“Thần….”
Minh Thận mở miệng, dường như có hơi hoang mang, không xác định được bản thân có phải trả lời hay không, càng không xác định được bản thân phải trả lời như thế nào —— lời Ngọc Mân nói hiển nhiên không phải trưng cầu ý kiến của y mà càng giống như một loại mệnh lệnh bá đạo nào đó, thông báo y phải tiếp nhận tất cả những thứ này.
“Không có gì là không phù hợp quy tắc, A Thận. Trẫm coi ngươi là Hoàng hậu duy nhất hiểu không? Trẫm…. Thích ngươi, không muốn cùng ngươi tách ra hiểu không?”
Ngọc Mân nhéo mặt y xong, thấy y không có phản ứng thì dùng hai tay ấn đầu y xuống, làm y gật đầu hai cái như gà nhỏ mổ thóc rồi lại nhẹ nhàng dỗ dành như trêu chọc một đứa trẻ, “A Thận của trẫm nói đồng ý đi.”
Minh Thận ngậm miệng không nói, cứ như vậy mà mở to đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, trong mắt cũng mang theo một chút ý cười luống cuống, lại giống như mỗi lần dỗ Ngọc Mân khi còn bé, rõ ràng nhỏ hơn hắn năm tuổi nhưng lại cảm thấy hắn còn trẻ con hơn so với y nên cần được chăm sóc.
Ngọc Mân thấp giọng nói: “…. Đang cười cái gì?”
Minh Thận nói: “Thần vốn dĩ…. Chính là vì ngài mà sống.”
Ngọc Mân ngơ ngác.
Minh Thận nói xong nửa câu sau: “Từ đâu tới….. Có đồng ý giải thích hay không. Nếu như không phải ngài không cần ta, ta cũng sẽ không không cần ngài.”
Nói xong thì hơi cúi đầu xuống giống như ngượng ngùng, nhưng mà ánh mắt lại nhìn sang phía hắn, lén lút xem dáng vẻ của hắn, vẫn đơn thuần như cũ.
Minh Thận của hai năm trước lại quay về —— trong giây phút này, không chỉ Ngọc Mân mà Minh Thận cũng nhận ra điểm này, giống như trái tim chịu phải búa tạ, đưa bọn họ quay về mùa hè đã dùng vết thương niêm phong lại, lần đầu tiên bọn họ biệt ly.
Thiếu niên mười lăm tuổi khóc hu hu mà ngồi lên xe ngựa đến Giang Nam, cuối cùng cổ họng cũng khóc đến mức khàn giọng, bệnh nặng không dậy nổi, sau lần đó là hai năm im lặng không nhắc gì đến những việc bản thân từng trải qua tại kinh thành; mà đổi thành một người vượt qua hơn bảy trăm đêm giá rét cô độc trong vương thành, từ trong bí mật tối tăm nhất mà thắng cuộc mà chém giết đi ra, trong những ngày tháng liếm máu trên lưỡi đao kia hàng đêm đều có người chết đi, hắn cũng hàng đêm mất ngủ, khắc ngọc đến mức lòng bàn tay nứt toác chảy máu.
Hắn tính toán tỉ mỉ, cẩn thận ghép lại giống như thợ mộc lắp chốt vào bánh xoay, hắn nghĩ đến vùng sông nước Giang Nam cách chỗ gió tanh mưa máu này mười vạn tám ngàn dặm, nghĩ xong thì sẽ luôn mơ thấy Giang Nam, hắn nhìn thấy tiểu thư đồng một tay hắn nuôi nấng nghiêng ngả lảo đảo đi khắp phố xá phồn hoa cũng không tìm được nhà, lại không có một ai đón y quay về.
Hắn cũng biết những thứ này chỉ là phỏng đoán của mình. Hắn sớm đã liên hệ với Hoắc Băng biết hắn sẽ chăm sóc tốt đệ đệ ruột thịt của mình, Hoắc gia đúng là một khâu trong kế hoạch của hắn, nhưng trong khoảng thời gian đó hắn thậm chí lại vì thế mà sinh ra căm hận, ngay cả thư Hoắc Băng viết tới cũng không muốn nhìn một lát.
Trình Nhất Đa nói: “Điện hạ, nhớ là bình thường, người thân biệt ly sẽ đau khổ, đợi sau khi chuyện này thành công thì đón A Thận về.”
Người thân?
Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là cái người tên Hoắc Băng kia, ca ca của tiểu thư đồng nhà hắn, làm sao so được với sự tận tâm của hắn đối với Minh Thận?
Hắn cũng không biết rõ. Hắn biết ngoài cung mình còn có một muội muội nhưng hắn căn bản không quan tâm. Trước đây hắn cũng thử nhắc đến với Minh Thận —— “Nếu như Mân ca ca có thêm một người muội muội nữa thì A Thận có chấp nhận không?”
Kết quả là Minh Thận buồn bực cả ngày, còn trốn đi khóc một trận, lúc bị hắn tìm được thì đáng thương hỏi hắn: “Sau khi có muội muội có phải là huynh sẽ không thương ta nữa không?”
Ngọc Mân chưa từng nhắc đến việc này nên Minh Thận cũng quên mất.
Thủ đoạn của hắn hung tàn, giai đoạn sau khi đăng cơ thậm chí người khác còn dùng “Âm sói thận trọng*, mắt ưng tai hổ, chính là quân chủ kiêu hùng hung ác một thời” để hình dung hắn. Người nịnh bợ hắn, lôi kéo hắn không ngừng tăng lên, có đưa mỹ nhân cho hắn cũng có đưa nam nhân lại đây —— nhưng hắn không có hứng thú, căn bản là không chạm đến.
(*豺声狼顾: Hai chữ đầu trong câu này ẩn dụ cho âm thanh của kẻ hung dữ và độc ác. Hai chữ sau nằm trong một câu thành ngữ của Trung Quốc, miêu tả sự thận trọng, nghi ngờ và ý định xấu xa của con người.)
Mãi cho đến một ngày nọ, có người đưa tới cho hắn một thiếu niên giống Minh Thận tám phần.
Người kia có lẽ là nghe được nguyên nhân hắn ít ham muốn, biết được trong hai mươi hai năm của có phân nửa thời gian là bị giam cầm trong lãnh cung, chỉ có một thư đồng dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu làm bạn nên cho là hắn yêu thích nam nhân, mà lại yêu thích dáng vẻ giống người kia.
Năm đó Uyển Lăng Minh thị bị xét nhà nhưng cũng không liên lụy đến thân tộc, thiếu niên được đưa tới cũng là người của Minh gia, nói đến quan hệ họ hàng thì cũng được xem là một vị anh em họ quan hệ vô cùng gần của Minh Thận, từng ở trong cung múa rối nhưng lại bị người khác cố ý nuôi nhốt thành một khối hoàn bích* nhiều năm.
(*Còn trinh.)
Ngay cả ánh mắt nhìn người cũng đã học qua, dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt lén lút ngước lên nhìn hắn.
Hắn không đụng vào người đó, vào giây phút nhìn thấy người này lại cảm nhận được cảm giác hồi hộp —— hắn xuyên qua người này nhìn thấy những thay đổi của Minh Thận trong hai năm, bắt đầu từ lúc y mười lăm tuổi thì trở nên cao hơn, giọng nói cũng trở nên trầm thấp, hiện ra sự quyến rũ đặc biệt giữa thiếu niên và thanh niên.
Thật ra từ khi Minh Thận rời đi hắn đã phát hiện ra sự thay đổi này —— tiểu thư đồng mang theo nước mắt rời khỏi lồng ngực của hắn, đưa lưng về phía hắn bước lên xe ngựa chờ đợi trước cửa cung, dáng người y cao lớn, ngay cả khuôn mặt cũng càng ngày càng trưởng thành, không biết từ lúc nào đã không còn giống với tiểu đệ đệ gọi hắn là “Mân ca ca” năm đó.
Hắn không ngừng nhớ tới giọng nói mềm mại của Minh Thận, dáng vẻ gọi hắn là “Mân ca ca”, cũng tưởng tượng thấy y sau khi trưởng thành thì không còn giọng trẻ con mà càng ôn hòa hơn giọng nói của thiếu niên, càng ngây ngô hơn giọng nói của thanh niên, vang lên thành tiếng than nhẹ mập mờ trong giấc mộng.
Mềm mại gọi hắn: “Bệ hạ.”
Không thể thay thế được, không ai có thể thay thế được Minh Thận.
Không giống như đệ đệ, vậy sẽ là cái gì?
Hình ảnh này hiện lên trong đầu hắn không ngừng, làm cho toàn thân hắn dâng lên rồi phun ra trong một đêm khuya mãnh liệt nào đó. Hắn không có lúc nào nhận ra rõ ràng hơn là lúc này: Hắn muốn y vĩnh viễn bên cạnh mình.
Đây là điều nằm ngoài kế hoạch của hắn, nhưng khát vọng này lại đánh bại tất cả mọi thứ, đánh bại cung điện nguy nga của Tử Cấm thanh, đánh bại tự do bước ra khỏi lồng giam, đánh bại tất cả mọi vui mừng trên trần thế, đánh bại cả tính mạng của hắn.
Ngày hôm sau hắn ngồi dậy, triệu lão thái giám đến. Triều chính đều vì chuyện lập hậu mà ồn ào, hắn cũng thoải mái hơn được bao nhiêu.
Hắn bình tĩnh nói: “Để A Thận vào kinh, trẫm muốn thành hôn với y.”
*
Bên trong buồng xe ngựa lộng lẫy, đế vương tuổi trẻ tóm lấy người trước mặt cẩn thận hôn môi giống như điên rồi, vừa sâu vừa nặng mà hôn y như muốn nhét Minh Thận vào trong ngực, hắn lặp lại lần nữa: “Ngươi nói lại lần nữa đi, nói lại cho trẫm nghe một lần đi Thận Thận ngoan, cục cưng, ngươi mới vừa nói cái gì?”
Minh Thận bị hôn đến mức không thở nổi, mặt cũng đỏ bừng, lắp bắp nói: “Thần, thần vốn là người của ngài….”
—— Hắn không cần đệ nữa, khóc thì có ích lợi gì? Đệ đến thuyền hoa nhảy múa mui vui chuốc cười, sau này hắn đi tuần biết đâu có thể liếc mắt nhìn đệ nhiều thêm.
—— Đệ muốn đọc sách sao? Được, ta dạy đệ. Hoắc Băng ta vô duyên với con đường làm quan nhưng đúng lúc lại có đệ, ta đem tất cả dốc sức dạy dỗ.
Có lẽ là nhớ ra cái gì đó, giọng nói y có hơi nghẹn ngào, rầu rĩ không vui nói: “Chỉ cần ngày đừng đuổi thần về Giang Nam….”
—— Buông xuống là tốt rồi, A Thận, có một số việc không thể cưỡng cầu.
Y đã lừa gạt tất cả mọi người, lừa gạt bản thân, y bỏ ra thời gian hai năm cực khổ học tập, kéo thân thể bệnh tật lên phía bắc xa xôi để vào kinh, đơn giản chỉ vì lần thứ hai gặp lại sánh vai cùng hắn.
Minh Thận đưa tay che mắt: “Thần không muốn đến Giang Nam lần nữa….”