Tới nơi, Cẩm Tú đã đứng đợi sẵn trước nhà. Cô vừa trông thấy anh liền vui ra mặt. Vẫn như thường lệ, cô leo lên xe ngồi ra sau, tay vòng qua ôm lấy eo Ngọc Minh. Lần này cô cũng không để bầu không khí lãnh đạm làm chủ nữa, vừa đi được một lúc cô đã chủ động bắt chuyện với anh:
- Đồ ăn hôm qua có ngon không?
Ngọc Minh cũng nhanh chóng đáp lại cô:
- Có, anh cảm ơn.
- Chủ nhật có muốn đi chơi với em không?
Anh lặng một lát, trưng ra bộ dạng suy tư, rõ là chuyện cũng không khó quyết định đến vậy. Song, Ngọc Minh cũng ngoáy đầu lại cười với Cẩm Tú một cái rồi nói:
- Vậy thì 5 giờ nha? Hôm đó anh xin nghỉ một hôm.
Trong lòng Cẩm Tú cũng có chút vui. Có thời gian cho anh nhiều một chút, nhất định có thể làm lay chuyển ý nghĩ kia. Cho tới tận bây giờ, cô vẫn còn chưa thấu hết được những thứ đã hủy hoại anh. Bản thân cũng chỉ biết cố hết sức để có thể an ủi và dành cho anh hết thảy những điều tốt đẹp trong tầm với. Chỉ còn đọng lại chút khó hiểu trong lòng, không rõ là bất an hay lo lắng. Nhưng mặc vậy thì cả hai vẫn đang sống, sống cả khi những ngày tháng cứ vồ vập lấy không ngừng. Vốn chỉ vẻn vẹn đơn thuần là hai năm, một mối tình kết thúc năm cả hai mười bảy - cái độ vẫn gọi là non nớt của tuổi trẻ. Vậy mà những thứ tình cảm kia bằng một cách nào đó đã vượt qua định kiến, chà đạp lên thời gian để vẹn tròn đến phút cuối. Đã nhiều lần cô muốn biết tại sao bản thân lại cố chấp với một người đến vậy. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của anh vừa rồi lại làm Cẩm Tú ngộ ra tất cả. Hóa ra chỉ cần thấy anh hạnh phúc, trái tim cô liền lập tức dao động.
Tới gần trước cổng, Ngọc Minh để cô lại rồi dắt xe vào chỗ gửi. Song, anh bước ra nắm chặt lấy tay Cẩm Tú kéo theo cô vào trong. Lúc bước vào lớp cô có chút hiếu kì vì có vài ánh nhìn cứ hướng về phía cả hai, dù sao cũng không phải là cả lớp không biết chuyện cô với anh yêu đương. Cô định hỏi nhưng rồi lại quyết định cho qua. Lúc Ngọc Minh bước vào chỗ anh thì cô mới phát giác thấy. Phía anh đang ngồi có gì không đúng lắm, anh mới nhìn vào hộc bàn thì thấy có một cái túi nhỏ. Hiếu kì, Ngọc Minh cầm lấy rồi vạch ra để xem xét. Bên trong có một hộp sữa với một gói bánh mì tươi, cạnh bên còn có vài viên kẹo. Hóa ra là có người lén lút cho những thứ này vào chỗ anh ngồi, thảo nào mọi người lại có chút chú ý.
Cẩm Tú thấy vậy nhưng dường như lại chẳng có mấy ngạc nhiên, hiển nhiên là cô biết rõ người làm chuyện này. Ngọc Minh phía này liền buông túi đồ kia ra rồi ngoáy đầu lại nhìn cô một cái khó hiểu. Thấy biểu cảm cô không chút bất thường anh mới yên tâm quay sang người ngồi cạnh, hỏi:
- Ông biết cái này là ai đưa cho tôi không?
Cậu ta nhìn Ngọc Minh rồi cười trêu một cái, xong liền đáp lại:
- Sướng nhất ông luôn nha, cứ vầy là con trai tụi tui ế hết luôn.
Nghe xong mấy lời vớ vẩn vừa rồi lại chẳng khiến anh ngộ ra chuyện gì. Ngọc Minh cũng chẳng muốn hỏi thêm để bị châm chọc. Rõ chẳng phải chuyện tốt lành gì, phía kia lại không thấu được tâm tình Cẩm Tú nên càng khiến anh lo thêm. Không muốn cô nghĩ nhiều, anh đành gạt vội túi đồ sang một bên rồi không nghía đến nữa. Phía gần đó lại cảm thấy dường như có một ánh nhìn đang dán chặt vào nơi anh, nhưng lúc xoay người nhìn lại chẳng phát giác ra ai.
Sau đó một lúc, cô Giang cũng từ bên ngoài bước vào - tiết đầu tiên là tiết Văn. Vì có chút ồn ào nên trống đánh tự bao giờ cũng chẳng mấy ai hay. Cả lớp vội đứng dậy chào, mất một hồi lâu giáo viên mới ra hiệu cho ngồi xuống. Gương mặt cô Giang có chút lãnh đạm, biểu cảm ghét bỏ hiện ra mặt khi tầm nhìn lướt ngang chỗ Ngọc Minh. Tầm mắt vẫn còn vương lại đó, hẳn là cô ta vẫn để bụng chuyện đã xảy ra hôm trước.
Ngưng một lát, cô Giang nở trên môi nụ cười ôn nhu, khóe mắt có hơi cong lên, xong liền đưa mắt nhìn một dọc hết lớp rồi nói:
- Hôm nay chúng ta sẽ luyện nói nha cả lớp. Trước hết thì cô muốn các em giới thiệu về bản thân trước, vì mới dạy tới hôm nay là tiết thứ ba thôi nên cô cũng chưa làm quen được hết các bạn.
Không rõ là đang suy tính điều gì nhưng ánh nhìn sắc lẹm của cô Giang lại vừa vặn dán chặt về phía Cẩm Tú. Song, Cẩm Tú lại chẳng mấy để tâm, cô biết rõ là vị giáo viên này vẫn còn cay cú chuyện lần trước. Sống trên đời cũng đã hai mươi tám năm nên đối với loại chuyện này cô cũng chẳng mấy ngạc nhiên, dù sao cũng chẳng phải lần đầu.