Ngày hôm sau.
Bạch Ngôn Hạo phải đi huấn luyện từ sớm với binh sĩ. Anh hẹn với Thẩm Ngải Yến buổi trưa sẽ đến nhà cô, cùng cô ăn cơm, sau đó cô sẽ lên máy bay.
Nghe nói hôm nay có một vị thủ trưởng trực tiếp đến huấn luyện cho quân khu của họ, cấp bậc quân hàm còn hơn cả Bạch Ngôn Hạo, nên dĩ nhiên là anh cũng phải chịu sự huấn luyện cùng với binh sĩ dưới chỉ đạo của Thủ trưởng kia.
Trên lễ đài, vị thủ trưởng mới tên là Mạc Văn Kỳ điều đến sớm đã ngẩng mặt thẳng lưng đứng chờ, Bạch Ngôn Hạo lúc này chạy đến, đặc biệt nhìn ông một cái.
Mạc Văn Kỳ là một nhân vật có tiếng trong bộ không quân, nghe đâu ở tuổi như Bạch Ngôn Hạo ông đã là sư trưởng của 12 binh đoàn không quân. Làm sư trưởng bốn năm, thành tích khí thế vô cùng hiển hách. Có điều phương pháp của ông ta cực kỳ hà khắc, từng điều luật, quy định, đối với binh sĩ ám ảnh như ma quỷ.
Thật sự đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả huấn luyện của Bạch Ngôn Hạo anh.
Có lẽ hôm nay vị thủ trưởng này đến đây, vận khí của Bạch Ngôn Hạo anh và binh sĩ ở đây chính là đen như quạ rồi.
Không đến 5 phút, quảng trường sân huấn luyện đã đầy ắp binh sĩ, bao gồm đội trưởng, chỉ huy các bộ phận, tất cả đều đông đủ.
...
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Bạch Ngôn Hạo, quá trình huấn luyện kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ, ngay cả anh trâu bò cỡ nào cũng gần như sắp xỉu...
Cả người mệt lả. Lê lết về tới phòng, còn chưa kịp nghỉ ngơi, lại nghe được lệnh triệu hồi lần hai. Lúc này đã đến giờ hẹn với Thẩm Ngải Yến.
Bạch Ngôn Hạo lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh trước mặt binh sĩ và vị thủ trưởng kia.
Lại một tiếng nữa trôi qua, lòng anh bỗng trở nên nguội lạnh, có lẽ Ngải Yến đi rồi. Anh không kịp tiễn cô lên máy bay, áy náy vô cùng.
Sau một tiếng nữa huấn luyện bóc lột với Mạc Văn Kỳ, tất cả quân khu cũng được lệnh nghỉ ngơi đi ăn cơm.
Bạch Ngôn Hạo mừng rỡ định đi về phòng lại bị Mạc Văn Kỳ kéo đi, "Bạch thiếu soái, cậu cùng tôi đi xem báo cáo quân vụ một chút."
Một mảng đen tối xuất hiện trong đâug Bạch Ngôn Hạo, anh dù không muốn, nhưng chỉ có thể thuận theo, ai bảo anh còn ở dưới cấp người ta chứ.
Cứ thế đến gần chiều, Bạch Ngôn Hạo mới được nghỉ. Cậu vội vàng thay đồ lái xe đến chung cư của Thẩm Ngải Yến. Kết quả, trong nhà tối om, cô đã đi rồi.
Anh cũng không định quay về quân khu lúc này, mà mở cửa nhà Thẩm Ngải Yến, đi thẳng vào bên trong, khép cửa lại, bên trong nhà vắng tanh, anh ngả mình lên sofa, nghĩ đến việc thất hứa với cô, trong lòng chua xót.
Chắc Ngải Yến của anh phải buồn lắm.
Cả một ngày chưa ăn được cái gì, bụng cũng sôi lên. Bạch Ngôn Hạo thở dài buồn phiền, bất giác anh ước có thể thấy Ngải Yến lúc này, chỉ nhìn thấy cô thôi, anh cũng no rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe vừa dừng.
Bạch Ngôn Hạo hồi hồn, mở cửa sổ nhìn xuống cổng.
Vậy mà là Thẩm Ngải Yến đang xuống xe, trên tay còn xách theo một túi đồ.
Cô ấy còn chưa đi?
Niềm hạnh phúc ấm áp trong tim Bạch Ngôn Hạo dâng lên. Vội vàng chạy đến cửa lớn mở ra.
Thẩm Ngải Yến thấy anh, có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hỏi: "Anh lại bỏ bữa?"
"Em chưa đi sao?" Bạch Ngôn Hạo đánh trống lảng.
Thẩm Ngải Yến biết anh đang trốn tránh cũng không bắt bẻ, chỉ nói: "Em hoãn công tác rồi, không đi nữa."
Bạch Ngôn Hạo vừa nghe câu trả lời này, bỗng chốc mệt mỏi tan rã, cô không đi, Ngải Yến không có đi.
Bạch Ngôn Hạo đi tới ôm lấy Thẩm Ngải Yến vào lòng, trong tay lưu luyến mà ôm gắt gao, anh thật sự nhớ cô đến điên mất. Tuy bình thường không thường xuyên được gặp nhau, chỉ có thể gọi điện, hiện tại gặp một khắc thôi, cũng đủ lấp kín nỗi nhớ mong trong lòng.
"Em mới mua chút đồ ăn, còn nóng đó, mau ăn, đã nói không cho bỏ bữa kia mà." Thẩm Ngải Yến đẩy nhẹ Bạch Ngôn Hạo ra, khuyên anh mau ăn cơm.
Bạch Ngôn Hạo cũng không khách kh8s, anh cùng cô ngồi xuống bàn, cùng nhau ăn cơm. Vừa ăn vừa trò chuyện.
Ăn cơm xong, Bạch Ngôn Hạo mới hỏi: "Ngải Yến, sao đột nhiên lại hoãn công tác, công ty có chuyện sao?"
"Không có gì?" Thẩm Ngải Yến lắc đầu, nhìn khuôn mặt có chút thất sắc của Bạch Ngôn Hạo, liền hỏi: "Huấn luyện hôm nay có phải bị thương rồi không?"
"Không có." Bạch Ngôn Hạo vội vàng chối. Quả thật hôm nay, anh bị thương không ít, huấn luyện kia quả là tàn khốc mà. Nhưng vì anh không muốn để cô lo, nên đặc biệt giấu cô.
Nhưng là làm sao có thể giấu được Thẩm Ngải Yến đây.
Thoắt cái, cánh tay của Bạch Ngôn Hạo đã bị Thẩm Ngải Yến kéo qua, cô vạch tay áo của anh lên, quả nhiên là bị tím bầm xây xát mấy chỗ.
"Vậy mà còn nói không bị thương sao?" Thẩm Ngải Yến đau lòng nhìn Bạch Ngôn Hạo, cô nói như ra lệnh, "Mau cởi áo ra cho em xem."
Bạch Ngôn Hạo biết có giấu cũng không được, anh đành kéo áo ra. Quay lưng về phía Thẩm Ngải Yến để cô nhìn trên lưng anh, từng vệt tím xanh, làm tim cô nhói lên.
Đúng là khổ sở quá mà. Làm cô vô cùng đau lòng.
Bất giác đôi môi mát lạnh của Thẩm Ngải Yến hạ xuống trên một vết tím trên lưng Bạch Ngôn Hạo, cảm giác kia khiến anh run lên...
"Ngải Yến...em...em.." Giọng anh run run muốn quay lại nhìn cô, lại bị cô ngăn lại, "Yên ở đó, em xức thuốc cho anh."
Bạch Ngôn Hạo chỉ có thể nhịn lại cảm xúc đè nén trong lòng. Khi không cô nhóm lửa cho anh làm gì chứ?
Thẩm Ngải Yến đứng dậy đi tới tủ thuốc cá nhân mang một hộp thuốc mỡ cao tới, nhẹ nhàng bôi lên từng vết bầm cho Bạch Ngôn Hạo.
Thuốc cao mát lạnh xoa lên làm tan đau nhức, nhưng bàn tay của Thẩm Ngải Yến chạm lên từng chỗ lại như hỏa dục mà từng chút từng chút đốt lên trong lòng Bạch Ngôn Hạo.
Cô đang đùa anh sao chứ?
Thẩm Ngải Yến vẫn không để ý đến cảm xúc cùng phản ứng của Bạch Ngôn Hạo lúc này, vẫn nhẹ nhàng thoa thuốc lên từng chỗ, động tác rất cẩn thận. Đúng lúc cô đang định đứng lên, lại bị anh kéo ngược trở lại, anh xoay người lại cả thân thể anh đè lên cô nằm trên sofa, giọng mang theo đầy tình ý, "Ngải Yến, em không đi, vậy tối nay anh ở lại chỗ em, anh rất nhớ em."
Dứt lời anh hôn tới tấp lên mặt cô, từng nụ hôn thật sâu, thật nồng nàn, dường như bao nhiêu cũng không đủ...
Thẩm Ngải Yến không kịp phản ứng, đã bị anh hôn đến mềm nhũn, đúng là khi yêu, con người ta quên cả trời cả đất, giờ phút này chỉ có đối phương trong mắt mà thôi.
Cả hai quấn quýt nhau trên sofa, mặc kệ thời gian bên ngoài trôi qua, bóng đêm đã phủ xuống, họ vẫn không rời ra, giống như nếu tách ra, họ lại phải xa nhau nữa, giờ khắc này chỉ có nhau, chỉ có ở bên nhau mà thôi...