Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người ngưng thần nhìn nhau, khí thế cường đại bức mọi người lùi lại.

Điện chủ chẳng biết vì sao cũng thầm muốn xem trận chiến của bọn họ, do đó lùi về phía sau năm bước. Đám người đứng xem thấy thế cũng lần lượt lùi lại, dành ra một khoảng trống cho hai người bọn họ.

Khí kình trong trường đấu đã âm thầm dâng lên, Hoa Lân rút Hà Chiếu kiếm, còn Mạc hộ pháp tay trái thì cầm kiếm hoành phía trước, tay phải thò vào trong Phiêu Nang nơi hông, cả hai đều đã sẵn sàng.

Hà Chiếu kiếm của Hoa Lân chỉ xéo xuống mặt đất, hàn quang nơi mũi kiếm bắn ra bốn phía, sắc bén kinh người. Hắn ung dung cười bảo: “Mạc hộ pháp! Sao còn chưa ra tay? Nếu đợi ta xuất kiếm chỉ sợ ngươi chẳng đỡ nổi một chiêu.”

Người ta thường bảo cao thủ đối đầu phân tâm sẽ thua. Mạc hộ pháp thấy Hoa Lân nói như thế lập tức ra tay trước, tay phải vung lên, một đám bụi phấn màu trắng bạc nhanh chóng bắn về phía Hoa Lân. Mọi người đồng thanh kêu lên kinh hãi vì thấy Hoa Lân lại chẳng thèm né tránh, thật sự là muốn chết ư.

Chỉ nghe một tiếng ‘oành’ lớn, hỏa quang bắn ra bốn phía, mọi người chung quanh bị ngọn lửa nóng bỏng bức lùi lại hơn một trượng còn nơi Hoa Lân đứng đã biến thành biển lửa.

Mạc hộ pháp không dám khinh thường, tay phải vung lên, một đám bụi phấn lại bắn về phía Hoa Lân. Chỉ nghe ‘oành’ một tiếng nữa, thế lửa bùng lên càng thêm mãnh liệt. Dưới nhiệt độ cao như thế dù là sắt đá cũng bị nung chảy trong nháy mắt.

Mạc hộ pháp hết sức đắc ý, cười như điên nói: “Xú tiểu tử! Lại dám huênh hoang trước mặt bản tọa như thế ư? Quả thực không biết sống chết…”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe giọng Hoa Lân lạnh lùng truyền tới: “Ếch ngồi đáy giếng lại tự cao tự đại. Thật là quá nực cười!”

Mọi người kinh hãi nhìn, chỉ thấy Hoa Lân từ trong lửa đỏ đi ra, tiện tay phủi bụi trên thân, từng bước một hướng về phía Mạc hộ pháp.

Mọi người lập tức trợn mắt há mồm, ngay cả Mạc hộ pháp cũng không tin vào mắt mình, tay phải vung lên, lại một đám bụi phấn rải lên người Hoa Lân. Chỉ nghe một tiếng ‘oành’, ngọn lửa hung dữ lại hừng hực bùng lên trên thân Hoa Lân. Thế nhưng hắn chẳng thèm cử động, Hà Chiếu kiếm trong tay phải nhẹ nhàng gác bên cổ Mạc hộ pháp bảo: “Ngươi thực sự làm ta thất vọng… Còn cho rằng ngươi sẽ dùng pháp thuật gì lợi hại, hại ta chuẩn bị toàn lực chống cự. Nào ngờ đánh cả nửa ngày mà chỉ đốt lên một đám lửa nhỏ. Bằng vào một chút kỹ năng ấy của ngươi thì còn phải quay về luyện thêm trăm năm nữa rồi hãy tới!”

Mạc hộ pháp hết sức kinh hãi, lắp bắp hỏi: “Ngươi… ngươi… là người của Phần Tinh tông ư? Không… không thể nào! Ngay cả cao thủ tột đỉnh của Phần Tinh tông cũng không có khả năng chống lại Phần Thiên hỏa của ta. Hơn nữa… ngươi rõ ràng là tu chân giả thủy hệ, sao lại là người của Phần Tinh tông được?”

Hoa Lân khinh miệt cười lạnh: “Ta thấy tai ngươi có vấn đề hay là đầu óc có vấn đề?... Bản thiếu gia đã nói rõ ràng rằng lão tử chẳng hề để Thánh Thanh viện lẫn Phần Tinh tông trong mắt. Con bà ngươi chứ, lại dám đưa lửa ra thiêu ta, có phải ngươi chán sống rồi không?”

Mọi người lúc này mới nhớ quả thực vừa rồi Hoa Lân có nói hắn chẳng xem Phần Tinh tông và Thánh Thanh viện vào đâu. Quả thực không ngờ tất cả những gì hắn nói đều là thật.

Điện chủ đang đứng xem trận chiến ở bên cạnh đột nhiên phì cười, duyên dáng nói: “Được rồi, được rồi, thắng bại đã phân, mọi người hãy dĩ hoà vi quý.”

Ai ngờ Mạc hộ pháp da mặt giật giật, hậm hực nói: “Lôi Hinh Đình!... Bản toạ cáo biệt từ đây, sau này không có dính dáng gì với Mê Tiên trấn. Hừ! Hy vọng vị Hoa công tử này có thể đưa các ngươi rời khỏi đây an toàn. Sau này gặp lại!”

Nói xong hắn triển khai thân pháp, chớp mắt đã đi mất.

Điện chủ tức giận ngồi phịch xuống, không ngờ trong chớp mắt đã mất đi hai cao thủ. Đang thương cảm đột nhiên có người kinh hãi hô: “Ai nha… không hay rồi, băng trên mặt hồ tan hết rồi.”

Mọi người cúi đầu nhìn, chỉ thấy khối băng dưới chân đang chảy nước, tốc độ rất nhanh. Giữa lúc đang hoảng loạn lại thấy Hoa Lân vung tay, mặt hồ lập tức ‘soạt, soạt’ kết thành một tầng băng dày.

Hoa Lân thản nhiên bảo: “Chúng ta có thể lên đường rồi, lần này do ta mở đường…” Nói còn chưa dứt Hoa Lân đột nhiên ngoẹo đầu nhìn bên phải kinh hãi nói: “Có thứ gì đó đang lại gần chúng ta?”

Mọi người kinh hãi biến sắc. Điện chủ hoảng sợ hô: “Không lẽ là Thủy Linh thú? Đi mau…”
Hoa Lân cũng không dám chậm trễ, lập tức lấy ra một khối Huyền Băng tủy, uốn cổ tay dùng lực ném về mặt hồ phía trước.

Chỉ thấy Huyền Băng tủy nảy trên mặt nước mấy cái, những nơi nó đi qua mặt hồ đều kết thành băng. Hoa Lân lớn tiếng bảo: “Con đường phía trước đã thông, cách đó không xa lại có băng nổi lập lờ rồi. Nơi đây do ta đoạn hậu, các người mau đi…”

Điện chủ đang do dự, Hoa Lân lại quát: “Nàng còn làm gì vậy? Đằng trước đang cần nàng dẫn đường, đi mau…”

Điện chủ nhìn hắn thật sâu, xoay người hô: “Mọi người đi thôi…”

Chính ngay lúc này, tầng băng bên phải đột nhiên nhô lên, một cơn sóng lớn cuộn tới. Hoa Lân đánh một chưởng cách không, lớn tiếng quát: “Ngưng!”

Chỉ thấy cơn sóng lớn đột nhiên ngừng lại trên không, nhưng chỉ là trong tích tắc, chỉ thấy một con quái thú to lớn màu trắng từ trong nước bay lên trước mặt mọi người.

Điện chủ và Hoa Lân lập tức thi triển thân pháp, ‘viu.. viu… viu…’ liều mạng xông tới trước. Còn Đỗ Bôn Lôi chậm hơn một bước, sau lưng hắn mang theo Lý Mộng Lan bị thương, hành động tự nhiên chậm đi nhiều. Mắt thấy con thú lớn há cái miệng lởm chởm răng hướng về phía hắn, căn bản chẳng tránh kịp, chỉ thấy bóng người loáng lên, Hoa Lân vung chân đá ra một cước, trúng phía dưới con thú to lớn, “Bình’ một tiếng, làm nó lệch đi ba xích.

Đỗ Bôn Lôi tránh được tai kiếp, cuối cùng cũng theo kịp đội hình, ngay cả đầu cũng không dám ngoảnh lại, cướp đường chạy như điên.

Con thú to lớn bị Hoa Lân đá văng ra ngoài ba trượng, giận dữ giương mắt, há to mồm, hùng hổ xông về phía Hoa Lân.

Con thú này cao hơn ba trượng, Hoa Lân ở trước mặt nó giống như một đứa trẻ lên ba, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy nó mang một lớp lân giáp màu trắng, cặp mắt màu đỏ sẫm, bốn vuốt sắc như móc câu sắt, giữa các ngón chân còn có một lớp màng bàng bạc.

Động tác của nó vô cùng nhanh nhẹn. Hoa Lân liên tục tránh né, chỉ một cái lắc người thân thể đã ra ngoài ba trượng.

Điện chủ ở đằng xa vội vàng quay đầu bảo: “Đi mau, nó biết khống thủy đại pháp, ngươi căn bản chẳng phải đối thủ của nó…”

Nhưng đã muộn rồi, Thuỷ Linh thú giận dữ rống lên, lớp băng trên mặt hồ đột nhiên vỡ nát, cuộn lên một con sóng lớn ngập trời, hung ác ập về phía Hoa Lân.

Mắt thấy không hay, Hoa Lân kêu một tiếng dài, mũi chân dùng lực điểm một cái, thân thể đã bay về mặt hồ đằng xa. Điện chủ ở phía xa lại hô lên kinh hãi, cho rằng Hoa Lân sẽ rơi vào trong nước. Nào ngờ Hoa Lân nhẹ nhàng đưa chân chấm lên mặt nước, thân thể lại nhảy lên không, viu viu viu, điên cuồng chạy trốn trên mặt nước.

Loại khinh công Thảo Thượng phi này làm mọi người kinh hãi trợn mắt há mồm, lúc này mới biết tu vi của Hoa Lân còn cao hơn mình mấy tầng.

Lại nói Thủy Linh thú cũng có thể ngự trên nước mà chạy, đuổi theo sát nút sau lưng Hoa Lân. Trong chớp mắt Hoa Lân đã dụ nó ra ngoài hai mươi trượng, ‘viu’ một tiếng lướt qua đám người của Mê Tiên trấn, nhanh như một mũi tên rời khỏi cung.

Nhưng ngay lúc này Thủy Linh thú lại đột nhiên chuyển hướng, ngoảnh đầu xông tới đám Điện chủ ngoài hai chục trượng. Trong mắt nó, mấy người này thua xa Hoa Lân, chắc chắn dễ dàng nuốt được vào miệng.

Hoa Lân bị doạ đến toát mồ hôi, lập tức quay đầu, xoay người đuổi theo Thủy Linh thú. Nhưng trước sau vẫn chậm một bước, bất đắc dĩ hắn phải bay lên không, giận dữ rống một tiếng, đem hỏa diễm toàn thân dồn vào tay phải. Hà Chiếu kiếm tức thì hồng quang bạo trướng, hình thành nên một thanh đao lửa dài cả chục trượng. Hắn lập tức đưa kiếm chém xuống, nước hồ dưới chân dạt ra, hình thành một cái khe sâu hoắm đáng sợ.

Mọi người ở đằng xa đều kinh hãi nhìn Hoa Lân, chợt nghe một tiếng ‘bình’, kiếm này của Hoa Lân chém thẳng xuống lưng Thủy Linh thú, lực đạo đủ để làm tan nát núi đá, nếu đổi lại là người thường chỉ sợ đã tan xương nát thịt.

Tuy nhiên lân giáp toàn thân của Thủy Linh thú lại cứng rắn vô cùng, hơn nữa còn có thể phản xạ nhiệt lượng. Kiếm này chỉ làm trên lưng nó hiện ra một vết thương dài chừng hai xích, tuyệt không giết được nó. Ngược lại, Thủy Linh thú đau đến nghiến răng nghiến lợi, bị Hoa Lân kích nộ triệt để. Nó đột nhiên quay người, rống lên giận dữ, sóng trên mặt hồ lập tức dâng lên cao hơn chục trượng, từ trên không hung mãnh ập về phía Hoa Lân. Chỉ nhìn uy lực phảng phất như sóng biển cấp mười.

Hoa Lân kinh hãi hô lên, chưa kịp né tránh thì những cơn sóng hung dữ đó đã đến đỉnh đầu.
Thủy Linh thú nhảy phóc vào trong nước, nhanh chóng bơi về phía Hoa Lân.

Mọi người của Mê Tiên trấn ở đằng xa sớm đã bị doạ cho mặt mày xám ngoét, điện chủ quát lên hạ lệnh: “Mau đi cứu Hoa công tử!”

Mọi người bay lên không, đang tính đi cứu, lại thấy một bóng người xé toang mặt hồ xông lên trời, đạp lên sóng cướp đường trốn chạy.

Thủy Linh thú ‘bình’ một tiếng cũng từ trong nước nhảy lên, há miệng đớp về phía Hoa Lân. Một người một thú đuổi nhau, những nơi đi qua chỉ thấy sóng dâng ngợp trời, nước bắn tung toé, mặt hồ nhất thời bị làm cho long trời lở đất.

Điện chủ lập tức đưa tay ngăn mọi người của Mê Tiên trấn ở phía sau, yêu kiều hô: “Chúng ta đi, đừng để Hoa thiếu hiệp phân tâm… Đi mau!”

Cả đoàn chín người vắt chân lên cổ mà chạy, liều mạng xông về phía trước.

Chạy một lúc lâu, ngoảnh đầu nhìn lại chỉ thấy đằng xa sóng nước cuộn lên không ngớt. Còn bóng dáng của Hoa Lân thì lúc ẩn lúc hiện trên đầu sóng, làm Thủy Linh thú kêu lên như sấm.

Đám người của Mê Tiên trấn không dám ngừng lại, phóng chân chạy như điên, nhảy trên các khối băng như bay. Một thời thần sau rốt cuộc bọn họ cũng ra khỏi Thủy Kính trận. Không gian đột nhiên biến đổi, mọi thứ trước mắt biến thành sa mạc vàng rực. Mọi người không thể chống đỡ được nữa, ‘bịch bịch bịch’ ngã nhào xuống đụn cát.

Khinh công của Điện chủ cao minh nhất, chỉ chạy thêm về phía trước hai trượng rồi dừng lại, quay đầu lại nói: “Các ngươi trước hết hãy nghỉ ngơi một lát, ta quay lại xem Hoa thiếu hiệp ra sao rồi.” Nói xong, không gian lay động, nàng đã quay lại Thủy Kính trận.

Bảy người kia lập tức đứng lên, đang muốn cùng nàng đi theo nhưng Lý Mộng Lan, người bị thương ở chân phải, bỗng đưa tay ngăn lại hỏi: “Các ngươi định làm gì? Không lẽ các ngươi cho rằng khinh công của mình cao minh hơn Điện chủ và Hoa thiếu hiệp sao?”

Mọi người đều sửng sốt, Đỗ Bôn Lôi cũng gật đầu nói: “Nếu Hoa thiếu hiệp còn ứng phó không nổi thì chúng ta quay lại cũng chỉ chịu chết. Ta thấy nên đợi bọn họ quay lại hẵng nói!”

Một nam tử tên là Thượng Chí Dũng tán thưởng: “Ai… Thật không ngờ, Hoa thiếu hiệp này trên đường cứ ốm dặt dẹo, ai ngờ vừa tỉnh lại thì dũng mãnh như thế, quả thực không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài.”

Chu Hạo lại cười khổ: “Kỳ thực ta đã biết huynh ấy là một cao thủ kiếm đạo, nhưng không ngờ huynh ấy lại lợi hại đến thế. Ai… người của Mê Tiên trấn chúng ta mà có thân thủ như huynh ấy thì chắc rằng ngàn năm trước đã thoát khỏi bể khổ rồi.”

Mọi người đang không ngừng cảm thán chợt nghe một tiếng hô yêu kiều truyền tới, mọi người nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy Hoa Lân ôm Điện chủ xông qua kết giới, cùng nhau ngã bịch một cái xuống đất.

Mọi người đang muốn tiến lên đỡ, nhưng mới đi được mấy bước liền vội vàng quay đầu đi chỗ khác.

Chỉ thấy thân thể mềm mại của Điện chủ bị Hoa Lân đè xuống, bộ ngực phập phồng, giận dữ nói: “Ngươi… Ngươi làm gì đó?”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK