Chương 28: Ký kết hợp đồng
Một ngày làm việc cứ thế nhẹ nhàng thôi qua. Anh và cô chẳng nói với nhau câu nào cho đến khi sắp tan làm.
“Tối nay cô có rảnh không?”
Cô giật mình ngẩng đầu nhìn anh. Lưỡng lự trả lời:
“Tôi ý hả? À… cũng rảnh ạ.”
“Tối nay đi ăn tối với tôi nhé. Cô yên tâm hết giờ làm rồi, cứ coi tôi như người thường đi không cần coi tôi là sếp nữa đâu.”
Lúc này trong lòng cô hơi chột dạ. Cô tưởng tên này đã quên mất rồi chứ, hoá ra vẫn nhớ à?
“Được thôi. Địa chỉ ở đâu.”
“Lát nữa tôi đưa cô đi cùng luôn.”
“Tôi đi xe máy rồi anh cứ nhắn tôi địa chỉ tôi sẽ đến. Giờ tôi về thay bộ quần áo đã, mặc thế này không được thoải mái lắm.”
“Ừm.”
Cô muốn thay bộ quần áo nào thật dễ chịu để bù lại cả ngày hôm nay phải mặc bộ quần áo công sở gò bó đó.
Hơi có chút lo lắng, sợ sệt trong lòng nhưng vẫn phải đối mặt. Cô nhanh chóng bước vào nhà hàng nơi anh đặt.
Vẫn là phòng cách Châu Âu hiện đại có phần cổ kính trông rất hoành tráng. Hôm nay anh đã bao hẳn nhà hàng này để không gian của hai người được yên tĩnh và riêng tư nhất có thể.
Đúng là người giàu thì nhiều lúc cũng khoa trương quá nhỉ. Cô lấy bình tĩnh bước vào với đầy đủ khí thế.
Anh đã ngồi sẵn ở bàn đợi cô.
“Anh đợi tôi lâu chưa?”
“Tôi vừa mới đến thôi. Cô ngồi đi.”
Anh ga lăng đứng lên kéo ghế cho cô ngồi. Rất phong độ và lịch lãm.
Hai người ngồi vào bàn xong xuôi, anh ra hiệu cho nhân viên mang đồ ăn lên bàn. Toàn những món được làm rất công phu và đẹp mắt. Và quan trọng hơn nữa đó là những món cô thích.
“Hôm nay anh mời tôi đi ăn có chuyện gì à?”
“Cô đã nghĩ xong chưa?”
Nghe xong câu nói này của anh mà cô toát mồ hôi hột. Lúng túng trả lời anh.
“Hả… nghĩ cái gì cơ?”
“Cô giả ngốc hay ngốc thật vậy.”
Nói thật là cô cũng chẳng thích chơi kiểu mèo vờn chuột này nhưng thực sự cô không nín kết hôn với anh.
“Thôi được rồi, tôi nói thẳng nhé.”
“Thực sự chúng ta không thể! Chúng ta…”
“Anh bảo với cô là chúng ta sẽ trở thành vợ chồng thật.”
Cô đang nói dở anh đã chặn lại và nói tiếp lời của mình.
“Chúng ta sẽ kí một bản hợp đồng hôn nhân trong vòng 6 tháng. Nếu trong 6 tháng cô mà thích tôi thì hợp đồng sẽ tự đồng kết thúc và chúng ta trở thành vợ chồng thực sự.”
“Nếu trong 6 tháng tôi không thích anh thì sao?”
“Chúng ta… sẽ… ly hôn.” Anh khó khăn nói ra câu nói đó. Anh không can tâm rằng trong 6 tháng cô không thích anh. Một khi anh đã thích cái gì thì đừng hòng thoát.
“Được, chắc chắn trong 6 tháng đó tôi sẽ không thích anh. Anh có mang theo hợp đồng không?” Cô khẳng định một cách chắc chắn.
Để xem, anh sẽ dùng tình cảm để thu phục cô. Anh không để bị thua đâu.
“Tiêu Dương, mang hợp đồng ra đây.”
Tiêu Dương từ bên ngoài cầm trên tay bản hợp đồng hôn nhân cùng với chiếc bút bi màu đen.
“Đây ạ.”
“Cảm ơn.”
“Tôi xin phép ạ.”
Anh cầm bản hợp đồng nhẹ nhàng đưa cho cô nói:
“Cô cứ từ từ đọc đi. Có gì không hợp lí thì bảo tôi.”
Cô nhận lấy bản hợp đồng, chăm chú đọc từng chữ một. Không bỏ sót qua bất kì một chữ nào cả.
Sau một hồi đọc xong cô ngẩng lên nghiêm túc nói với anh.
“Tôi muốn chúng ta sẽ chỉ tổ chức đám cưới nhưng không đăng ký kết hôn. Chúng ta chỉ là quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa nên tôi nghĩ nó không cần thiết”
Anh đang si mê nhìn cô thì bị giọng nói của cô làm tỉnh giấc. Cô đùa anh chắc? Mặt anh lúc này đã lộ rõ vẻ tức giận. Mặt anh tối sầm lại trong khá đáng sợ.
“Không được.” Anh dứt khoát trả lời.
Cô cũng không biết phải phản bác thế nào. Thôi thì thuận mua vừa bán, cô cũng đành chấp nhận.
“Không sinh con trong thời gian hợp đồng có hiệu lực.”
“Được.”
“Không xâm phạm thân thể của đối phương.”
“Được. Nếu không bị bỏ thuốc thì tôi cũng không có hứng thú với cô.”
“Anh…” Cô bĩu môi nhìn anh
“Hết rồi. Chỉ có nhiêu đây thôi.”
“Chắc chắn chưa?”
“Chắc rồi.”
“Sáng mai tôi sẽ sửa lại và đưa cho cô ký.”
“À tôi còn cái này. Chúng ta có thể cưới vào năm sau được không. Tôi vừa nói ra trường nên cũng chưa muốn kết hôn luôn, tôi muốn ổn định công việc và mọi thứ đã.”
“Cô nghĩ tôi không đủ tiền nuôi cô hay sao?”
“Cũng có thể đấy.” Cô nhí nhảnh nhìn anh nói.
“Đùa anh thôi. Năm nay tôi vẫn muốn chơi chưa muốn lấy chồng luôn mong anh để sang năm sau chúng ta làm đám cưới.”
“Được, tôi cũng muốn vậy.”
Bàn bạc xong anh và cô đánh chén hết sạch cả bàn ăn. Suy nghĩ việc quan trọng nên tốn sức lực lắm, cần bồi dưỡng một chút.
Anh xong anh muốn đưa cô về nhưng bị cô từ chối.
“Không cần đâu. Tôi tự đi được mà. Anh về trước đi.”
“Hay nhà cô ở đâu tôi đi cùng cô về. Con gái đi một mình buổi tối không tốt đâu.”
“Thôi tôi tự về được. Anh về đi.” Cô đẩy anh ra xe được gửi dưới hầm.
“Vậy tôi về trước nhé.” Anh bất lực đành lên xe và lái đi. Nhưng anh vẫn không yên tâm nên tìm một chỗ khuất chờ cô đi ra rồi theo cô về nhà.
Thấy cô phi xe từ dưới hầm lên anh cũng liền chạy theo. Chạy phải xa hơn một chút thì sẽ không bị cô phát hiện.
Anh theo cô về mà cảm thấy con đường vô cùng quen thuộc. Giống như đang đi về nhà anh vậy. Đi theo tận đến chung cư anh mới biết hai người sống chung cùng một khu.
Anh ở biệt phủ phía sau còn cô ở chung cư phía trước. Thật sự là có duyên lắm luôn đó. Trái đất tròn thật. Đi đâu anh và cô cũng gặp nhau.
Tâm trạng của cô khá ổn sau khi ký bản hợp đồng đó với anh. Một phần nhẹ nhõm tâm hồn phần hai là sẽ không phải lo nghĩ nhiều nữa.
Nhưng trái lại với cô anh lại cảm thấy không vui. Lí do thì tác giả cũng không biết nữa. Dù ddax đặt được mục đích kết hôn đuổi với cô nhưng tâm trạng của có gì đó không đúng.
Anh cảm thấy khó chịu khi cô khẳng định sẽ không có tình cảm gì với anh. Anh sẽ các phải cố gắng nhiều hơn để chiếm được trái tim cô.