Chap 29
Từ lúc Triết Hạo đến đây và cùng dùng bửa thì trên bàn ăn mọi người lúc nào cũng giữ trạng thái thấp thỏm lo sợ.
Duy nhất chỉ có một người đang ăn vô cùng vui vẻ và ngon miệng đó chính là Lâm Tư Ân.
Được người khác mời ăn bửa ăn thịnh soạn như vậy thì cô đâu có ngu mà không ăn cho đã cơ chứ.
Sau khi đã ăn xong no nê, Lâm Tư Ân lúc này mới quay lại trạng thái nghiêm túc của mình.
" E hèm, ăn thì cũng đã ăn xong rồi vậy thì bây giờ chúng ta có thể vô thẳng vấn đề chính của ngày hôm nay được rồi chứ Hồ lão gia và Hồ đại tiểu thư?"
" Được rồi chúng ta quay lại mục đích của bửa ăn ngày hôm nay... Khiết..." Hồ Lư Mạnh đang nói dỡ câu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền vào.
" Ai đấy!?" Hồ Lư Mạnh không vui hỏi?.
" Hồ lão gia, ngài đừng tức giận chắc có lẽ là người của con đến thông báo một số chuyện thôi. Ngài không phiền nếu như con kêu cậu ấy vào đây chứ?" Triết Hạo vừa nói vừa đưa mắt ẩn ý nhìn về phía Lâm Tư Ân.
" Uhm vậy con cứ cho cậu ta vào đi, công việc quan trọng hơn"
" Này!! Tớ thấy ánh mắt khi nãy của anh ta là đang cố tình nhìn vào cậu đấy Tư Ân" Tống Nhu Nguyệt cảm thấy bất an nói.
" Không biết anh ta đang nghĩ gì trong đầu nữa nhưng chắc có lẽ là không phải đều tốt đẹp gì đâu" Trước ánh mắt sắc bén đó của Triết Hạo thì Tư Ân sau khi đối diện với nó liền không nhịn được mà rùng mình một cái.
" Hai cậu đang nói gì vậy? Tớ không hiểu gì hết" Thái Tư Huyền ngơ ngác hỏi khi không hiểu tại sao hai người bạn này của mình lại sợ người đàn ông ngồi trước mặt đến như vậy.
" Anh ta là người xấu, cậu đừng nên chọc giận anh ta đấy biết chưa!!" Lâm Tư Ân vẫn chưa có dịp để kể cho Thái Tư Huyền nghe về chuyện Triết Hạo là lão đại của Thiết bang Xà. Với lại chuyện này cô ấy cũng không nhất thiết là phải biết, để tránh gặp phải những nguy hiểm không đáng có.
" Vào đi!!" Triết Hạo lớn tiếng nói để người bên ngoài nghe thấy.
" Triết thiếu, Hồ lão gia... " Người đó vừa bước vào đã lên tiếng cung kính chào hỏi.
Lâm Tư Ân nghe thấy giọng nói của người đàn ông đó thì liền không khỏi cảm thấy giật mình. Cô nhanh chóng xoay mặt ra để xác nhận thân phận của anh ta.
' Là anh Tư Chính, chẳng phải anh ấy vẫn đang còn ở nước ngoài sao?' Lâm Tư Ân bất ngờ đến nỗi phải há hốc mồm.
" Lâm..." Phải nói là Lâm Tư Chính cũng bất ngờ không kém, xém chút nữa là anh ta đã gọi thằng tên của em gái mình ra luôn rồi.
Nhưng rất nhanh anh ta đã thấy hành động ra hiệu 'Suỵt!! Không được nói ra' của Lâm Tư Ân. Vì vậy anh ta mới ngăn chặn lời nói của mình lại kịp thời.
Hôm nay, Lâm Tư Chính đã hoàn thành nhiệm vụ vận chuyển lô hàng kia và đang trên đường trở về nước.
Trên đường về Triết Hạo đã gọi điện căn dặn Lâm Tư Chính sau khi đáp máy bay xuống thì phải đến thẳng nhà hàng này để báo cáo tình hình với anh ta ngay lập tức.
" Tư Chính, cậu vừa về chắc là chưa kịp ăn gì, mau ngồi xuống đi tôi sẽ gọi phục vụ đem món mới lên cho cậu dùng"
" Ah!! Không cần đâu... Tôi..." Lâm Tư Chính định lên tiếng từ chối thì liền bị ánh mắt cảnh cáo của Triết Hạo làm cho im bặt.
' Chời ơi!! Sao ánh mắt của lão đại lại đáng sợ đến như vậy? Mình đã làm gì chọc giận đến anh ta sao?' Lâm Tư Chính than thầm trong lòng.
" Thì ra là Tư Chính, vậy thì cậu không cần phải ngại đâu, mau ngồi xuống đi một lát nữa phục vụ sẽ dọn vài món lên cho cậu dùng bửa" Hồ Lư Mạnh sau khi thấy người đến là Lâm Tư Chính thì ông ta cũng quay lại dáng vẻ thoải mái mà nói chuyện.
" Vâng ạ, vậy xin làm phiền mọi người!!" Lâm Tư Chính tìm đại một chỗ nào đó ngồi xuống.
' Chuyện này là do anh ta sắp xếp. Rõ ràng là anh ta đã biết thân phận của mình là em gái của anh Tư Chính nên khi nãy anh ta mới cố tình nhìn mình với ánh mắt như vậy" Lâm Tư Ân mặc dù rất tức giận nhưng lại không thể làm gì được nên cô đành dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn thẳng về phía Triết Hạo.
Cô hận bản thân mình không thể chạy đến và đấm chết cái tên chết bầm Triết Hạo này.
Đối với ánh mắt này của cô, Triết Hạo không những không tức giận mà còn phì cười.
' Anh Hạo... Anh ấy vừa cười sao?' Hồ Khiết Khiết ngồi kế Triết Hạo nên cô ta đã nghe được tiếng cười nhẹ vừa mới phát ra từ anh ta. Nhưng cô ta lại không rõ nguyên nhân vì sao Triết Hạo lại cười.
" Hồ lão gia, chúng ta có thể tiếp tục chuyện ban nãy được rồi chứ?" Thái độ của Lâm Tư Ân đột nhiên thay đổi thất thường.
Bây giờ xung quanh người của cô đều đang toát ra mùi sát khí nồng đậm, khác hẳn với vẻ mặt tươi cười ban đầu.
" Khiết nhi!! Con biết phải làm gì tiếp theo rồi chứ?" Hồ Lư Mạnh nhắc nhở.
" Lâm tiểu... thư!! xin....xin lỗi " Hồ Khiết Khiết thật không cam tâm tình nguyện mà nhận lỗi trước mặt Lâm Tư Ân.
Lâm Tư Chính vì mới đi làm nhiệm vụ về nên anh ta cũng không hiểu việc gì đang xảy ra. Tại sao con gái của Hồ lão gia lại xin lỗi em gái mình.
" Gì đây? Hồ tiểu thư mới tập nói hả, sao mà cứ lắp ba lắp bắp mãi thế. Với lại Hồ lão gia à... Ngài hẹn tôi đến đây chỉ để nhận được lời xin lỗi không có thành ý này hay sao? Ngay cả đứa con nít 3 tuổi còn nói được những lời dễ nghe hơn Hồ tiểu thư đây nữa!!" Lâm Tư Ân không vui trước thái độ nhận lỗi này Hồ Khiết Khiết.
" Cô rốt cuộc là muốn sao đây? Tôi đã nhượng bộ mà xin lỗi cô rồi. Cô nghĩ mình là ai hả? Cái thứ như cô được tiểu thư đây xin lỗi thì đã là may mắn 3 đời của cô rồi... Lâm Tư Ân cô chấp nhận hay không đó là chuyện của cô. Đừng bắt Hồ Khiết Khiết tôi phải nói lại lần 2" Hồ Khiết Khiết nổi giận đứng bật dậy lớn tiếng xỉa xói vào mặt Lâm Tư Ân.
____________________Hết.