Tần Chí Quân cảm thấy đầu óc mình như bị ngấm nước, không, có lẽ là giấm.
Khi nhìn thấy Cố Uyển thay đổi sắc mặt mới nhận ra mình hỏi rất ngu ngốc, Cố Uyển sẽ nghĩ về anh như thế nào, anh không dám nghĩ. Chưa bao giờ anh hoảng hốt như bây giờ, anh cảm thấy, nếu để Cố Uyển chạy đi như vậy, sợ rằng vợ cũng sẽ không còn.
Anh phản ứng rất nhanh, cơ thể nhanh hơn suy nghĩ. Cố Uyển chưa chạy được hai bước đã bị anh kéo tay lại, Tần Chí Quân ngăn cản đường đi của cô, nắm một tay khác của cô trong tay, sau khi cản người lại, anh mới nhận ra tay mình đang run, cơ bắp căng chặt muốn chết, vô cùng hoảng hốt.
“Uyển Uyển, đừng đi, em đừng hiểu lầm lời nói của anh, anh chỉ muốn xác nhận với em một chút, anh… Chỉ là anh ghen, Uyển Uyển.”
Anh nắm lấy cổ tay của cô, nói năng có chút lộn xộn.
Mỗi lần Cố Uyển bị anh giữ chặt là chân lại bắt đầu hơi nhũn ra, cô muốn tránh thoát tay anh, nhưng cơ thể mềm như bông không có một chút sức, cô vô cùng tủi thân với loại phản ứng này của cơ thể, tủi thân và nhếch nhác vừa rồi lập tức bùng nổ ở giây phút này, mũi có chua xót, nước mắt dâng lên.
Cô quay đầu không chịu đối diện với Tần Chí Quân, cố gắng muốn thu nước mắt lại, không muốn để lộ ra sự yếu đuối vào lúc này, một hồi lâu sau, mới nói: “Anh có thể đứng xa ra một chút được không.”
Âm thanh rầu rĩ, mang theo giọng mũi nhàn nhạt.
Nhóc con không chịu nhìn anh, cũng không muốn anh tới gần, hình như nhóc con khóc, trái tim Tần Chí Quân giống như bị đào rỗng, sức lực cũng như bị rút ra.
“Đứng xa em sẽ đi.”
“Anh sai rồi, Uyển Uyển, em đừng tức giận được không, đừng giận anh.”
Anh từng tiếng cầu xin, Cố Uyển vẫn không chịu quay mặt nhìn anh, anh nâng tay lên, ôm mặt Cố Uyển để cô nhìn về phía mình, quả nhiên nhìn thấy vành mắt cô hồng hồng, hốc mắt chứa đầy nước mắt, chỉ là chậm chạp chưa chịu rơi xuống.
Tần Chí Quân cảm thấy mình sắp hít thở không thông, khó khăn giải thích: “Anh chỉ là… ghen, nói chuyện mới không có não.”
Nước mắt Cố Uyển không nhịn được rơi xuống, không có não, mới là suy nghĩ thật nhất trong lòng phải không.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, trên mặt mang theo một chút châm chọc, cô trước giờ đều nói chuyện nhẹ nhàng, lần đầu tiên trong giọng nói chứa đựng sự bướng bỉnh mạnh mẽ: “Tật xấu nhũn chân này của em, không biết sẽ xảy ra với ai, xảy ra với anh, xảy ra với Chu Tĩnh, sau này còn có xảy ra với người khác hay không em cũng không biết, người như em không thích hợp làm vợ, bây giờ anh biết rồi, còn muốn kết hôn với em không?”
Cố Uyển ngoan ngoãn mười tám năm, lần đầu tiên lựa chọn tôn nghiêm, cô nói: “Từ hôn… Cũng được, em sẽ nói với ba mẹ em nguyên nhân là do em.”
Sau khi Tần Chí Quân nhập ngũ, thứ anh học đều là những cú đấm hoặc là tấn công đạn thật thương thật, chưa bao giờ biết, một câu nói cũng có thể khiến mình đau đớn không chịu nổi.
Trong lòng trống rỗng, lại giống như bị một con dao nhỏ đâm vào, người suy sụp cực nhanh, như là có thêm một chút sức sẽ bị đứt cung, hàm răng không biết là cắn vào đầu lưỡi hay là thịt trên má, không cảm giác được đau đớn nhưng miệng lại đầy vị tanh ngọt.
Anh nhìn gương mặt được mình cẩn thận ôm ở trong tay, không bằng bàn tay to lớn của mình, đôi môi rất nhỏ rất đẹp nhưng sao lời nói ra lại khiến anh đau như vậy.
Anh ghé lại gần, khóa chặt đôi môi đó, không muốn cho Cố Uyển nói ra những câu khiến người khác đau lòng nữa.
Trằn trọc thăm dò đến dần dần hung ác, như là muốn phát tiết hết đau đớn trong lòng xuống nơi này, cho cô nhóc này biết.
Cố Uyển vô cùng tức giận, khuôn mặt đỏ tới mức gần như nhỏ máu, rõ ràng đang nói từ hôn, dáng vẻ này coi là gì, cô muốn đẩy Tần Chí Quân ra, cơ thể lại mềm xuống, một tay Tần Chí Quân ôm lấy cô, động tác hôn môi hung ác dần dần hoà hoãn xuống, trở nên nhẹ nhàng cẩn thận, chỉ là vẫn không chịu buông cô ra.
Cho đến khi nếm được hương vị mặn và ẩm ướt trong khoang miệng, anh mới buông Cố Uyển ra, thấy nước mắt trên mặt cô, anh cẩn thận lau đi cho cô, âm thanh nghèn nghẹn nói: “Uyển Uyển, em đã nói sẽ gả cho anh, chỉ gả cho anh, chỉ mới mấy ngày, sao có thể không tính, anh nghiêm túc, đời này cũng chỉ sẽ cưới em, cho nên, đừng nói như vậy được không?”
Lời này được nói rất cẩn thận, nói nhỏ nhẹ dỗ dành cầu xin.
Cố Uyển có chút ngây ngốc, đúng vậy, cô từng tự nhủ ở trong lòng, sẽ đối xử với Tần Chí Quân thật tốt, sẽ gả cho anh, chỉ gả cho anh, nhưng cô cũng không quên được vẻ nhếch nhác trước đó, cô ngửa đầu hỏi anh: “Không phải vừa rồi xác nhận xong anh rất để ý sao? Em không muốn sau này luôn bị anh nghi ngờ.”
Cô không nói, cô không chắc có phải giây phút đó Tần Chí Quân nghi ngờ trước kia cô và Chu Tĩnh cũng có tình huống tương đối thân mật hay không.
Tần Chí Quân thấy có cuối cùng cũng chịu mở miệng, kéo người vào trong lòng ngực giải thích: “Ban đầu anh chỉ muốn xác nhận với em, sau khi biết sự thật là như vậy thì anh ghen, cũng nghĩ nhỡ đâu em và anh ta bất ngờ đứng gần thì phải làm sao, nhưng mà Uyển Uyển, anh không có suy nghĩ khác, anh rất quý trọng em, sẽ không khinh thường em, em hãy tin anh.”
Tin sao?
Cố Uyển bị anh ôm lấy, trong mắt đều là mê mang.
Cô không biết.
“Chúng ta đi về trước đi.”
Cố Uyển cảm thấy rất mệt, không muốn dây dưa vấn đề này nữa, cũng không muốn tiếp tục như vậy với Tần Chí Quân, dù sao chuyện này cũng vẫn để lại dấu vết trong lòng cô.
Tần Chí Quân cầm tay cô xiết chặt, một lúc lâu sau mới buông ra.
Trái tim như bị ngạt thở siết chặt từng chút từng chút, cô nhóc đã có khúc mắc, chỉ là cuối cùng không nói từ hôn nữa, Tần Chí Quân không dám ép chặt, hai người vẫn một trái một phải im lặng về nhà.
Tần Chí Quân nghĩ, nếu thời gian có thể quay lại, chắc chắn anh sẽ không ăn giấm như vậy, đáng tiếc trên đời này nào có chuyện có thể quay lại?
Khi sắp vào thôn, Cố Uyển vì không muốn bị nghi ngờ, để Tần Chí Quân đi trước, lại nghĩ tới cái bình sứ kia, nói: “Anh đưa bình sứ cho em đi.”
Trong lòng Tần Chí Quân khổ sở, cô gái mỗi ngày mình ôm vào trong ngực đột nhiên trở nên xa lạ như vậy. Anh đưa bình sứ kia cho Cố Uyển, nói: “Em đi trước đi, đợi một chút nữa anh đi vào sau.”
Cố Uyển gật gật đầu, nhận lấy bình sứ rồi xoay người đi, khi cô về đến nhà, Chu Tĩnh đã đi rồi, Chúc Phượng Tiện bận rộn nấu cơm ở trong bếp, bình thường Cố Uyển sẽ đi vào giúp đỡ, nhưng hôm nay cô thật sự không có tâm trạng đó, lập tức về phòng của mình đóng cửa lại.
Nằm xuống giường mở bình sứ lão đạo cho ra, một mùi hương của thuốc xông vào mũi, Cố Uyển lại cảm nhận được loại khát vọng này, càng sâu hơn khi gặp chim đại hàng.
Cô nhìn vào trong một chút, bên trong có bốn viên thuốc tròn vo lớn bằng lòng bàn tay, đổ một viên ra tay quan sát một chút, cũng không nhìn ra gì, cắn một chút, hơi đắng nhưng không khó ăn, vị cũng không tệ lắm, có một chút mùi thơm.
Cô coi viên thuốc là đồ ăn vặt, muốn lấy thêm viên thứ hai, suy nghĩ một chút cũng không biết thứ này có tác dụng gì, vẫn không nên ăn quá nhiều, tạm thời nhịn xuống, đóng chặt cái nút bình sứ cho vào trong hộp. Một lát sau, trong cơ thể nóng hầm hập, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
Cô lên giường chợp mắt một lát, nhắm mắt lại thì ngủ rất sâu, chỉ đến khi chị dâu của cô gõ cửa gọi cô ăn cơm tối, gọi bảy tám lần mới xem như đánh thức được.
Cố Uyển đi ra ngoài, nhìn thấy sắc mặt ba cô xám xịt, quả nhiên ngay sau đó bị ăn mắng.
“Mười tám tuổi, không giúp mẹ con làm chút chuyện, ăn cơm còn phải có người gọi cả nửa ngày sao? Nếu tới nhà chồng như vậy thì không chỉ là con mất mặt, còn có ba và mẹ của con.”
Cố Uyển liếc ông một cái cũng không muốn nói tiếp.
Nhiều khi Cố Kim Thịnh mắng người cũng không nhất định phải có người tiếp lời, mắng xong thì đen mặt nói ăn cơm.
Bữa cơm tối của nhà họ Cố chỉ có tiếng ầm ĩ của Ngưu Ngưu, Cố Uyển ăn cơm xong thì quay về phòng, cô nhìn cánh cửa sổ trong phòng mình, bình tĩnh đứng khoảng một phút, đi qua đóng nó lại, buộc chặt.
Sau khi bị thương, ngoại trừ ngày đầu tiên cô tới nhà họ Tần, buổi tối mỗi ngày đều là Tần Chí Quân đến đây với cô, dục vọng của con người đúng là rất mạnh, cô vì được sống như con người, cũng lớn mật cho Tần Chí Quân ở trong phòng mình mỗi đêm, tuy rằng chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng nào có gì trong sạch.
Cho dù có hôn ước thì sao, chung quy vẫn chưa kết hôn, cô làm như vậy vốn là không thỏa đáng, giống hôm nay, nếu cô theo quy củ, có lẽ anh sẽ không nghĩ gì.
Tần Chí Quân khó khăn nhịn đến hơn mười giờ, vượt tường tới dưới cửa sổ phòng Cố Uyển, giơ tay kéo cửa sổ, cửa sổ không chút xê dịch, bị đóng lại từ bên trong.
Anh uể oải, tuy rằng ban ngày Cố Uyển lạnh nhạt hờ hững với anh rất nhiều, nhưng anh nghĩ đã qua mấy tiếng đồng hồ, cơn giận của cô hẳn là có thể tiêu đi một chút. Từ lần trước sau khi cô bị thương bị kinh sợ, buổi tối nhất định phải có anh ôm mới được, anh cho rằng, buổi tối anh sẽ có cơ hội dỗ dành Cố Uyển một chút.
Nhưng không ngờ rằng tình huống nghiêm trọng hơn so với anh nghĩ.
Anh nhẹ nhàng gõ cửa sổ một chút, trong phòng không có chút động tĩnh nào.
Trên thực tế Cố Uyển cũng chưa ngủ, chuyện Xích Hồ ấn khiến cô cực kỳ bối rối, nhưng sau chuyện hôm nay, cô không muốn quá thân mật với Tần Chí Quân trước khi kết hôn.
Cô nghe thấy tiếng Tần Chí Quân gõ cửa sổ, nhưng cô lại không muốn đi mở cửa sổ cho anh, lúc này Cố Uyển đã có chút bất chấp hết mọi thứ với huyết mạch nửa người nửa yêu của cô, cứ như vậy, ít nhất là hôm nay, cô không muốn quan tâm nó nữa.
Ngoài cửa sổ Tần Chí Quân vẫn chưa từ bỏ ý định thấp giọng gọi tên nàng, chân mày Cố Uyển cau lại, anh điên rồi sao? Bị người trong nhà cô hoặc là hàng xóm nghe thấy, cô còn muốn làm người hay không.
Cố tình bỏ mặc không quan tâm, nhưng anh học cách mèo kêu trong vài phút, Cố Uyển thực sự không nằm yên nổi.
Cô xuống giường đi giày vào, tay chân nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ. Tần Chí Quân vẫn luôn dán lỗ tai lên cửa sổ vui mừng, anh biết nhóc con của anh vẫn chưa ngủ.
Cố Uyển dán lên cửa số thấp giọng nói: “Anh mau về đi, đừng ở đây nữa.”
Cuối cùng Tần Chí Quân cũng nghe được cô đáp lời, nào có chịu đi, cách một cánh cửa sổ thấp giọng nói: “Uyển Uyển, anh vào với em nhé.”
Cố Uyển lắc đầu, sau đó nghĩ đến anh không nhìn thấy, thấp giọng nói: “Không cần, em không sợ nữa, anh về đi, sau này buổi tối anh đừng tới.”
Cơ thể Tần Chí Quân cứng đờ, hỏi: “Em vẫn đang tức giận sao?”
“Không, anh mau đi đi.” Cố Uyển không giận anh, chỉ là cô giận mình không phải người không phải yêu, tài trí cũng xót ruột vì những chuyện này mà thôi.
Cô nói đến đây, quay về giường của mình nằm xuống nhắm mắt lại.
Ngoài cửa sổ không có động tĩnh, cô không biết anh đã đi hay chưa, dần dần cũng ngủ thiếp đi.
Tần Chí Quân đứng dựa bên ngoài cửa sổ nhà Cố Uyển khoảng chừng một đêm, nhóc con không muốn thấy anh, nhưng anh muốn tới gần cô một chút.
Cho đến khi tiếng gà gây đầu tiên vang lên trong nhà họ Cố có một chút động tĩnh, Tần Chí Quân nhúc nhích hai chân có chút tê cứng, lúc này mới nhảy ra ngoài tường nhà họ Cố.