• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ưm...?", Cố Thanh Hàn khẽ nhíu mày, tiếng chuông báo không biết từ đâu ra réo inh ỏi làm nàng không tài nào ngủ được.

Quái lạ, nàng có bao giờ đặt báo thức đâu?

Cố Thanh Hàn quả thật mở mắt không lên, tay trái quơ quào lung tung, mãi đến khi nghe tiếng "xoảng" rất lớn mới hốt hoảng ngồi dậy.

Nơi này...là nơi nào?

"Có chuyện gì vậy?"

Triệu Lam đang ngồi xem tivi ở ngoài phòng khách chợt nghe có âm thanh đổ vỡ phát ra từ trong phòng mình liền vội vã chạy vào xem.

"Tôi, tôi đang ở đâu vậy?"

Cố Thanh Hàn ngơ ngác nhìn căn phòng lạ lẫm, thiết kế cùng nội thất sang trọng thế này chắc chắn không phải nhà nàng. Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?

Còn có, không phải hôm qua nàng đi cùng Tần Dư sao? Tự nhiên bây giờ lại có một Triệu Lam nhảy ra trước mặt nàng?

Cố Thanh Hàn nỗ lực suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ được gì, đầu nàng bây giờ rất đau, như muốn nổ tung ra vậy.

Triệu Lam đau đầu nhìn đống thủy tinh bị vỡ dưới sàn, đây là cái đồng hồ Thẩm Tư Đằng thích nhất, hắn đã phải bỏ ra một số tiền rất lớn để mua nó về, rồi lại lườm cái con người đang dùng ánh mắt hoang mang và đề phòng tột độ nhìn mình, như thể cô là kẻ bắt cóc nàng đi vậy. Tối hôm qua nếu không phải bản thân xuất hiện kịp lúc để Cố Thanh Hàn bị tên nam nhân kia kéo đi ắt hẳn bây giờ nàng sẽ còn hoảng loạn hơn thế nữa.

"Cô đang ở nhà của tôi"

"Nhà cô?"

Cố Thanh Hàn kinh hách, phải nói từ lúc được Thẩm Tư Đằng bao nuôi nàng chừng đến nhà hắn bao giờ, ngay cả cái cổng ra làm sao cũng chưa từng thấy chứ đừng nói đến chuyện bước vào bên trong. Không nghĩ đến người làm chuyện này lại là kim chủ lão bà đâu...

Dù vậy Cố Thanh Hàn vẫn chưa từng có ý định buông bỏ phòng ngự, nói gì thì nói, tiểu tam ở cùng chính thất nhất định không phải chuyện gì tốt.

"Vậy sao cô lại đưa tôi đến đây?"

Triệu Lam bất giác nhíu mày, đưa nàng đến nhà mình là không tốt, chẳng lẽ để nàng bị tên nam nhân kia kéo đến khách sạn mới tốt? Cô sự thật sự không hiểu, rốt cuộc tại sao Cố Thanh Hàn lại trông có vẻ không thích mình đến vậy, còn luôn suy đoán mọi hành động mình làm cho nàng đều theo chiều hướng xấu. Dù cho bản thân năm lần bảy lượt giúp đỡ nàng nhưng phản ứng đầu tiên Cố Thanh Hàn dành cho mình luôn luôn là hoài nghi cùng cảnh giác.

"Hôm qua tôi thấy cô say quá nên định đưa cô về nhà, nhưng vì trời quá tối nên mới để cô ở lại đây"

"Ồ"

Cố Thanh Hàn chầm chậm nhớ lại, hình như lúc đó nàng đã uống không ít rượu, lại còn gặp phải đám bạn cũ cùng lớp, suýt nữa thì bị tên hung hãn kia kéo đi, và rồi Triệu Lam đến giúp nàng...

Nàng có nên nói cảm ơn cô một tiếng không?

Cố Thanh Hàn chần chừ không biết mở lời thế nào. Muốn nàng cảm ơn một người mà bản thân từng rất ghét thì quả thật, có hơi khó...

Triệu Lam nhìn Cố Thanh Hàn không có vẻ gì là muốn tiếp tục trò chuyện, liền xem nàng như không khí, ngồi xuống nhặt mấy mảnh vỡ thủy tinh dưới đất. Cố Thanh Hàn thấy vậy hốt hoảng từ trên giường bật dậy muốn ngăn cô lại, "Ấy chị đừng...", nào ngờ vừa đứng lên đầu nàng lập tức choáng váng, trực tiếp ngã về phía trước, may có triệu Lam phản ứng nhanh nhạy chạy đến đỡ, nếu không cả người Cố Thanh Hàn sẽ bị chi chít mảnh vỡ đâm nát rồi.

"Cô không sao chứ?", Triệu Lam nhíu mày gặn hỏi. Cô gái này thật là, không bao giờ chịu ngồi im một chỗ hết.

Cố Thanh Hàn cũng bị sự việc vừa rồi dọa cho hồn phách bay tứ phía, lắp ba lắp bắp nói mình vẫn ổn.

Có điều, tư thế của hai người hiện giờ có chút quỷ dị.

Triệu Lam vốn cao hơn Cố Thanh Hàn gần một cái đầu, vậy nên khi ôm lấy thì mặt của nàng vừa hay chôn ở cổ cô, mùi hương nước hoa nhàn nhạt dễ chịu khiến Cố Thanh Hàn đỏ mặt, hình ảnh cái ôm hôm qua đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng. Cố Thanh Hàn nhẹ đẩy Triệu Lam ra, vừa ngước mặt lên liền thấy gương mặt Triệu Lam gần trong gang tấc. Dù không trang điểm nhưng mọi đường nét của Triệu Lam vẫn rất hoàn mỹ và liêu nhân, cộng thêm ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào càng làm cho nó như một tác phẩm điêu khắc của Thượng đế tạo ra khiến bất kỳ ai nhìn thấy đều không thể thoát ra được. Ánh mắt vừa tức giận nhưng vẫn xen kẽ tia lo lắng như xoáy sâu vào tâm trí đang hoảng loạn của Cố Thanh Hàn. Trước đây nàng vẫn luôn chối bỏ mọi thứ từ Triệu Lam, nhưng khi ở cạnh cô thì bằng cách nào đó nàng buộc phải dầu hàng thừa nhận. Triệu Lam thật sự rất đẹp, đẹp hơn tất cả những người phụ nữ mà nàng từng gặp.

Quan trọng hơn cả, Cố Thanh Hàn hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở của cô đang phả vào mặt mình.

Không biết vì lí do thời tiết hay còn có nguyên nhân nào khác mà khi làn hơi ấy chạm vào làn da mình, Cố Thanh Hàn lại có cảm giác nóng rát, như bị một dòng điện vô hình nào đó chích vào trong người vậy, vừa khiến nàng tò mò cũng khiến nàng bối rối.

Cố Thanh Hàn giật mình lùi về sau một bước để né tránh cảm giác khó chịu này, lại không cẩn thận đụng phải mép giường, mất thăng bằng ngã ngược về phía sau, trước đó cũng không quên nắm lấy cổ tay Triệu Lam, khiến cô cũng theo quán tính mà nằm đè lên người nàng.

Hảo, vốn muốn thoát khỏi tư thế bất ổn, bây giờ lại rơi vào tình huống còn quỷ dị hơn.

Thường thì tất cả mọi người đều biết, trong tình huống thế này ở trên phim, hai nhân vật chính sẽ bất ngờ chạm môi nhau và sẽ có một cái hôn mở đầu cho đoạn tình cảm của bọn họ. Nhưng ở đây, Triệu Lam và Cố Thanh Hàn lại không phải chạm môi, mà là chạm trán.

"Ui da", Cố Thanh Hàn rên lên thống khổ. Đầu của nàng vốn đã quá đau nhức vì rượu hôm qua chưa tan hết, vậy mà bây giờ lại nhận thêm "cú đả kích" này, nàng cảm thấy mình cũng sắp đăng xuất khỏi Trái Đất rồi.

"Có đau không?", Triệu Lam cũng bị Cố Thanh Hàn dọa sợ chết khiếp, vội vàng đứng thẳng dậy, vừa rồi mới đập đầu vào nhau, đầu óc của nàng sẽ không bị đập hỏng đi?

"Còn phải hỏi, dĩ nhiên là đau rồi, đầu chị làm bằng đá hả?"

Cố Thanh Hàn mặt mày nhăn nhó hỏi tội, mà quên mất rằng nguyên nhân xuất phát là do ai gây ra.

"Còn không phải tại cô đột nhiên nắm tay tôi làm gì? Phía sau là giường sao mà bị thương được"

Triệu Lam nói không sai, do hốt hoảng nên Cố Thanh Hàn mới theo bản năng tìm kiếm điểm trụ lại, nhưng quên mất rằng Triệu Lam cũng là phụ nữ, căn bản kìm không nổi nàng. Nhưng vấn đề là, Cố Thanh Hàn đánh chết không chịu nhận sai.

"Tại chị đột nhiên ôm tôi trước chứ bộ, tôi mới không..."

"E hèm", Triệu Lam hắng giọng.

"Gì Vậy?"

"Khụ...ừm...cô kéo dây áo ngủ lên đã", ánh mắt cẩn thận dời đi chỗ khác, "...rồi nói chuyện".

Cố Thanh Hàn vội cúi xuống nhìn, quả nhiên, một bên dây áo đã tuột xuống khỏi vai, làm lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn, cộng thêm cổ áo khoét khá sâu, vô tình khiến khe ngực như thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt người đối diện, mà trọng tâm là, nàng bên trong cái gì cũng không có mặt.

Hơn nữa, vì sự có mặt của Triệu Lam khiến Cố Thanh Hàn bị phân tâm, bây giờ nàng mới nhận ra một điều, bộ váy ngủ này không phải của nàng.

Nàng mới không ăn mặc gợi cảm, hở hang như vậy.

"Aaaa", Cố Thanh Hàn hoảng loạn túm lấy chăn che người lại, đôi tai bắt đầu ửng đỏ và rồi lan ra cả khuôn mặt, trông nàng hiện giờ không khác gì con tôm bị luộc chín.

"Chị, chị, chị...sao lại cho tôi mặc cái này?"

Triệu Lam có chút bất ngờ, đúng là nàng và cô không quá thân thiết, việc tự ý thay đồ cho người khác cũng là không đúng nhưng cả hai không phải đều là phụ nữ sao? Cố Thanh Hàn có cần phải phản ứng gay gắt như vậy không?

"Bình tĩnh đã, tôi không cố ý làm vậy, nếu không phải hôm qua cô nôn lên quần áo thì tôi cũng sẽ không động vào đồ cô đâu"

Gì? Nôn? Nàng thật sự đã nôn? Còn nôn trước mặt Triệu Lam?

"Chị nói thật hả?"

"Tôi lừa cô làm gì?"

Quả đúng như vậy. Hôm qua sau khi Nghiên Vy giúp Triệu Lam đỡ Cố Thanh Hàn về phòng cô và rời khỏi, Triệu Lam mới nhớ ra rằng, sao không để nàng ngủ ở phòng khách mà lại đem về phòng riêng của mình. Vậy nhưng Nghiên Vy đã rời khỏi, còn Cố Thanh Hàn khi say thì thật sự không hề nghe lời, cũng tuyệt đối không để cô chạm vào người nàng, vậy nên đành phải để nàng chiếm dụng giường ngủ của mình. Triệu Lam vất vả lắm mới ép được Cố Thanh Hàn uống hết ly trà giải rượu, rồi lại đỡ nàng nằm ngay ngắn trên giường, giúp nàng lau người, sau đó đắp chăn lại, chỉnh điều hòa lên một chút tránh để nàng cảm lạnh, sau đó thì định đi ra ngủ ngoài phòng khách.

"Triệu Lam...", Cố Thanh Hàn khẽ gọi, nhưng mắt vẫn nhắm chặt.

Cô liền quay người lại.

"Có chuyện gì?"

"Cô...là đồ đáng ghét"

Triệu Lam:???

"Cô...ức...cướp mọi thứ của tôi,...bạn trai tôi chia tay tôi vì sự xuất hiện của cô, ngay cả đám bạn trong lớp cũng...đứng về phía cô mà...mà nhạo báng tôi, Tiểu Mạc...Tiểu Mạc còn vì cô mà cãi nhau với tôi, cô...cô đúng là đồ khó ưa..."

Cố Thanh Hàn khó khăn phun ra từng câu một, rồi bỗng khóc nức nở.

Triệu Lam ngay lập tức cảm thấy bối rối, không biết trả lời thế nào, ngay lúc cô cho rằng Cố Thanh Hàn chỉ là say rượu loạn ngôn thì nàng bỗng "Ọe", tặng cho cô một bãi nôn.

Triệu Lam trơ mắt ra nhìn sàn nhà đầy chất lỏng, hơn nữa còn vương lại một mảng trên ga giường, đầu bỗng "oanh" một tiếng, KO.

Cô ngay lập tức đi đến chỗ Cố Thanh Hàn, nhưng nàng đã nằm bất động, gọi mãi không dậy, không còn cách nào khác, Triệu Lam đành phải xách Cố Thanh Hàn lên dìu vào bồn tắm. Sau đó lại trở ra, tự tay thay ga giường mới. Bình thường Triệu Lam vốn không thích có người lạ ở trong nhà, đó là lí do nhà cô không có người giúp việc, chỉ có một người phụ nữ trung niên mỗi cuối tuần đều đến để thay ga giường thôi, vậy nên bây giờ chỉ có thể tự thân vận động.

Lau dọn xong xuôi mới phát hiện Cố Thanh Hàn nãy giờ vẫn chưa ra khỏi phòng tắm. Do không quen với chuyện làm việc nhà nên động tác của Triệu Lam rất chậm, nãy giờ chắc cũng phải hơn bốn mươi phút, vậy mà Cố Thanh Hàn vẫn còn ở trong đó?

Triệu Lam liền đi đến gọi nàng, "Cố Thanh Hàn, cô tắm xong chưa vậy?"

Bên trong hoàn toàn im ắng, không có tiếng đáp lại.

"Tôi vào trong nhé?"

"..."

Triệu Lam chần chừ vài phút mới đẩy cửa đi vào, Cố Thanh Hàn nằm ngủ say trong bồn tắm, quần áo vẫn chưa cởi, chẳng trách lâu như vậy mà không thấy nàng ra ngoài.

"Cố Thanh Hàn?", cô lay nhẹ cánh tay nàng.

Cố Thanh Hàn vẫn như cũ không phản ứng.

Nếu cứ để nàng như vậy thì sẽ bị cảm mất, hơn nữa khắp người Cố Thanh Hàn hiện tại không phải mùi rượu thì cũng là mùi khai rất khó chịu. Triệu Lam xoa huyệt thái dương, thiệt tình, không biết kiếp trước cô có phải mắc nợ người hay không nữa?

Cô liền xắn tay áo lên, cởi chiếc váy trên người Cố Thanh Hàn ra, xả nước nóng, bắt đầu giúp nàng tắm rửa. Cố Thanh Hàn lúc này ngoan ngoãn lạ thường, không khóc, không nháo, cũng không phản kháng, hai mắt nhắm chặt, hoàn toàn phó mặc cho Triệu Lam muốn làm gì thì làm.

Triệu Lam trở về phòng giúp nàng chọn váy ngủ, sau đó lại ôm người ra ngoài đặt trên giường. Làm xong tất thảy mọi chuyện cũng đã gần mười hai giờ, trông bộ dáng tiều tụy của Triệu Lam hiện giờ ai mà tin cô là đại minh tinh đâu, không khác gì con ở đợ cả. Mà đây lại là đang ở nhà của chính mình, còn cái người được gọi là "khách" kia thì ngủ say bí tỉ, không biết trời trăng mây gió gì, phải mà bây giờ Triệu Lam có mang Cố Thanh Hàn đi bán thì chắc nàng cũng không hay biết gì đâu.

Cố Thanh Hàn nghe Triệu Lam kể lại toàn bộ "chiến tích" của mình, không khỏi xấu hổ, thật muốn đào một cái lỗ chui xuống cho rồi.

"Chiếc váy của tôi..."

"Tôi đem vứt rồi"

Ban đầu Triệu Lam vốn định cho nó vào máy giặt, nhưng trên đó dính không ít "chất thải" của chủ nhân nó, cô không nỡ giặt bằng máy, giặt bằng tay thì lại càng không được, Triệu Lam có một chút bệnh sạch sẽ, đương nhiên sẽ không muốn chạm vào những thứ này, liền đem ra ngoài vứt vào thủng rác.

"Tôi sẽ mua cái mới giống hệt như vậy trả lại cho cô"

Cái đó đã là cái mới rồi đấy ạ, tôi mới mua hôm qua chứ đâu.

Cố Thanh Hàn tuy rằng có chút không hài lòng, nhưng cũng chỉ là một cái váy mà thôi, dù sao cũng do mình tự làm tự chịu, coi như bản thân xui xẻo đi, không truy cứu cô nữa.

"Vậy, lúc đó trông tôi như thế nào?"

Hẳn là cũng không đến mức đáng sợ như nàng nghĩ đi.

Triệu Lam vuốt cằm suy nghĩ, "Cô muốn tôi nói thật hay nói giảm nói tránh?"

Trong đầu Cố Thanh Hàn vang lên còi chuông cảnh báo không ổn.

Hay là không cần biết đâu nhỉ?

Nhưng nàng vẫn tò mò...

"Chị cứ nói thật đi, nghĩ gì nói đó, đừng có ngại"

"Tôi sẽ không ghi âm, cũng sẽ không bóc phốt"

Sau đó lại bổ sung, "Tôi thích những người trung thực"

Cố Thanh Hàn đã nói đến mức này, Triệu Lam cũng không việc gì phải nghĩ ngợi nhiều nữa, trực tiếp nói thẳng.

"Bộ dáng của cô lúc đó thật sự...không khác gì mấy đứa thiểu năng cả"

Triệu Lam thật sự không hiểu, rốt cuộc Thẩm Tư Đằng thích cô gái này ở điểm nào. Thường thì cánh đàn ông ngoại tình đều chọn những cô gái hoặc là kiểu thanh thuần, ngây thơ như tiên nữ, hoặc là sẽ gợi cảm, quyến rũ, hút mắt người nhìn, hoặc là sẽ lanh lợi, dẻo miệng với những lời nói như rót mật vào tai. Nhưng cái người trước mặt cô ngoại trừ gương mặt cũng tính là ưa nhìn ra thì khí chất cũng không phải quá xuất sắc. Tuy rằng trông Cố Thanh Hàn vẫn rất sạch sẽ và tinh khiết nhưng lại không phải dạng người mềm mại, ngọt ngào, nàng có chút gì đó thanh lãnh và cao ngạo, ở cạnh nàng luôn có một cảm giác lạnh lùng, xa cách. Xét đến phương diện lời nói cùng những cử chỉ, hành động và ấn tượng mà Cố Thanh Hàn để lại, hoàn toàn khác xa những gì Triệu Lam tưởng tượng, nàng có chút...không được thông minh cho lắm?

...

Nụ cười gượng trên gương mặt Cố Thanh Hàn hoàn toàn vụt tắt.

Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của nàng.

Nhưng vẫn là rất sốc khi nghe chính miệng Triệu Lam nói như vậy.

"Cố Thanh Hàn?", Triệu Lam thấy Cố Thanh Hàn xụ mặt xuống, lo lắng hỏi thăm.

"Trung thực thì trung thực", giọng nàng nhỏ dần, "Cũng không cần đến mức này đi".

Ơ kìa, mới hồi nãy không phải đã nói thích những người trung thực sao? Triệu Lam thề là cô nghĩ sao nói vậy, không thêm không bớt một chữ, vậy mà bây giờ Cố Thanh Hàn lại bày ra vẻ mặt này, phụ nữ đúng là khó hiểu.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên xóa tan bầu không khí ngượng ngùng này.

"Tôi có điện thoại"

Cố Thanh Hàn nhìn màn hình, là Tần Dư gọi.

"Vậy tôi ra ngoài giúp cô chuẩn bị bữa sáng"

"Cảm ơn"

Đợi Triệu Lam xoay người rời khỏi phòng, Cố Thanh Hàn mới ấn bắt máy.

"Cố! Thanh! Hàn!"

Giọng nói của Tần Dư như vang vọng núi rừng, Cố Thanh Hàn có để điện thoại cách tai cả mét vẫn nghe rõ mồn một.

"Có, có mặt"

"Cậu làm cái gì mà cứ chạy lung tung vậy hả? Đã bảo đứng yên đợi rồi, quay đi quay lại liền biến mất, còn thua một đứa trẻ tiểu học nữa, cả đêm rồi không về nhà, cũng không biết gọi điện thông báo một tiếng, cậu rốt cuộc là đang ở cái xó nào vậy?"

Tần Dư luôn là như vậy, rất ít khi nào nói chuyện nhẹ nhàng với nàng, nhưng Cố Thanh Hàn thừa sức cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng của người bạn thân này dành cho mình.

"Tiểu Dư, cậu bình tĩnh, bây giờ đầu mình đau quá"

Cố Thanh Hàn điều chỉnh giọng điệu giả vờ mệt mỏi, chiêu này tuy cũ rích nhưng vẫn luôn hữu hiệu, ngay lập tức Tần Dư liền không hướng nàng phát hỏa hay cằn nhằn nữa, giọng nói cũng dịu xuống rất nhiều.

"Cậu thấy trong người sao rồi? Đang ở đâu để mình đến đón"

"Mình đỡ nhiều rồi, còn hơi chóng mặt một chút, ở đây..."

Cố Thanh Hàn bước xuống giường đi đến cửa sổ, nơi này hoàn toàn xa lạ, với một đứa trạch nữ chính hiệu như nàng thì thật sự rất mơ hồ.

"Mình cũng không biết mình đang ở đâu nữa"

"Cái gì? Tối hôm qua ai đưa cậu đi vậy?"

Tần Dư sốt sắng như muốn nhảy khỏi ghế, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Cố Thanh Hàn không phải bị bắt cóc đem bán rồi chứ?

"Này, cậu xem"

Cố Thanh Hàn chuyển sang chế độ video call, hướng camera về phía ngoài cho Tần Dư xem.

"Đây là đâu mà nhìn lạ quá vậy?"

"Biệt thự số 7, khu S, gần trung tâm thành phố"

"Á"

Triệu Lam bất thình lình xuất hiện ở đằng sau khiến Cố Thanh Hàn giật mình hét toáng lên, suýt chút nữa làm rơi mất điện thoại.

"Chị ở đâu tự nhiên chui ra vậy hả?"

"Nhà tôi mà? Không phải bạn cô đang cần địa chỉ sao?", Triệu Lam cúi đầu nhìn cái người đang xù lông trước mặt mình.

Chẳng lẽ cô muốn vào phòng mình lại còn phải xin phép nàng?

Tần Dư trố mắt nhìn hai người bên kia đầu dây kia đấu võ mồm. Ai có thể nói cho cô biết đây rốt cuộc là tình huống gì không?

Không phải Cố Thanh Hàn vẫn luôn nói ghét Triệu Lam hay sao? Mở miệng ra chỉ toàn là lời cay nghiệt, từ khi nào mà trở nên thân thiết với Triệu Lam như vậy? Còn đến nhà cô qua đêm?

Phải đặt trong trường hợp bạn thân của mình đột nhiên có vẻ rất thân thiết với người mà mình thường thấy trên tivi, mà chính miệng nàng còn từng thừa nhận là antifan của người đó thì mới hiểu được cảm giác của Tần Dư lúc này.

"Lam tỷ? Lam tỷ đang ở cùng Tiểu Thanh Hàn có đúng không?", giọng nói trong trẻo của Cố Tiểu Mạc đột nhiên vang lên.

"Tiểu Mạc, chị nhớ em quá chừng"

Nghe thấy tiếng em gái cứ như là bắt được vàng, Cố Thanh Hàn vui mừng hớn hở. Mà khoan, sao trọng tâm câu hỏi của con bé giống như không phải là mình nha?

"Tiểu Mạc, lâu rồi không gặp, còn nhớ chị sao?", Triệu Lam nhìn vào màn hình ôn nhu cười.

"Hì hì, Lam tỷ thì phải nhớ chứ ạ, Tiểu Mạc ngày nào cũng nhớ chị hết á"

Này này này, còn chị cưng thì sao đây?

"A", Cố Tiểu Mạc như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, thu lại nụ cười, lo lắng hỏi, "Tiểu Thanh Hàn, chị đang ở đâu vậy?"

À ha, còn nhớ ra cưng có chị gái hả?

Cố Thanh Hàn bắt dầu giở giọng trêu chọc, "Chị đang ở nhà nữ thần của em đây"

Chỉ là "nữ thần của em" thôi à? Quả nhiên, lần đầu gặp mặt Cố Thanh Hàn nói yêu thích mình rồi là fan của mình gì đó, đều là giả dối.

Cố Tiểu Mạc thò đầu vào màn hình, ánh mắt hiếu kì hỏi: "Sao Tiểu Thanh Hàn lại ở cùng Lam tỷ vậy ạ?"

Triệu Lam vốn định lên tiếng giải thích, lại bị Cố Thanh Hàn đẩy ra xen vào.

"Chuyện dài dòng lắm, khi nào về chị kể em nghe"

"Tiểu Mạc cũng muốn sang nhà Lam tỷ chơi, có được không ạ?"

"Được chứ"

"Không được"

Cả Triệu Lam và Cố Thanh Hàn đều lên tiếng cùng một lúc.

"Tiểu Mạc ngoan, em còn phải đi học"

Cố Tiểu Mạc nghe Cố Thanh Hàn nói vậy liền có chút ủ rũ, nhưng mà cũng không dám cãi lời nàng.

"Dạ, Tiểu Mạc đi chuẩn bị cặp sách đây"

Tần Dư quan sát Cố Tiểu Mạc trở về phòng rồi quay lại nói với Cố Thanh Hàn, "Vậy cậu đợi một chút, mình đưa Tiểu Mạc đi học xong sẽ ghé đón cậu"

"Không cần phiền phức vậy đâu, cậu còn phải đến bệnh viện mà, cũng không thuận đường, mình bắt xe về là được"

"Được rồi, có gì nhớ gọi cho mình"

"Ừm"

"Bạn của cô đúng là một người tốt nhỉ?", Triệu Lam ngồi ở mép giường nhìn nàng.

"Tất nhiên rồi, ai trong đời cũng đều phải có một người bạn như vậy không phải sao?"

Triệu Lam liền bật cười, "Nhưng tôi không có bạn"

"Bạn bè", hai chữ nghe qua tưởng chừng như rất đơn giản nhưng đối với Triệu Lam, nó là một thứ gì đó rất xa vời. Người ta thường nói các minh tinh trong giới giải trí đều có mối quan hệ rộng rãi, bạn bè cũng tăng dần lên theo những lần hợp tác, nhưng với riêng Triệu Lam, cô chưa bao giờ cảm nhận được điều đó. Có thể có những quen biết sâu rộng nhưng đến sau cùng vẫn chỉ dừng lại ở mức "đồng nghiệp". Làm gì có bạn bè nào tính toán chi li vì lợi ích của cá nhân mỗi khi hai bên cùng hợp tác? Ngay cả những người gọi là bạn cùng lớp năm xưa đến nay cũng vẫn chỉ là "bạn cùng lớp", chưa có một người nào mà cô thật sự coi là bạn, cũng chưa có mối quan hệ nào duy trì được lâu dài.

Về phần Thẩm Tư Đằng, một người mà Triệu Lam từng cho rằng là "người chồng hoàn hảo" đến bây giờ cũng đã có vấn đề. Hắn phản bội cô, khiến cho hình mẫu gia đình trong mơ của cô hoàn toàn sụp đổ.

Vậy nên Triệu Lam đã luôn ngưỡng mộ và ghen tỵ với Cố Thanh Hàn, một người con gái bình thường tưởng như không có gì nhưng lại có được tất cả những thứ mà cô muốn. Triệu Lam đã luôn mơ về một cuộc sống tự do tự tại, thích gì làm nấy; muốn có một người em gái để cùng nhau vui đùa, chia sẻ; muốn có được những người bạn tốt sẵn sàng ở cạnh bên an ủi và động viên mình, những người đến với mình thì tình yêu thương thật thụ chứ không phải vì vụ lợi hay tư thù. Chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng Triệu Lam lại chẳng thể nào như ý nguyện được.

Cố Thanh Hàn im lặng nghe Triệu Lam giải bày, tâm tình biến hoá có chút phức tạp. Nếu là trước đây ắt hẳn nàng sẽ rất tự mãn cùng đắc ý, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này cười nhạo ngược lại Triệu Lam, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cô đơn cùng bất lực của cô, miệng cười nhưng vẻ mặt thì rất thống khổ, nàng lại cảm thấy chạnh lòng, có chút không nỡ để người phụ nữ này tiếp tục trạng thái như vậy. Suy cho cùng Triệu Lam cũng là phái yếu, lại còn là đại minh tinh, giới giải trí vốn khắc nghiệt như vậy, sau sự việc lần trước Cố Thanh Hàn lại càng hiểu rõ hơn nữa, thời gian Triệu Lam đã phải áp lực lắm rồi.

Nàng chậm rãi bước đến bên người Triệu Lam, khẽ vuốt tóc cô, "Đừng buồn nữa, đến một lúc nào đó, chị sẽ gặp được người thật lòng yêu thương mình thôi"

Triệu Lam ngạc nhiên ngước đầu lên nhìn Cố Thanh Hàn.

Nàng nhẹ giọng an ủi, "Chị không phải chỉ có một mình, còn có người thân và người hâm mộ luôn dõi theo từng chặng đường của chị nữa mà"

"..."

Triệu Lam cứ như vậy không hề đáp lời mà chỉ chăm chú nhìn mình khiến Cố Thanh Hàn có chút ngượng ngùng, nàng không biết bản thân đang bị cái gì nữa, đột nhiên lại trở nên ôn nhu với người mà mình từng ghét cay ghét đắng đến như vậy.

"Tôi..."

Tiếng chuông cửa vang lên, nó vẫn luôn là "đấng cứu thế" mỗi khi con người ta rơi vào những tình huống khó xử.

"Tôi đi mở cửa"

Triệu Lam lại rời đi, trong phòng chỉ còn mỗi Cố Thanh Hàn, nàng đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, không biết có phải bị dính bùa, dính ngải gì hay không nữa.

Cố Thanh Hàn nhìn xung quanh căn phòng, chỉ vậy thôi cũng đủ cảm nhận được vẻ xa hoa, sang trọng mà nó mang lại. Ánh mắt nàng chợt dừng ở khung hình to lớn treo ở đầu giường, đó là ảnh cưới của Triệu Lam và Thẩm Tư Đằng.

Trong ảnh Thẩm Tư Đằng cười rất hạnh phúc, cũng phải thôi, có thể kết hôn với người mà mình yêu chính là niềm vui sướng trong cuộc đời của mỗi người. Triệu Lam bên cạnh cũng mỉm cười, nhưng không biết là do bản thân nghĩ nhiều hay thích suy đoán lung tung mà Cố Thanh Hàn lại không cảm nhận được điều tương tự ở cô. Ánh mắt Triệu Lam phảng phất tia vô hồn, giống như không phải thật lòng muốn như vậy.

Càng nhìn vào nó Cố Thanh Hàn lại càng thấy ngứa mắt. Rõ ràng bản thân đã chết tâm với Thẩm Tư Đằng, không còn vương vấn cảm tình gì với hắn, nhưng tại sao khi thấy bức ảnh này nàng lại nảy sinh một cảm giác rất khó chịu. Còn có nguyên nhân nào khác hay sao? Cố Thanh Hàn cảm thấy mình bị điên thật rồi.

Bên ngoài có tiếng cười nói, nhưng do cửa phòng đóng kín nên Cố Thanh Hàn không thể nghe rõ là giọng ai, liền rón rén lại gần áp tai vào cửa nghe thử.

"Ba mẹ đến sao không báo trước cho con một tiếng?"

Là giọng của Triệu Lam.

Từ từ, ba mẹ?

"Bọn ta không muốn làm phiền con nghỉ ngơi, cũng muốn cho con một bất ngờ", Triệu Dật Thiên cưng chiều xoa đầu con gái.

Tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi.

Không chỉ đối mặt với kim chủ lão bà, mà còn đụng phải kim chủ nhạc phụ nhạc mẫu, kiếp này của nàng coi như bỏ.

Quan trọng hơn là, trên người nàng vẫn đang mặc váy ngủ của Triệu Lam nữa!!!

Cố Thanh Hàn cuống quýt nhảy về trên giường. Ở đây có chỗ nào để trốn không? Để bọn họ bắt được thì nàng chắc chắn không có ngày trở về.

Gầm giường? Chật quá, không chui vừa.

Phòng tắm? Không được, kín bưng như vậy thì chết ngạt mất.

Tủ quần áo? Hết chỗ, đồ Triệu Lam chất đầy trong đó rồi.

Cố Thanh Hàn gấp đến độ trong đầu không nghĩ ra được gì.

Mà khoan, sao tự nhiên nàng lại phải trốn?

Cả hai đều là phụ nữ, ngủ cùng nhau thì đâu có vấn đề gì.


Ba mẹ Triệu Lam hẳn là chưa biết sự hiện diện của nàng đi? Triệu Lam tốt như vậy chắc là sẽ không vạch trần nàng trước mặt ba mẹ đâu nhỉ?


Cố Thanh Hàn dự định bước xuống giường, ra ngoài chào hỏi một tiếng rồi kiếm cớ chuồn lẹ, nào ngờ nãy giờ nàng cứ nhảy tới nhảy lui khiến chăn vô tình cuốn vào chân, cả người liền lập tức chúi về phía trước.


"Á"


Cố Thanh Hàn la hét thất thanh, chỉ còn vài centimet nữa là đầu nàng đập xuống nền đá rồi. Nàng thậm chí nghi ngờ Triệu Lam có phải đã thiết lập phòng mình thành một cái kim tự tháp đầy bẫy không, mới một buổi sáng ở nhà cô thôi mà nàng luyện giọng có vẻ nhiều phết.


Triệu Dật Thiên và Diệp Hoa ở ngoài phòng khách trò chuyện với Triệu Lam, nghe thấy tiếng hét phát ra từ trong phòng, sau đó là một cái "rầm" rất lớn, liền vội vã mở cửa chạy vào xem. Chỉ thấy một cô gái lạ mặt đang ở trong phòng con gái mình, nửa thân trên còn ở trên giường, đầu thì dốc ngược xuống dưới đất, rất giống trong mấy bộ phim kinh dị.


"A, chào cô chú, con là bạn của...Tiểu Triệu ạ", Cố Thanh Hàn nhe răng cười trước sự ngạc nhiên của gia đình chủ nhà.


Triệu Lam che mặt lẳng lặng đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK