• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh cúi người thấp xuống để tầm mắt hai người ngang nhau, rồi cẩn thận quan sát từng biến chuyển tinh tế trên gương mặt đối diện.

Anh thấy tròng mắt cô khẽ mở rộng, đáy mắt như tràn ngập ánh sao mà sáng rực. Hàng lông mày cong cong khẽ rung rinh như cánh bướm xinh đẹp, chậm rãi cào vào tay anh.

“Em… không muốn nữa!”

Trong dòng suy nghĩ quẩn quanh, cô nghe thấy nhịp tim đập mãnh liệt của mình. Nó đang hối thúc cô, giục giã cô thỏa mãn nó. Và cô đã làm vậy.

Chàng trai kia như được khai sáng, ánh mắt bình thường lạnh lùng, khó đoán bao nhiêu thì giờ phút này, khoảng khắc này chúng rực rỡ và sinh động bấy nhiêu. Anh nhẹ nhàng kéo lên một nụ cười ấm áp, hai tay vội vã ôm lấy cô gái trước mặt rồi cẩn thận đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.

Mà cô gái kia cứ ngây ngốc nhìn anh, rồi đến khi môi chạm môi mới giật mình phản ứng lại. Cô trừng mắt nhìn gương mặt điển trai phóng to trước mắt mình, cảm nhận cái chạm ướt át trên đầu môi, rồi sau đó lại đắm chìm, vừa nhu thuận vừa vụng về đáp lại anh.

.

.

.

Bên ngoài, bữa tiệc nướng vẫn tiếp tục. Tiếng trẻ con vui vẻ cười nói không dứt, tiếng người lớn trò chuyện rôm rả hết từ chuyện trên trời tới mặt đất.

Bên trong phòng ngủ, không gian lại yên ắng hơn nhiều. Tạ Thư Nhiên ngoan ngoãn ngồi trên giường, ánh mắt có phần lo lắng nhìn người đàn ông đối diện

“Anh biết em không phải con gái thật của Tạ gia từ khi nào?”

Tạ Bắc Thần nghiêm túc nhìn cô



“Khá lâu rồi. Lúc trở về từ chuyến công tác, anh cảm thấy em có phần thay đổi. Anh nghĩ em gặp chuyện gì đó nên bảo thư kí Hà điều tra một chút, không ngờ lại ra chuyện này. Nhưng có vẻ, em đã biết từ trước?”

Hoặc đúng hơn thì có vẻ cô thay đổi vì biết mình không phải tiểu thư nhà họ Tạ, cô không thể mãi hống hách, vô tư như ngày xưa.

Thư Nhiên không nhìn thẳng vào anh, ánh mắt né tránh. Chả nhẽ cô lại nói cô xuyên không vào thế giới này nên mới biết sao. Anh có tin lời nói này không, hay chỉ xem là cô bị hoang tưởng?

“Nếu em nói em đã có một giấc mơ rất dài thì anh có tin em không?”

Anh nheo mắt

“Mơ sao?”

Cô khẽ gật đầu

“Đúng vậy, trong mơ em thấy một cô gái khác sẽ xuất hiện vào sinh nhật thứ 20 của em và nói với mọi người rằng cô ấy mới là Tạ Thư Nhiên, còn em đã cướp đi cuộc sống tốt đẹp của cô ấy suốt từng ấy năm và em cần trả lại tất cả…”

Lời vừa dứt, không khí có chút trầm lại. Cô nhìn người đàn ông nghiêm nghị trước mắt, đột nhiên cảm thấy thật lúng túng. Cô cười gượng rồi nói vui một câu

“Haha, em không thấy mặt cô ấy nhưng có lẽ cô ấy rất xinh đẹp đó! Em gái anh chắc chắn phải đẹp như anh rồi, anh nói đúng không nè!”

Anh đưa tay chạm vào nụ cười gượng gạo của cô

“Em tin rằng cô gái ấy sẽ xuất hiện như trong mơ sao? Em thực sự tin vào giấc mơ ấy à?”

Cô nhẹ giọng, bàn tay nhỏ nhắn khẽ nắm lấy tay anh



“Nhưng sự thực là em không phải Tạ Thư Nhiên… Vậy nên, không sớm thì muộn, cô gái ấy sẽ xuất hiện mà, không phải sao?”

“Nhưng em sẽ luôn là Nhiên Nhiên của anh!”

Lời anh nói khiến cô thoáng sửng sốt. Cô chăm chú nhìn anh, cô biết anh không phải đang nói đùa, anh nói được thì nhất định sẽ làm được.

“Chúng ta không phải anh em ruột, anh cũng không muốn làm anh trai của em cả đời! Chuyện này anh sẽ từ từ nói với cha mẹ. Còn có cô gái kia, dù cô ấy là ai, cô ấy muốn gì, Tạ gia đều có thể đáp ứng, nhưng những thứ đang thuộc về em sẽ mãi thuộc về em, anh bảo đảm!”

Tầm mắt cô thoáng nhòe đi, khóe mắt rưng rưng ậng nước. Không cần bất cứ lời xác nhận tình cảm nào, chỉ cần lời bảo đảm của anh, cho dù tương lai có thể gặp nhiều khó khăn nhưng cô tin anh sẽ luôn che chở cho cô bằng toàn bộ khả năng.

________


Sáng hôm sau, Tạ Bắc Thần không còn được nghỉ phép nữa, anh từ sớm đã trở lại công ty làm việc. Thư Nhiên đi cùng cha mẹ Tạ về nhà sau khi đã tạm biệt ông cụ.


Hôm nay, tiết trời đã ấm lên một chút. Tuyết trắng cũng dần tan đi, để lộ ra những thân cây gầy guộc và trơ trụi trên khắp hè phố. Thư Nhiên vui vẻ ngắm nhìn cảnh vật qua ô cửa sổ nhỏ, cảm thấy những thứ tưởng như quen thuộc này lại có chút xinh đẹp và rạng rỡ hơn.


“Có gì mà vui vậy con gái?”


Mẹ Tạ ngồi ghế trước, nhìn qua gương chiếu hậu liền thấy nụ cười rạng rỡ của cô, liền hỏi


“Không có gì.” – cô đáp


“Mẹ đẻ ra con đấy cô gái trẻ à! Con tưởng mẹ nhìn không thấu cái vẻ mặt của con sao?” – bà nhướng mày


Trong lòng cô thầm nghĩ: thật ra mẹ không đẻ ra con đâu. Nhưng việc bà đoán trúng tâm tư của cô thì không gì bàn cãi rồi. Tuy nhiên, lí do cô vui vui vẻ vẻ như thế này cô cũng không dám tâm sự với bà, sợ rằng tâm sự xong bà liền hết muốn đón năm mới cùng cô luôn mất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK