Mục lục
Ông Xã Là Chiến Thần - Chu Hoàng Anh (full 843 chap) - Truyện tác giả: Ice Tea
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 289: Cô ấy thực sự làm được!

Chỉ còn lại 300 mét!

Lâm Ngọc Linh phát huy toàn bộ thực lực.

của bản thân, bước chạy ngày càng nhanh như tên bản, cô đã tiến tới gần đến người đang dẫn đầu!”

“Wow!”

Tất cả những khán giả có mặt đều ngạc nhiên thán phục đến nổi khóc thút thít, đối với những biểu hiện sau này Lâm Ngọc Linh khiến cho bọn họ phải trợn mắt há hốc mồm.

Trận đấu cấp trung cấp này, hầu hết mọi người đều vùi đầu vào trong đám đông, khiến cho họ chưa từng nghĩ cô sẽ có thể vượt lên một cách bất ngờ như thế.

Hơn nữa, thân hình của Lâm Ngọc Linh tuy nhỏ con nhưng độ linh hoạt và thể lực lại làm người ta phải ngạc nhiên.

Cô cũng đã chạy ngày càng gần với người dẫn đầu rồi, chạy nhanh như vậy nhưng sắc mặt của Lâm Ngọc Linh cũng không thay đổi, tim vẫn đang đập nhanh. Nhưng người đang dẫn đầu cũng không khá lắm, vài lần muốn tăng tốc nhưng ngược lại càng chạy chậm hơn..

Cuối cùng còn lại năm mươi mét!

Lâm Ngọc Linh đã vững vàng chạy lên đuổi kịp người dẫn đầu, cô có xu hướng chạy càng ngày càng nhanh hơn!

Nhìn xem phần thẳng vốn dĩ thuộc về mình bây giờ lại phải để cho người khác, lại còn là một cô gái, trong lòng người hiện tại đang dẫn đầu chửi thề dữ dội, mẹ nói! Con quái vật này đột nhiên chui từ đâu ra vậy?

Như thế nào đi nữa cũng không thể để thua một cô gái được?

“AP Người dẫn đầu nín thở, hét lên một cách điên loạn rồi lại nhanh chóng tăng tốc.

Ba mươi mét..

Trận đấu càng ngày càng dữ đội, hai người đều không phân thắng bại Chu Hoàng Anh và ông cụ Thanh cũng không ngoại lệ hãng hái chú ý đến trận đấu, đặc biệt là ông cụ Thanh ông ấy kinh ngạc không nói nên lời, vốn tưởng răng Lâm Ngọc Linh nhất định sẽ thua thảm bại, không thể ngờ đến cuối cùng cô có thể vượt lên một cách bất ngờ như thế..

Ông ấy đã là một người lính nhiều năm như vậy, lúc này ông ấy không cách nào nhận ra Lâm Ngọc Linh thực ra sử dụng thuật che mắt, cô đã che dấu đối thủ và mọi người thực lực thực sự của mình, khiến cho tất cả mọi người nơi lỏng cảnh giác.

Sự bình tĩnh của Lâm Ngọc Linh và tốc độ chạy của cô đã là minh chứng cho những thay đổi của cô trong những ngày qua.

Ông ấy đã xem nhẹ cô rồi…

“Lâm Ngọc Linh! Cố lên!”

“Nhanh! Lâm Ngọc Linh kiên trì giữ vững!

Nhanh chóng vượt lên, cô sẽ lập tức chiến thẳng!”

Khán giả không kìm nén được sự phấn khích trong lòng, họ đã quay lại và bị thu hút bởi tính kiên trì của Lâm Ngọc Linh, mở miệng la to ủng hộ cô.

Còn có cả Vũ Hồng Hoàng lẫn vào trong đám đông đó, cô ta xem trận đấu này tưởng chừng còn khích động hơn chính mình đi thi đấu!

Hai mươi mét… mười mét.. năm mét…

Cuối cùng, Lâm Ngọc Linh nghẹn đỏ mặt dùng sức mạnh toàn thân lao tới đích…

Thời gian như đứng yên, xung quanh không có một âm thanh nào, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.

Mãi cho đến lúc… sợi dây màu đỏ của chiến thẳng tuột khỏi cơ thể Lâm Ngọc Linh.

“AI Lâm Ngọc Linh thäng! Cô ấy thăng rồi!”

“Cô ấy thực sự quá tuyệt vời! Đây là cô gái ưu tú nhất tôi từng gặp qua!”

“Thần tượng của tôi! Rất ít cô gái nào có thể giành được quán quân trong trận đấu cấp trung!” Ở hiện trường tiếng tung hô giống như nổ tung!

“Ngọc Linh, chị đúng là quá ngầu!” Trần Tuấn Anh quá kích động làm ra một tư thế hưng phấn, thậm chí quên cả đầu óc ôm lấy ông lão năm mươi tuổi ngồi bên cạnh.

“Gô ấy thực sự đã làm được!”

Vũ Hồng Hoàng đưa tay che miệng và mũi, nhưng giọng nói đầy kích động thì không thể che giấu.

