Mục lục
Sát Thủ Quy Ẩn - Diệp Linh Tĩnh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Xin lỗi, anh có thể tránh ra một chút không?”

Người thanh niên đứng dựa vào máy chơi game, nở nụ cười thân mật, mùi nước hoa của nam giới thoang thoảng. Linh Tĩnh nhíu mày. Vừa rồi mẹ hai của Nhã Hàm nói rõ muốn giới thiệu người này với Nhã Hàm, mặc dù nàng và Gia Minh, Sa Sa ngồi bên cạnh nhưng cũng chưa hề bắt chuyện với hắn, nhiều lắm cũng chỉ nhìn hắn vài lần, lúc này hắn lại tiếp cận mình với thái độ thân mật như đúng rồi vậy, cho dù là người quen thì cũng không khỏi hơi quá mức một chút.

Không thể không nói, Linh Tĩnh là một cô gái có tính cách cực kỳ bảo thủ, luôn duy trì khoảng cách nhất định với người khác giới. Ngoài Gia Minh, nàng luôn có không gian riêng của mình, ví như đàn dương cầm, giúp người khác làm báo tường, tham gia câu lạc bộ những người thích đọc sách. Đối với người khác giới, nàng có thể nói chuyện, cười đùa, nhưng thái độ thân mật cũng phải có giới hạn nhất định, lúc này thái độ thân mật của Văn Từ Dịch thậm chí đã vượt qua giới hạn của bạn bè bình thường trong nội tâm nàng. Cô bé điềm đạm, dịu dàng, đối nhân xử thế luôn có chừng mực cũng tỏ thái độ không vui một cách rõ ràng.

“Ồ, chỉ vì thấy em không biết...”

Văn Từ Dịch mỉm cười lui lại một bước, giang tay ra một cách tự nhiên. Không thể phủ nhận, người thanh niên trước mặt không chỉ có bề ngoài anh tuấn mà còn có khí chất có thể thu hút người khác giới, trong nụ cười bất cần đời lại mang theo chút chán chưởng, chính là đối tượng tình một đêm rất được hoan nghênh trong các quán rượu. Linh Tĩnh quay lại nhìn màn hình điện tử, nghe thấy hắn hỏi:

“À... Vừa rồi nghe Nhã Hàm giới thiệu, em là Linh Tĩnh phải không?”

“Ừ.”

Linh Tĩnh nhíu mày, gật đầu một cách miễn cưỡng.

“Nghe nói bây giờ Nhã Hàm là giáo viên tại Thánh Tâm, vậy em là học sinh của cô ấy? Theo anh biết, học sinh trung học để trở thành bạn của giáo viên được thì dường như hơi khó khăn.”

Thanh niên du học ở Mỹ trở về, tiếng phổ thông vẫn pha chút khẩu âm tiếng anh, đối với người khác, có lẽ đó chính là biểu hiện của nhân sĩ trí thức. Chẳng qua Linh Tĩnh không trả lời vấn đề của hắn nữa, bởi vì Gia Minh đã mỉm cười bước tới:

“Mỹ nữ, có chuyện gì vậy?”

Một tay đỡ ghế dựa, một tay tựa vào máy chơi game, tư thế giống như của Văn Từ Dịch lúc vừa rồi, thậm chí còn thân mật hơn một chút. Linh Tĩnh vẫn vui vẻ nở nụ cười, nghiêng đầu qua thân mật đụng nhẹ vào gương mặt Gia Minh rồi chỉ vào câu hỏi trên màn hình:

“Mình không biết câu này.”

Trong lúc liếc mắt sang thấy Sa Sa đang quay sang cười. Linh Tĩnh âm thầm chép miệng chỉ Văn Từ Dịch, lộ ra vẻ mặt chán ghét. Sa Sa nhíu mày, nhún vai rồi quay lại tiếp tục chơi game với Nhã Hàm.

Thái độ hoàn toàn khác biệt, thấy hai người thân mật như vậy. Văn Từ Dịch cũng hơi cau mày lại. Buồn bực nhất chính là, ý kiến của một du học sinh về nước là hắn lại không được tiếp nhận. Trước mắt Linh Tĩnh vẫn là câu hỏi kia, Gia Minh suy nghĩ một lát, sau đó nói:

“Đoán mò đi, chúng mình chọn C thử xem.”

Sau đó quay sang nở nụ cười lễ phép với Văn Từ Dịch.

“Chào cậu.”

Thấy Gia Minh nhìn sang, Văn Từ Dịch vội vàng đưa tay ra. Gia Minh cũng vươn người sang bắt tay với hắn, tư thế này quả thực giống như ôm trọn Linh Tĩnh trong lòng vậy. Linh Tĩnh chọn đáp án C, sau đó máy chơi game cho ra đáp án D.

Đây là đáp án Văn Từ Dịch vừa nói, chỉ là lúc này hắn hoàn toàn không có vẻ gì là cao hứng. Linh Tĩnh tức giận đánh Gia Minh một cái:

“Mình đã thấy C rất không đúng rồi...”



Nhưng vẻ mặt lại không có chút tức giận nào, cũng không hề nhắc đến chuyện vừa rồi Văn Từ Dịch đưa ra đáp án chính xác. Quan hệ giữa tình lữ không phải lấy đúng sai làm tiêu chí. Văn Từ Dịch đương nhiên cũng hiểu điều này, chỉ là hắn vẫn hơi nghi ngờ, vừa rồi đã hỏi qua quan hệ giữa những người này, lẽ ra thiếu niên tên Cố Gia Minh này phải là bạn trai của Liễu Hoài Sa kia mới đúng, lẽ nào lúc này bọn họ cố ý tỏ ra thân mật cho mình nhìn?

Vừa tiếp xúc một lát Gia Minh cũng hiểu được, chuyện giới thiệu bạn trai cho Nhã Hàm, đến cuối cùng thậm chí lại rơi trên người làm nên là Linh Tĩnh, thật sự có chút dở khóc dở cười. Chẳng qua hắn cũng đã sớm hiểu được, trong ba cô gái, thực ra khí chất của Linh Tĩnh đặc biệt nhất, một mặt nàng có vẻ thanh lệ, hoạt bát thuần khiết của một thiếu nữ, mặt khác, nàng còn có vẻ thành thục hoàn toàn không thuộc về một thiếu nữ, hai loại khí chất mâu thuẫn này kết hợp với nhau một cách kì diệu, đủ để sinh ra lực hấp dẫn cực lớn đối với người khác giới. Nghĩ như vậy, hắn ngẩng đầu lên, nói:

“Anh chơi game vấn đáp trí tuệ rất lợi hại phải không?”

Nghe Gia Minh hỏi vậy, Linh Tĩnh cũng ngẩng lên nhìn Văn Từ Dịch, lúc này người thanh niên mỉm cười:

“Ha hả, cũng không lợi hại lắm, chẳng qua những kiến thức này đối với tôi cũng không thâm ảo lắm. Các bạn biết đấy, học đại học ở Mỹ có thể tiếp cận với kiến thức rất rộng, trên nhiều phương diện...”

“Ồ, vậy anh có thể chơi qua cửa không?”

“Qua cửa...”

Văn Từ Dịch hơi chần chờ.

“Chuyện này, à...”

Đang muốn từ chối thì Linh Tĩnh đã mỉm cười nhường ghế lại.

“Anh chơi đi, chúng em vẫn chưa qua cửa được lần nào.”

“Không, em chơi đi, tôi đứng bên cạnh xem cũng được.”

“Anh chơi đi, không sao cả.”

Linh Tĩnh cười ngọt ngào. Liên tục yêu cầu hai lần, hắn không từ chối nữa, ngồi xuống vị trí của Linh Tĩnh vừa rồi, bắt đầu trả lời câu hỏi. Chỉ nghe hai người nói:

“Anh từ từ chơi, chúng em còn có việc.”

Lúc quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng hai người càng lúc càng xa.

Vỗ tay lên màn hình điện tử, hắn cười tự giễu, lát sau châm một điếu thuốc, lắc đầu, sau đó bắt đầu nghiêm túc trả lời câu hỏi trên màn hình.

Lúc này đã là năm giờ chiều, tân khách tham gia bữa tiệc cũng đã lục tục đến khách sạn. Bị đối tượng tương thân của cô giáo Nhã Hàm để ý đến. Linh Tĩnh bị Nhã Hàm và Sa Sa trêu đùa một lúc, nàng chỉ biết cười bất đắc dĩ, nói:

“Được rồi, được rồi, sau này em không bao giờ cười trên nỗi đau của người khác nữa, đã được chưa...”

Chơi game thêm một lúc, bốn người rời khỏi khu giải trí. Trên đường đi tới đại sảnh tổ chức bữa tiệc, chỉ thấy một đám người mặc đồ võ đang đi tới. Linh Tĩnh và Sa Sa đều sửng sốt.

Đang đi về phía bên này chính là đoàn đội quyền Thái do tông sư Hi Lý Vượng dẫn đầu. Hai bên từng có một số va chạm, Hi Lý Vượng vừa thấy Gia Minh thì ánh mắt liền híp lại, lộ ra vẻ hung tàn, còn Gia Minh chỉ bĩu môi tỏ vẻ không thèm để ý. Từ sau đêm hôm đó, Linh Tĩnh và Sa Sa chỉ biết vị tông sư quyền Thái này không ngừng khiêu chiến quyền sư của Trung Quốc, mà đối với người đến khiêu chiến thì thái độ luôn hung hãn, không bao giờ từ chối, đánh gãy xương không ít người. Thì ra bọn họ cũng ở khách sạn Cố Viên.



Việc này Gia Minh biết rõ, chẳng qua hôm nay A Mỗ Lôi vẫn chưa được đưa trở về, sợ rằng Viêm Hoàng Giác Tỉnh cũng đã sớm cảnh cáo không được gây chuyện, vì vậy bọn họ cũng chỉ hung hăng được qua một số lần thi đấu. Loại chuyện như vinh dự của công phu Trung Quốc không liên quan đến mình, chỉ cần không làm loạn thì mình cũng có thể xem như bọn họ không tồn tại.

Hắn có thói quen của sát thủ, đối với tất cả đều thờ ơ. Lúc này hai tay đút vào túi quần, hoàn toàn xem như không thấy ánh mắt bao hàm địch ý của đám người kia, mà đội ngũ người Thái Lan này cũng đã có dấu hiệu muốn động thủ. Những ngày qua Tiểu Mạnh cho một đám người liên tục canh chừng ở bên ngoài khách sạn, đánh tiếng rằng chỉ cần thấy đám người Thái Lan này ra ngoài một người là chém một người, sau đó lo tiền bạc cho gia đình, sắp xếp đường thoát thân, thái độ cực kỳ cứng rắn. Trong khoảng thời gian này, đám người này không dám ra ngoài một mình, nhưng đương nhiên cũng có một số con đường thu thập tin tức, điều tra được đầu sỏ của trận xung đột ngày đó là ai.

Đêm đó ở cục cảnh sát, A Mỗ Lôi bị một cái tát đánh cho chấn thương sọ não vẫn là chuyện thứ yếu, đối với đám người Thái Lan này, điều sỉ nhục lớn nhất là Hi Lý Vượng bị hơn mười tên lưu manh nhổ nước bọt có chủ mưu, sợ rằng bản thân Hi Lý Vượng cũng xem chuyện này trở thành điều sỉ nhục vô cùng lớn. Mấy ngày qua hắn liên tục phát ngôn những lời như “công phu Trung Quốc chỉ là múa may đẹp mắt”, “quyền Thái là số một thế giới” không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần luận võ đều ra tay rất nặng, giới hạn trong phạm vi quy định đánh cho người ta chỉ còn một hơi, muốn tạo sự chú ý lớn nhất. Đáng tiếc Trung Quốc không có tự do ngôn luận, Viêm Hoàng Giác Tỉnh cảnh cáo báo chí, truyền hình thông qua chính phủ, tin tức về phương diện này nhiều lắm chỉ nhắc đến vài câu. Vì vậy mấy ngày qua giao lưu giữa Trung - Thái vẫn luôn tiến hành trong không khí “hữu hảo”, cho nên những ngày qua vị tông sư quyền Thái này vẫn luôn uất nghẹn mà không có nơi để xả. Lúc này thấy Gia Minh, xương cốt toàn thân hắn lập tức rung động răng rắc, âm thanh kinh khủng tựa như pháo nổ. Mấy đệ tử ở đằng sau và nhân viên đi cũng thấy tình hình như thế liền rỉ tai thì thầm, đoán chừng đã biết thân phận của Gia Minh, tất cả đều lộ ra vẻ mặt oán độc.

Trong chốc lát, không khí trong hành lang thật dài trở nên ngưng đọng một cách quỷ dị. Linh Tĩnh và Sa Sa hơi thấp thỏm. Nhã Hàm chỉ được nghe kể lại, lúc này cũng đã hiểu được. Mặc dù các nàng tin tưởng thân thủ của Gia Minh, nhưng bị tông sư quyền Thái như Hi Lý Vượng nhìn chằm chằm với ánh mắt không thân thiện, loại cảm giác bị áp bách này không phải người bình thường có thể chịu được. Mấy nhân viên trong khách sạn đang qua lại cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, nhìn sang nhóm người Hi Lý Vượng, lại nhìn sang ba nữ một nam ở bên này, nhưng không ai dám đến gần.

Huýt sáo theo giai điệu của ca khúc thiếu nhi 'ốc sên và vàng anh'. Gia Minh với vẻ mặt vô sỉ nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập lửa giận của Hi Lý Vượng, đi qua bên người vị tông sư quyền Thái này. Linh Tĩnh, Sa Sa, Nhã Hàm chỉ biết đi theo, không dám nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng lại hung ác kia. Đúng lúc này, một thiếu niên người Thái Lan vóc người không cao lắm bước ra khỏi đội ngũ ở phía sau, đứng chắn giữa lối đi nhỏ.

Nhóm người này đi lại trong khách sạn vốn cũng không thành đội ngũ chỉnh tề mà chỉ vừa đi vừa nói chuyện phiếm, cũng nhường ra đủ không gian cho những người khác đi qua, nhưng khi thiếu niên này khoanh tay đứng ra thì phần lối đi cho những người khác đi qua đã hoàn toàn bị chắn lại. Đoán chừng Hi Lý Vượng đã cảnh cáo trước bọn họ không được gây chuyện, bọn họ cũng không dám nói thẳng ta muốn đánh ngươi, nhưng ý định khiêu khích đã quá rõ ràng.

Bầu không khí trong hành lang trở nên yên lặng. Trong không khí quỷ dị, thái độ thống hận mới vừa rồi của đám người Thái Lan cũng biến thành cười lạnh, không có ai nói chuyện, rõ ràng là đang xem ba nữ một nam này sẽ tỏ thái độ gì khi lối đi bị ngăn chặn. Chẳng qua, lúc này Gia Minh cũng không nhàn rỗi, thiếu niên kia vừa bước ra chắn lối đi lại thì Gia Minh đã vén vạt áo lên, sau đó mấy tiếng cách cách truyền vào tai mọi người.

Đó là âm thanh lên cò của súng lục.

Ngâm nga theo giai điệu 'ốc sên và Vàng anh', một khẩu súng xuất hiện trong tay Gia Minh. Vừa đi về phía trước, hắn vừa mở chốt an toàn, lên cò, ngón cái tùy ý kéo búa đánh lửa ra, sau đó lại đẩy trở lại. Đám võ giả từ Thái Lan tới nay căn bản đều có kiến thức về súng ống, trong nháy mắt khi thấy khẩu súng, vẻ cười lạnh của đám người lập tức cứng lại, sau đó biến thành vẻ thấp thỏm và toát mồ hôi lạnh.

Trung Quốc quản lý vũ khí cực nghiêm, khách nước ngoài như bọn họ cho dù có súng cũng không đám nghênh ngang mang ra ngoài. Súng lục của Gia Minh từ đâu mà có đã không phải vấn đề bọn họ có thể suy nghĩ vào lúc này, quan trọng nhất là Gia Minh tùy ý kiểm tra khẩu súng xong liền vươn vai một cái, thực hiện hai động tác giãn cơ ngực, sau đó tùy ý chỉ họng súng vào nửa người trên của từng người ở đối điện, một lần lại một lần nữa... Bị họng súng kia chỉ vào, có người lập tức cứng đờ người, cũng có một số tố chất thần kinh kém, liền lùi về phía sau vài bước cùng với nhân viên đi theo. Thiếu niên vừa bước ra chắn đường đang đứng ngây ra nhìn Gia Minh, con mắt trừng lớn như chuông đồng, có lẽ là quá khẩn trương.

“Tô Ban!”

Gia Minh còn chưa đi đến khoảng cách giằng co với thiếu niên kia thì Hi Lý Vượng đã quát lớn, sau đó có người trong đội ngũ đưa tay ra tranh thủ kéo thiếu niên Tô Ban ra. Tiếp theo đó, đám người trơ mắt nhìn Gia Minh vừa huênh hoang bước qua, vừa quơ súng.

“A trước a cửa có một cây nho, a non a xanh, vừa mới nảy mầm... A non a xanh, vừa mới nảy mầm...”

Câu hát quái dị quanh quẩn trong không khí. Một nhân viên của khách sạn bưng bình hoa theo sau đội ngũ quyền Thái cũng bị Gia Minh đang cầm súng hù dọa. Trong bầu không khí này. Gia Minh nhắm họng súng về phía bình hoa, sau đó bắt đầu... tưới hoa...

Xẹt, xẹt...


Dòng nước thật nhỏ bay múa trong không trung. Dưới ánh mắt vẫn chưa kịp phản ứng lại của đám người Thái Lan, bốn bóng dáng biến mất ở khúc quanh của hành lang, tiếng cười khẽ của thiếu nữ còn loáng thoáng vọng lại...


Một lát sau, hành lang dường như đột nhiên nổ tung vậy, tiếng la hét điên cuồng vang lên, vang thật xa trong khách sạn:


“Người Trung Quốc khốn kiếp!”


“Tôi muốn giết nó!”


“Giữbọn họ lại!”


“Tô Ban! Không được làm loạn!”


“Đừng kéo tôi! A...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK