Khi gặp lại Mai Anh trên máy bay, lúc này Thắng mới hiểu tại sao Dương lại bảo cậu điều tra Mai Anh.
Thời gian bay từ Bangkok về Hà Nội cũng mất khoảng hơn hai giờ đồng hồ.
Trong khoang hạng thương gia, cô gái nào đó luôn miệng trò chuyện nói linh tinh với Hoàng. Cho đến khi hai mắt Hoàng đã díu lại không thể tiếp nổi lời Mai Anh nữa thì anh bèn nói:
- Em không mệt sao, ngủ tí đi.
- Anh không muốn nói chuyện với em nữa chứ gì? - Cô tỏ vẻ mất mát hỏi Hoàng.
- Không phải, anh sợ em mệt thôi, mà anh nghe em nói nhiều anh cũng mệt theo.
- Hừm… em không thèm nói với anh nữa, em nói với chị Diệu.
Nghe Mai Anh nhắc đến tên mình, y tá vội vàng nói:
- Cô hai, cô nghe lời bác sĩ Hoàng đi.
Mai Anh giả vờ tổn thương, phụng phịu nói:
- Hai người không ai muốn nói chuyện với em nữa rồi.
Thấy biểu hiện như muốn khóc của Mai Anh, Hoàng luống cuống giải thích:
- Không phải như vậy, mà em thật sự cần phải nghỉ ngơi, nghe lời anh, ngủ đi.
- Nhưng em không có buồn ngủ.
- Ngoan, nhắm mắt vào thả lòng đầu óc sẽ ngủ được thôi.
Thấy Mai Anh im lặng không nói gì, đôi mắt rũ xuống. Sợ làm cô buồn thật Hoàng liền nói:
- Giận anh đấy à?
Mai Anh không trả lời, Hoàng nói tiếp:
- Được rồi, nếu em không muốn ngủ vậy anh nói chuyện với em. Nhưng em phải hứa với anh, nếu thấy mệt phải nghỉ ngơi. Nghe chưa?
- Em không muốn nói chuyện với anh nữa.
- Nếu vậy em ngủ đi.
Hoàng biết Mai Anh sẽ không để bụng chuyện gì quá lâu, cũng không muốn cứ chiều theo ý cô rồi lại làm cô hư hơn.
Phạm Minh Dương nãy giờ tay cầm tờ báo nhưng ánh mắt thi thoảng lại liếc nhìn Mai Anh. Giờ phút này anh chỉ muốn ôm cô vào lòng hỏi rõ mọi chuyện.
Vì sao cô lại không nhận ra anh? Vì sao lại ngồi xe lăn? Thời gian qua cô sống ra sao?
Rất nhiều, rất nhiều điều anh muốn hỏi cô nhưng ở thời điểm như bây giờ, anh chỉ đành ngồi im một chỗ, âm thầm quan sát, sai người điều tra.
Xuống máy bay, tầm mắt của Dương vẫn luôn hướng về Mai Anh. Cho đến Hoàng bắt taxi đưa Mai Anh rời đi, anh cũng mới trở về.
Người giúp việc trong nhà nghe có tiếng chuông, liền đi ra xem. Khi thấy Mai Anh xuất hiện trước tầm mắt thì vội vàng mở cửa, chạy vào trong nhà báo tin.
Bước vào đến hiên nhà, nhìn thấy bóng dáng của ba mẹ và chị gái, Mai Anh cười tươi chào hỏi:
- Con về rồi nè.
Thấy con gái út trở về, ba mẹ cô vừa vui, vừa lo lắng:
- Sao con về mà không nói trước với ba mẹ, sức khỏe của con thế nào rồi?
Mai Diên nhìn thấy em gái, liền chau mày nhìn sang Hoàng và y tá:
- Tại sao Mai Anh chưa hồi phục hoàn toàn mà hai người có thể để em ấy ngồi máy bay về đây. Hai người không sợ em ấy gặp nguy hiểm sao?
- Anh không nói lại được Mai Anh đâu, em cũng biết tính em ấy đấy…
Thấy mọi người trong nhà lo lắng như vậy, Mai Anh nói:
- Ba mẹ, chị, con khỏe rồi ạ, không có sao mà. Ở bên đó chán lắm, với lại con bắt hai người họ đưa con về mà, nếu không con sẽ giận đó.
- Nhưng chị không đồng ý, chẳng phải đã thống nhất khi nào em đi lại được bình thường mới quay về sao?
Mai Anh ủ rũ nói:
- Em muốn về, nếu chị không muốn thì giờ em đi.
- Mai Anh… chị là lo cho em đó, khó khăn lắm em…
Không muốn Diên nhắc lại chuyện quá khứ để Mai Anh nghi ngờ, ba cô vội cắt ngang:
- Diên, em cũng đã về, bên cạnh cũng có bác sĩ và y tá, con không cần lo lắng quá như vậy. Về là tốt rồi…
Mai Anh lập tức vui vẻ, cô dang hai tay như động tác muốn ôm ba cảm ơn. Ba cô hiểu ý, đi đến nắm tay cô nói:
- Vừa xuống máy bay chắc là mệt lắm, để Diệu đưa con về phòng nghỉ ngơi một chút nhé.
- Con không có mệt đâu ạ. Con muốn ngồi nói chuyện với mọi người.
Mẹ cô lên tiếng khuyên nhủ:
- Ba con nói đúng đó, nên nghỉ một chút con ạ.
Nói chuyện lúc nào cũng được.
Mai Anh ậm ừ một lúc thì cũng nghe lời ba mẹ về phòng nghỉ ngơi.
Tại biệt thự của Phạm Minh Dương.
Thắng đã cố gắng điều tra về Mai Anh nhanh nhất có thể, nhưng mọi thông tin có liên quan đến Mai Anh dường như đều là bí mật. Phải mất hơn một tuần, nhờ nhiều người giúp đỡ Thắng mới có thể có được chút thông tin của cô.
Đưa tài liệu cho Dương, Thắng nói:
- Tổng giám đốc, gần một năm nay cô Mai Anh đều sống trong bệnh viện Bumrungrad ở Thái Lan. Trong đây là hồ sơ bệnh án của cô ấy.
Nghe tin cô suốt thời gian qua nằm viện, lông mày Dương nhíu xoắn lại, đôi mắt sâu thẳm trầm xuống, nhìn chăm chăm vào tập tài liệu.
- Đi làm việc của cậu đi.
- Vâng.
Sau khi phòng khách trở nên yên tĩnh, Dương mở hồ sơ bệnh án của Mai Anh ra xem.
Trang đầu tiên của hồ sơ là tấm ảnh cũ của Mai Anh chụp năm cô 20 tuổi, phía dưới là thông tin cá nhân của cô.
Mở đến trang tiếp theo, đập vào mắt anh là tình trạng của Mai Anh khi ở bệnh viện Hà Nội, tiếp đó là bệnh viện của Thái Lan… Từng trang đều được Dương đọc không sót một chữ.
Khi trang cuối cùng của hồ sơ được khép lại, bàn tay anh vô thức nắm thành quyền khiến cho những tờ giấy A4 trở nên nhàu nát.
Cứ ngỡ Mai Anh rời đi sẽ có cuộc sống hạnh phúc, nhưng cô lại sống hôn mê trong bệnh viện. Trái tim Dương dâng lên cảm giác đau lòng không thôi, cùng tự trách bản thân lại để cô xảy ra nhiều chuyện không may như vậy.
Anh tựa lưng vào ghế suy nghĩ một hồi sau đó lấy điện thoại bấm gọi cho một dãy số.
Cuộc gọi thứ nhất không ai nhấc máy, đến cuộc gọi thứ hai thì đầu dây bên kia có tiếng con gái trả lời hờ hững:
- Có chuyện gì anh nói nhanh lên, em còn có việc.
Từ sau khi Mai Anh đi, quan hệ giữa hai anh em họ cũng không còn tốt như trước. Lưu Ly vẫn không thể tha thứ cho những gì anh đã làm với Mai Anh.
- Em sang bên nhà anh đi, anh có chuyện muốn nói với em.
- Em không rảnh, chuyện gì thì anh nói qua điện thoại đi.
- Liên quan đến Mai Anh.
- Anh lại muốn gì, gần một năm rồi, tại sao anh không quên Mai Anh đi, còn muốn liên quan gì đến cô ấy nữa?
- Em qua đây đi.
Không đợi Lưu Ly trả lời, Dương liền tắt máy. Vì anh biết, chỉ cần liên quan đến Mai Anh, cô em gái này sẽ lập tức tìm anh ngay.
Chưa đầy năm phút sau đã thấy Lưu Ly xuất hiện trong phòng khách.
Dương ra hiệu cho cô ngồi xuống, đưa cho cô xem hồ sơ bệnh án của Mai Anh.
Lưu Ly nghi ngờ nhìn anh, nhận lấy bộ hồ sơ, mở ra xem. Lưu Ly đi từ đau lòng đến khiếp sợ, cô chỉ nhớ, lần cuối cô gặp Mai Anh là khi thấy cô ấy tai nạn, vội vàng đưa Mai Anh đi bệnh viện sau đó cố gắng liên lạc với gia đình Mai Anh. Nhưng cô không ngờ, Mai Anh lại bị thương nặng đến mức hôn mê suốt mấy tháng trời, đứa con cũng mất, sau này lại khó có thể sinh con.
Không kìm được lòng mình, Lưu Ly nước mắt đã chảy xuống hai má, ngẩng đầu nhìn anh trai mình đầy căm phẫn, hét lên:
- Phạm Minh Dương, anh hài lòng chưa, Mai Anh bị như ngày hôm nay anh đã hài lòng chưa? Em không có một người anh như anh. Tại sao anh có thể để cho cô ấy chịu nhiều đau khổ như vậy?…
- Em bình tĩnh lại đi.
Giờ phút này anh bảo cô bình tĩnh sao được.
Cơn giận càng tăng lên, cô đi đến cạnh anh trai, giơ tay lên đánh đấm liên tục vào người Dương.
- Anh bảo em bình tĩnh kiểu gì… nếu như ngày hôm này, em bị giống như Mai Anh thử hỏi anh và mẹ có đau lòng không? Anh tự nói xem, ba mẹ và chị cô ấy có đau lòng không. Gia đình cô ấy đã khó khăn lắm mới được đoàn tụ, vậy mà gặp phải anh, người chồng phụ bạc như anh, chính anh đã phá hỏng cuộc sống của cô ấy rồi đấy…
Dương biết Lưu Ly khi thấy bệnh án của Mai Anh sẽ có phản ứng gay gắt, nhưng anh không nghĩ em gái mình kích động đến như vậy.
Dương nắm chặt bàn tay đang đánh lên người anh, gằn giọng nói:
- Em có yên đi không?
- Em không yên thì anh định làm gì em? Anh có mắt mà như mù vậy, một cô gái tốt như Mai Anh anh lại không quan tâm, đi dây dưa với một con đàn bà lòng dạ độc ác, chỉ biết đến tiền tiền tiền… Anh đã sáng mắt ra chưa? Anh ngu quá rồi đấy.
- Phạm Lưu Ly, em đừng có quá đáng.
- Anh có giỏi thì đánh chết em luôn đi, ngay từ đầu em không nên để Mai Anh tiếp xúc gần với anh.
Đôi mắt đỏ rực của Dương nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước cùng sự căm phẫn của Lưu Ly, giọng thản nhiên nói:
- Anh mới gặp Mai Anh.
- Anh nói cái gì? Anh lại muốn làm gì cô ấy, anh không buông tha cho Mai Anh được sao?
- Mai Anh không nhận ra anh? Em đọc hồ sơ không thấy nói cô ấy mất trí nhớ sao?
Đúng rồi, Lưu Ly vì tức giận với Dương mà quên mất chi tiết này, nhưng cô sợ anh trai mình sẽ lại tìm Mai Anh.
Ngày đó Mai Anh trong lúc đau đớn đã cầu xin cô đừng để Dương biết đến tin tức của Mai Anh, cô làm sao có thể không giữ lời với Mai Anh chứ.
Đến nay chuyện xảy ra với Mai Anh ngày hôm đó sự thật như thế nào, Lưu Ly cũng không hề biết. Trong tài liệu Dương đưa cũng chỉ là bệnh án của Mai Anh.
- Em nói cho anh biết, bây giờ cô ấy đã không nhớ anh là ai thì anh nên để cho Mai Anh được sống cuộc đời của cô ấy.
Dương như không quan tâm lời nói của Lưu Ly, anh nói lời khẳng định:
- Mai Anh đến giờ vẫn là vợ anh.
- Vợ sao? Anh có từng coi Mai Anh là vợ?
Mặc dù trước đó đã cùng Mai Anh kí đơn ly hôn nhưng Dương vẫn chưa nộp ra tòa án, vậy nên đến nay cả hai vẫn là vợ chồng hợp pháp.
- Hôm nay gọi em sang đây là muốn hỏi em, lúc anh đi công tác chuyện gì đã xảy ra với Mai Anh, tại sao cô ấy lại tai nạn?
- Đừng có mà hỏi em. Lỗi là ở anh hết. Anh làm Mai Anh tức giận bỏ đi nên mới bị như vậy đó.
- Em sẽ không hiểu được, ngày đó anh là có lí do.
- Lí do gì? Lí do cảm thấy có lỗi với con Ngọc mà quay ra yêu thương nó, bỏ mặc vợ mình sao, đến ngay cả việc cô ấy mang thai anh còn không biết. Anh có đáng mặt làm chồng không?
Chuyện xảy ra ngày đó, Dương không hề giải thích với Lưu Ly, mặc cho em gái suốt thời gian qua hiểu lầm, anh cũng không muốn nói.
Dương làm việc đều suy xét cẩn thận, riêng chỉ có việc của Mai Anh là nằm ngoài dự đoán của anh.
- Lưu Ly, chuyện gì anh cũng chiều ý em, nhưng lần này sẽ không như vậy nữa. Anh cần cô ấy.
- Tên khốn nhà anh. Anh không xứng với Mai Anh.
- Anh rất yêu cô ấy…
Lưu Ly như vừa được nghe thật chuyện bi hài vậy, cô nhìn Dương cười chễ giễu:
- Yêu sao… tình yêu của anh thật là phong phú đấy… Nếu ngày trước Mai Anh còn ở bên cạnh, anh nói anh yêu cô ấy, anh đối xử với cô ấy tốt thì ngày hôm nay đã không có những chuyện không hay xảy ra với cô ấy.
Bỏ qua lời chỉ trích của Lưu Ly, Dương nói:
- Nếu như trong ba tháng tới, anh vô tình gặp lại Mai Anh thì anh sẽ giữ lấy hạnh phúc này, còn nếu không, anh đồng ý với em để cô ấy có cuộc sống riêng… Mọi chuyện cứ để theo ý trời đi.
- Em sẽ đi cầu trời khấn phận cho cô ấy không gặp lại anh.
- Lưu Ly…
Không quan tâm đến Phạm Minh Dương, Lưu Ly xoay người rời đi.
Khi căn nhà trở lại yên tĩnh, Dương dựa lưng vào ghế sofa, nhắm lại đôi mắt âm u, chìm vào những suy nghĩ.
Sẽ chẳng ai biết được anh là thật lòng yêu cô như thế nào? Gặp được cô, anh mới hiểu thế nào là tình yêu.