Cô ta không thể không quay đầu lại nhìn qua hướng Chu Hoàng Anh, lúc này có nhiều người đang tung hô như thế nhưng anh vẫn cực kỳ bình tĩnh, nhưng thân hình anh khẽ run lên, lòng bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, có.

những vụn vặt linh tinh chắn ngang mặt không thế rõ bên trong đang cất giấu điều gì Nhưng Vũ Hồng Hoàng biết rằng bây giờ anh nhất định cảm thấy rất tự hào về Lâm Ngọc Linh.

Nhìn thấy Lâm Ngọc Linh ở trên sân thể dục được các bạn học ném lên với dáng vẻ vô cùng ngốc nghếch, khóe môi Vũ Hồng Hoàng không thể không cong lên một nụ cười thoải mái, không có chút ghen ghét nào.

Ngay cả cô cũng hâm mộ tính cách của Lâm Ngọc Linh.

Chu Hoàng Anh, cô ta thực sự đã buông bỏ được.

Cuối cùng là phần trao giải, Lâm Ngọc Linh không bao giờ phải… hâm mộ người khác vì họ được đứng trên bục cao nhất trên khán đài nữa, giờ đây cô đã tự mình thực hiện được giấc mộng này.

“Tại sao tôi phải lo lắng?” Chu Hoàng Anh bình tĩnh liếc nhìn Trần Tuấn Anh, trên khóe môi nở một nụ cười dịu dàng khác thường “Tôi tin tưởng vào khả năng của cô ấy”.

“Nhưng… ý em là ngộ nhỡ… ngộ nhỡ chị dâu thua thì sao?!”

Chu Hoàng Anh gõ gõ ngón tay mạnh vào tách trà rồi đột nhiên dừng lại, anh trả lời câu hỏi của Trần Tuấn Anh một cách nghiêm túc: “Cho dù kết quả có ra sao, cô ấy cũng là vợ tôi”

Trong mắt người khác, Lâm Ngọc Linh xuất hiện ra hàng nghìn hàng vạn dáng vẻ khác nhau, nhưng anh không bao giờ từ chối hay so đo hơn thua gì với cô, vì chỉ có cô mới chính là vợ anh mà thôi.

Không ai có thể thay thế điều đó, và cũng không có một ai có thể chia rẽ được!

“Bùm!”

Với một tiếng súng bất ngờ, Lâm Ngọc Linh và tất cả những quân nhân trên đường bằng lao ra ngoài.

Trái tim của mọi người đều dâng lên, Vũ Hồng Hoàng và Trần Tuấn Anh đều không rời mắt chăm chú nhìn Lâm Ngọc Linh thi đấu, ông cụ Thanh thì mở mắt sắc mặt trầm xuống nhìn phía dưới quan sát.

Ở chặng đua đầu tiên năm rạp xuống đất bò Lâm Ngọc Linh đã bị bỏ lại phía sau Ngay sau đó cô lại xông vào mấy hạng mục vận động, tuy rằng đã vượt qua một ít người, nhưng thứ hạng của cô vẫn lại ở giữa.

Nhanh hơn cô một chút là một số người đàn ông thoạt nhìn thể lực cũng rất dũng mãnh.

Trận đấu này trong mắt mọi người dường như cũng không có gì hồi hộp để theo dõi.

Ông cụ Thanh sớm đã đoán trước được biểu hiện của Lâm Ngọc Linh không có gì đáng để mong chờ: “Tôi biết cô ấy sẽ không thẳng được!”

“Trận đấu vẫn chưa kết thúc nên ông không có tư cách gì để nhận định cương quyết như vậy” Chu Hoàng Anh bình tĩnh nói.

Lần đầu tiên bị anh tranh luận như thế, ông cụ Thanh trong lòng tức giận “Sao? Chu Hoàng Anh cậu vẫn không chịu nhận thua à!

Chẳng lẽ cậu còn mong đợi sẽ có kỳ tích xuất hiện à? Phía trước vẫn còn chạy bộ ba cây số nữa, dựa vào thể lực của cô ấy không thể kiên trì vượt qua được!”

“Cháu tin cô ấy”

Chu Hoàng Anh trả lời cho ông cụ Thanh bằng một câu nói rất kiên định .

“Ngu ngốc!” Ông cụ Thanh nổi giận mắng, ông ấy cũng đưa ra thông điệp cuối cùng: “Cô ấy luôn miệng nói phải chứng minh cho tôi xem, bây giờ chính là cơ hội tôi dành cho cô ấy nếu cô ấy thậm chí không thể lọt vào top.

ba, vậy thì cậu và cô ấy phải chia tay ngay lập tức Chu Hoàng Anh không trả lời, nhưng cảm xúc trong mắt anh càng ngày càng sâu xa.

Trong lòng anh đã có câu trả lời cho riêng mình.

Trận đấu tiếp tục bước vào chặng cuối cùng, từng thành viên đã vượt qua thử thách trước đó và bước vào chặng đua dài ba cây số.

Lâm Ngọc Linh vẫn như trước đó còn cách rất xa điểm cuối cùng, người dẫn đầu đã vượt qua cô một vòng, nhưng cô vẫn tiếp tục duy trì tốc độ chạy không nhanh cũng không chậm.

Hết vòng này đến vòng khác.

Bất giác, Lâm Ngọc Linh lại vượt lên trước vài người, nhưng điều này cũng không có tác dụng gì, cô vẫn còn cách quán quân một khoảng cách lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK