mộ những người đợi thêm liên lạc tới sốt ruột, nhưng chỉ có thể trông mắt nhìn họ. Giống như nhiều lần trước, cậu chỉ có thể cách thật xa nhìn anh đứng ở trung tâm đám đông. Anh là vai chính, là đứa con trời sinh tỏa sáng rực rỡ. Mà cậu chỉ là một con người tầm thường, sinh ra đã mang số phận của pháo hôi. Chưa có lúc nào Giản Tinh Tuế lại thống hận sự tầm thường của mình như này, hận mình không đủ ưu tú, hận mình chỉ là một pháo hôi...
Nếu cậu đủ tốt, nếu cậu đủ tự tin, có thể cậu sẽ tiến lên xin WeChat...
Tay Giản Tinh Tuế không tự giác nắm lại. Khi trong lòng cậu đang nôn nóng thì bên cạnh truyền tới tiếng hỏi: "Cậu ở đây ngẩn người cái gì thế hả?"
Cậu hoàn hồn, nhìn qua thấy Thẩm Tinh Thần.
Thẩm Tinh Thần nhẹ nhàng đạp đạp chân cậu: "Muốn thì lên luôn đi!"
Giản Tinh Tuế nói lắp: "K-không phải, tôi tôi..."
"Tôi tôi tôi, cậu là cái máy đọc hay gì hả." Thẩm Tinh Thần cười nhạt, nhẹ nhàng đẩy cậu một cái: "Tâm tư của cậu chẳng lẽ anh nhìn không ra chắc. Có tiền đồ lên, nhanh tới đi!"
Giản Tinh Tuế bị đẩy tiến tới đằng trước, không nghiêng không lệch đứng cạnh đám người. Tim cậu chưa từng đập mạnh như này bao giờ, khẩn trương không tả nổi.
Nhưng vào lúc này, Phó Kim Tiêu hình như chú ý tới cậu, nhìn qua.
Giản Tinh Tuế hơi hơi hé miệng, nhưng lại không nhớ phải làm gì, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Phó Kim Tiêu nhìn một lúc, đáy mắt xẹt qua ý cười. Anh lướt qua đám người, sau đó đứng trước mặt Giản Tinh Tuế, giọng nói trầm thấp như mang theo mê hoặc: "Tìm tôi à?"
Tim Giản Tinh Tuế nhảy vụt lên cổ họng. Cậu khẽ gật đầu, lấy ra tất cả can đảm của đời này mở miệng: "Em định, em muốn hỏi anh..."
"Ừm, tôi cũng muốn hỏi cậu." Thanh âm Phó Kim Tiêu thong thả, vô cùng lễ phép hỏi: "Tôi có thể thêm WeChat của cậu không, đồng chí Tiểu Giản?"